Bạn đang đọc Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn – Chương 5: Bạc Phu Nhân
Hàm Ý Vị Băng và Hề Vi Chi Thủy gặp nhau ở sân bay sau của trung tâm thương mại Flower.
“Thì ra là hai vị tiểu thư, được hai vị đến thăm, quả thật là vinh hạnh của tại hạ.”
Vượng Tài cười ha hả, thân là quản lý của trung tâm, ông rất vui mừng khi được tiếp đón chủ nhân của mình.
“Lối này lối này, đây là thang máy riêng dành cho khách VIP ạ.” – Ông đưa tay ra mời.
Hàm Ý Vị Băng gật đầu, cười ôn hòa: “Ông cứ tự tiện, cứ coi chúng tôi như khách hàng bình thường là được.”
Sau đó kéo Hề Vi Chi Thủy đi về phía thang lầu dành cho khách hàng bình thường.
“Ơ kìa…!Phu nhân…”
Vượng Tài xoắn thân hình mập mạp của mình, định rượt theo nhưng mà không đuổi kịp hai cô gái nhẹ ký.
Ông lấy khăn tay trong túi áo ra để lau mồ hôi lạnh.
Muốn tiếp đãi bằng quy cách cao nhất, nhưng lại không dám cãi lời của Hàm Ý Vị Băng.
Ông cũng biết được rằng lần dạo phố này là lúc chủ nhân của ông kiểm tra xem ông đã quản lý Flower như thế nào.
Được vị phu nhân duy nhất của người cầm quyền tối cao của Prender tới thăm, nói là vui mừng, nhưng cũng là sợ hãi.
Sợ rằng một khi tiếp đón không cẩn thận, đầu liền từ trên cổ rơi xuống.
Dù cho ai cũng đồn đãi rằng Bạc phu nhân không được Bạc thống quân yêu thương, Vượng Tài vẫn không dám có thái độ không đúng mực.
Theo kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường cũng như đôi mắt tinh anh sáng ngời rực rỡ của ông tự nhận, trong một quốc gia mà cả nam và nữ đều có quyền cưới nhiều vợ nhiều chồng như Prender.
Bạc Thần Kiêu ngồi trên vương tọa, đáng lẽ ra phải càng cưới nhiều vợ, lại chỉ có duy nhất một vị phu nhân.
Rốt cuộc trên đời này, có mấy người đàn ông khi đứng trên đỉnh của quyền lực có thể cưỡng lại mỹ sắc?
Không được yêu thương?
Hừm.
Nhét khăn tay vào lại túi, Vượng Tài vuốt râu, cười đắc ý.
***
“Vào đây mua này, hãng này hình như mới ra đấy.”
Hàm Ý Vị Băng làm đúng với chức trách chủ nhà, vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho Hề Vi Chi Thủy các loại cửa hàng và sản phẩm mà cô đánh giá cao.
Hề Vi Chi Thủy cũng vô cùng hứng thú mà chọn lựa, một bộ không quẹt nát thẻ của bạn thân là không dừng.
Hai người cười nói vui vẻ.
Hàm Ý Vị Băng dáng người nhỏ xinh, làn tóc dài chấm hông được cột nhẹ lại để sang một bên vai.
Màu xanh băng của tóc phản chiếu ánh đèn, khiến làn da vốn trắng nõn của cô càng bật sáng lên.
Hề Vi Chi Thủy cao hơn cô nửa đầu, tóc ngắn chỉ buộc một nửa lên.
Tóc của nàng vốn là màu xanh đậm nhưng đã bị nhuộm đen.
So với thân hình và chiều cao khá khiêm tốn của Vị Băng, Chi Thủy không chỉ cao ráo, ngực và mông cũng nóng bỏng không kém.
Nói chung là, hai tiểu thư xinh đẹp đi chung với nhau, là hết sức dễ dàng trong việc cuốn hút tầm mắt của người khác.
“Ai dô ~ Có phải là Nhị tiểu thư của nhà Hàm Ý, Hàm-Ý-Vị-Băng không nhỉ?”
Một giọng nữ chanh chua từ phía sau vang lên, thành công khiến cho đôi bạn thân dừng bước.
“Chắc không phải đâu Na Na, người ta là thiên chi ngọc diệp, quý giá vô cùng, loại dân đen như tụi mình sao mà có cơ hội gặp được? Hì hì.”
Giọng nữ thứ hai tuy thoạt nghe có vẻ dịu dàng, nhưng ý tứ trong lời nói, lại giấu đao giấu kiếm hơn cả người thứ nhất.
Lúc này Hàm Ý Vị Băng đã xoay người lại, nhìn hai cô gái kẻ tâng người bốc này, nhướng mày.
“Ê mày mày, hình như tao nghe tiếng chó sủa hay sao á? Lạ ta lạ ta, sao trong trung tâm thương mại mà cũng có chó nhỉ?”
Hề Vi Chi Thủy giả bộ thần bí, lấy tay che miệng “thì thầm” vào tai của Vị Băng, đương nhiên, lời thì thầm của nàng nhỏ đến mức ai cũng nghe thấy.
Nhìn nụ cười châm chọc mỉa mai bỗng trở nên cứng đờ của hai người kia, Hàm Ý Vị Băng rất nể tình bạn thân mà cười ra tiếng.
Có lẽ có người sẽ chê bai vì sao Hề Vi Chi Thủy thân là tiểu thư danh giá, lại có thể thốt ra những lời kỳ cục này.
Hàm Ý Vị Băng lại không như vậy, dù là cao sang hay chợ búa, cô chỉ biết rằng bạn cô đang bênh vực mình là được.
Quản nhiều quá, dễ đau đầu.
