Đọc truyện Thốn Mang – Chương 417: Lại phải tìm
Giờ phút này, Cửu Thiên Tiên Đế trên mặt vẻ mặt cho nên tinh thải phi thường, vốn định buông xuôi nhưng lại hy vọng, chính vì phong hồi lộ chuyển (sự việc thay đổi), Lý Dương tự nhiên lại đáp ứng luyện chế thần khí cho hắn.
– Này, này, Lý Dịch đạo hữu, ta không có Luân Hồi châu, cũng chỉ có một ít kì hắn bảo vật mà thôi.
Cửu Thiên Tiên Đế vội vàng nói.
Lý Dương cười, không quan tâm vung tay lên nói:
– Cửu Thiên đạo hữu, yên tâm, ta luyện chế thần khí cho ngươi, tịnh không phải vì Luân Hồi châu, ta luyện chế thần khí cho ngươi chỉ bởi vì ngươi cứu Tiêu Diêu tán nhân, Lý Dương tiểu hữu chính là huynh đệ kết nghĩa của ta, ngươi cứu nghĩa phụ hắn, ta luyện chế thần khí cho ngươi, coi như ta thay Lý Dương tiểu hữu cảm tạ ngươi.
Cửu Thiên Tiên Đế giờ phút này trong lòng đã hoàn toàn hiểu được, không nhịn được mừng rỡ ra mặt.
Hắn không nghĩ đến hành động cứu Tiêu Diêu tán nhân, lại mang đến vận may như thế.
Trên thực tế Cửu Thiên Tiên Đế sở dĩ cứu Tiêu Diêu tán nhân, một mặt là vì tính tình Tiêu Diêu tán nhân.
Mặt khác, chính là Thục Sơn kiếm phái và Thượng Thanh cung là hai thế lực đối địch.
Mà Tiêu Diêu tán nhân và Thượng Thanh cung là địch, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, mặc dù những lời này không phải hoàn toàn đúng, nhưng cũng có chút đạo lý.
Hơn nữa Tiêu Diêu tán nhân cũng bởi vì hắn là người thứ nhất của Tiên giới vượt qua chín lần thiên kiếp Tán tiên, Cửu Thiên Tiên Đế cũng tin tưởng rằng nhân tài như thế từ nay về sau thành tựu chắc chắn không thể đo lường.
Bây giờ cứu Tiêu Diêu tán nhân, nói không chừng tương lai sẽ mang lại cho Thục Sơn kiếm phái một cường đại minh hữu.
Lý Dương tiếp tục nói:
– Khi nào có thời gian, ta định sẽ đi Tiên giới gặp mặt Tiêu Diêu tán nhân, hôm nay ta có chuyện quan trọng trong người vì vậy Cửu Thiên đạo hữu, Tiêu Diêu tán nhân xin nhờ ngươi chiếu cố. Thần khí cứ coi như là thù lao, ngươi chỉ cần bảo vệ Tiêu Diêu tán nhân cho tốt, nên có thể xem như thù lao luyện khí lần này.
Lý Dương căn bản không thèm để ý chút nào về bảo bối này.
Nói về bảo bối, trong Tụ Lý Càn Khôn của Lý Dương còn có một lượng lớn Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch.
Số lượng rất nhiều, tuyệt đối làm cho người khác phải sợ hãi.
Cửu Thiên Tiên Đế vừa nghe:
– Lý Dịch đạo hữu, ngươi yên tâm, chờ ta có thần khí, kể cả Thủy Viêm cũng không phải đối thủ của ta, Thượng Thanh cung của hắn sao dám tìm Thục Sơn kiếm phái chúng ta gây phiền toái, tới lúc đó Tiêu Diêu nhân tuyệt đối không có chút nguy hiểm, điểm ấy ngươi cứ yên tâm.
Cửu Thiên Tiên Đế cũng tính rồi, trước mắt Lý Dịch – người có thể luyện chế thần khí và người tên là Lý Dương ở Ma giới cảm tình rất tốt, chính mình chỉ cần bảo vệ tốt cho nghĩa phụ Lý Dương là Tiêu Diêu tán nhân, liền có thể cùng Lý Dịch tạo quan hệ tốt.
Cùng một cao thủ có thể luyện chế thần khí tạo quan hệ tốt, thật sự quá trọng yếu.
