Thông Gia (Hào Môn)

Chương 33


Đọc truyện Thông Gia (Hào Môn) – Chương 33

Cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười, thỉnh thoảng nhấp một hớp rượu, Diêu Cẩn Hi thực ra uống không nhiều, phía trước đã có thư ký nhanh nhẹn giúp hắn chắn những người người tới chúc rượu. Làm giám đốc công ty lớn, không tránh khỏi những buổi tiệc xã giao. Bình thường, nếu Diêu Cẩn Hi có thể tránh được đều sẽ tránh, còn không tránh được mới tự thân xuất trận, mỗi lần như vậy đều phải mang theo cấp dưới làm bia đỡ.

Rượu quá ba tuần, trên bàn đã đổ một mảnh, Diêu Cẩn Hi mới lấy cớ đi toilet ra ngoài hít thở không khí.

Chuông điện thoại đúng lúc reo lên, là Lục Minh gọi tới. Diêu Cẩn Hi bấm tiếp, giọng nói cà lơ phất phơ của Lục Minh từ đầu dây truyền đến: “Uống say? Cần tôi đến bế anh về không?”

Diêu Cẩn Hi một tay giữ điện thoại, một tay sờ cái trán nong nóng của mình, một lúc sau mới nói: “Nửa tiếng nữa mới xong, anh tới đón tôi đi.”

“OK.” Lục Minh vui sướng đáp: “Lát nữa gặp.”

Cúp máy, Diêu Cẩn Hi vào WC dùng nước lạnh rửa mặt, đứng thở một lát mới cảm thấy dễ chịu đôi chút, chuẩn bị quay lại bàn rượu giải tán đám ma men. Lúc ra khỏi cửa nhà vệ sinh, bỗng nhìn thấy một bóng lưng quen mắt tiến vào phòng VIP cuối hành lang.

Là Tề Thụy. Tuy Diêu Cẩn Hi không quan tâm đến cậu ta, nhưng bắt gặp cậu ta một mình ở chỗ này, Tề Thụy rõ không phải người giao thiệp tới những người bên trong phòng VIP khách sạn năm sao thành S, nhất là sau khi ly hôn Tần Tư Đồng, bị Tần gia đuổi ra khỏi cửa, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Diêu Cẩn Hi không phải người thích lo chuyện bao đồng, tuy tò mò nhưng không có hứng tìm hiểu.

Ba mươi phút sau, bị ép uống cạn một ly rượu cuối cùng Diêu Cẩn Hi mới có thể thoát thân, chống đỡ đưa tiễn đối tác xong, ra khỏi cửa khách sạn liền thấy xe Lục Minh đang đậu bên đường, còn người đàn ông của anh thì lười biếng đứng cạnh xe hút thuốc. Diêu Cẩn Hi đi qua, đến lúc chỉ còn cách Lục Minh ba bước thì dừng lại, đôi mắt say nhèm nhìn Lục Minh phun mây nhả khói cũng đẹp trai như vậy.

Lục Minh không lên tiếng, híp mặt cười nhìn anh, bất giác, Diêu Cẩn Hi cũng cười, lấy đi điếu thuốc trong tay Lục Minh rít một hơi sâu, nhả toàn bộ khói lên mặt Lục Minh.

Lục Minh vòng tay ôm eo anh, Diêu Cẩn Hi ngoan ngoãn tựa vào hắn, toàn bộ sức nặng đều ép trên người Lục Minh. Lục Minh có chút bất đắc dĩ ôm chặt người trong lòng, tránh cho cả hai thân mật với đất mẹ, cười khẽ: “Say quắc cần câu rồi, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu?”

Diêu Cẩn Hi tựa vào vai hắn lắc đầu: “Uống không nhiều, nhưng có chút đau đầu.”

Lục Minh nhận mệnh ôm người nhét vào xe, thắt dây an toàn cho anh xong, ném qua một chai nước: “Uống hai ngụm đi cho dễ chịu.” Sau đó khởi động xe.


Diêu Cẩn Hi chỉ nhấp một ngụm đã không uống nổi nữa, hỏi hắn: “Anh đến lâu chưa?”

“Mới tới, nhưng mà bắt gặp một chuyện rất thú vị. Vị anh họ của tôi và tình nhân từ khách sạn lên xe rời đi, cũng to gan lắm.” Lục Minh thuận miệng kể lại chuyện bát quái vừa hóng được.

“Vợ con không ở bên người, nuôi bồ nhí cũng không hiếm lạ.” Diêu Cẩn Hi với chuyện này có chút xem thường.

Lục Minh vươn tay vuốt gọn phần tóc mái bị rũ xuống trán anh, cười nói: “Tôi tuyệt đối không phải loại người như vậy, anh yên tâm.”

