Đọc truyện Thôn Phệ Hệ Thống – Chương 121: Liên Kích
*Sau một vài bất ngờ nảy sinh thì thí luyện vẫn được diễn ra bình thường,sau phần kiểm tra thiên phú là kiểm tra lực lượng.
Cách kiểm tra cũng rất đơn giản,trên sàn đấu trường hiện tại đã xuất hiện vài chục hòn đá lớn nhỏ khác nhau mỗi viên một hình thù.
Lần này cũng là một loại bảo vật khá hy hữu “Địa thạch”,đây là một loại đá có trọng lượng cực lớn hơn nữa cũng không quá khó kiếm.
Nó thường được dùng để kiểm tra sức lực của thí sinh,viên nào càng lớn thì càng nặng và ngược lại.
Bá Long ngồi trên khán đài lần nữa nheo mắt,loại đá này hắn cũng từng gặp qua không ít lần.
Đó là lúc còn đang ở trong Yêu khu làm người rừng,trong hang động của một số yêu thú có không ít.
Lúc trước nhìn thấy thì hắn còn tưởng là loại bảo vật gì nên hiện tại trong khô đồ hệ thống còn tồn không ít,một số viên quá xấu hắn đã quẳng đi chỗ nào không biết.
Loại kiểm tra khí lực này hắn cũng chả có chút hứng thú,hắn quan tâm là thiên phú cùng với khả năng chiến đấu.
Cí thiên phú là có khả năng tăng trưởng,sức chiến đấu tượng trưng cho cho chiến lực còn cái khí lực kia thì có hay không với hắn không quan trọng.
Thế là khảo nghiệm thứ hai hắn cũng không biết mô tê gì,đên khi Linh Băng lay lay người hắn hắn mới mơ màng tỉnh dậy.
“Hả,thí luyện kết thúc chưa.
Đánh nhau chưa?”Bá Long ngơ ngác hòi.
“Tông chủ,thí luyện thứ 2 kết thúc được một đoạn thời gian rồi.
Kế tiếp là trận của Lữ sư đệ nên Như Nguyệt mới đánh thức ngài dậy”Triệu Hàn ngồi bên cạnh tóm tắt tình hình.
Bá Long nghe vậy ánh mắt cũng hướng xuống khán đài,hiện tại tên trọng tài còn đang đọc danh sách người thâm chiến tiếp theo.
“Tiếp theo,Lữ Thiên Hành đối đầu với Bắc Hàn”
Trọng tài vừa đọc xong thì cả khán đài sôi trào,trận tiếp theo tuyệt đối là một trong những trận kích tính nhất thí luyện lần này.
Lữ Thiên Hành đang khí thế bừng bừng nghe trọng tài nói thế thì cũng hơi bất ngờ,không nghĩ tới mới qua hai lượt thôi mà hắn đã phải gặp đối thủ mạnh rồi.
Hắn đầu tiên là nghĩ tới chuyện đánh qua loa vài chiêu rồi trực tiếp nhận thua,dù sao hiện tại còn chưa phải lúc thể hiện phong quang.
Nhưng sau khi nghĩ tới hắn sắp tới phải rời đi cũng không còn phải gánh lấy trách nhiệm lớn lao này nữa,khí thế Lữ Thiên Hành lần nữa tăng cao.
Hắn quyết định hôm nay phải chiến một trận thật hoành tráng,toàn lực mà chiến một trận.
Nghĩ tới có thể đấu với một đối thủ mạnh từng tế bào của hắn như reo hò,máu trong người cũng như đang không ngừng thiêu đốt.
Đã quá lâu rồi,hắn đã quá lâu không cảm nhận được cảm giác chiến đấu thực thụ là như thế nào.
Trước đây gia tộc bồi dưỡng cũng không thiếu việc hắn cùng trường bối giao thủ qua,nhưng những trận đó không phải là nhường hắn thì cũng là đến điểm là dừng chưa bao giờ đám người kia toàn lực mà chiến đấu với hắn.
Lữ Thiên Hành khí thế cất cao tự tin bước ra sàn đấu,đứng đối diện hắn Bắc Hàn cũng vừa nhảy lên sàn đấu.
