Đọc truyện Thôn Thiên – Chương 61: Luyện hóa Cửu Long
Dương Lăng đầu óc xoay chuyển thật nhanh, trái tim đập mạnh một chút, thầm nghĩ: “Thái Huyền Môn thật lớn lá gan, Thái Dịch Đỉnh trọng bảo như vậy, cũng dám giao cho ba gã dược đồng Trúc Cơ Kỳ này trông coi?” Dương Lăng cũng không biết Thái Huyền Môn thanh danh nhật hiển, quyền thế càng lúc càng lớn, vô luận bên tán tu hay người trong đại phái, cũng không dám hơi có đắc tội. Hơn nữa Thái Huyền Môn cũng không phải không có phái người thủ hộ tôn bảo đỉnh. Trong Thái Dịch Đỉnh trấn áp chín đạo chân long chi hồn, mượn Thái Dịch Đỉnh uy lực cấu thành Thái Huyền Cửu Long Trận, dù là tiên tôn cấp bậc đại năng xuất thủ, cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn cướp đi Thái Dịch Đỉnh.
Mà Thái Dịch Đỉnh một khi bị công kích, một thời nửa khắc sẽ có Thái Huyền Môn cao thủ chạy tới. Kể từ đó, tuy chỉ có ba gã dược đồng, nhưng Thái Huyền Môn không thế nào lo lắng ai có thể cướp đi Thái Dịch Đỉnh. Phóng nhãn thiên hạ, có thể trong nháy mắt cướp đi Thái Dịch Đỉnh số người ít lại càng thêm ít.
Nếu thật có người làm được, tất nhiên Thái Huyền Môn cũng có thể tra ra, đến lúc đó xuất động rất nhiều cao thủ. Kể từ đó, dù đó là nhân vật cường đại đi nữa, cũng không dám khinh thường mà vuốt râu hùm, gây nên đại họa.
Ba gã dược đồng bá đạo vô lễ, lại cộng thêm món nợ cũ của sư môn, Dương Lăng bỗng nhiên lớn mật tìm cách. Thái Dịch Môn đã từng lập hạ môn quy, Thái Dịch Môn đệ tử, bất luận dùng loại phương pháp nào, chỉ cần có thể từ Thái Huyền Môn đoạt lại một trong Thái Dịch Tam Bảo, Thái Dịch Môn nhất định toàn bộ hổ trợ giúp đở, đồng thời thỏa mãn bất luận cái điều kiện gì.
Dương Lăng trong nháy mắt đã có quyết định, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ hoảng hốt: “Nguyên lai ba vị là Thái Huyền Môn tiên đồng, tiểu đạo vừa tới nơi đây, chẳng biết nơi này là phạm vi Thái Huyền Môn, xin ba vị tiểu tiên đồng thứ tội.”
Ba gã dược đồng trên mặt thần tình càng thêm ngạo ý mười phần, một người quát lên: “Ngươi thức thời là tốt rồi, đem linh dược hái được đều giao nộp lại.”
Dương Lăng vẻ mặt hơi khó xử, bộ dạng lại lo lắng một chút, rồi cười khổ giao ra hơn mười chu linh dược, dùng nguyên khí nâng lên đưa đến trên tay ba gã dược đồng.
“Ba vị tiên đồng, tiểu đạo chỉ hái được bao nhiêu đây, toàn bộ dâng lên.” Dương Lăng bất đắc dĩ mà nói.
“Đi đi, sau này chớ nên trở lại Lưu Tinh đảo.” Một gã dược đồng nhận lấy linh dược, mặt không biểu tình phất ống tay áo một cái, “Hồng vân” tiếp tục cuồn cuộn nam hạ. Dương Lăng lại ngự kiếm quang hướng tương phản mà phi độn đi.
