Đọc truyện Thôn Thiên – Chương 3: Thăng tiên đại hội
Hắc khí quấn lấy bảo đăng một chút, “Hô” một tiếng xuyên cửa sổ mà đi, tiêu thất vô tung.
Dương Đức thấy thế kinh sợ như điên, cuồng kêu một tiếng từ trên mặt đất bắn lên, quát: “Người đâu! Người đâu!”
Mà Dương Hoài Thủy cũng phản ứng, như điên lên rồi hướng ra ngoài đuổi theo, trong miệng cuồng khiếu la lên: “Thần đăng, thần đăng…”
Dương Lăng cuốn lấy trản đăng, hóa thành một đạo hắc phong ra ngoài bay đi, trong sát na đi được rất xa rồi.
Trong gian phòng “Dương Lăng” dào dạt đắc ý, đột nhiên sắc mặt đại biến, hú lên quái dị: “Không có khả năng, không có khả năng…”
“Hô “
Trước cửa sổ tiến vào một cổ hắc phong, một đạo hắc khí hỗn loạn bị một cổ bạch quang bắn vào đính môn Dương Lăng. Dương Lăng mơ hồ nghe được một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, cùng trước mắt một mảnh bạch quang, trong nháy mắt, vô số ký ức như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong óc.
Những … ký ức này khiến Dương Lăng trong nháy mắt minh bạch sự tình tiền căn hậu quả, khiến hắn nhất thời cảm giác rợn da gà (mao cốt tủng nhiên).
Nguyên lai tiến nhập vào trong đầu Dương Lăng, người nọ tên là Tự Ma chân nhân, Tự Ma chân nhân là một gã cao thủ tà tu, đêm qua bị hai cao thủ đại tiên môn chém nát thân thể. Trong lúc nguy cấp Tự Ma chân nhân dùng ‘ Độn Thần Thuật ’ chạy ra, nguyên thần thụ thương, sau đó tiến nhập trong cơ thể Dương Lăng.
Tự Ma chân nhân bởi vì nguyên thần bị hao tổn, nhu cầu cấp bách cần tìm một thân thể mới để khôi phục công lực, Vì vậy lừa gạt Dương Lăng tín nhiệm, lấy danh nghĩa truyền thụ tiên đạo khiến Dương Lăng tu luyện ma công, dẫn đến Dương Lăng bị oán niệm mê thất bản tính, biến thành một pho tượng ma linh xuất thể đi báo thù.
Mà một ngày nào đó Dương Lăng hồn phách ly thể, Tự Ma chân nhân sẽ đơn giản chiếm lấy thân thể Dương Lăng, chỉ cần công phu một nén nhang là có thể hoàn toàn linh nhục hợp nhất, trở thành chủ nhân thân thể Dương Lăng.
May mắn chính là, Dương Lăng tại nhà Dương Đức gặp được nhất trản bảo đăng thần kỳ. Nhất trản bảo đăng này khiến Dương Lăng khôi phục thanh tỉnh, Dương Lăng phúc chí tâm linh, thuận tay đoạt được bảo đăng rồi trở về nhập lại thân thể.
Dương Lăng trở về là lúc Tự Ma chân nhân còn chưa có cùng thân thể hoàn toàn dung hợp, bởi vậy có thể thuận lợi trở về bản thể, thần nhục hợp nhất.
Dương Lăng hồn phách trở về vị trí cũ vốn cũng không gây thương tổn được Tự Ma chân nhân, tối đa toàn bộ công phu uổng phí, khiến cho vô pháp cướp đoạt thân thể Dương Lăng. Nhưng mai bảo đăng thần kỳ này cũng đang tiến nhập vào trong thân thể Dương Lăng, bảo đăng vừa vào trong đầu Dương Lăng, lập tức bắn ra một đạo kỳ quang, đem nguyên thần Tự Ma đạo nhân đánh tan.
Tự Ma chân nhân nguyên thần tuy rằng tiêu tán, nhưng mảnh nhỏ ký ức trong nguyên thần đều bị Dương Lăng hấp thu, khiến Dương Lăng khi không được vô số kinh nghiệm nhân sinh.
Lúc này, Dương Lăng thấy ở vị trí mi tâm huyền phù nhất trản bạch ngọc dường như tiểu đăng. Đăng diễm phóng xuất ra một tia bạch sắc quang khí rót vào não bộ Dương Lăng. Mỗi khi quang khí nhập não, Dương Lăng cảm giác một trận thư thái, thể xác và tinh thần vui thích.
