Đọc truyện Thôn Phệ Tinh Không – Chương 6: Thi Đại Học
Trước kỳ thi đại học một tháng, La Phong cơ hồ dồn tất cả tinh lực vào việc ôn tập. Qua việc tiến hành ôn tập, cùng với những lần làm bài kiểm tra thử, sự tin tưởng trong kỳ thi đại học của La Phong càng ngày càng cao!
“Ta nắm chắc kỳ thi vào Trường Quân sự Số 1 Giang Nam.”
Đây là ý nghĩ trong lòng La Phong.
—– o O o —–
Ngày 7 tháng 6, đây là ngày đầu thi đại học. Thời gian thi đại học ở Trung Quốc là vào ngày 7 tháng 6, diễn ra trong ba ngày, cũng giống như trước khi thời kỳ Đại Niết Bàn.
Khu Nghi An, trường trung học số một.
Dựa theo sự sắp xếp trường thi, vốn La Phong là học sinh trường trung học số ba, khi thi đại học sẽ tiến hành ở trường trung học số một.
– Con gái, cố gắng lên.
– Yên tâm đi, cha.
– Điềm Điềm, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.
…
Ở ngoài cổng trường trung học số một tụ tập dày đặc vô số thí sinh thi đại học và phụ huynh, ngoài cửa trường trung học số một, cũng đứng một loạt cầm cảnh sát cầm súng đạn thật.
– Tiểu Phong, lúc thi tâm tính phải buông lỏng. Nhà chúng ta cho dù không vào được trường Quân sự số 1, vào được trường quân đội số hai cũng được. Dễ dàng thư dãn một chút!
La Hồng Quốc nhìn nhi tử mình, cười hà hà nói.
– Vâng!
La Phong mỉm cười gật đầu.
– Te… te…!
Theo tiếng còi xe vang dội, chỉ thấy một chiếc Mercedes đắt tiền màu đen, tràn ngập khí chất khoản quý tộc lao tới. Được những xe cảnh sát đi đầu từ từ chạy nhanh vào cánh cổng trường trung học số một. Phụ huynh thí sinh chung quanh lập tức né qua một bên, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào chiếc xe đó.
Chiếc xe đua tối tân, gia tốc lúc đó phải tới 100, chỉ cần một giây sau đã đạt tới tốc độ cực hạn là 500km. Đương nhiên chút tính năng này cũng không có gì ghê gớm. Xe đua làm từ thời kỳ Đại Niết Bàn đã có những thứ thành danh, bản thân lịch sử của nó mới hấp dẫn người ta nhất.
Chỉ thấy từ chiếc xe đua đi xuống ba người, đàm tiếu với nhau rồi đi về phía cửa trường.
– Người đầu trọc bên trái chính là cục trưởng cục cảnh sát khu Nghi An chúng ta.
– Bên phải, là Lưu chủ nhiệm của Cục giáo dục.
– Giữa, nhất định là vũ giả tổng chỉ huy phụ trách an toàn cho trường thi.
Chỉ thấy ngoài trường thi có vô số phụ huynh, thí sinh thảo luận. Tuyệt đại đa số ánh mắt đều tụ vào người đứng giữa, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ hưng phấn, sùng bái, tò mò.
Nhân loại bây giờ vẫn luôn luôn phải chiến đấu với quái thú.
Người thường vẫn cấm không được ly khai biên giới khu vực thành thị trong khi đám vũ giả lại có thể một đấu một chém giết với quái thú. Cả xã hội nhân loại rất cảm kích những vũ giả, cảm kích những gì họ cống hiến cho nhân loại. Thường nhân tự nhiên ai nấy cũng rất sùng bái vũ giả.
Vũ giả, thuộc loại đám người có địa vị cao cả trong cả nhân loại.
– Thì phải là vũ giả.
Cha La Hồng Quốc cũng nhìn người nọ.
– Mỗi lần thi đại học, việc tổng chỉ huy an toàn trường thi đều mời vũ giả đảm đương.
“Vũ giả.”