“Dạo gần đây tôi thấy Tống gia với Tiêu gia có vẻ dần xuống dốc rồi nhỉ?” – Hàm Ý Vị Băng nhìn Tống Na và Tiêu Mỹ, cười hiền lành.
“Đã giáo dưỡng con cái không ra gì, còn dám thả nó ra ngoài để cho người khác cười chê.”
Hàm Ý Vị Băng dừng một chút, thưởng thức vẻ tức giận và khuất nhục thoáng hiện trong mắt của hai người.
“Trông cũng trưởng thành rồi, sao gặp Thống Quân phu nhân lại không biết thưa dạ một tiếng? Hửm?”
Hàm Ý Vị Băng đương nhiên biết điểm yếu của họ ở đâu, nói câu nào thấm câu đấy.
Thân là một quốc gia nổi tiếng về quân sự và chiến tranh, cả nước Prender được điều hành trong tay Bạc Thần thị – một gia tộc nắm quân quyền tuyệt đối.
Mà người nắm giữ gia tộc này, chính là Bạc Thần Kiêu.
Tuổi trẻ, giàu có và quyền lực, lạnh lùng quyết đoán, giữ thân sạch sẽ, một khuôn mặt từng được ca ngợi rằng “hơn cả Thần”.
Nếu không bàn đến mặt tối của hắn, Bạc Thần Kiêu quả thật hoàn mỹ như không phải con người, là người chồng trong mộng của bao thiếu nữ lúc bấy giờ.
Ai mà không muốn trở thành người phụ nữ của hắn? Ai mà không muốn được hắn yêu thương chiều chuộng?
Năm cấp ba, Hàm Ý Vị Băng nhớ rằng cô từng lướt trúng một bài viết trên mạng.
Tiêu đề là: [Có được Bạc Thần Kiêu, còn có gì là không thể có được?]
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy lại kín tiếng trong chuyện tình cảm tuyệt đối, khiến các cô gái vừa giận vừa mừng.
Giận là thấy Bạc Thần Kiêu gặp ai cũng lạnh nhạt, sợ hắn không thích phụ nữ.
Mừng là hắn vẫn không có chủ, có khi người may mắn đó lại là mình.
Cho tới khi báo chí đưa tin hôn lễ của hắn và Hàm Ý Vị Băng, toàn thế giới nổ tung rồi.
Không tin, khiếp sợ, ghen ghét, oán hận.
Nói chung là, cảm xúc tích cực mà Hàm Ý Vị Băng nhận được trong lúc hôn kỳ diễn ra, chưa bao giờ nhiều hơn những lời cay độc của người khác.
Kết hôn với Bạc Thần Kiêu, Hàm Ý Vị Băng thành công đăng quang trên đỉnh núi “Người đáng ghét nhất”, là kẻ địch cùng chung của các thiếu nữ đang ôm mộng đẹp.
Cô từng bất ngờ và sợ hãi, không dám mở Internet ra coi phản ứng của cư dân mạng.
Sợ phải đọc trúng lời nguyền rủa của ai đó lạ mặt.
Một trong những cô gái ghen ghét cô, đương nhiên có tên của Tống Na và Tiêu Mỹ rồi.
Cùng là tiểu thư danh viện, hai người cũng có cơ hội được Bạc Thần Kiêu nhìn trúng.
Hàm Ý Vị Băng dùng móng chân để suy nghĩ cũng nghĩ ra được, hai vị này không cam lòng cỡ nào.
Tới bây giờ, Hàm Ý Vị Băng đã quen với những gì mà danh hiệu “Bạc phu nhân” đem lại cho bản thân.
Dù cho là tốt đẹp hay xấu xí, cô đều sẽ tiếp nhận, cũng như thong dong mà ứng đối.
“Hai vị tiểu thư thật là có cá tính, tôi rất thích những người gặp tôi mà không hành lễ như thế này.”
Hàm Ý Vị Băng che miệng cười duyên, “vô tình” lộ ra chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, thành công nhìn thấy biểu cảm khó coi của Tống Na và Tiêu Mỹ.
“Rốt cuộc từ khi gả cho Thần Kiêu, cuộc sống của tôi rất nhàm chán, hai vị thú vị như vậy, tôi nhất định sẽ kể cho anh ấy biết.”
Dù sao toàn dân đều biết, Bạc Thần thị luôn nặng quy củ.
Diện kiến Đệ Nhất phu nhân mà không hành lễ, tức để tay phải lên ngực trái để tỏ lòng biết ơn và kính trọng công lao của Bạc Thần gia.
Tức tội rạch ngực, móc tim.
…****************…
Đôi lời của tác giả: Mình cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, mỗi dòng bình luận cũng như lượt like + vote mình đều biết ơn và nhận được động lực ra chap ạ!
Mình xin cảm ơn bạn:
– Khánh (cmt+tặng quà mình)
– Linh Nguyễn (đã cmt khen truyện mình hí hí), top 1 fan lun OvO
– Nguyễn Hải Yến (đã cmt cổ vũ mình, iu lém)
– Kiều Bích Ngọc (đã cmt hóng khiến mình hết lười)
– Hoa Huỳnh (cảm ơn phiếu vote và cmt ạ)
– Nhiiii (cảm ơn đã vote và cmt ạ)
– Lily (top 2 fan ạ OvO, mình cũng thích Đoàn Gia Hứa lắm)
– Trúc Linh, Linh Ninh Thuy, Nguyễn Dung, Nguyễn Thị Diễm (cảm ơn phiếu vote ạ, tuy các bạn hong cmt gì:(()
Mình có ghi vào sổ hết rồi ạ, chúc các bạn một ngày mới tốt lành.
Lịch ra chap của mình là 1 chương/1 ngày nhé!.