Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 49: Thường Ứng Lấy Lòng
Công Tôn Lạc Nhật thường lui tới mấy chỗ trăng gió, có chút hiểu biết nhất định đối với nữ nhân, chứ đừng nói tới những nữ tử chốn hậu cung thâm sâu, càng nàng muốn gì hắn lại không biết? Còn nữ tử này lúc mới gặp thì chỉ là một bé gái, vì chủ nhân cư nhiên không tiếc mình lăn từ trên núi xuống để được gặp bọn họ. Cho nên có thể thấy được, nàng rất có mắt nhìn người.
Nhưng sau khi gặp lại trong cung lại cảm thấy nàng có chút mơ màng, chỉ là trong đôi mắt chớp chớp kia vẫn lộ ra sự thông minh lanh lợi. Chẳng qua hiện tại thấy nàng, lại phát giác nàng càng hiểu được cách bảo vệ bản thân, nhưng trong mắt lại không ánh lên tia sang như trước đây.
Chỉ nhìn thôi hắn cũng đã đoán được, nàng kỳ thực không thích trở thành Thường ứng bên cạnh Hoàng đế. Thậm chí, nàng còn muốn chạy ra khỏi cung. Nghe được việc có thể rời đi, ánh mắt của nàng đã không còn giống lúc nãy.
Giống như hiện tại, nàng ngồi ngay ngắn giống như một nam tử đang cùng hắn đàm phán giao dịch! Hắn rất thích sự thẳng thắn của nàng, liền nói: “Ba tháng, không cần hỏi lý do, chỉ cần ngươi trong ba tháng để mỗi ngày tâm tình Hoàng thượng đều tốt như vậy thì Công Tôn Lạc Nhật ta sẽ giúp ngươi cầu hắn thả ngươi rời đi.”
“Thành giao… Không đúng, là được.” Đậu đỏ không nghĩ tới nhanh như vậy có được cơ hội ra khỏi cung, nàng không vui mới là lạ.
Hai người hoàn thành giao dịch liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Có ma ma nói: “Hoàng thượng giá lâm.”
Đậu đỏ chột da, bản thân ngồi cùng một nam nhân ở một chỗ cả nửa ngày, Hoàng đế sẽ không hiểu lầm chứ. Thế nhưng nhìn Công Tôn Lạc Nhật cứ vậy đứng lên, nàng biết bản thân mới là kẻ khiến người ta nghi ngờ.
Nàng cũng ưỡn ngực, ngẩng đầu, đứng lên, thấy Hoàng đế tiến đến liền hành lễ: “Hoàng thượng thánh an.”
Hoàng đế nhìn Công Tôn Lạc Nhật nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Công Tôn Lạc Nhật hành lễ xong đứng lên, nói: “Nói về chuyện con cọp.”
Hoàng đế nói: “Bày thiện đi!” Hắn ngồi xuống rửa tay chờ đợi, Đậu đỏ lại tiếp nhận món ăn từ trong tay đám cung nữ tự mình bày lên bàn, cố ý đặt món rau cần xào trước mặt hắn, lại xới thêm một bát cơm thật lớn.
Hoàng đế cầm bát lên ăn, mà Công Tôn Lạc Nhật đứng bên cạnh ho khan một tiếng, Đậu đỏ phản ứng kịp thời, nói: “Vậy nô tì xin lui ra trước.”
Hoàng đế gật đầu, Đậu đỏ mới rời khỏi phòng. Nàng còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, nàng hy vọng bọn họ cứ ăn hết món này đến “ăn” món khác đi, còn “ăn” đến bao giờ nàng quản không được.
Nàng ngồi trên ghế đá trong hoa viên nghĩ ngợi, về phần nghĩ cái gì chính bản thân nàng cũng không rõ. Sắp hết năm rồi, lạnh đến dọa người. Nàng kỳ thực có thể tiến vào trong không gian nghỉ ngơi, nhưng lại muốn nhìn xem bao lâu nữa Công Tôn Lạc Nhật mới có thể ra khỏi phòng, lại muốn tìm hiểu rốt cuộc quan hệ bọn họ là thật hay giả?
