Đọc truyện Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn – Chương 18: Một Tiếng Hai Mươi Sáu Phút
Ký ức như giấc mộng cũ, khiến người ngủ mê không muốn tỉnh dậy.
Hàm Ý Vị Băng thơ thẩn, chợt nhận ra mình đã làm xong bánh lúc nào không hay.
Có lẽ là làm nhiều hay việc, chỉ cần vén tay áo lên là có thể hoàn thành một chiếc bánh, không cần phải thức dậy từ sớm, cẩn thận tỉ mỉ như lần đầu nữa.
Quỳnh Tự nãy giờ đứng gần hầu hạ cô làm bánh, lúc này thấy Hàm Ý Vị Băng chuẩn bị bắt đầu thất thần lần thứ ba, liền ra tiếng nhắc nhở.
“Phu nhân, bánh đã làm xong rồi.”
Hàm Ý Vị Băng giật mình, “Đúng vậy, đã xong rồi.”
Cô mím môi, vòng tay ra sau cởi tạp dề, đưa cho Quỳnh Tự.
“Cảm ơn thím, chuẩn bị xe giúp con luôn nhé.”
Quỳnh Tự tiếp nhận tạp dề, nghe tới đây liền đáp lời, “Thưa phu nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi ạ.”
Trong trang viên mỗi một người hầu đều biết được, mỗi lần phu nhân làm bánh xong, nhất định sẽ lên xe đi tìm Thống Quân.
Hàm Ý Vị Băng gật đầu, lên lầu thay đồ, trang điểm bản thân sao cho chỉn chu nhất.
Bạc Thần Kiêu nếu như không có trận cần đánh, thường sẽ ở tại quân doanh của thủ đô, đa số thời gian đều dùng để xử lý việc nước, ít khi xã giao.
Thường hắn chỉ tiếp cận thần hoặc là người điều hành của các nước khác, nhưng người trước người sau đều biết hắn không thích việc uống rượu và giao tiếp khách sáo, có thể miễn liền miễn, hai bên đa số trực tiếp bàn chính sự tại quân doanh của Bạc Thần Kiêu.
Ai bảo một mình hắn liền có quyền lực lớn nhất cái Prender này? Không dám chọc, chỉ còn cách chiều theo ý hắn.
Hàm Ý Vị Băng cứ nghĩ lung tung đủ thứ chuyện, xe đã đến trước cổng quân doanh Ewn.
Cô thay một chiếc váy xanh viền hoa, cố ý chọn một bộ có thể tôn lên đường cong mềm mại của mình.
Mái tóc xanh băng được tết gọn lại, trên tay trên cổ đều được đeo trang sức.
Đầu mang kẹp hoa thủy tinh, tay cầm rổ đựng bánh làm bằng lụa, chân mang một đô giày đế cao cùng màu với váy.
Hoa lệ lại tinh xảo, Hàm Ý Vị Băng vừa bước xuống khỏi xe, đứng trước cổng quân doanh, lính gác cổng liền thấy được cô.
Bạc Thần Kiêu không thích màu sắc sặc sỡ, ngầm chuộng màu đen và các tông màu trầm khác.
Cấp dưới vì lấy lòng hắn nên tu sửa quân doanh, tận lực triển lãm sự uy nghiêm nhưng lại không thiếu tráng lệ, không sặc sỡ nhưng phải sang trọng, phải có hàm ý khen ngợi tư thế oai hùng kiêu dũng của sếp mình.
Không những cấp dưới của hắn có tu dưỡng rất cao về môn học “7749 cách nịnh bợ cấp trên”, mà những người đến quân doanh cũng vậy, đa số sẽ tránh mặc y phục sáng màu.
Hàm Ý Vị Băng vừa xuất hiện, chưa kịp làm gì, liền khiến cho những người tại hiện trường chú ý.
“Phu nhân.” Hai người lính gác cổng đứng nghiêm, đặt tay lên ngực, cúi đầu.
Lính gác cổng thường thay theo ca, nhiều người thật sự, hai vị này vừa thấy Hàm Ý Vị Băng liền biết được cô là ai cũng như cúi đầu chào hỏi, không nghĩ sâu cũng biết cô hay tới đây như thế nào.
Hàm Ý Vị Băng gật đầu ý chào hỏi, bước vào cổng.
Quân doanh tuy đặt như vậy, nhưng thật ra nó gồm một tòa nhà cao ngất ở giữa, xung quanh là thao trường luyện binh.
Quân nhân, không phải ai cũng biết đánh giặc, có những người vào quân đội chỉ để xử lý những công vụ và giấy tờ liên quan, gọi là “Nelp”, thường làm việc ở trong tòa nhà giữa.
Tương tự, những quân nhân dùng nắm tay để kiếm cơm được gọi là “Ber”, thời bây giờ công nghệ đã trở nên tiên tiến, thao trường chỉ để những lúc muốn đấm vào da thật thịt thật và luyện công, còn lại thì dù là diễn tập hay thử đội hình, đều được thực hiện trên thế giới ảo trong trung tâm thực nghiệm riêng của Ber.
Đương nhiên cũng sẽ có những nhân tài văn võ song toàn, ví dụ như Lam Hoài Ly không những nhậm chức chính “hữu phó tướng” bên dòng Ber mà còn kiêm luôn cả chức phụ “Chu Tước” bên dòng Nelp.