La Phong đã thấy, người vũ giả đó có một cảm giác làm cho người ta nhìn là ớn lạnh, mắt cũng âm lãnh như độc xà, rất nghiêm túc. Trước mặt cục trưởng Cục cảnh sát và Lưu chủ nhiệm của Cục giáo dục, vũ giả này chỉ chốc chốc lạnh nhạt gật gật đầu, còn căn bản không để ý tới họ.
“Tương lai không xa, ta cũng sẽ đạt được danh hiệu Vũ Giả!” La Phong trong lòng thầm nói.
– Kẹt kẹt…
Cánh cổng trường trung học số một từ từ mở ra.
– Vào trường đi.
Phía trong lập tức truyền ra những thanh âm.
– Tiểu Phong, vào trường đi. Con nhanh đi vào đi.
La Hồng Quốc liền nói. Mẫu thân Cung Tâm Lan cũng nói:
– Mau đi đi, lát nữa mẹ về sẽ nấu cơm cho con, ba và em chờ con tại đây khi thi xong.
– Vâng!
La Phong mỉm cười gật gật đầu.
– Anh!
Cậu em La Hoa ngồi trên ghế lăn, đưa nắm tay mình lên với La Phong, mỉm cười.
– Nhất định phải cố gắng lên!
– Cố gắng lên.
La Phong giơ nắm tay.
Lập tức La Phong quay đầu hòa vào đám thí sinh, sau khi được kiểm tra, nhất nhất đều đi qua cửa.
—– o O o —–
Trong phòng thi, giấy thi và chứng minh thư được đặt trên bàn, có giám khảo kiểm tra, rồi bài thi được bắt đầu phát xuống.
“Năm 2056 thành phố Giang Nam. Thi đại học môn Khoa học Tự nhiên. Đề A.”
Trên bài thi đầu tiên ghi rất rõ ràng. “Cuộc thi đầu là Khoa học Tự nhiên!”
Nhìn bài thi trước mặt, La Phong đưa mắt liếc qua, lại nhìn mấy đại đề mục cuối cùng, tựa hồ rất quen.”Lần này đề mục hẳn là không quá khó. Đề mục không khó như vậy thì ưu thế của ta về Khoa học Tự nhiên cũng rất khó phát huy. Chỉ có thể cẩn thận chăm chú làm đề thi, tận lực làm được càng nhiều càng tốt.”
La Phong lúc này bắt đầu vùi đầu vào viết.
…
Thi đại học tổng cộng có ba lần thi, phân biệt là thi Khoa học Tự nhiên, thi Khoa học Xã hội và thi Toán học là môn cuối cùng. Mỗi môn chia làm 250 điểm, tổng cộng là 750 điểm.
Khoa học Tự nhiên là chỉ vật lý, hóa học, sinh vật ba môn tổng hợp lại.
Khoa học Xã hội là ngữ văn, lịch sử, chính trị, địa lý bốn môn tổng hợp lại.
Thi Toán học thì tự nhiên là một môn Toán học thôi.
Nhân loại sau thời kỳ Đại Niết Bàn, đặc biệt là nhân loại phải chiến đấu không ngừng với quái thú nên liều mạng nghiên cứu về khoa học kỹ thuật và võ đạo. Điều này làm mọi người càng thêm cảm giác được rõ ràng sự trọng yếu của “Toán học”. Muốn giỏi máy vi tính, sinh vật, vật lý đều phải nhờ Toán học làm cơ sở.
Do đó…
Trong văn hóa giáo dục, địa vị của Toán học được đề cao. Còn La Phong hơi yếu về Khoa học Xã hội, nhưng lại có ưu thế thật lớn về Toán học.
—– o O o —–
Ngày 7 tháng 6, thi Khoa học Tự nhiên.
Ngày 8 tháng 6, thi Khoa học Xã hội.
Đảo mắt, đã là ngày 9 tháng 6 rồi.
…
Bên trong trường thi, bài thi Toán học vừa mới đưa xuống.
“Đã thi Toán học rồi.” La Phong hít sâu một hơi. “Bài thi Khoa học Tự nhiên không khó, nhưng ta làm hẳn là không tệ. Thi Khoa học Xã hội thì ta cũng phát huy tốt! Nói cách khác, hai kỳ thi Khoa học Tự nhiên và Khoa học Xã hội, thành tích hẳn là đều ở mức ta bình thường có thể phát huy. Thi Toán học, chỉ cần phát huy không yếu hơn bình thường quá nhiều, tuyệt đối có thể vào được Trường Quân sự Số 1 Giang Nam.”