Đột nhiên cửa mở, Công Tôn Lạc Nhật khoác áo choàng lông chồn bạc đi ra. Rất hợp với hắn, Đậu đỏ có cảm giác kỳ thực hắn chính là hồ ly tu luyện ngàn năm trên núi. Chẳng qua hồ đã thành tiên, mỉm cười lại tựa thiên sứ.
Đậu đỏ có chút mơ hồ, chậm rãi đứng lên nhìn hắn khẽ cười.
Công Tôn Lạc Nhật nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng vì đứng dưới trời đông giá rét, dùng sức xoa xoa hai tay thế nhưng nụ cười vẫn ngọt như cũ.
Hắn đi tới trước mặt nàng khẽ nói: “Ngốc thế, vì sao lại đứng ở chỗ lạnh thế này.” Nói xong cời áo choàng của mình xuống khoác cho nàng, sau đó lướt qua nàng đi mất.
Đậu đỏ vuốt áo choàng, có hơi ấm thật thoải mái. Nàng cảm giác bản thân có chút ngu ngu, vì sao phải đêm chính mình lạnh cóng thành bộ dáng này?
Nghĩ đến lại thấy buồn cười liền thong thả quay về, vừa vặn thấy ma ma bên cạnh Hoàng đế gọi nàng đi vào hầu hạ. Nàng thấy không đúng, Nhu phi kia không phải đã kêu xong rồi ư, còn để nàng vào làm gì?
Cũng chưa kịp bỏ áo choàng đi liền bị đưa vào trong, Hoàng đế liếc nhìn nàng, nói: “Hắn vẫn thích quan tâm người khác.”
Lúc này Đậu đỏ mới nhớ ra áo choàng trên lung liền vội vã cởi ra, nói: “Là nô tỳ đứng ngẩn ở bên ngoài đến lạnh cóng, may mà Công Tôn đại nhân cởi áo choàng tặng cho nô tì.” Hiện tại nhiệm vụ chính là lấy lòng hắn, đến lúc đó xin gì cũng có thể.
Nàng đi tới trước mặt Hoàng đế, thừa dịp hắn đang uống trà liền hỏi: “Hoàng thượng, bữa sáng ngày mai nàng thích đồ nhạt một chút hay vị nồng một chút.”
Rốt cuộc Hoàng đế ngẩng đầu lần thứ hai nhìn nàng, lần đầu tiên là ngày một mình nàng đuổi kịp hắn. Ngự Thiên tỉ mỉ đánh giá nàng, đột nhiên cảm thấy nàng còn rất nhỏ, thậm chí còn có một chiếc răng nanh. Tuy bề ngoài tỏ ra rất cẩn thận, thế nhưng lúc nói chuyện lại luôn nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn đặt chén trà xuống, nói: “Có phải ta đã gặp ngươi ở đâu không?”
Đậu đỏ thừa nhận bản thân đã bị đả kích, nàng khóc không ra nước mắt nói: “Bẩm Hoàng thượng, mấy ngày nay nô tì một mực hầu hạ bên cạnh ngài.”
Ngự Thiên không nói gì, hắn ừ một tiếng rồi tiếp tục uống trà.
Uống được vài ngụm, nói: “Đi kêu đi.”
Đậu đỏ thật không thích kêu, nói: “Hoàng thượng, Nhu phi bên kia…” Không phải đã kêu rồi sao, hơn nữa còn rất lâu nữa.
Ngự Thiên cắt lời nàng, nói: “Nàng là nàng, ngươi là ngươi, kêu đi!”
Đậu đỏ hết cách, chỉ có thể trèo lên giường kêu. Nàng vừa kêu vừa thất vọng về hình tượng của bản thân, mặc dù không phải đại mỹ nhân cái gì thế nhưng khuôn mặt cũng rất có tiềm năng, vì sao đến bây giờ hắn vẫn không them nhớ?
Ngự Thiên hôm nay lại có chút đăm chiêu, đang đọc sách đột nhiên hướng về phía Đậu đỏ nói: “Có phải chúng ta đã gặp nhau ở ngoài cung?”
