Bạn đang đọc Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia – Chương 6: Linh Hồn Xuất Khiếu
CHƯƠNG 6: LINH HỒN XUẤT KHIẾU
Editor: Luna Huang
Dạ Quân Ly cảm thụ được Mạnh Thanh Hoan đang run rẩy, hắn cúi đầu nhìn lại đã thấy hai tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan dĩ nhiên biến sắc, nguyên lai con ngươi ngăm đen như mực, lúc này biến thành hai tròng mắt kinh dị, hai loại nhan sắc thiên lam cùng thiên thanh đặc biệt phá lệ, trong con ngươi lộ ra thần bí cùng quỷ dị.
Hắn nhìn chỗ Mạnh Thanh Hoan nhìn, ngoài cửa đá cái gì cũng khôgn còn nữa.
Dạ Quân Ly đột nhiên nhớ tới một sự của mười tám năm trước, không khỏi kinh ngạc. Hắn đỡ vai Mạnh Thanh Hoan thấp giọng hỏi: “Nói cho ta biết, ngươi nhìn thấy cái gì?”
Mạnh Thanh Hoan trừng mắt nhìn, nhan sắc trong con ngươi khôi phục như lúc ban đầu, nàng ngẩng đầu có chút kinh hoảng chưa ngừng nhìn Dạ Quân Ly lẩm bẩm nói: “Rồng. . .rồng. . .” Trước mắt nàng tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã vào trong lòng Dạ Quân Ly.
Mạnh Thanh Hoan cảm thấy linh hồn của chính mình trôi ở giữa không trung, nàng muốn rời đi thế nhưng luôn luôn có một cổ lực lượng đang hấp dẫn nàng, để cho nàng vô pháp rời đi.
Nàng tuy rằng hôn mê, nhưng thần trí thanh tỉnh, địa cung lăng tẩm phát sinh tất cả nàng đều biết, nàng nghe đủ loại quan lại của Dạ Chiêu quốc hạo hạo đãng đãng nghênh Dạ Quân Ly trở về.
Trong vô số ánh mắt, nam nhân yêu nghiệt cao to anh tuấn bất phàm ôm nàng đi ra địa cung, về tới Hiên vương ở kinh thành.
Thoát khỏi ôm ấp của Dạ Quân Ly, Mạnh Thanh Hoan rốt cục có thể tự do hành động, nàng hình như đi tới trong hỗn độn này, ở phía trước có cường quang phóng đến.
Đột nhiên có thanh âm quen thuộc truyền đến: “Ngươi thực sự muốn về sao?”
Mạnh Thanh Hoan nhận thức cái thanh âm này, là người nữ nhân thần bí kia, nàng nhìn bốn phía, trong sương trắng lộ ra sắc nhìn không thấy bóng dáng: “Ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao phải gạt ta, để ta làm giao dịch này với ngươi?”
Giọng của nữ nhân có chút trầm thấp vô lực: “Ta cũng bất đắc dĩ, bởi vì ở trên đời này chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn.”
Mạnh Thanh Hoan cảm thấy kỳ quái, nàng chính vô cùng kinh ngạc, liền nghe nữ nhân kia nói rằng: “Nam nhân này có đáng giá cho ngươi cứu hay không, ngươi xem qua thì sẽ biết.”
Vụ sự chung quanh tan, hồn phách của Mạnh Thanh Hoan không biết phiêu tại đâu, nhưng trước mắt nhất mạc mạc giống như là điện ảnh một dạng hiện lên ở chung quanh nàng.
Là nhân sinh hai mươi bốn năm ảnh thu nhỏ của Dạ Quân Ly.
Nàng đi tới quốc gia này tên Dạ Chiêu quốc, trong sử sách chưa từng có ghi chép, mà mảnh đại lục này một phân thành hai, Dạ Chiêu quốc ở bắc, Thánh Dương quốc ở nam.
Hai nước mấy chục năm qua vẫn luôn ám đấu, ý đồ huỷ diệt đối phương, nhất thống thiên hạ!
Dưới gối của hoàng thượng Dạ Chiêu quốc Dạ Đình Giang có năm hài tử, còn sống sót chỉ có ba. Dạ Quân Ly đứng hàng lão tam, hắn là được sủng ái nhất trong các hoàng tử, cũng là Vương gia duy nhất một từ lúc sinh ra đã được phong làm thân vương.
Đáng tiếc, mẫu thân của Dạ Quân Ly sinh hắn liền qua đời, phụ thân tuy rằng sủng ái hắn, nhưng cũng là đẩy hắn vào đầu ngọn sóng, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Nhưng bởi vì ân sủng này, để Dạ Quân Ly từ nhỏ nhận hết cực khổ, vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết mới tạo nên cá tính cơ trí lạnh lùng như hôm nay.
Từ mười hai tuổi hắn liền chinh chiến sa trường, dựa vào công tích hiển hách trở thành nhân vật oai phong một cỏi của Dạ Chiêu quốc. Mà thái tử vị, hắn kỳ thực cũng là dễ như trở bàn tay, chỉ tiếc trong chiến dịch chinh phạt Thánh Dương quốc, Long Đằng quân hắn suất lĩnh toàn quân bị diệt, mà Dạ Quân Ly cũng vì bị thương nặng không trị, tráng niên mất sớm!
Mạnh Thanh Hoan trong hình nhìn thấy, không phải là một Vương gia an nhàn hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà là một nam nhân vô thì vô khắc đều ở đây cùng tử thần quyết đấu!
Ngắn ngăn hai mươi bốn năm trong đời hắn, ngoại trừ giết chóc cùng máu tanh không còn có cái khác.
Mạnh Thanh Hoan thật lâu khó có thể bình phục tâm tình, mặc dù biết sinh tại đế vương là họa phúc tương y, nhưng muốn sống sót nguyên lai là không dễ dàng như vậy.
Bên tai giọng của nữ nhân thần bí lại vang lên: “Chọn đi, nếu như ngươi vẫn là muốn rời đi, ta sẽ tiễn ngươi đi. Nếu như ngươi muốn lưu lại, giao dịch của chúng ta đây liền tiếp tục.”