“…” Diêu Cẩn Hi không có hứng với mấy chuyện bát quái, chỉ là đột nhiên nhớ lại chuyện vừa nãy, khẽ nhíu mày, hỏi Lục Minh: “Anh từng giới thiệu Tề Thụy với anh họ anh chưa?”

Lục Minh ngớ người một lúc, đáp: “Đương nhiên là chưa, có chuyện gì sao?”

Hắn và Lục Tầm ngứa mắt nhau, lúc trước dù có mập mờ với Tề Thụy, nhưng hắn cũng chẳng rỗi hơi giới thiệu cậu ta với Lục Tầm, câu hỏi của Diêu Cẩn Hi khiến Lục Minh có chút khó hiểu.

“Cũng chẳng có gì, lúc nãy trong khách sạn tôi bắt gặp Tề Thụy, hình như có hẹn với ai đó.”

” … Anh nghĩ là Lục Tầm? Hai người họ quen biết lúc nào?”

Diêu Cẩn Hi ngẫm nghĩ: “Thấy lạ thôi, lần trước công ty anh kỷ niệm tròn một năm, tôi thấy phản ứng của Tề Thụy với Lục Tầm rất quái dị, vừa lúng túng vừa sợ hãi, bây giờ cậu ta đột nhiên ly hôn chạy tới đây, còn quấn lấy anh, anh không cảm thấy kỳ cục sao?”

Lục Minh nghe xong cũng bị bất ngờ, ngón tay theo thói quen gõ gõ vô-lăng, nói: “Quả thật kỳ quái, yên lặng xem diễn biến đi.”

Diêu Cẩn Hi gật đầu, không nói tiếp nữa, dựa vào ghế nhắm mắt ngủ. Lục Minh không muốn làm ồn anh, vặn nhỏ volume, tăng nhiệt độ trong xe.


** ** **

Hẹn thời gian địa điểm ăn tối cùng Diêu Cẩn Hi xong, Lục Minh cúp điện thoại, thứ ký gõ cửa tiến đến, đem hồ sơ ứng truyển vị trí trợ lý giám đốc cho hắn, để hắn xem qua.

Lục Minh gật đầu, phân phó: “Cứ để ở kia, mười phút nữa tôi xem.”

Thư ký hiện tại của hắn đang mang thai, vị trí thai nhi bất ốn khiến cô phải nghỉ gấp về nhà tĩnh dưỡng, hai tuần sau sẽ nghỉ việc, trong thời gian này công ty tuyển gấp cho hắn một thư ký mới, nếu đã là người đi theo hắn, đương nhiên Lục Minh phải đích thân chọn lựa, chỉ có hắn đống ý, bên nhân sự mới dám tuyển người.

Bộ phận nhân sự đã sàng lọc còn ba nam một nữ, đều là những người có kinh nghiệm và năng lực tốt, chuyện chọn lựa của Lục Minh vốn sẽ rất đơn gián nếu không có bộ hồ sơ cuối cùng kia.

Nhìn thấy tên Tề Thụy đặt lù lù trước mặt mình, Lục Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy hề hước không thôi, cậu ta kiên trì quấn lấy hắn như thế, cái này có được coi là phong thủy luân chuyển không nhỉ?

Mặc kệ như thế nào, Lục Minh vẫn bắt đầu vòng phỏng vấn, bốn ứng viên thay phiên đi vào, Tề Thụy là người cuối cùng, hôm nay cậu ta mặc tây trang đen, tóc chải gọn gàng, sau khi thư ký dẫn cậu ta vào xong, đầu tiên chào hỏi với quản lý cung ứng, thấy Lục Minh không để ý mình chỉ chăm chú nhìn hồ sơ, quản lý nhân sự liền mời cậu ta ngồi xuống.

Kỳ thực, trước khi Tề Thụy bước vào, quản lý nhân sự đã nói trước với Lục Minh, Tề Thụy là người có lý lịch tốt hơn hẳn những người kia, bộ phận nhân sự chấm điểm cho cậu ta cũng cao nhất, bất kể là tác phong, khả năng ứng biến, sự hiểu biết về công ty đều cực kỳ phù hợp với yêu cầu của họ.

“Trước kia cậu ta còn là giám đốc Tần thị.”

Quản lý nhân sự nói xong chần chừ một lúc, hiển nhiên biết quan hệ của Tần thị và Lục Minh, cũng đương nhiên biết chuyện giám đốc Tần thị sao lại đến công ty họ ứng tuyển làm trợ lý.

“Anh không hỏi lý do cậu ta rời khỏi Tần thị sao?”

“Hỏi rồi, cậu ta trả lời là lý do cá nhân.”