“Cố gắng!”
Tự cổ động cho mình, La Phong bắt đầu cúi đầu làm bài.
Cả trường thi an tĩnh, không ít thí sinh cau mày, hiển nhiên đề thì khá là khó. Thi đại học hàng năm, để toán bình thường là rất khó. Dù sao cũng để tuyển chọn nhân tài về khoa học kỹ thuật cho tương lai.
“Thật là khó.” La Phong cũng cảm thấy đề khó. “So với những năm qua còn khó hơn! Nhưng… Càng khó càng tốt!”
Đề mục đơn giản, những người khác có thể cũng có thể điểm thi là 220 điểm. Mình phỏng chừng cũng được 230 điểm, ưu thế rất nhỏ.
Nhưng nếu đề khó.
Mình có lẽ chỉ có thể làm được 210 điểm, nhưng so với người khác có lẽ chỉ có được 150 điểm. Như vậy, ưu thế ngược lại rất lớn.
Bộp! Chợt nghe thấy tiếng động vang lên.
Giám thị trường thi lập tức nhìn qua. Chỉ thấy một thí sinh đã bẻ gãy bút bi trong tay, thí sinh này cau mày cắn răng, cúi đầu nhìn như đóng đinh vào bài thi, hiển nhiên đề toán rất khó. Rồi sau đó thí sinh này đưa tay ném bút gãy qua một bên, lại lấy ra một chiếc bút bi khác, tiếp tục giải bài thi.
“Xem hình dáng thí sinh, kỳ thi toán năm nay rất khó.” Giám thị thầm nghĩ.
Đích xác, cả trường thi cơ hồ mỗi người đều nhíu mày khổ sở suy tư. Không ít thí sinh suốt ruột tới mức nước mắt chảy ròng ròng.
Học sinh nào có Toán học cơ sở còn kém, chỉ cảm thấy đề này không làm được, đề kia cũng không làm được nốt. Một đề đề chẳng làm được cái nào… Thấy bài thi như vậy, những thí sinh ấy cơ hồ chắc phải bỏ cuộc.
—– o O o —–
Một giờ sau, bên trong trường thi.
Thời gian thi toán tổng cộng hai giờ rưỡi.
Lúc này La Phong đã làm xong “đề tự chọn” và “Đề điền vào chỗ trống”, chỉ còn lại “Đề tính toán” thôi. Trong bài thi toán, đề tự chọn và đề điền vào chỗ trống cộng lại chỉ có 90 điểm. Còn đề tính toán còn lại có năm đề mục lớn. Năm đề này là toàn bộ số điểm còn lại. Dù sao chỉ có những đề tính toán lớn mới có thể phát hiện những học sinh có năng lực Toán học tốt hơn.
“Thật là khó, đề điền vào chỗ trống ta có tới hai bài tính không ra.” La Phong hít sâu một hơi. “Phía dưới là đề tính toán, lúc này mới là điểm tựa cho mình. Làm thêm được một đề, sẽ chênh lệch tới 30 điểm, 40 điểm!”
Trong năm đại đề trong phần tính toán, trong đó bốn đề đầu đều 30 điểm, đề cuối cùng là 40 điểm.
“Hả?” La Phong vừa làm đề tính toán đầu tiên đã gặp phải cửa ải khó.
Trên tờ giấy nháp, La Phong không ngừng tính toán tự hỏi.
“Đúng, chỗ này phải hơi biến đổi một chút, tính ngược lại, không phải chuyển đổi thành phương trình sao?” La Phong sáng mắt lên.
– Xoát! Xoát! Xoát!
Chỗ khó này vừa nghĩ là ra, làm tiếp tục sẽ rất dễ dàng. Say sưa một hơi làm xong toàn bộ đề thứ nhất, rồi vừa cẩn thận kiểm tra lại một lần.