“Thục Sơn kiếm phái cao thủ không ít, nhưng lại chẳng có một món đồ thần khí nào, từ nay về sau nói không chừng còn phải phiền toái Lý Dịch đây, bây giờ không làm ngay thì khi nào làm?” Nghĩ vậy Cửu Thiên Tiên Đế làm bộ chân chính cam đoan nói:
– Tiêu Diêu tán nhân vừa là bằng hữu của Cửu Thiên ta, ai dám đả thương hắn kẻ đó chính là kẻ địch của ta. Thục Sơn kiếm phái tuyệt đối tận lực bảo vệ Tiêu Diêu tán nhân.
Trên mặt Lý Dương nhất thời hiện lên nụ cười:
– Ta đây xin thay mặt Lý Dương tiểu hữu, cảm tạ đạo hữu.
Lý Dương nói xong, còn từ từ hành lễ.
Cửu Thiên Tiên Đế liền nói:
– Không dám, không dám, đạo hữu nguyện ý luyện chế thần khí cho ta, ta đã cảm ơn vô cùng rồi.
Thấy Thục Sơn kiếm phái Đại trưởng lão như thế Lý Dương cũng là mỉm cười lại.
Đến ngày thứ ba, Lý Dương mới từ trong mật thất đi ra.
Thần tình Sở Giang Vương và Cửu Thiên Tiên Đế lo lắng, thấy Lý Dương đến, liền lập tức tiến lên.
– Các vị, may mắn không làm nhục mệnh.
Lý Dương vung tay lên, một thanh trường kiếm liền bay tới trước mặt Cửu Thiên Tiên Đế, còn có một thần khí trường đao cũng bay tới trước mặt Sở Giang Vương, hai cặp mắt của Cửu Thiên Tiên Đế và Sở Giang Vương đều sáng lên nhìn chằm chằm thần khí này, hiển nhiên thập phần kích động.
– Đã bao nhiêu năm rồi, ha ha rất nhiều năm rồi, Thục Sơn kiếm phái ta cũng rốt cục có thần khí. Ta vừa mới sáng tạo ra Tử Hoàn Kiếm Điển, thanh kiếm này không ngờ cũng có màu tím (tử = tím).
Cửu Thiên Tiên Đế lập tức trích huyết nhận chủ, trên mặt hưng phấn vô cùng.
Sở Giang Vương cũng thu về trường đao thần khí, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Thực tế, món vũ khí này là hắn muốn cấp cho nhi tử mình, hắn đã sớm hứa với nhi tử sẽ cho hắn một món đồ thần khí, nhưng bởi vì không hợp với Hỏa Đức chân quân, nên mấy năm gần đây, vẫn chưa thực hiện lời hứa này.
Mỗi lần đối mặt với đứa con yêu quí, Sở Giang Vương đều cảm thấy một chút áy náy.
Hôm nay, rốt cục cũng thực hiện được lời hứa, bao nhiêu năm rồi, rốt cục lời hứa cũng được thực hiện, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
– Tần Nghiễm đại ca, cái này là ngươi nhờ ta hỗ trợ luyện chế phi kiếm.
Lý Dương vung tay áo lên một thanh thần khí phi kiếm bay tới chỗ Tần Nghiễm Vương, Tần Nghiễm Vương đã sớm thỉnh cầu Lý Dương nữ nhi của hắn mà luyện chế một món đồ thần khí.
Tần Nghiễm Vương có vẻ có điểm bất hảo ý tứ:
– Lý Dịch huynh đệ, này, ta bên người bây giờ thị một viên Luân Hồi châu đều không có, ngươi luyện chế thần khí cho ta, ta há có thể vô duyên vô cớ nhận đại ân này, ân, xin đợi một thời gian nữa, theo ta được biết, Phong Đô Đại Đế sau một thời gian nữa sẽ phải vào Kính Nguyệt hồ, đến lúc đó Luân Hồi châu, nhất định sẽ cho ngươi.
– Hừ!
Lý Dương hừ lạnh một tiếng, có vẻ rất giận dữ nói:
– Tần Nghiễm đại ca, ngươi xưng hô ta là huynh đệ, vị huynh đệ này luyện chế một món đồ thần khí cho ngươi mà phải tính toán sao?