Tới khi song phương cách xa nhau mấy nghìn dặm, đỉnh đầu Dương Lăng bay ra lưỡng đạo hắc quang. Một đạo hắc quang là Thấp Bà, một đạo hắc quang là Ly Già, lưỡng ma đầu giá khởi độn quang hướng mới vừa rồi ba gã hái thuốc đồng tử đuổi theo, tốc độ rất nhanh.
Phóng xuất ma đầu, Dương Lăng cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: “Dù là đoạt không được Thái Dịch Đỉnh, cũng muốn lay động một chút.”
Ma đầu độn quang cực nhanh, không lâu sau đã đuổi theo kịp ba dược đồng. Lưỡng ma đầu trên người đều nắm bắt Liễm Khí Ẩn Thân Phù, bay đến phụ cận ba gã đồng tử mà không bị phát hiện. Ma đầu Ly Già trên mặt lộ ra một tia tiếu ý tàn khốc, một đạo vô hình cổ quang vô thanh vô tức phát sinh.
Ba gã đồng tử đều là Trúc Cơ tiền kỳ tu vi, cùng ngày trước Tháp Bà như nhau. Ba người đều cảm giác có cái gì đó không thích hợp, rồi lại cũng không biết là làm sao như vậy. Lúc này trong nháy mắt Ly Già phát động cổ quang, ba người thân thể cứng đờ, sau đó mới vừa ngưng tụ “Linh Đan ” liền bị cổ quang xâm nhiễm.
Linh Đan do nguyên thần ngưng tụ mà thành, một khi bị tiêm nhiễm, lập tức bị quản chế, trở thành cái xác không hồn. Ly Già thôi động cổ quang, ba gã đồng tử biểu tình đờ đẫn mà bắt một cái pháp quyết, trong hồng vân mọc lên một tòa tiểu đỉnh to bằng nắm tay, nhưng làm cho có cảm giác nặng tựa như Thái sơn.
Dương Lăng tuy rằng không ở tại hiện trường, nhưng đem tất cả “Nhìn” thật rõ ràng, nghĩ thầm: “Ba gã dược đồng mới có quyền khống chế Thái Dịch Đỉnh, phải đưa nó vào trong Kim Quang trước khi cấm chế trên Thái Dịch Đỉnh có khả năng phát động, ta đây cũng có vài phần nắm chặt.”
Dương Lăng lúc này sinh ra to gan lớn mật, có chủ ý chiếm đoạt Thái Dịch Đỉnh. Tâm niệm điều khiển từ xa, Ly Già ngày ngày theo Cổ Thần, Độc Tiên bên kia tu tập Linh Cổ, Chú Linh khống chế pháp môn, lúc này thi triển thập phần thuận lợi.
Tam dược đồng chịu Ly Già khống chế, đồng thời cùng bắt một cái pháp quyết, đem Thái Dịch Đỉnh thu nhập vào trong một bách bảo nang. Bách bảo nang so với phổ thông bách bảo nang lớn hơn gấp ba, đen tối không ánh sáng, Dương Lăng vẫn chưa lưu ý, lập tức lệnh cho nhị ma đầu hành động.
Ma đầu Thấp Bà tiến lên cuộn một cái, một đạo hắc quang rộng dài đến vài dặm đảo qua, đem toàn bộ hồng vân dạng phi hành pháp khí, còn có ba gã dược đồng thu hút vào trong Ma Vực. Cùng trong lúc đó, Ly Già cũng độn quay về Ma Vực.
“Đi mau! Tìm một địa phương an toàn thử luyện hóa cấm chế Thái Dịch Đỉnh!” Dương Lăng đúng là to gan lớn mật, lúc này cũng khẩn trương không gì sánh được. Lập tức thi triển “Phích Lịch Huyết Quang Độn Phù” . Độn phù này là cùng cấp bậc với độn phù cực phẩm, chỉ mấy cái hô hấp, đã vạn dặm xa. Dương Lăng liên tiếp thi triển hơn mười đạo độn phù, hướng phía đông bắc mà chạy ra hơn mười vạn dặm, lần đầu tiên thâm nhập trong mang mang Đông Hải.
