Đọc truyện Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh ! – Chương 158: Trò Chơi Cuối Cùng
Thống Đốc, chúng ta đang đi đâu thế này?La Vân Thiên ngồi đằng sau xe, ngạc nhiên cất giọng hỏi.
Lục Nghị Phàm lặng yên không đáp, hai hàng lông mày của anh đã chau lại, gần như chạm đến mi tâm.
– Từ đầu đến cuối, Lục Phương Canh chỉ xác nhận đúng bốn sự việc mà anh ta đã làm: thứ nhất, kẻ đã giở trò với Cửu Châu trong phòng của tôi khi còn ở Lục gia, chính ta anh ta.
Thứ hai, kẻ định thiêu cháy Cửu Châu trong nhà kho, cũng là anh ta.
Thứ ba, kẻ thuê Mận Đào và Chu Chương hãm hại Cửu Châu và dụ dỗ Cửu Mạn Linh hại Cửu Châu giết chết cha mẹ, cũng là do anh ta.
Nghe đến đây, La Vân Thiên như đã bừng tỉnh, hiểu ra toàn bộ sự việc.
Vậy thì vụ tông xe hòng giết chết Lục Nghị Phàm, kẻ ra tay thủ tiêu Triển Chúc để bịt đầu mối và sự việc hại Cửu Châu uống thuốc xảy thai như lời Lục Phương Canh nói, rốt cuộc chuyện này là do ai?
Lục Nghị Phàm cười lạnh:
– Kẻ phản bội, ở ngay trong nội bộ chúng ta!
Mưa càng lúc càng lớn, xối thẳng lên cửa kính xe.
Tiếng ào ào dội lớn ù tai, tạo thành một cảnh tượng vô cùng ma mị.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh vào trong cổng biệt thự.
Lục Nghị Phàm đội mưa, chạy thẳng vào trong sảnh lớn, liên tục cất giọng gọi Cửu Châu:
– Châu, Châu…
Có nghe anh gọi không?
Tuy nhiên, trong biệt thự lúc này lại vô cùng vắng vẻ.
Lục Nghị Phàm chạy như điên lên trên lầu, cửa phòng mở toang hoang, mưa lớn xối thẳng vào cả trong phòng.
– Thống Đốc!!!
Từ dưới lầu bất ngờ vang lên tiếng la lớn của La Vân Thiên.
Lục Nghị Phàm lao nhanh xuống dưới, trông thấy thi thể của Hiểu Mai đã cứng, nằm úp dưới sàn bếp.
Triệu quản gia cùng các thuộc hạ khác đều biệt tăm biệt tích, sống chết hiện tại chưa rõ.
Cho dù Lục Nghị Phàm có gọi cho Cửu Châu đến mức cháy máy đi chăng nữa thì anh vẫn chỉ nhận lại được một tràng tiếng tút…
tút dài.
– Mẹ kiếp!
Rầm!
Lục Nghị Phàm vung tay, đấm một phát thật mạnh lên song cầu thang gỗ.
Lập tức, toàn bộ năm đầu ngón tay anh đều bật máu, gân xanh nổi dài dọc cánh tay.
Anh bấm số kết nối với Chính phủ, Tổng thống chưa kịp nói lời nào liền bị Lục Nghị Phàm gằn giọng đe dọa:
– Triệu tập mười xe quân sĩ đột kích, huy động tới biệt thự Lục gia cho tôi.
– Có chuyện gì mà cậu cần số lượng quân sĩ lớn như vậy?
Tổng thống ngạc nhiên hỏi lại.
Thông thường, Lục Nghị Phàm sẽ không bao giờ cần dùng đến lực lượng quân đội vào việc riêng như thế này.
Tuy nhiên, từ trong ngữ điệu của anh, Tổng thống có thể nhận ra người đàn ông tàn độc này hiện tại đang vô cùng tức giận, dường như anh có thể nghiền nát bất cứ một kẻ nào dám to gan ngáng đường.
– Ông già, ngậm mồm lại.
Cho ông đúng năm phút để bắt đầu xuất phát.
Lục Nghị Phàm đe dọa, sau đó trực tiếp cúp máy.
Anh cùng La Vân Thiên lái xe về đến biệt thự Lục gia.
Tuy nhiên, ngay khi vừa đặt chân vào cổng, cơ thể Lục Nghị Phàm lập tức co thắt lại.
Thi thể của nô gia cùng một vài thuộc hạ trong biệt thự nằm ngổn ngang dưới mặt đất, máu tươi màu đen bị nước mưa cuốn trôi một phần, tạo thành thứ nước tanh lòm, loang lổ, trông vô cùng gớm ghiếc.
La Vân Thiên run run bước sau lưng Lục Nghị Phàm, trên tay đã nắm sẵn cò súng.
Phịch!
Lục Nghị Phàm dùng tay lật một vài thi thể lên quan sát, sau đó lạnh lùng nêu ra suy đoán:
– Bọn họ đều chết vì trúng độc!
Anh đứng bật dậy, đạp cửa chính xông vào.
Ông lão Lục Nghị, Lục Trịnh cùng tám vị phu nhân đều bị đánh thuốc mê, bị dồn ngồi vào một góc phía trong nhà, chân tay họ đều bị trói ngược ra phía sau.
La Vân Thiên toan bước đến để cởi trói cho họ liền bị Lục Nghị Phàm ngăn lại.
Anh hít sâu một hơi, chạy tới chiếc máy tính để bàn đang được bật sẵn lên để đó, gương mặt anh tuấn căng cứng lại:
“Bom hẹn giờ đã được đặt ở trong biệt thự.
Lục Nghị Phàm, trước năm giờ mày phải tìm ra bằng được tung tích của quả bom.
Nếu không, Cửu Châu cùng đứa con của mày sẽ chết!”
Cùng với lời nhắn này là một đoạn video ngắn.
Lục Nghị Phàm bấm nút bật video, phía trong màn hình là hình ảnh đáng thương của Cửu Châu đang bị trói lủng lẳng trên trần nhà.
Mái tóc dài của cô rủ xõa trên vai, máu mũi chảy ra ướt cả bờ môi căng mọng.
Ngay phía dưới chân cô là một bể axit đang không ngừng sục sôi, nổi ngầu bọt.
– Xin chào, Thống Đốc đại nhân! Chúng ta lại gặp nhau!
Từ đằng sau lưng Cửu Châu, Mận Đào cùng Chu Chương chầm chậm tiến lên phía trước, nhếch miệng cười gằn.
Trình chiếu đến đây thì video tắt ngấm, màn hình máy tính lập tức tối đen.
– Thống…
Thống Đốc…
Lẽ nào Trác Hiên đã xảy ra chuyện?
La Vân Thiên run rẩy đến mức cắn chặt môi, loạng choạng suýt chút nữa vấp ngã.
Hiện tại, Tiếu Hàn Phong đang áp giải Lục Phương Canh về cục cảnh sát, nguy cơ gặp nạn cũng rất lớn.
– Xem ra, hắn muốn kết thúc mọi chuyện tại đây rồi!
.