Tần Nghiễm Vương giật mình một lúc rồi nói:
– Huynh đệ, Đúng rồi, huynh đệ!
Tần Nghiễm Vương trong mắt hiện lên một tia quang mang.
Lúc này Sở Giang Vương đang cùng Cửu Thiên Tiên Đế đàm luận.
– Cửu Thiên đạo hữu, theo ta được biết, ngươi sáng tạo ra Cửu Thiên Kiếm Điển sao vừa rồi ngươi nói Tử Hoàn Kiếm Điển là thế nào?
Sở Giang Vương nghi hoặc hỏi.
Cửu Thiên Tiên Đế tự hào cười nói:
Đây là Quỷ giới, các ngươi không biết cũng là việc bình thường, tại Tiên giới phỏng chừng có nhiều người biết Cửu Thiên Kiếm Điển chính là ta từ ngày tu luyện đến Tiên Đế cảnh giới, đã trực tiếp sáng tạo ra. Còn Tử Hoàn Kiếm Điển là do ta đạt tới Tiên Đế hậu kỳ một thời gian mới sáng tạo ra. Tử Hoàn Kiếm Điển phải đến Tiên Đế cấp bậc cao thủ mới có thể chánh thức thi triển.
Hắn nhớ lại một việc xảy ra lúc trước ở Côn Luân tiên cảnh, trong Thục Sơn kiếm phái, thần thức Hạng Vũ phát hiện ra Kim Kiếm tôn giả truyền cấp cho chưởng môn Trần Kiếm Phong Cửu Thiên Kiếm Điển, không nghĩ tới Cửu Thiên Tiên Đế trước mắt lại chính là người sáng tạo ra Hoàn Thiên Kiếm Điển.
– Cửu Thiên đạo hữu không hổ là nhân vật đứng đầu trong kiếm tiên, có thể sáng tạo ra hai đại bảo điển, bội phục, bội phục!
Tần Nghiễm Vương nhìn Cửu Thiên Tiên Đế nói.
Cửu Thiên Tiên Đế lắc đầu cười:
– Không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới.
Lý Dương cũng cười cười, cũng chuyển hướng sang Sở Giang Vương, nói:
– Sở Giang đạo hữu, không biết theo như lời lúc đầu…
Sở Giang Vương vừa nghe Lý Dương nói, lập tức nói ngay:
– Việc của Lý Dịch đạo hữu, ta lúc nào cũng có thể xử lý cho ngươi, thông qua Luân Hồi kính điều tra cũng không phải lần đầu tiên. Lý Dịch đạo hữu quyết định lúc nào đi?
– “Trạch nhật bất như chàng nhật”, chính là hôm nay luôn, bây giờ đi luôn không phải tốt nhất sao?
Lý Dương không thể chờ đợi thêm nữa, trong mắt hắn, tìm được tin tức của Tuyết chính là quan trọng nhất.
– Tốt, ta cũng không có vấn đề gì.
Sở Giang Vương ha ha cười to, vỗ ngực nói.
Cửu Thiên Tiên Đế cùng với Tần Nghiễm Vương cũng hơi bất ngờ.
– Lý Dịch huynh đệ, ngươi muốn đi bây giờ?
Tần Nghiễm Vương cả kinh vội hỏi.
Lý Dương nhìn Cửu Thiên Tiên Đế và Tần Nghiễm Vương, nói:
– Tần Nghiễm đại ca. Cửu Thiên đạo hữu, trọng thác của Lý Dương tiểu hữu ta vẫn ghi tạc trong lòng, một ngày không xong, một ngày lòng ta thêm bất an an, sớm ngày giải quyết việc này ta mới giải thoát a.
Tần Nghiễm Vương và Cửu Thiên Tiên Đế hai người vừa nghe xong, cũng biết Lý Dương đã quyết định.
– Ma giới Lý Dương tiểu hữu nếu biết Lý Dịch đạo hữu ngươi như thế nhất định sẽ rất cảm kích
Tần Nghiễm Vương cảm thán.
Lý Dương cười.
– Tốt lắm, từ nay về sau nếu có thời gian ta sẽ trở lại, cáo từ!
