Đọc truyện Thông Gia (Hào Môn) – Chương 3
Trên bàn làm việc, màn hình máy tính đã nhảy sang chế độ chờ. Diêu Cẩn Hi vốn đang ngây người bỗng sực tỉnh, gõ nhẹ chuột, tiếp tục xem báo cáo, nhưng thực tế, y vẫn không tài nào tập trung nổi.
Khi làm việc, rất ít khi y mất tập trung. Chỉ có điều nửa tiếng trước, Tề Thụy gọi điện tới, báo cậu và Tần Tư Đồng đã đến Paris, sau đó còn nói thêm gì thì Diêu Cẩn Hi không nhớ rõ, đợi lúc lấy lại tinh thần thì điện thoại đã cúp, sau đó, y liền ngẩn người hơn nửa tiếng.
Thở dài một hơi, Diêu Cẩn Hi quyết định xóa số Tề Thụy, y không phải người không buông bỏ được, nếu đối tượng đã kết hôn, tiếp tục qua lại cũng không phải chuyện tốt, còn chuyện quay lại làm bạn bè gì đó … y hoàn toàn cảm thấy không cần thiết.
Chuông điện thoại đúng lúc vang lên, Diêu Cẩn Hi bắt máy, giọng nói ngọt ngào của cô thư kí Linda truyền tới: “Sếp, tổng giám đốc của tập đoàn Lai Tụng muốn gặp anh để bàn chuyện đại lý ủy quyền sản phẩm của chúng ta tại thị trường Trung Quốc …”
“Chuyện này không phải do bộ phận bán hàng phụ trách sao?” Diêu Cẩn Hi ngắt lời cô. “Vì sao còn bắt tôi ra mặt, hơn nữa tôi nhớ đã nói rõ, sẽ tiếp tục kí hợp đồng với đối tác cũ. Nếu nhà phân phối khác tìm tới, bộ phận bán hàng trực tiếp từ chối, tại sao bây giờ Lai Tụng lại chạy đến cửa đàm phán?”
Thư kí khó xử đáp: “Bộ phận bán hàng đã từ chối ba lần, bây giờ Tổng giám đốc của họ đích thân gọi đến, còn nói anh ta là bạn cũ của anh, mong anh có thể nể mặt …”
Diêu Cẩn Hi không còn gì để nói. Tổng giám đốc Lai Tụng chính là Lục Minh, y và hắn là bạn bè khi nào? Hắn ta có mặt mũi nói những lời này sao.
“Lập tức từ chối đi, sau này còn gặp kiểu bấu víu quan hệ đến đàm phán thì cô cũng không cần để ý.” Diêu Cẩn Hi dặn dò xong, không chờ bên kia trả lời, đã cúp máy.
Linda cầm ống nghe không hiểu ra sao, nếu sếp có từ chối thì cũng chưa bao giờ dùng cách thô lỗ như này, rốt cuộc Tổng giám đốc Lai tụng đã làm gì, mà khiến sếp ghét bỏ thế?
******
Ánh đèn lờ mờ bao trùm nhà hàng món Âu sang trọng. Trong góc phòng, một người đàn ông đang tao nhã xắt bít – tết, chậm rãi thưởng thức đồ ngon, nom cực kì nhãn nhã dễ chịu.
Duy chỉ có một điểm không phù hợp với không khí lãng mạn này, anh ta chỉ có một mình, còn bốn phía đều là các cặp tình nhân. Trong ngày Valentine, ngồi một mình trong sảnh đồ Âu, có phần hơi lạc lõng, mà hơn hết, vị khách này còn rất khôi ngô, đẹp đến mức khiến người nhìn còn phải ngượng ngùng, toàn thân tỏa ra khí thượng lưu, mặc cho kẻ khác đồng tình vì hoàn cảnh của anh, mà thực ra, y vốn chưa bao giờ để tâm.
Mãi cho đến khi có một người bước tới, không thèm xin phép chủ nhân đã tự tiện ngồi trước mặt y.
Ngón tay thon dài đang xắt thịt ngừng lại, Diêu Cẩn Hi lạnh lùng ngước nhìn khuôn mặt cười như không cười của người đàn ông. Lông mày khẽ chau, nhưng không lên tiếng.
Ngược lại, phía bên kia đã mở miệng trước: “Nghe đồn Diêu Tổng tài của LK hôm nay một mình đến đây dùng cơm, tôi còn không tin, chỉ đến thử vận may, không ngờ anh thực sự ở thật, hay là … Anh cố ý đến nhìn người ta có đôi có cặp, để hồi tưởng lại cuộc tình chưa nở đã tàn của mình?”
Lục Minh.
Chỉ có kẻ này, mỗi lần mở miệng sẽ khiến mọi người (Nhất là Diêu Cẩn Hi) khó chịu.