“Trong bảo đăng rốt cuộc là có lai lịch gì? Vì sao cũng có thể đem nguyên thần Tự Ma chân nhân đánh tan?” Dương Lăng tìm kiếm trong ký ức Tự Ma chân nhân lưu lại, cuối cũng không có tìm được đầu mối quan trong của bảo đăng.
Dương Lăng thầm nghĩ: “Tự Ma chân nhân tuy rằng một thân ma công, nhưng hắn pháp lực cao cường, cũng không có hại gì. Ta Dương Lăng bởi vì thuở nhỏ thể nhược mà không thể tập võ, lại không có phụ thân bên người trông nom, khiến đám ác nhân kia thường xuyên ức hiếp ta. Hôm nay ta đã biết cách tu luyện Chiếu Ma Kinh, có nên tiếp tục tu luyện hay không đây?”
Dương Lăng nhất thời khó có thể quyết đoán, đang tư lự phân vân, bất tri bất giác trời sáng.
Sáng sớm, Dương Lăng chợt nghe bên ngoài nói nhao nhao ồn ào, thỉnh thoảng có rất nhiều người đi ngang qua, ra khỏi phòng vừa hỏi mẫu thân, mới biết là nhà Dương Đức phái hơn mười gia nô toàn trấn đuổi bắt đạo tặc. Dương Lăng lập tức đoán được nhà Dương Đức là bởi vì bảo đăng mới có thể điên cuồng tìm kiếm như vậy, trong lòng không khỏi một trận vui sướng.
Lúc này, nhà Dương Đức người hầu, các gia nô mỗi người liễm khí nín thở, không dám thở mạnh ra một ngụm. Bởi vì Dương Hoài Thủy cùng Dương Đức đều đang phát giận, hai người sắc mặt như một rất tệ hại xấu xí.
Trong thư phòng Dương Hoài Thủy, Dương Đức cùng Dương Hoài Thủy phụ tử hai người vẻ mặt đều là đầy buồn nản. Dương Hoài Thủy hung hăng vỗ bàn: “Thật chết tiệt, rốt cuộc là ai cướp đi thần đăng!”
Dương Đức hung hăng thở phì phò, ác độc chửi bới nói: “Nếu ta biết là ai làm, ta sẽ cho hắn vạn tiễn xuyên tâm, sau đó đem hắn ăn sống nuốt tươi!”
Dương Hoài Thủy lắc đầu thở dài, sắc mặt càng thêm xám lại: “Ngày trước từ dưới nền đất đào móc được thần đăng, ta không tiếc giết chết Dương gia một chi mấy trăm nhân khẩu, kết quả là giữ không được, ta không hề cam lòng! Thần đăng là vật báu vô giá, nếu không có nó, Đức nhi ngươi cũng không có khả năng tuổi còn trẻ mà có thể đạt được luyện huyết tầng bốn cảnh giới. Nếu không có thần đăng, bệnh cũ trên người ta cũng sẽ không khôi phục như lúc ban đầu!”
“Phụ thân! Nghe nói Vu sư Xạ Nhật Tộc thuật bói toán thập phần linh nghiệm, chúng ta không bằng đi thử một lần.” Dương Đức nắm chặt quyền đầu, “Nói cái gì cũng phải tìm cho được thần đăng, ngày sau con thành ngoại môn đệ tử, còn muốn nhờ lực lượng thần đăng cung cấp thực lực, mất đi nó quả thực so với mạng của hài nhi còn đáng sợ hơn!”
Dương Hoài Thủy suy nghĩ một chút: “Được rồi, chúng ta tạm thời thử một lần. Có thể hỏi ra là hay nhất, nếu hỏi không ra còn phải tìm biện pháp khác!”
Nhà Dương Đức nhốn nháo động tĩnh dần dần nhỏ lại, ăn xong điểm tâm, mẫu thân Lý Thải Liên đem Dương Lăng gọi vào trong phòng. Lý Thải Liên thần tình chẳng bao giờ nghiêm túc như vậy, Dương Lăng trong lòng nghiêm nghị, lẳng lặng nghe mẫu thân giáo huấn.
“Lăng nhi, còn ba tháng nữa là ngày tiên sử đến Dương Gia Trấn chúng ta. Dương thị cửu chi, mỗi chi ba mươi năm một vòng, năm nay đến phiên chúng ta một chi cùng hai chi khác đề cử ngoại môn đệ tử. Chi chúng ta đây chỉ có Lăng nhi, nương hi vọng con có thể tu luyện thành tiên, nương ngày sau cũng hưởng phúc tốt.” Lý Thải Liên vẻ mặt đầy hi vọng mà nói ra.
Dương Lăng ánh mắt kiên quyết: “Nương yên tâm, Lăng nhi nhất định đem nương đến địa phương thần tiên mà hưởng phúc, không phải mỗi ngày đều làm việc nhà nông.”