Lý Dương nhìn Cửu Thiên Tiên đế, Tần Nghiễm Vương nói, Sở Giang Vương cũng cáo từ hai người Tần Nghiễm Vương, lập tức cùng Lý Dương trực tiếp ngự mây bay đi.
Vân vụ dầy đặc.
Hai người ngự không, không lâu đã thấy Sở Giang thành ở phía xa xa.
– Lý Dịch đạo hữu, theo ta đến đây!
Sở Giang Vương cười.
Trực tiếp từ trên cửu trùng thiên xuyên qua Cửu Thiên cực từ lôi sát, hướng đến Sở Giang thành mà bay tới. Lý Dương cũng hóa thành lưu quang, liền bay theo lên trên, chỉ một lát sau, hai người đã cưỡi mây bay tới bầu trời Sở Giang thành.
– Đó là cửa vào hả?
Lý Dương cười chỉ hướng một thông đạo thật lớn cách đó không xa, Trong đó không chỉ có lượng lớn quỷ giới nhân công lực cực kỳ yếu mà chủ yếu là bởi vì thần thức Lý Dương đã phát hiện Luân Hồi kính trong không gian.
– Đúng rồi, Lý Dịch đạo hữu, theo ta đến đây, ngươi một mình đi vào, sẽ bị thủ vệ công kích.
Sở Giang Vương cười nói, lập tức dẫn Lý Dương tiến vào trong thông đạo.
So với Tần Nghiễm thành thì không gian cửa vào cũng không khác biệt lắm. Đều là khôn cùng vô tận không gian, mây mù huyết hồng trên bầu trời phiêu đãng, từng người chết đi, linh hồn đi tới Quỷ giới, đều biến thành Quỷ giới nhân.
– Bái kiến bệ hạ!
Thủ vệ này đã thấy Sở Giang Vương, vội vàng quỳ xuống cung nghênh nói.
– Các ngươi cứ tiếp tục làm việc các ngươi đi.
Sở Giang Vương nhàn nhạt nói, lập tức quay đầu cười với Lý Dương:
– Lý Dịch đạo hữu, ngươi lúc ở Tần Nghiễm thành cũng điều tra quá một lần, biết được một ít sự tình rồi nên ta cũng không nói thêm.
Nói xong liền trực tiếp hướng bầu trời bay đi.
Trong lòng Lý Dương cảm thấy rất quái dị, tựa hồ hưng phấn nhưng lại tựa hồ có chút khẩn trương.
Lần thứ hai của mười khối Luân Hồi kính, không biết phải tra bao nhiêu cái mới có thể tra được tin tức của Tuyết, Lý Dương lập tức bay lên trời, hướng phía Luân Hồi kính bay đi.
Mười khối Luân Hồi kính nếu vận khí tốt, lần đầu tiên là có thể điều tra được, vận khí không tốt, phỏng chừng phải tra cái thứ mười mới có thể thành công.
Dù sao cũng không ai biết Tuyết rốt cuộc là từ cửa nào tiến vào Quỷ giới.
Sở Giang Vương sắc mặt nghiêm túc, đứng trên không của Luân Hồi kính, trong tay đột nhiên xuất hiện một khối hình tam lăng (ba góc) huyết hồng tinh thạch, chính là Luân Hồi huyết tinh.
Dưới sự khống chế của Sở Giang Vương, Luân Hồi huyết tinh phát ra huyết hồng quang mang chói mắt, huyết hồng quang mang trực tiếp bắn về phía mặt Luân Hồi kính đối diện, mặt Luân Hồi kính chính là hắc kim chúc.
– Khai!
Tiếp theo Sở Giang Vương hét lớn một tiếng, huyết hồng quang mang nóng cháy lên, đột nhiên hoàn toàn bao trùm toàn bộ mặt Luân Hồi kính, giống hệt lần trước, giống như giựt lại bố mộ, mặt kim chúc cũng hướng sang hai bên, xuất hiện một mặt kính.
– Khai!
Tay Sở Giang Vương lật ra, một viên Luân Hồi châu liền xuất hiện, trực tiếp tiến về mặt kính Luân Hồi kính, mặt kính liền từ từ hấp thu Luân Hồi huyết châu.
– Lý Dịch đạo hữu…
Sở Giang Vương muốn nhắc nhở.