“Có việc?” Diêu Cẩn Hi lạnh nhạt đáp, đối với việc vì sao Lục Minh biết y ăn tối ở đây hoàn toàn không quan tâm, đương nhiên, y cũng lười giải thích, mỗi ngày y đều đến đây giải quyết bữa tối, vốn dĩ không quan tâm hôm nay là ngày gì.
Lục Minh tươi cười: “Buổi sáng vốn định nhờ thư kí xếp lịch hẹn Diêu tổng, anh lại không nể mặt, nên tôi mới phải tự thân vận động đến đây.”
Quả nhiên là vì chuyện này. Diêu Cẩn Hi: “Tôi cho rằng, thư kí của tôi đã nói rất rõ với anh, quyền đại lý phân phối du thuyền LK đã kí với công ty khác, cho nên …”
“Nhưng vẫn chưa kí mà?” Lục Minh cười nói: “Vậy tại sao không thể cho Lai Tụng một cơ hội?”
LK là hãng sản xuất du thuyền hàng đầu thế giới, trụ sở chính đặt ở Plymouth, Anh. Đằng sau nó là gia đình Kurt, một đại gia đình quý tộc Anh quốc. Diêu Cẩn Hi xuất thân từ đây, giữ chức tổng tài LK, ông nội của y là công tước, bản thân y cũng là tử tước[1],chiếu theo quốc tịch trên hộ chiếu, Diêu Cẩn Hi là công dân Anh, tuy rằng, thực ra y chỉ có một phần tư huyết thống Anh quốc.
Mà tập đoàn Lai Tụng là một trong ba đại lý tiêu thụ hàng đầu, kinh doanh từ bất động sản, khách sạn, ô tô, du thuyền cho đến đồng hồ, quần áo, rượu, …. Đều có phần, trụ sở chính đặt ở New York. Người sáng lập là cụ tổ Lục, khi di dân đến Mỹ một thế kỉ trước. Kị của Lục Minh. Trung Quốc là thị trường chiến lược trong vài năm gần đây của Lai Tụng, Tổng giám đốc Lai Tụng chính là Lục Minh.
Cho nên, hắn mới tìm gặp Diêu Cẩn Hi, hoàn toàn vì nói chuyện làm ăn, tuy rằng, Diêu Cẩn Hi chẳng có hứng thú hợp tác cùng hắn.
Diêu Cần Hi không quan tâm người kia phản ứng ra sao, Lục Minh đã nói tiếp: “Bản kế hoạch tôi đã gửi cho bộ phận bán hàng, nếu anh muốn xem, tôi có thể gửi anh bản sao, Lai Tụng là tập đoàn quốc tế lớn. Dù làm nhà cung ứng hay nhà phân phối cũng đứng ở số một số hai, hơn nữa còn có nguồn tài chính dồi dào, khả năng mở rộng thị trường lớn, ý tưởng kinh doanh của Lai Tụng và LK có độ tương đồng cao, chắc chắn có thể hợp tác lâu dài, chúng tôi có thể đưa ra mức giá tốt nhất, chỉ cần ….”
Diêu Cẩn Hi thẳng thừng buông dao nĩa, có một kẻ trước mặt lải nhải không ngừng, toàn bộ khẩu vị ăn uống bay hơi sạch sẽ, đồng thời, y rất khâm phục trình độ da mặt dày của Lục Minh, vừa nãy ai là kẻ lấy việc riêng ra chế diễu y. Mà bây giờ, hắn đào đâu ra cái tự tin y sẽ cho bọn họ cơ hội hợp tác, lải nhải nãy giờ?
“Tinh Duệ là đối tác tin cậy của chúng tôi, tuy rằng trên thị trường thế giới họ không nổi tiếng như Lai Tụng, nhưng ít nhất ở đây không kém cạnh ai, thị phần ở Trung Quốc còn lớn hơn Lai Tụng, anh tâng bốc Lai Tụng ngàn tốt vạn tốt, lại xem nhẹ vấn đề cốt lõi. Anh nói bên anh có thể đổ tiền mở trộng thị trường, vậy bao giờ các anh thực sự có thể làm được, hẵng đến LK hợp tác.”
Nghe Diêu Cẩn Hi phản bác, Lục Minh bất đắc dĩ nói: “Diêu tổng, người sáng suốt đều nhìn ra, Lai Tụng vượt mặt Tinh Duệ chỉ là vấn đề thời gian, anh phải nhìn mọi chuyện xa hơn chứ ….”
Diêu Cẩn Hi không cho là đúng: “Tình hình tiêu thụ tại Trung Quốc của LK đang rất ổn, chúng tôi và Tinh Duệ hợp tác rất vui vẻ, không có lý gì phải qua lại với Lai Tụng.
Y nói hết câu, không chờ Lục Minh trả lời, đứng dậy vào toilet.
