Thống Đốc Đại Nhân Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 26: Thống Đốc Mèo Của Anh Có Bán Không


Bạn đang đọc Thống Đốc Đại Nhân Mèo Nhà Anh Đâu – Chương 26: Thống Đốc Mèo Của Anh Có Bán Không


Đột nhiên, Tinh Võng bùng nổ.Thống đốc Già Nạp Tinh, người khó chọc nhất liên minh tinh tế mà lại đổi mới ID Tinh Võng, hơn nữa thú cưng được đăng lên lại là con thú thoạt nhìn vô cùng dễ thương nổi tiếng kia, là loài vật vô danh hiện giờ đang đứng hàng đệ nhất tinh sủng.Phía dưới có người hành tinh khác bình luận: Đột nhiên có một loại cảm giác thì ra là thế, chỉ là có chút không thể tưởng tượng, thống đốc đại nhân mà lại nuôi thú cưng.Lại có người nhắn tiếp: Thống đốc đại nhân, thú cưng tên là mèo con sao? Có thể cho hỏi bắt được ở đâu không, tôi muốn đi bắt một tá con.Còn có người nhắn lại: Wow, mèo con thật xinh đẹp, muốn cướp về quá đi.

Nhưng ảnh trong lúc tắm và sau khi tắm thật là hai thế giới mà.Thống đốc đại nhân vừa lướt đã thấy có hơn hai vạn bình luận, chính anh cũng không ngờ đến việc này nên dại ra trong chốc lát.

Mà Trình Tiểu Mễ bên cạnh thiếu chút nữa nhìn ra khói mơ màng bay lên, trước kia lúc còn ở Trái Đất cô cũng không phải chưa từng thấy bạo Weibo gì, nhưng bạo đến mức này vẫn là mới gặp lần đầu, bình luận quá là dài, dù sao thấy thống đốc đại nhân không kéo đến cuối nổi, chỉ khi anh chú ý tới một bình luận mới đăng thì nhíu mi lại.Trình Tiểu Mễ không biết sao mình lại hiểu được ngôn ngữ tinh tế, trong mắt cô thì cơ bản chính là chữ Hán, chỉ là cách viết có chút là lạ.


ID của người mới bình luận để tên là Lan đại soái, mà trên đầu anh ta hình như còn có một con mèo……Đúng vậy, đó là một con mèo, nhìn kỹ lại thì phát hiện chính là mình.Trình Tiểu Mễ nghiêng đầu nhìn, người này làm gì đây?Nhưng bình luận của anh ta lại càng thú vị: Thống đốc đại nhân, mèo con của anh có bán không?Này anh ta không có bệnh đó chứ, nhưng may là thống đốc đại nhân trả lời lại hai chữ: Không bán.Ôi trời ạ, thống đốc đại nhân thế mà lại trả lời bình luận, rõ ràng anh có bí mật gì đó không thể cho ai biết với Lan đại soái này rồi.Chẳng qua không bán cô thì thật tốt quá, Trình Tiểu Mễ chủ động dán lên Sen nhà mình an ủi tấm lòng trung thành của anh một chút.Thống đốc Reuel đăng xuất Tinh Võng, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu sủng vật nhà mình, không ngờ nó còn có thể được nhiều người thích như vậy.

Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng trong đó lại có một loại cảm giác tự hào khó hiểu.Tuy nhiên có một việc anh phải nhắc nhở nó, dù không biết nó có thể nghe hiểu hay không.“Mèo con, mi cần phải biết khống chế tinh thần lực của mình.

Tuy rằng ở toàn bộ tinh tế mà nói tinh thần lực của mi cũng rất hiếm thấy, nhưng lại có một điều tai hại, đó chính là nếu hao phí quá nhiều tinh thần lực để trị liệu cho người khác thì rất có thể sẽ khiến mi cực kỳ suy yếu.”Trình Tiểu Mễ chớp mắt, vốn dĩ cô cho rằng mình có được BUG khi xuyên qua, có lẽ không chừng ngày nào đó có thể trở thành một con động vật truyền kỳ.

Kết quả nghe Sen nhà mình giải thích xong, cô lại cảm thấy BUG này của mình có chút hố cha, bởi vì chính mình cũng không biết lúc nào thì mình bất tri bất giác trị liệu cho người khác nữa mà.“Việc này cần mi học cách tự khống chế, giờ ta dạy mi biện pháp khống chế tinh thần lực.” Thống đốc Reuel cũng không biết cô nghe hiểu hay không, dù sao anh vẫn lấy ra thịt băm ra để dụ dỗ.“Bây giờ, dùng tinh thần lực bắt tay với ta.” Thống đốc đại nhân lấy ra một viên thịt băm nắm trong tay, thành công thấy được con mèo ngốc nhà mình chảy nước miếng ròng ròng.


May là còn biết để ý hình tượng mà lại dùng sức hít vào, nhưng đôi mắt nhỏ kia chưa từng rời khỏi — thịt băm trong tay mình.Vì thế anh lại lặp lại lần nữa, hy vọng tiểu sủng vật có thể hiểu được ý anh.