Lý Dương cũng biết quy củ, không chờ Sở Giang Vương nói xong, liền phi thân ra ngoài Luân Hồi kính, bạch sắc quang mang từ mặt kính từ từ phát ra, sau đó hoàn toàn bao quanh Lý Dương, một loại năng lượng giống như năng lượng thần thức tiến vào trong óc Lý Dương.
Trong lòng Lý Dương tĩnh lặng chỉ nghĩ đến tin tức có liên quan đến Tuyết.
– Xuy xuy…
Luân Hồi kính chấn động.
Lý Dương rất rõ ràng, giờ phút này, Luân Hồi kính bắt đầu tìm tòi các tin tức có liên quan đến Tuyết, Lý Dương im lặng chờ đợi, mặc dù còn có tám khối Luân Hồi kính chưa dò xét, vì vậy mỗi Luân Hồi kính đều có thể có khả năng.
– Nhất định phải tra được, nhất định!
Lý Dương nhìn chằm chằm mặt kính dưới chân, trong miệng thấp giọng lẩm nhẩm.
“Mặt kính xuất hiện hình ảnh a, vì sao còn chưa hiện ra?” Trong lòng Lý Dương càng bực, may mắn bạch quang hoàn toàn bao vây Lý Dương nên Sở Giang Vương nhìn không rõ thần sắc Lý Dương, nếu không Lý Dương thất thố như thế nhất định sẽ làm Sở Giang Vương khó tin, chẳng nhẽ vì người yêu bằng hữu lại khẩn trương như thế.
Thời gian cứ thế trôi đi.
“Độ thiên như niên, độ miểu như niên.” (Một ngày giống như một năm mà một giây cũng giống như một năm).
Lý Dương giờ phút này rõ ràng cảm thấy thế nào là mỗi một giây lại giống như một năm, mặt kính vẫn đang chấn động, điều này nói rằng việc tìm tòi tin tức còn chưa dừng lại, vẫn còn có hy vọng.
Rồi đột nhiên – mặt kính dừng lại, bạch quang trong nháy mắt đã biến mất, mặt kính dưới chân Lý Dương đã biến lại thành hắc kim chúc.
“Thất bại?” Lý Dương sắc mặt trong lúc nhất thời có chút khó coi, dở khóc dở cười.
Cảm giác khó chịu cả về thể xác lẫn tinh thần ập đến Lý Dương, chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, chỉ còn bước cuối cùng là thông qua mười khối Luân Hồi kính để tìm tung tích của Tuyết mà thôi thế nhưng hai lần liên tiếp đều thất bại.
Mỗi một lần chờ đợi tìm kiếm, Lý Dương đều có một cảm giác hy vọng đạt được.
Nhưng…. thất bại.
– Hô!
Lý Dương chậm rãi nhắm mắt, khóe miệng có một tia cười khổ.
Một lúc lâu sau, Lý Dương đột nhiên mở to mắt, trong mắt hiện lên tia sắc bén “Không, lâu như vậy còn chờ được, mười khối Luân Hồi kính nhất định phải có một khối có, kể cả chín khối đều thất bại, thì khối thứ mười chắc chắn sẽ tra ra.” Trên thân Lý Dương phát ra một cổ khí thế sắc bén, Lý Dương thân hình chợt lóe lên, tới bên cạnh Sở Giang Vương.
– Lý Dịch đạo hữu, đây là Luân Hồi châu, ta nói rồi, ngươi giúp ta luyện chế thần khí, ta giúp ngươi điều tra ngoài ra còn tặng một viên Luân Hồi châu.
Sở Giang Vương biết Lý Dương thất bại, cũng không hỏi nhiều thêm, trực tiếp đem Luân Hồi châu đặt ở trước mặt Lý Dương.
Hắn hiểu rõ cái Lý Dương cần nhất lúc này chính là Luân Hồi châu.
– Cám ơn!
Lý Dương cũng không cự tuyệt, trực tiếp nhận Luân Hồi châu, liền phi thân rời đi.
– Lý Dịch đạo hữu, ngươi phải đi đâu à?
Sở Giang Vương vội hỏi ngay.
– Tống Đế thành!
Vừa dứt lời, Lý Dương đã biến mất trước mắt Sở Giang Vương.
Tập 11: Ngũ đức chi thân