Hóa ra là nói về chuyện gặp ở ngoài cung, lẽ nào hắn tới bây giờ mới phản ứng? Hoàng đế này có phải trí nhớ có chút không tốt không? Đậu đỏ sợ run một hồi, nói: “Có thể, nô tì không nhớ rõ.” Kỳ thực nàng nhớ đến sợ, những hắn đã không nhớ nàng thì nàng không thể làm gì khác hơn là không nhớ rõ hắn.
Thế nhưng, không phải Hoàng đế ngồi kia đang cố nghĩ đến từng gặp nàng ở đâu chứ! Đậu đỏ không biết nói gì, suy nghĩ về Hoàng đế có chút thay đổi. Hắn rõ ràng là lãnh khốc vô tình, đột nhiên lại thay đổi thành bộ dạng dễ thương là vì sao?
Lúc nàng đang nghĩ ngợi thì thấy Hoàng đế bắt đầu cởi quần áo, đặt ở một bên rồi lên giường nằm bên cạnh nàng.
Vài ngày trước do kêu quá mệt nên Đậu đỏ ngủ quên mất không biết Hoàng đế ngủ thế nào, thế nhưng hiện tại hắn đột nhiên nằm xuống bên cạnh khiến nàng cả người cứng nhắc không dám nhúc nhích.
“Không cần kêu nữa, ngươi tới tắt đèn.” Hoàng đế nói.
Một nam một nữ nằm ở trên giường, chút nữa lại khiến người ta đến xem, có phải là rất thẹn thùng không? Thế nhưng Hoàng đế đã quen, hắn nằm xuống liền nhắm mắt lại.
Đậu đỏ thấy hắn cứ như vậy mà ngủ trái lại mình mãi mà không ngủ được, nàng nằm đưa lung về phía hắn không dám động, thế nhưng lại hiếu kỳ biểu tình lúc hắn ngủ là gì.
Dù sao vẫn còn chút ánh sáng leo lắt nên trong phòng cũng không quá tối, nàng cẩn thận từ từ xoay người lại nhìn. Kết quả lại nhìn thấy đôi mắt đen láy của đối phương đang nhìn nàng, chỉ là không hiện lên bất cứ sắc thái nào.
Đậu đỏ lại càng hoảng sợ, nàng vốn muốn giải thích vì sao mình lại quay lại thế nhưng Hoàng đế lại hỏi: “Có gì sao?”
“Không… còn muốn hỏi, đồ ăn sáng ngày mai ngài muốn ăn nhạt một chút hay vị nồng một chút?” Nàng chuyển dời ánh mắt ra chỗ khác rất sợ bị hắn nhìn ra điều gì.
Hoàng đế nói: “Nhạt chút!” Nói xong lại nhắm mắt lại.
Đậu đỏ vội vã xoay người ra chỗ khác, thế nhưng là nàng tiến nhập không gian tìm thực đơn. Phát hiện không gian cư nhiên thăng thành cấp sáu, nàng có thêm một ngăn tủ.
Đậu đỏ đột nhiên nghĩ ra một cách, nếu như đem vàng bạc châu báu bên ngoài vào trong này, có phải sau này khi ra khỏi cung sẽ góp thành một số của cải không nhỏ?
“Thiên Thượng Khách, bạn nói xem tôi có thể đem đồ vật từ bên ngoài vào trong này không?”
“Phải thăng đến cấp chín nhé!”
“Uh nhỉ, tôi quên mất.” Đậu đỏ có chút nóng lòng muốn thử, nàng hiện tại nếu như muốn lấy lòng Hoàng đế cho tốt chẳng bằng nấu đồ ăn cho thật ngon, có thể thăng cấp lại có thể nghĩ cách đem một chút vàng bạc châu báu vào trong. Thế nhưng dường như đồ trong cung bán ra bên ngoài sẽ không tốt, hay là đem phân chia? Nàng nghĩ tới chuỗi vòng cổ trân châu Thái hậu ban thưởng, nếu như đem từng hạt châu tháo xuống có thể bán thật nhiều tiền.
Càng nghĩ càng thấy hung phấn, một lúc sau mới trèo lên giường đi ngủ. Ngủ trong không gian một tiếng bằng ngủ mấy tiếng bên ngoài, cho nên hôm sau nàng dậy từ rất sớm.