Nhưng chính anh cũng biết, một con động vật sao có thể nghe hiểu được tiếng người nên chỉ có thể đi một bước tính một bước.Nhưng mà lúc này Trình Tiểu Mễ quả thật hoàn toàn nghe hiểu lời anh nói, chỉ là có chút rối rắm dùng tinh thần lực để bắt tay với người ta như thế nào.

Vốn dĩ cô đã khống chế không tốt cái gọi là tinh thần lực, giờ lại bảo cô phải vận dụng không phải làm khó người…… À không, làm khó mèo sao!Trình Tiểu Mễ rõ ràng biết anh có ý gì, nhưng mình căn bản không hiểu làm thế nào để dùng tinh thần lực bắt tay với anh?Vì thế cô nhìn thống đốc đại nhân một cái, lại nhìn thịt băm trong tay anh một cái, sau đó lại nhìn anh vươn một cái tay khác, yên lặng vói móng vuốt của mình qua nắm tay anh một chút tính toán lừa dối qua cửa.Đáng yêu quá, thống đốc đại nhân thiếu chút nữa đã đưa thịt trong tay cho cô.Đáng tiếc cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ chỉ cái đầu nhỏ của cô nói: “Dùng chỗ này bắt tay với ta, nếu không thì không có thịt ăn.”Trình Tiểu Mễ muốn khóc, bởi vì Sen nhà mình chính là người rất có nguyên tắc, anh nói không cho thì chắc chắn sẽ không cho.Làm một con mèo cả ngày thèm nhỏ dãi muốn ăn thịt cô quyết định thử một lần, lỡ đâu thành công cũng chưa biết chừng.Nếu nói là dùng tinh thần lực, vậy cô liền tập trung tinh thần.

Nhìn tay kia của thống đốc đại nhân, tưởng tượng thấy dùng cái gọi là tinh thần lực nắm lấy.Sau đó thống đốc đại nhân liền cảm thấy lòng bàn tay mình dường như bị thứ gì đó cào một chút, vô cùng ngứa còn ngứa đến trong lòng.Toàn thân anh cứng đờ, nhìn thoáng qua mỗ mèo ngồi ở chỗ kia hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bàn tay anh, không khỏi có một loại cảm giác xấu.Rất nhanh sau đó loại cảm giác này trở thành sự thật.Bởi vì đại khái mèo ta căn bản không biết khống chế tinh thần lực của mình, cho nên lúc này tinh thần hải của cô vô tình vươn vô số thứ tinh tế như xúc tua chọc qua chọc lại nhích tới nhích lui trên người anh.Thống đốc đại nhân căn bản không thể nào có ý nghĩ khác gì với một con mèo, nhưng cũng khó ngăn được tinh thần hải của anh dao động trước Trình Tiểu Mễ, cũng chẳng thể phân biệt là nữ nhân hay là mèo có thể cùng mình cộng dung, cho nên căn bản chống cự không được trêu chọc như vậy.Vì thế anh khi cảm thấy bản thân rất phấn khởi nên đã không khỏi trầm mặt xuống quát mèo: “Đừng sờ loạn, tập trung lực chú ý một chút.” Sờ sờ như vậy rất dễ dàng xảy ra chuyện đó, trong lòng anh có chút hỏng mất, bắt đầu xuất hiện ý tưởng có phải không nên huấn luyện cô hay không.Tập trung chỗ nào chứ?Trình Tiểu Mễ vừa mới bắt đầu tập vận dụng tinh thần lực nên căn bản là không biết tập trung tinh thần lực như thế nào.


Cho nên ngốc manh ngốc manh nhìn Sen nhà mình.Tinh thần hải càng thêm phân tán, thống đốc đại nhân cuối cùng không thể không chủ động đưa thịt băm qua cho cô, nói: “Được rồi, có thể thu hồi.” Thật là quá hố chủ, anh lại cảm thấy mình bị một con mèo phi lễ lại còn tới nỗi muốn vào WC giải quyết.Thôi, sau này vẫn là không cần huấn luyện nữa vậy, không thì mình sẽ sớm già mất, thống đốc Reuel nghĩ trong lòng như vậy.Nhưng đồng thời lại có một loại cảm xúc khác đang kêu gào, hy vọng tinh thần hải của tiểu sủng vật làm xằng làm bậy trên người mình, vì như vậy thật sự rất thoải mái, làm thống đốc đại nhân cảm giác cả thể xác và tinh thần vô cùng sung sướng.Vất vả lắm cảm xúc tinh thần hải hưng phấn mới đi qua, anh có chút mỏi mệt nằm trên giường chuẩn bị ngủ.Lần này anh không đuổi mèo con xuống nữa, dù sao cũng đã vậy rồi thì theo ý nó vậy, thích ngủ đâu thì ngủ đó đi.Trình Tiểu Mễ vốn dĩ có chút sợ hãi với hoàn cảnh lạ lẫm, hơn nữa ngày hôm qua còn bị soái đại thúc bắt cóc một đêm căn bản không dám ngủ một mình, vì thế vừa lên giường liền khò khè ghé vào trên cánh tay Thống đốc nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

Trong lòng thầm nghĩ ở mùi trên người anh thật là dễ ngửi, vì thế nhịn không được duỗi đầu lưỡi liếm một chút..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.