Chưa kể còn có một phó tướng và hai phó quân khác cũng kiêm chức Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ.
Cùng với các thị vệ và hàng tá chức vị cấp cao khác, đa số đều là những người giỏi cả hai mặt đảm nhận.
Tập thể này không có tên riêng chính thức, hàng tháng đều phải trải qua kiểm hạch thực lực, vị trí ngồi từ thấp lên cao cũng tùy theo chức vị mà biến động.
Phòng làm việc Bạc Thần Kiêu đương nhiên ở trên lầu cao nhất, ngày thường không có việc gì thì sẽ ở trên đó, cô chỉ cần dùng thang máy lên trên là có thể tìm được hắn.
Trong quân doanh ai cũng bận rộn qua lại, thấy Hàm Ý Vị Băng liền sẽ dừng chân hành lễ, cô đều gật đầu đáp lễ từng tiếng “phu nhân”.
Tuy phiền toái nhưng lại không có cách giải quyết, cô muốn đeo khẩu trang để che mặt mình, nhưng việc Đệ Nhất phu nhân sở hữu mái tóc xanh băng và đôi mắt lam là điều toàn dân đều biết, không thể giấu được.
Gật đầu tuy mỏi, muốn ở nhà cho an tĩnh, nhưng nghĩ đến việc có thể gặp chồng mình, Hàm Ý Vị Băng liền vô cùng siêng năng tới thăm quân doanh.
Hơn nữa, cảm giác vui vẻ khi ai cũng hành lễ như rằng công nhận cô là vợ của hắn, rất dễ bị nghiện.
Chưa vui vẻ được bao lâu, cô liền thấy được ánh mắt né tránh của người quản lý thang máy.
Thang máy thường dùng cho nhân viên đi lại đương nhiên không thể thông lên lầu cao nhất, chỉ có thang máy riêng mới có thể.
Nơi đây luôn luôn có người canh trực để xác nhận thông tin cũng như thân phận của người đến, phòng ngừa để lọt người không liên quan vào, làm phiền Thống Quân Đại Đế khó chiều.
Thái độ khác thường của người quản lý thang máy không dễ nhận ra, nhưng Hàm Ý Vị Băng là một cô gái đang căng tất cả dây thần kinh khi chuẩn bị gặp chồng mình, nhìn thoáng qua liền phát hiện có gì đó không đúng.
Gật đầu đáp trả việc hành lễ quản lý thang máy, Hàm Ý Vị Băng bước nhanh đến chỗ máy thông tin của ông chú này, nhìn lên màn hình lỏng ghi chép thông tin ra vào.
Tại dòng cuối cùng, là bốn chữ “Hàm Ý Vị Hoa”.
Có chút chói mắt.
Tay Hàm Ý Vị Băng nắm chặt rổ bánh trong tay, móng tay vô thức ghim sâu vào da thịt, cô nhìn ký lục thời gian người chị gái cùng cha khác mẹ của mình lên lầu và xuống lầu.
Tính nhẩm một chút.
Lúc Hàm Ý Vị Hoa đến, cách lúc rời đi, là một tiếng hai sáu phút.
Một tiếng hai mươi sáu phút này, hai người họ đã làm gì trên tầng lầu cao nhất chỉ có mỗi Bạc Thần Kiêu?
Trai đơn gái chiếc, một tiếng…!Hai mươi sáu phút?
Hàm Ý Vị Băng choáng váng.
Điều mà cô trước giờ luôn cố gắng né tránh, luôn muốn tự lừa mình dối người, bỗng lấy phương thức tàn nhẫn và máu me nhất, xuất hiện trước mặt cô.
Đầu bắt đầu đau nhức, cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ trong chốc lát.
Hàm Ý Vị Băng đứng yên, nhìn mặt đất, cố gắng kiểm soát hơi thở.
Cố gắng kiểm soát căn bệnh đang tái phát này.
Như là qua một thế kỷ, những người xung quanh bắt đầu nhìn vị Thống Quân phu nhân này một cách quái dị.
“Phu nhân…!Ngài…!Ngài có muốn lên gặp Thống Quân nữa không?” – Người quản lý thang máy lắp bắp hỏi.
Nói xong hắn liền có xúc động muốn tự vả miệng, nói như ông thì chẳng khác nào đang nói xéo Hàm Ý Vị Băng sợ Hàm Ý Vị Hoa không dám lên?
Một người là chính thê, một người là tình nhân, mồm miệng sai lệch tí thôi, ông sợ là chết lúc nào không hay.
Lúc người quản lý thang máy chưa kịp nghĩ ra cách để tự cứu, đang tự phỉ nhổ cái miệng của mình, bên tai liền vang lên một giọng nữ khàn khàn.
“Đi chứ.”
Hàm Ý Vị Băng mỉm cười gật đầu.
“Phiền chú rồi.”
Nhìn người quản lý thang máy vội vàng nhập thông tin của cô vào máy, trong lúc đứng đợi, Hàm Ý Vị Băng liền thấy được ảnh phản chiếu của mình qua cửa thang máy đang đóng.
Cô theo bản năng cười mỉm.
Dưới ánh đèn hoa lệ, người trong gương mỉm cười, cũng trông về phía cô.
Xinh đẹp như một con búp bê vô hồn..