Dương Lăng nguyên thần cùng độn phù tương hợp, một bên bỏ chạy một bên tìm tòi, rốt cục tìm được một tòa tiểu đảo. Dương Lăng lại lo lắng ở lại trên đảo, trước tiên ngắt ra Liễm Khí Ẩn Thân Phù, sau đó lại ngắt ra “Tị Thủy Phù” lẻn vào trong nước.
Dương Lăng tiềm (chìm) sâu gần nghìn thước, thẳng đến khi nước biển có áp lực cực đại, Tị Thủy Phù đã không thể chịu nỗi, mới dừng lại, hư hư huyền phù giữa không trung.
Trong Kim Quang, ba gã dược đồng sớm bị luyện thành tuyệt phẩm Linh Đan , chỉ còn lại một kiện bách bảo nang phiêu phù. Dương Lăng trước đây phân tâm phi độn, tạm thời không dám động vào trong túi bách bảo. Lúc này thời cơ đã đến, Kim Quang lập tức nhất tẩm, túi bách bảo tài liệu trong nháy mắt tan rã.
Nhưng khiến Dương Lăng khiếp sợ chính là, trong túi bách bảo là một cái phương viên mười dặm không gian thật lớn. Dương Lăng không biết, túi bách bảo này là Thái Huyền Môn đặc chế, không gian bên trong có hai cửa nhập vào. Túi bách bảo có một cửa vào, Thái Huyền Môn cũng có một cửa vào. Một khi không gian trong túi bách bảo đã bị xâm phạm, Thái Huyền Môn có thể trực tiếp phái người ứng đối.
Túi bách bảo bị hư hao, bên trong không gian gấp khúc bị Kim Quang luyện thành một khối quang đoàn năm màu bằng bàn tay, lập tức bị luyện hóa. Nhưng vào lúc này, Dương Lăng bỗng cảm giác trong quang đoàn năm màu bỗng nhiên có hai người, hơn nữa toàn bộ đều là Kim Đan Kỳ cao thủ, tản mát ra uy thế cường đại.
Dương Lăng lại càng hoảng sợ, hắn cũng không biết túi bách bảo này là Thái Huyền Môn để an toàn để…, cố ý đặt ra hai cửa đi vào, Vì vậy liều mạng thôi động Kim Quang. Kim Quang lúc này này thập phần hung ác độc địa, chỉ là nhất cổn (sôi lên), liền đem gấp khúc không gian cũng luyện hóa, bên trong hai người cùng Thái Dịch Đỉnh bị Kim Quang lôi ra.
Gấp khúc không gian co rụt lại, cuối cùng bị luyện thành một quả đan dược cổ quái to bằng hạt gạo, Dương Lăng cũng không biết là vật gì. Còn Thái Dịch Đỉnh một khi tiến nhập trong Kim Quang, lập tức quang mang vạn trượng, phát sinh uy thế cường đại, đỉnh khẩu tuôn ra một đạo tử quang chống đỡ Kim Quang.
Ngược lại hai gã Kim Đan Kỳ Thái Huyền Môn đệ tử chỉ thoáng một cái hô hấp liền bị luyện hóa, chỉ còn lại có hai quả trung phẩm Kim Đan, cũng bị Kim Quang luyện đi thần niệm, tẩy sạch tạp chất. Dương Lăng tạm thời đem Kim Đan luyện thành đan dược, tạm gác lại để sau này sử dụng.
Thời khắc này, Dương Lăng cần làm một việc trọng yếu, đó chính là luyện hóa cấm chế trong Thái Dịch Đỉnh, chậm trễ sẽ sinh biến. Dương Lăng cũng không biết Thái Huyền Môn đại năng, thần thông rốt cuộc như thế nào, vì thế toàn lực ứng phó.