Trọng tài nhìn hai một một chút rồi cao giọng thông báo:”Bắt đầu quyết chiến”
Trọng tài vừa dứt lời thì cả hai người đã nhanh chóng lao vào nhau,Lữ Thiên Hành cũng không sử dụng vũ khí mà trực tiếp lao tới.
Cả hai dùng hình thức gia chiến nguyên thủy nhất mà chiến đấu,mỗi cú đấm được tung ra luôn đánh trúng đối phương.
Máu me văng khắp nơi,trên khuôn mặt anh tuấn của ca hai đã là máu và máu,sau một lúc giao chiến Lữ Thiên Hành không chịu được mà nhảy ra tránh thoát.
Tuy khắp khuôn mặt toàn là máu nhưng hắn vẫn cười,đây là nụ cười từ tận đấy lòng.
Hắn lần nữa cảm nhận được vui thú trong chiến đấu,cảm giác được từng cú đấm đám vào người đối thủ.
Bên kia Bắc Hàn cũng cười,hắn cảm nhận được đối thủ lần này của mình là một kẻ rất mạnh cũng rất hoang dã.
Hắn đã nối hết da lên vì hưng phấn,hắn cũng không phải tu luyện giống người bình thường.
Từ mấy tháng trước hắn đã thành công thức tỉnh được thể chất của mình “Cuồng dã chi chiến”,một loại thể chất cực kỳ hy hữu.
Khi thức tỉnh thành công thì từ trong bống tối âm u xuất hiện một bản công pháp “Cuồng dã chiến quyết”,hắn đựa vào công pháp này mà thành công từ một tên phế vậy trờ thành một thiên tài.
Cả thể chất lẫn công pháp đều hương về một phía,đó chính là chiến đấu.
Thể chất của hắn,công pháp của hắn là do chiến đấu mà sinh vì chiến đấu mà tồn tại.
Vì thế hắn không ngừng chém giết yêu thú,ra vào Yêu khu không biết bao nhiêu lần cũng không biết bao nhiêu lần trải qua cửu từ nhất sinh tình cảnh.
Nay gặp được đối thủ xứng tầm hơn nữa còn rất hiếu chiến khiến hắn hưng phấn không thôi,linh lực của hắn ngày càng cất cao một thân luyện tạng bát tầng đỉnh phong không chút che giấu.
Lữ Thiên Hành thấy vậy cũng một mặt mỉm cười đi tới cầm lấy thanh trường thương mà hắn cẳm xuống trước đó,mũi thương hướng về Bắc Hàn.
Cả hai không hẹn trước nhưng lại đồng thời xuất thủ,Bắc Hàn nhảy lên cao một quyền đánh xuống.
Lữ Thiên Hành cũng thủ thế,thương rồng đâm lên,cả hai vừa mới bắt đầu đã là xuất thủ toàn lực.
“Phi Long”
“Giáng địa”
Cả hai võ kỹ va chạm với nhau tạo ra một lường khí thổi ra xung quanh,sàn đấu dưới chân Lữ Thiên Hành đã rạn nứt ra một số khe nhỏ và đanh không ngừng lan rộng.
Nhưng dù vậy chân của hắn vẫn vững như thâis sơn không chút xê dịch,để luyện thương thuật thì việc luyện thế cũng cực kỳ quan trọng.
Lữ Thiên Hành đương nhiên không ngu ngốc mà luyện thế một cách qua loa,dù cho là ngàn cân hắn vẫn cắn răng mà đứng thẳng.
Thương dù là từ sát đặc biết nhưng thân thương cũng bắt đầu cong đi,mũi thương cũng mẻ ra một ít xem ra sau trận này hắn phải đổi một cái vũ khí mới.
Bên Bắc Hàn cũng không khá hơn,hắn đeo một đôi bao tay làm từ sắt đặc biệt nhưng hiện tại cũng bắt đầu có dấu hiệu bị nứt vỡ.
Thế cục giàng co cũng không lâu khi mà Bắc Hàn lựa chọn thúi lui,hắn đôi găng tay này đã sắp vỡ nắt rồi.
Chân vừa chạm đất Bắc Hàn đã phải lần nữa tránh né,chỗ hắn vừa đứng đã xuất hiên một cây thương đập xuống.