Lý Thải Liên lộ ra vẻ thỏa mãn dáng tươi cười, liên thanh nói: “Tốt tốt, ngày mai là ngày tộc trưởng tuyên bố người đề cử, nương ngày hôm nay cho ngươi mặt quần áo mới, Lăng nhi trước mặt người khác phải ăn mặc tốt một chút.”
Theo như lời trong miệng Lý Thải Liên “Tiên sử” chính là Tiên Đạo Cửu Môn một trong Thái Dịch Môn đệ tử. Thái Dịch Môn phái người đến đây mục đích là lựa chọn ra ba gã Dương gia thiếu niên làm Thái Dịch Môn ngoại môn đệ tử, mỗi mười năm đến đây một lần. Loại cơ hội tu tiên này đối với bất luận một gã Dương thị thành viên nào mà nói, đều vô cùng trân quý.
Dương thị hôm nay có toàn bộ cửu chi, trăm năm nay đều là ba chi một nhóm, Vì vậy Dương thị cửu chi phân ra làm ba đợt. Ba đợt Dương thị tộc nhân mỗi mười năm thay phiên đề cử ba danh ngạch, mỗi nhóm người ba mươi năm thay phiên một lần.
Đối với người Dương gia mà nói, năm nay chính là mười năm một lần “Thăng tiên đại hội” .
“Thăng tiên đại hội” là hội nghị trong tộc Dương Gia Trấn quyết định ai là ngoại môn đệ tử, thập phần long trọng, lúc đại hội tổ chức là tộc nhân đều phải tham gia. Thăng tiên đại hội mười năm một lần, mỗi lần tổ chức thăng tiên đại hội, đến phiên Dương thị tam chi, mỗi một chi đều có thể tuyển ra một danh ngạch trở thành ngoại môn đệ tử.
Ngoại môn đệ tử danh ngạch rất thưa thớt thập phần trân quý, một chi Dương thị tộc nhân mỗi ba mươi năm mới có thể thu được một danh ngạch. Vì thế, người của Dương gia định ra chế độ đề cử rất nghiêm ngặt, bất luận cái gì danh ngạch trong một chi đề cử đều phải đi qua luận võ quyết định, thiếu niên có thực lực cực mạnh tương đối thu được cơ hội cuối cùng.
Một chi của Dương Lăng này vốn rất thịnh vượng, chỉ là khi Dương Lăng còn nhỏ Dương Gia Trấn bị sơn tặc cướp sạch. Dương Gia Trấn lần đó đã chết rất nhiều người, một chi của Dương Lăng bị sơn tặc tàn sát hầu như không còn. Ngày ấy nếu không phải Lý Thải Liên vận khí tốt không ở trong nhà, nàng cùng Dương Lăng trong bụng cũng sớm bị giết chết rồi.
Vì vậy một chi Dương gia này chỉ còn lại có Lý Thải Liên cùng Dương Lăng hai người, vừa vặn năm nay mười năm một lần thăng tiên đại hội. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Dương Lăng sẽ thu được cái danh ngạch kia trân quý không gì sánh được Thái Dịch Môn ngoại môn đệ tử. Vài chục năm nay, Lý Thải Liên vẫn hy vọng ngày này đã đến.
Cùng Lý Thải Liên lạc quan bất đồng, Dương Lăng đã nhiều ngày nay lo lắng chuyện tình thăng tiên đại hội.
Tự Ma chân nhân suốt đời kinh lịch qua vô cùng sóng to gió lớn, âm mưu quỷ kế, lục đục với nhau, hại người, cũng bị người hại. Ký ức Tự Ma chân nhân lúc này đều bị Dương Lăng kế thừa, Dương Lăng trí tuệ cùng nhân sinh kinh nghiệm cũng do đó mà đề cao.
Phải nói một chi Dương Lăng này chỉ còn lại Dương Lăng mẫu tử hai người, danh ngạch tất nhiên là của Dương Lăng. Như vậy quá là tiện nghi khó tránh khỏi các chi còn lại sở kỵ.
Thế nhưng thẳng đến bắt đầu thăng tiên đại hội, cũng không phát sinh cái chuyện tình gì, có người đến đây chỉ trích, Dương Lăng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là ngày thăng tiên đại hội, Dương Gia Trấn mấy nghìn nhân khẩu tề tụ trên diễn võ trường ở trấn đông rộng rãi, mọi người kề vai nối gót, một cảnh tượng nhiệt náo người đông tấp nập.
Dương Lăng thay bộ đồ mới, cùng Lý Thải Liên sắc mặt đầy vui mừng cũng chạy tới hiện trường đại hội.