Dòng nước lạnh như băng chảy qua các kẽ tay, Diêu Cẩn Hi cúi xuống rửa mặt, có chút không yên lòng. Mà thực sự, tâm trạng của y đang rất không vui, bữa tối ngon lành bị phá đám, xem ra lát nữa phải mua thêm đồ.
Lục Minh đi theo, ôm cánh tay nửa tựa vào cửa, nghiêng người nhìn Diêu Cẩn Hi, bọt nước li ti dính trên trán khiến y tăng thêm vài phần hấp dẫn khó nói, góc mặt nghiêng của y rất đẹp, dời tầm mắt xuống, đường mông cong được bao bọc vừa vặn trong bộ tây trang cao cấp cực kì hút mắt, đang lúc lơ đãng, hắn lại nhớ lại cơ thể trần trụi của Diêu Cẩn Hi ngày đó … Kỳ thực, dù xét khía cạnh nào, Diêu Cẩn Hi đều xếp hàng ưu trong cánh đàn ông.
Rửa tay xong, Diêu Cẩn Hi đứng dậy, giật mình nhìn kẻ thình lình xuất hiện bên cạnh mình, lui về sau một bước, cứ thế ngồi bệt xuống bồn rửa tay. Lục Minh rướn người về trước, chống hai tay bao vây Diêu Cẩn Hi, không hề chớp mắt nhìn thẳng y, nói: “Thực ra, trước kia tôi đã nói chuyện vài lần với Giám đốc bộ phận bán hàng bên anh, gã gần như đã bị tôi thuyết phục, nhưng hai ngày trước bỗng nhiên thay đổi thái độ, có nói thế nào cũng không chịu hợp tác cùng tôi, còn ám chỉ do chỉ thị cấp trên … Là ý của anh hả? Hai ngày trước là ngày chúng ta tham gia hôn lễ của Tề Thụy trở về.”
Diêu Cẩn Hi mím chặt môi, cả người gần như bị Lục Minh vây chặt, y không dám manh động, chỉ lạnh lùng nhìn Lục Minh, không trả lời.
Khuôn mặt tươi cười của Lục Minh ngày càng gần sát mặt y, gần đến nỗi, dường như y có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương: “Chẳng nhẽ Diêu tổng còn canh cánh chuyện ngày đó trong lòng, nên mới lấy việc công trả thù riêng? Tôi vẫn cho rằng, anh là người công tư phân minh chứ?”
Còn canh cánh chuyện ngày đó trong lòng? Được rồi, Diêu Cẩn Hi thừa nhận, đúng là trong lòng y không thoải mái, bị tên khốn Lục Minh hãm hại, phía dưới bị rách chảy máu không dám vác mặt đi bệnh viện, chỉ có thể tự mua thuốc bôi, thậm chí đến bây giờ vẫn còn âm ỉ đau, bảo y không để ý chút nào thì mới có quỷ, sở dĩ y để bộ phận bán hàng kiên quyết từ chối Lai Tụng, chính là vì không muốn mai sau có bất kì liên quan nào, còn Lục Minh lại không hề có tự giác, mà vốn dĩ hắn cũng chưa bao giờ chịu từ bỏ ý định.
“Đây là thái độ nhờ vả của Lục đại thiếu sao?” Diêu Cẩn Hi lạnh nhạt trả lời: “Anh nhiều lần tìm tới LK, bị từ chối vẫn không chịu nhả hạng mục này, chắc hẳn, nó phải mang đến cho anh không ít lợi ích nhỉ? Muốn hợp tác cùng LK, còn phải xem thái độ thành khẩn của anh thế nào đã.”
Lục Minh chăm chú nhìn vào mắt Diêu Cẩn Hi, đây là lần đầu tiên hắn ngắm nhìn y ở khoảng cách gần như vậy, nên hắn mới phát hiện, Diêu Cẩn Hi không hổ là con lai Á Âu, khuôn mặt không những sắc nét khôi ngô hơn người châu Á, mà con ngươi còn lẫn màu xanh lam, rực rỡ như bảo thạch … Rất quyến rũ. Đôi môi mỏng gợi cảm không ngừng phun ra lời nói sắc bén, không bàn đến tính cách, chỉ riêng diện mạo này, cực kị hợp khẩu vị Lục đại thiếu.
Đương nhiên, lúc này hắn không thể làm càn, buông lỏng kiềm chế với Diêu Cẩn Hi, lui về sau một bước, hỏi y: “Anh thực sự đồng ý cho Lai Tụng cơ hội?”
Diêu Cẩn Hi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng dậy, nói qua quít: “Chúng tôi chưa kí hợp đồng tiếp theo với Tinh Duệ, cũng đang tìm đối tác khác, nhưng chưa đưa ra quyết định cuối cùng, Lai Tụng không phải không có cơ hội.”
Nói xong, y lách người qua Lục Minh, rời đi.
Lục Minh bật cười, lần đầu tiên hắn cảm thấy, Diêu Cẩn Hi người này, thực ra có vài phần rất có ý tứ.
************