Vừa chạm tới mắt đất hắn đã lao tới đấm một quyền về phía đối thủ,Lữ Thiên Hành dùng thân thương đón đỡ lùi về sau ba bước.
Bắc Hàn đang tính lần nữa lao lên tấn công thì giật mình nhảy ra xa,mũi thương cũng vừa đúng lúc hắn nhảy mà xuất hiện.
Đánh lén không thành Lữ Thiên Hành có chút đánh tiếc,nhưng hắn nhanh chóng triển khai tấn công.
“Liên kích”
Mui thương nhanh như chớp nhanh chóng lao tới,thương này vừa dứt thương kia đã tới liên miên không dứt.
Bắc Hàn không kịp chuẩn bị đã bị đâm mấy lỗ máu trên người,nếu như không phải là Lữ Thiên Hành thu tay hắn đã có thể bị giết chết.
Hắn ngẩn người trên sàn đấu,biến hóa quá nhanh cũng kiếm khán giả trên khán đài ngơ ngác.
Không phải là đánh cân sức sao,làm sao trục tiếp lôi ra đại chiêu áp đảo đối phương như vậy rồi.
Nhìn dánh vẻ của Bắc Hàn cũng thừa biết hắn cũng là không phản ứng kịp,đến đây thắng bại chỉ sợ là đã phân.
Trọng tài thấy cảnh này hơi chút chần chờ,hắn chạy tới Bắc Hàn hỏi:
“Ngươi là muốn tiếp tục trận chiến sao?”
Bắc Hàn bị hỏi thì mới hoàn hồn,hắn trầm mặc một lúc cũng không trả lời mà xoay người đi xuống khán đài.
Trọng tài thấy thế cũng hiểu vội vàng tuyên bố:
“Trận này Lữ Thiên Hành thắng,thành công vào vòng trong”
Lữ Thiên Hành nghe vậy cũng thở ra một hơi,hắn sợ nếu đánh tiếp chỉ sợ mình không kiềm chế được mà lỡ tay giết đối phương.
[Liên kich] cái võ kỹ này cũng là do Bá Long tạo ra,nó đơn giản là bản nâng cấp của [Tiễn] mà thôi.
Đầy là một trong hai võ kỹ mà Bá Long cho đám Linh Băng,Như Nguyệt vì thấy hắn có chút công lao nên cũng truyền thụ cho hắn kỹ năng này.
[Liên kích]là một võ kỹ khá khó học,nó không chỉ đơn thuần là dùng võ kỹ phát động là được mà còn đòi hỏi sự dẻo dai của cơ bắp.
Tốc độ của tay,độ phối hợp nhịp nhành giữa cách thớ cơ,đến cả thế nó cũng yêu cầu cực kỳ cao.
Võ kỹ này tuy không quá mạnh nhưng tuyệt đối là sát chiêu,nó là võ kỹ Bá Long đúc kết tạo ra khi luyện tập thương thuật căn bản trong Yêu Khu.
Bá Long cũng có chút bất ngờ khi nhìn thấy Lữ Thiên Hành sử dụng nó,dù sao thì đến cả Linh Băn lẫn Triệu Hàn còn chưa sử dụng thành thạo võ kỹ này.
Không nghĩ tới Lữ Thiên Hành lại miễn cưỡng thúc dục ra,tuy uy lực chả ra sao nhưng tuyệt đối cũng được xem là ngộ tính siêu quần.
Tên Bắc Hàn kia cũng không kém,sức chiến đấu so với cùng giai tuyệt đối là hy hữu hơn nữa hình như còn có thể chất nào đó.
Bá Long cảm nhận được vừa rồi tên kia chiến đấu khí thể của hắn đang tăng trưởng,tuy rất nhỏ gần như không đáng nhắc tới nhưng nếu để lâu tuyệt đối là cỗ chiến lực to lớn.
“Thế hệ này không tới nỗi tệ”Bá Long gật đầu đánh giá.
Nếu so với đám đệ tử của Thiết Cương tông cùng đám đồng bọn thì hai người Lữ Thiên Hành cùng Bắc Hàn tuyệt đối là thiên tài,chỉ tiếc là tài nguyên nơi này quá ít nên hạn chế cả hai phát triển.