Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !

Chương:1Thống Đốc Đại Nhân Em Xin Anh ! - Chặt Tay Giữ Mạng


Đọc truyện Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh ! – Chương 61Thống Đốc Đại Nhân Em Xin Anh ! – Chặt Tay Giữ Mạng

Chu Kiệt sợ đến xanh mắt, run run mà giơ bàn tay lên để quan sát, chợt thấy các đầu ngón tay thâm đen bỗng nhiên phát ra một thứ mùi lạ. Loại mùi này giống như… mùi thịt thối đang trong quá trình phân hủy.

Lục Nghị Phàm cầm bàn tay của Chu Kiệt lên xem, sắc mặt có chút thay đổi, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.

– Hừ, người Ai Cập quả thật là bậc thầy trong thi triển trấn yểm cổ mộ. Chu Kiệt, chỉ e bàn tay này không giữ được nữa.

Tốc độ phân hủy của bàn tay lan ra rất nhanh, bằng mắt thường cũng có thể trông thấy rõ ràng. Toàn bộ lớp da đã sưng phù nề, căng mọng, chỉ cần dùng chiếc kim nhỏ đâm vào cũng có thể nổ tung như xác pháo. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, có quân sĩ không chịu đựng được liền ôm bụng gập người mà nôn ọe.

Chu Kiệt đau đớn đến rụng rời, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như tắm. Mảng thịt đen đã lan tới cổ tay, có nguy cơ lan đến hết cả cánh tay phải của anh ta.

Cửu Châu run giọng, táo bạo nêu ra ý kiến của mình:

– Chu Kiệt, nếu anh muốn giữ mạng thì chỉ còn cách chặt đứt bàn tay phải, may ra chất độc mới không lan đến toàn bộ các phần cơ thể khác.


– Không được!

Nghe Cửu Châu nói, Chu Kiệt lập tức giẫy nảy, nước mắt không ngừng chảy ra giàn giụa:

– Nếu bị cụt một cánh tay, thà tôi chết đi còn hơn!

Bộp…

Bỗng nhiên, dưới chân anh ta có một khẩu súng ngắn được ném tới. Lục Nghị Phàm nhìn Chu Kiệt bằng ánh mắt sắc lạnh, nhàn nhạt mà đáp:

– Anh hãy nhặt súng lên và tự kết liễu đi!

Quân sĩ đồng loạt xôn xao, không ai dám nói một lời. Thống Đốc của họ lại có thể tàn nhẫn đến như vậy hay sao? Ít ra, Chu Kiệt đã đi theo anh được chín năm rồi, không thể tùy ý nói giết là giết chết được.

Cơ thể Chu Kiệt run lẩy bẩy. Anh ta chậm rãi cúi xuống nhặt khẩu súng lên, đoạn ghì súng lên trán, ngón tay đặt trong cò súng, làm tư thế sẵn sàng bóp cò.

Mọi người đều hít sâu một hơi, yên lặng quan sát anh ta. Cửu Châu thừa hiểu, Lục Nghị Phàm tuyệt tình như thế là có lý do của anh. Bởi vậy cô cũng không lên tiếng ngăn cản.

– Thống… Thống Đốc… Chu Kiệt không làm được!!!


Chu Kiệt ném khẩu súng xuống dưới đất, ngước mắt lên nhìn Lục Nghị Phàm bằng ánh mắt quật cường. Anh ta giơ bàn tay đang thối rữa của mình về phía Lục Nghị Phàm, cắn răng mà nói:

– Thống Đốc hãy chặt bàn tay vô dụng này đi!

Lúc này, gương mặt anh tuấn của Lục Nghị Phàm mới giãn ra. Anh vỗ nhẹ lên vai Chu Kiệt, gật đầu nói:

– Đây mới chính là Chu Kiệt mà tôi quen biết.

Cửu Châu xé một mảnh vải lấy từ mũ của mình xuống, sau đó nhét vào miệng Chu Kiệt. Cô còn nhanh nhẹn kéo Chu Kiệt ngồi xuống vách hang, đặt bàn tay lên một phiến đá khá bằng phẳng, cơ thể thỉnh thoảng lại run lên từng hồi.

Lục Nghị Phàm rút dao, mài lưỡi trên phiến đá. Tiếng xoèn… xoẹt… vang lên giữa chốn hang động âm u, lạnh lẽo, tạo thành âm thanh vô cùng kỳ dị.

Chu Kiệt nhắm chặt hai mắt, cơ mặt nhăn hết lại, sợ hãi đến run lẩy bẩy. Lục Nghị Phàm đè cánh tay của Chu Kiệt xuống, tay phải cầm cán dao, vận dụng hết sức lực của mình mà chém mạnh tới.

A… a… a…


Phập!

Chu Kiệt hét lên ầm ĩ, Cửu Châu cũng không dám nhìn, vội vàng quay mặt đi. Đôi mắt cô đã bắt đầu đỏ hoe. Một con người vạm vỡ, khỏe khoắn như thế, đang yên đang lành bỗng chốc bị cụt mất bàn tay. Còn gì đau đớn hơn nữa!

Bàn tay thối nát của Chu Kiệt rơi bộp xuống dưới đất. Quan sát phần xương trắng, hiện tại cũng đã chuyển sang màu đen, bốc mùi thối khắm vô cùng tởm lợm. 

Vì quá đau đớn nên Chu Kiệt đã ngất lịm đi. Cửu Châu dùng mảnh vải còn lại giúp anh cầm máu. Không khí trong hầm mộ lúc này vô cùng căng thẳng, chẳng ai buồn mở lời nói với ai một câu nào cả. 

Lục Nghị Phàm ném dao xuống đất, lưỡi dao lúc này cũng đã nhuộm máu đen. Chất độc từ tượng đá truyền tới quả thật vô cùng khủng khiếp. 

– Đợi Chu Kiệt tỉnh lại, tất cả chúng ta sẽ tiến sâu vào trong hầm mộ. Đây mới chỉ là phần bề nổi, chắc chắn phía bên trong kia sẽ còn nhiều thứ quái gở hơn nữa. Tất cả mọi người đều phải cẩn thận.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.