Ngự Thiên cũng đã đánh xong bài quyền, hắn vừa lau mồ hôi vừa nhìn Đậu đỏ đang mơ mơ màng màng ngồi một bên. Ánh mắt của nàng vất vả lắm mới tập trung được, liền cuống quít đứng lên nói: “Hoàng thượng chào buổi sáng, ta… không đúng, là nô tì lập tức đi chuẩn bị bữa sáng cho ngài…” Nàng bước hụt vào khoảng không nên ngã từ trên giường xuống.
Ngự Thiên thân là quân nhân phản ứng nhanh nhẹn, hắn đi nhanh về phía trước liền đỡ được người ôm vào trong ngực. Nhỏ nhỏ, mềm mềm, đặc biệt cái thứ trước ngực lại có độ đàn hồi rất cao, đập vào ngực hắn thật là thoải mái vô cùng.
“Ai… đau… A… xin lỗi!” Đậu đỏ vội đứng thẳng dậy, liên tục xin lỗi.
Ngự Thiên không nói gì, lùi về phía sau vài bước để nàng có thể chỉnh trang lại quần áo đi ra ngoài. Vô tình nhìn thấy lúc nàng bước đi thì bộ ngực cũng lay động theo, thân thể hắn cư nhiệt có chút nóng, nam nhân nào đó bị chút kích thích vào buổi sáng thật rõ ràng. Hắn quay mặt đi không nhìn, nghe từng bước chân nàng ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây cùng Nhu phi đã hơn một năm mà chưa từng có cảm giác này. Nàng vô cùng tinh tế, luôn luôn cách hắn rất xa. Cho dù ở chung một năm, có lúc cả đêm nàng cũng không dám nói cùng hắn một câu. Thế nhưng Tiền Thường ứng này thì khác, cứ động đêm qua của nàng hơn một năm nay Nhu phi chưa từng có, trái lại rất thú vị. Còn sáng nay là ngoài ý muốn, hắn thân là nam nhân cũng không chán ghét. Nghĩ đến cảm giác sờ sờ vào bộ ngực đó, có lẽ xoa bóp một chút sẽ rất thích?
Hắn bị loại ý tưởng này của bản thân dọa sợ, ho khan vài tiếng. Từ sau khi lên làm Hoàng đế, Vương phi cùng đám tiểu thiếp vì quyền lợi mà nội đấu, sau cùng vì muốn mẫu bằng tử quý mà dụ hắn lên giường, thực sự là mọi chiêu trò đều dùng tới, thậm chí dùng dược vật thương tổn hắn. Từ sau khi biết chuyện này, hắn đối với nữ tử bên cạnh rất lạnh lung, thậm chí sẽ không cùng giường với các nàng. Cái gì mà tôn tử Hoàng triều hắn cũng không nghĩ nữa, miễn cho lại thành đối tượng cho đám nữ nhân kia lợi dụng.
Nghĩ đến chuyện đó thì luồng nhiệt trong người hắn lại hạ xuống, từ từ ngồi xuống đợi chờ hưởng dụng đồ ăn ngon. Chốc lát sau Đậu đỏ mang theo đồ ăn sáng tiến vào, nhìn sắc mặt hôm nay của Hoàng đế lãnh tuấn đến bất ngờ, cũng không biết là vì sao. Hiểu rằng hắn ăn ngon thì tâm tình sẽ tốt, vội vã bày đồ ăn lên bàn.
Hôm nay nàng làm “Quán thang bao”*, bởi vì là vừa mới học xong lại để cho người khác làm, mùi vị còn có thể nhưng hình dạng thì không đồng nhất. Có cái rất đẹp, có cái súp đã chảy ra ngoài.
Thế nhưng hắn ăn rất nhiều, ăn xong liền nói: “Mấy ngày này Trẫm sẽ không tới đây.”
“Dạ Hoàng thượng, nô tỳ đã biết.” Trái lại Đậu đỏ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày. Cả ngày bị nhốt trong tủ lạnh, vừa lo lắng vừa sợ. Chẳng qua, kế hoạch lấy lòng thì sao đây?