“Ừm, đề thứ nhất đã thành công.” La Phong nhìn vào đồng hồ trên tay trái, trong lòng nhảy lên.”Đề đầu, đã mất của ta 20 phút? Phải nhanh hơn.”
La Phong cúi đầu nhìn đề thứ hai.
Thoạt nhìn, La Phong cảm giác khá dễ dàng, lập tức trình diễn bài giải trên giấy.
“Ừm, không đúng.”
La Phong phát giác con đường mình nghĩ xem ra không thông, lập tức nhíu mày tự hỏi. Theo thời gian trôi qua, La Phong không ngừng nghiên cứu đề này. “Đúng, hẳn phải là như thế này. Nhưng để chứng minh kế tiếp, nên nghiệm chứng ra sao đây?” Đầu óc La Phong lúc này không ngừng cấp tốc tự hỏi.
“Nhanh, nhanh, nhanh, không thể lãng phí quá nhiều thời gian vào đề này. Rốt cuộc làm sao chứng minh?” La Phong cảm thấy lo lắng.
Lúc này…
Đồng hồ đeo trên tay trái La Phong, hiển thị số “Mạch đập” bắt đầu nhảy lên.
120… 125… 130… 140… 150…
“Còn thiếu chút nữa, đề này đã có thể chứng minh rồi. 30 điểm sẽ tới tay ta. Chỗ này rốt cuộc nên tính ra sao?” La Phong càng cuống thêm. Thi là phải phân phối thời gian, nhưng đề toán trong phần này thì mỗi một đề đều có giá trị rất lớn. Mỗi một thí sinh thi đại học, muốn thi đạt thành tích tốt, trong phần đại đề mục của môn toán, không thể sai quá nhiều.
Lúc này, lực chú ý hoàn toàn đắm chìm vào giữa đề thi, La Phong căn bản không để ý tới mạch đập của mình trên đồng hồ nữa.
… 170… 180…
La Phong cảm giác thấy tim đập gia tốc, nhưng hắn chỉ cho là vì lúc lo lắng khẩn trương làm bài thi dẫn đến việc này, cũng không để ý.
– Thịch! Thịch! Thịch!
La Phong đột nhiên cảm thấy trái tim mình tương tự như bị người ta đập vào, mắt cũng giật, lúc này mới bừng tỉnh.”Ta làm sao vậy? Tim đập sao khó chịu như vậy.” La Phong cúi đầu nhìn xuống đồng hồ kiểm tra mạch đập…
230!
Con số này làm La Phong biến sắc. Từ sau lần 12 tuổi bị hôn mê, rồi mua đồng hồ, La Phong từ trước đến giờ không bao giờ thấy tim đập mình vượt qua 180.
“Khó chịu quá.” La Phong cảm thấy tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mình, máu toàn thân dưới động lực của “Trái tim” không ngừng bành trướng co rút. Vô số máu bắt đầu khởi động, từng luồng năng lượng vô hình không thể thấy dũng mãnh tràn vào trong óc La Phong. Nhất thời, một trận đau nhức từ trong đầu hắn truyền ra…
– A, a!
La Phong không kìm được rên rỉ.
– Thí sinh này, ngươi làm sao vậy?
Giám thị sư phụ vội chạy tới. Hắn khiếp sợ nhìn La Phong.
La Phong lúc này sắc mặt đỏ bừng, giống như muốn chảy máu ra. Trên trán, cánh tay gân xanh nổi lên, hơn nữa còn nhảy lên, cả người rất dữ tợn.
“Không, không… đừng, giảm bớt, giảm bớt đi mà.” La Phong dự cảm tới việc không ổn, trong lòng gầm lên, hai mắt dán vào đồng hồ.
236… 242… 251…!
– Đông! Đông! Đông!
Trái tim như một cái trống lớn, phát ra từng đợt tiếng đánh trầm thấp, máu nhanh chóng bắt đầu khởi động.
Hai mắt mơ hồ thấy số “268”, thì cơn đau nhức làm cả người La Phong trong nháy mắt chìm vào hôn mê. Lúc hôn mê, loáng thoáng nghe được thanh âm…
– Thí sinh, thí sinh, tỉnh lại, tỉnh lại. Mau, mau gọi xe cứu thương!
—– o O o —–