Lục Minh cười cười, không nói thêm gì nữa, bây giờ Tề Thụy đang ngồi trước mặt hắn, trên mặt cậu ta cũng không có cảm xúc khác thường, chỉ tập trung trả lời những câu hỏi liên quan đến công việc, tất cả đều được Tề Thụy giải đáp một cách chỉn chu. Cuối cùng, ngay lúc quản lý nhân sự gần như đưa ra quyết định, Lục Minh đột nhiên cất tiếng: “Cậu đã từng nhắm giữ vị trí giám đốc Tần thị, đến công ty tôi ứng tuyển trợ lý, hành động này rất dễ khiến người khác phải suy nghĩ.”

Tề Thụy nhìn Lục Minh, gương mặt vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt đáp: “Tôi có lý do cá nhân, tôi cần ở lại thành phố này.”

Khóe miệng Lục Minh giật giật, ra hiệu quản lý nhân sự kết thúc cuộc phỏng vấn, đuổi người xong, hắn vứt lại một câu “Báo với họ về chờ tin tức.” rồi đứng dậy rời đi.

** ** **

Diêu Cẩn Hi không thể ngờ, hiếm mới có một lần anh đích thân lái xe đến đón Lục Minh lại nhìn thấy Tề Thụy bước ra từ Lai Tụng, Lục Minh chạy xuống rất nhanh, mở cửa xe ngồi vào chỗ, Diêu Cẩn Hi liền hỏi: “Tề Thụy là chuyện gì vậy?”

“A?”

“Tôi vứa nhìn thấy cậu ta bước ra từ Lai Tụng.”

“A, hắn đến phỏng vấn.” Lục Minh thấy gương mặt Diêu Cẩn Hi đen lại, liền bổ sung thêm: “Trợ lý giám đốc.”

“Trợ lý của anh?” Diêu Cẩn Hi hòa vào dòng xe cộ, đi không nhah không chậm, hững hờ nói: “Anh có ý tưởng gì không?”

“Nói thực lòng nếu xét về trình độ, cậu ta là thích hợp nhất…”

“Anh muốn tuyển cậu ta?”

“Nếu chỉ vì lý do ấy, tôi sẽ không.” Lục Minh lắc đầu. “Nhưng tôi cảm thấy ngày càng kỳ quái, cậu ta vào Lai Tụng chắc chắn có mục đích khác.”

Diêu Cẩn Hi nghĩ nghĩ, nói ra: “Anh cảm thấy là Lục Tầm?”

“Ừm, buổi tối đó sau khi nghe anh nói, tôi còn không tin, nhưng hôm nay nhìn hắn đến Lai Tụng phỏng vấn, có lẽ có liên quan đến Lục Tầm.”


“Vậy anh định làm gì? Giữ cậu ta lại?”

“Lục Minh nói: “Nếu Lục Tầm muốn cài cậu ta bên cạnh tôi, tôi không nhận, Lục Tầm không đạt được mục đích, chúng ta bình yên vô sự, nhưng ban giám đốc bên kia mấy tháng nữa sẽ họp quyết định giám đốc …”

“Anh muốn thuận nước đẩy thuyền, bắt thóp Lục Tầm?”

“Ừm …”

Sắc trời đã tối, Diêu Cẩn Hi lái xe đến một nơi ít người qua lại, đỗ ở ven đường, tắt máy xong quay sang hỏi Lục Minh: “Tôi có cảm giác, lúc anh nói chuyện này rất chột dạ?”

” … Tôi sợ anh hiểu lầm.”

Diêu Cẩn Hi không tỏ thái độ: “Tùy anh, dù sao anh cũng là đối phó Lục Tầm.”

“Anh không vui hả?”

“Sao tôi phải không vui? Thái độ của anh cho thấy, dù cậu ta có dây dưa với anh, anh cũng sẽ cự tuyệt cậu ta.”

Lục Minh rốt cuộc cũng yên tâm, hắn biết Diêu Cẩn Hi không giống người khác, ngẫu nhiên ăn dấm là tình thú, nhưng lúc nào cũng dán bên miệng thì là vô lý gây sự, hai người không phải kiểu như vậy.

“Ngoại trừ công việc, tôi sẽ không tiếp xúc với cậu ta.” Lục Minh cười dán bên tai Diêu Cẩn Hi: “Tình yêu, bà xã, trong lòng tôi chỉ có anh.”

“…” Diêu Cẩn Hi lần thứ hai biết cảm giác nổi da gà là như thế nào, anh khởi động xe, nhìn Lục Minh đắc ý đùa giỡn xong, vứt lại một câu: “Bà xã, anh ngồi vững nhé.” rồi đạp ga đến mức cao nhất, chiếc xe lao vọt về trước, hại Lục Minh chưa cài chặt dây an toàn suýt chút nữa đập đầu vào cửa kính.

“Này, không phải chỉ gọi anh một tiếng bà xã sao, anh có cần trả thù như vậy không?” Lục Minh thẹn quá hóa giận.

Diêu Cẩn Hi tâm tình vui vẻ lái xe, trả lời hắn. “Có đấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.