Thông Phòng Là Cái Người Câm

Chương 11: Lại Muốn Đến Một Lần Nữa Hay Không


Đọc truyện Thông Phòng Là Cái Người Câm – Chương 11: Lại Muốn Đến Một Lần Nữa Hay Không


Phù Bích trong lòng biết dùng á ngữ hắn sẽ không hiểu, vì thế một tay nắm lại, một tay làm tư thế chém xuống, Tống Minh Hi nói: “Chẻ củi?”
Phù Bích gật đầu.

Hắn nhăn lại mi, nói: “Bọn họ làm sao dám bắt ngươi làm loại việc này?” Hắn nghĩ một chút, việc của hạ nhân chính hắn cũng không hiểu, liền nói: “Ngươi biết đọc sách biết chữ, ngày mai tới thư phòng hầu hạ ta.”
Phù Bích nghĩ đến sắp được tạm biệt đống củi kia, tảng đá trong lòng như được rời đi, hướng Tống Minh Hi mỉm cười, hai người an tĩnh một lát, Phù Bích cảm thấy không có chuyện gì, liền nhắm hai mắt lại, nhưng mà còn chưa có ngủ sâu, lại bị cái tay không quy củ trên người làm cho ngủ không yên.

Tống Minh Hi lăn lộn nàng một đêm, so với việc được ngủ trên giường bị Tống Minh Hi lăn lộn đến ngủ không đủ giấc, nàng thật ra nguyện ý ngủ ở sàn nhà, giường nha hoàn.

Lại qua một lần, nàng run rẩy chống thân mình muốn đứng dậy, Tống Minh Hi lại chặn ngang đem nàng kéo vào trong lòng ngực, nói: “Đêm nay liền ngủ ở đây.”

Nàng bị Tống Minh Hi ôm trong lòng ngực, mắt mở to, hoàn toàn không buồn ngủ, nghe tiếng tim hắn đập suốt một đêm cũng chưa ngủ, chỉ đến lúc trời vừa tờ mờ sáng mới chợp mắt trong chốc lát.

Hôm sau hai người đều ngủ dậy muộn, lúc nàng thức dậy đã có nha hoàn đem quần áo ướt cùng thau tắm dọn sạch sẽ, trong lòng nàng bất an, vốn là muốn dậy sớm, đem những thứ xấu hổ đêm qua nháo ra ở phòng cách vách dọn sạch, nhưng mà cánh tay Tống Minh Hi quấn chặt bên hông nàng, làm sao cũng không thoát ra được, nàng sợ làm hắn tỉnh, động tác không dám quá lớn, chần chờ sau đó ngủ quên.

Đầu óc nàng thanh tỉnh, đứng dậy mặc y phục, sau đó kinh sợ phát hiện, bản thân trần truồng, không mảnh vải che thân, nguyên lai là cứ như vậy nằm cả đêm trong lòng ngực hắn sao.

…!
Phù Bích tâm tình phức tạp, rửa mặt mặc y phục xong, nâng thân thể mệt mỏi trở về phòng, phát hiện Tống Minh Hi đã thức giắc, hắn lại thoạt nhìn rất có tinh thần.

Lão ma ma nói hồ ly sẽ hút dương khí của ngươi, có lẽ là thật sự…!
Nàng không dám nhìn Tống Minh Hi, vừa thấy hắn liền sẽ nhớ tới thùng tắm đêm qua, quả thực tránh hắn còn không kịp.

Nhưng Tống Minh Hi lại cố tình gọi nàng, “A Bích, cởi áo cho ta.”
Phù Bích nhẫn nhịn hầu hạ hắn rửa mặt, giúp hắn mặc y phục mang đai lưng, lúc vòng tay qua eo Tống Minh Hi, giúp hắn mang đai lưng, bỗng nhiên bị ôm lấy, người nọ nói: “Tiểu A Bích, muốn làm một lần nữa hay không?”
Còn làm?!
Phù Bích chịu không nổi, đẩy Tống Minh Hi một cái, sợ tới mức chạy ra cửa phòng, phía sau phát ra tiếng cười thoải mái của Tống Minh Hi, nàng càng thêm xấu hổ, ở trong sân dạo một lát, lại nghĩ đến không thể chậm trễ công việc, liền đi đến thư phòng Tống Minh Hi.


Lúc này hắn đang ở trước án thư viết chữ, an tĩnh như cùng với tên lãng tử phong lưu mới vừa rồi là hai người khác nhau.

Nàng cũng không biết nên làm gì ở thư phòng, nhìn xung quanh trong chốc lát, thấy nghiên mực có chút cạn, liền đi lên mài thêm mực, Tống Minh Hi cũng không nói chuyện, lúc này thật an tĩnh hiếm khó.

Bên ngoài Thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, “Thế tử, Binh Bộ thị lang nhị công tử Quách Hựu Chi cầm thiếp thư tới cửa.”
Tống Minh Hi cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Mau mời hắn vào đây.”
Phù Bích thầm nghĩ, hai người này thật là quy củ, gặp mặt còn dùng hàm thư lễ thiếp, không sợ phí trên nghi nghờ.

Quách Hựu Chi vào cửa cùng Tống Minh Hi hàn huyên hai câu, ánh mắt lơ đãng lại hướng trên người Phù Bích nhìn.

Tống Minh Hi nói: “Đây là thông phòng nha đầu của ta, còn không cấp thị lang công tử chào hỏi.”
Phù Bích hành lễ, cảm thấy Quách Hựu Chi còn đang đánh giá nàng.


“Nha hoàn này của ngươi thoạt nhìn mạo mỹ, Tống huynh diễm phúc không nhỏ.” Quách Hựu Chi khen nói.

Tống Minh Hi cười: “Là cái người câm, có cái gì diễm phúc với không diễm phúc.”
Quách Hựu Chi biết không nên nói thêm, liền tiến vào vấn đề chính, lời ít ý nhiều mà nói nói: “Nhữ Nam Vương rời kinh.”
Trong lòng Phù Bích cả kinh, Nhữ Nam Vương chính là ca ca nàng Phù Lãng, vốn là quận vương, chiến công xuất sắc liền được phong vương, nắm mười vạn binh, địa vị sánh ngang Thái tử.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.