“Phá cho ta!” Khẩn cấp quan đầu, Dương Lăng tâm niệm thôi động Kim Quang, Kim Quang này “Ông” một tiếng chấn động, biến hóa thành vô số quái vật như con cá đều phác đi tới. Thái Dịch Đỉnh lúc này sản sinh uy lực tuy rằng thật lớn, nhưng tử quang này bị quái ngư từng ngụm từng ngụm từ từ ăn sạch.
Tử quang càng ngày càng ít, một lúc lâu sau đã bị nuốt đến sạch sẽ, bị Kim Quang chuyển hóa trở thành linh khí cuồn cuộn. Kim Quang “Quái ngư” đang xâm nhập đỉnh khẩu, thâm nhập trong cấm chế. Trong Thái Dịch Đỉnh cư nhiên có một mảnh thiên địa khác, linh khí dư thừa, ngang dọc trên mấy nghìn dặm diện tích. Cửu đầu tử sắc cự long xoay quanh bầu trời, trong lúc đó đây đó có một loại huyền diệu liên hệ, phóng xuất ra tử sắc quang khí lao ra đỉnh khẩu, chống đỡ Kim Quang.
Kim Quang một khi nhảy vào, lập tức mở rộng ra nghìn lần, chăm chú bao vây cửu điều cự long, lôi kéo, liền đem cự long kéo vào trong Ma Vực. Trong Kim Quang, biến thành chín cánh tay lôi kéo tử long. Cửu đầu tử long ra sức chống lại, nhưng Kim Quang chấn động, cửu điều tử long liền không thể động đậy, chỉ mười mấy cái hô liền bị luyện thành đan dược.
Cửu mai đan dược lớn như cái đầu, tản mát ra cường đại linh tính, thấu xạ quyển quyển bảo quang. Trong bảo quang có hương hoa, ngọc nữ hình tượng hư ảnh vờn quanh bay lượn, thấy vậy Dương Lăng ngây người. Luyện thành cửu mai tuyệt phẩm Thần Đan thật cổ quái! Dương Lăng cảm giác, chúng nó phẩm chất so với Thủy Linh Anh luyện hóa ra tuyệt phẩm Thần Đan còn muốn cao hơn rất nhiều.
“Chín con rồng này có cái lai lịch gì? Linh khí thật lớn a!” Dương Lăng vừa mừng vừa sợ, đồng thời cũng biết mình đã gây ra phiền phức lớn rồi. Riêng chín con rồng này, chỉ sợ cũng là vật bảo bối của Thái Huyền Môn.
Dương Lăng lại không có đoán sai, Cửu Điều Chân Long này là Thái Huyền Môn vẫn lạc một gã Đạo Tôn, hai gã Đạo Quân tổn hao đại giới mới bắt được. Cửu Điều Chân Long chi hồn này nguyên thể đều là Long Vương cấp bậc, tương đương với Đạo Tôn cấp vũ môn tu sĩ. Thái Huyền Môn bắt được vốn định luyện chế nhất kiện đạo khí Cửu Long Ấn, chỉ là chuẩn bị công tác chưa hoàn thành, Cửu Điều Chân Long chi hồn liền bị tạm thời chế tác Cửu Long Trận thủ hộ Thái Dịch Đỉnh.
Dương Lăng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, Kim Quang lần thứ hai nhảy vào Thái Dịch Đỉnh. Kim Quang này cũng thật thần kỳ, lúc tiến nhập Thái Dịch Đỉnh, lập tức tràn ngập Thái Dịch Đỉnh mỗi một thốn không gian. Dương Lăng ước thúc Kim Quang, cũng không luyện hóa số lượng đông đảo linh dược trong Thái Dịch Đỉnh.
Dương Lăng biết, Thái Dịch Đỉnh đã được Thái Huyền Môn coi như dược viên nhà mình để nuôi trồng linh dược, chính là hợp ý Dương Lăng trọng dụng. Kim Quang nội ngoại giáp công, rốt cục phá tan Thái Dịch Đỉnh chứa nhiều cấm chế, tiếp xúc với Thái Dịch Đỉnh bổn nguyên lực lượng.