Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 42: Cung Nữ Bận Rộn
Trong không gian, Đậu đỏ hỏi Thiên Thượng Khách: “Bạn nói xem, Bạch Vân Thư có thể giấu diếm trót lọt thân thế của tôi?” Thiên Thượng Khách nói: “Yên tâm, cấp trên đã sắp xếp ổn thỏa, tạm thời bạn không sao đâu, dù sao một cung nữ không biết võ công họ cũng chẳng hơi đâu mà đi tra xét kỹ càng.”
Đậu đỏ lúc này mới an tâm, nàng lại tìm kiếm một ít món ăn mà nơi này không có, chỉ hy vọng ngày mai thành công để Bạch Vân Thư có thể thành công bay lên Long sàng của Hoàng đế. Chỉ cần nàng bò lên được Long sàng, vậy mình sẽ xin nàng cho được ra cung, đến lúc đó nàng ta nói một câu là mình được tự do rồi.
Nghĩ như vậy nên nàng lại càng hăng hái tìm kiếm, rất nhanh tìm được thật nhiều món ăn ngon, vừa tìm vừa chảy nước miếng, đột nhiên cảm thấy trong không gian lóe sáng, nàng hoảng sợ che kín mắt. Một lúc sau mở mắt ra thì thấy phía sau có thêm một chiếc giường, còn có cả gối đầu và chăn đệm, chính là cái loại rất xa xỉ ý.
Nàng luôn ngủ không quen với giường ở cổ đại, muốn mơ một giấc mơ đẹp cũng khó. Cho dù là trong Hoàng cung, hạ nhân như các nàng thì làm gì có chăn đệm tốt. Nàng nhảy phốc lên giường, nói: “Thăng cấp rồi, thật tốt.” Ôm lấy chăn liền muốn ngủ rồi.
“Bạn có thể nghỉ ngơi ở đây, ngủ trong này một giờ còn hiệu quả hơn ngủ ở bên ngoài năm giờ.” Thiên Thượng Khách đột nhiên gửi tin nhắn đến, Đậu đỏ đọc rõ rành rành.
Nàng ha ha cười, nói: “Vậy tôi đây chẳng phải mỗi ngày sẽ yêu giường đến nỗi không muốn dậy? Thế nhưng người cổ đại cũng thật khó làm, sống về đêm thực ít đến đáng thương. Được rồi, chiếu một bộ phim cho tôi xem đi, thể loại võ hiệp, tôi ghét xem ngôn tình, quá sến.”
Thiên Thượng Khách đánh chữ: “Bạn coi tôi là nha đầu à?”
“Nhiều nhất bạn cũng chỉ là đãi đồng, đừng dong dài nữa mau chiếu đi.” Đậu đỏ nằm ở trên giường, cảm giác như được trở về hiện đại, cuối cùng xoay mình thoát khỏi thân phận nô lệ đi sai khiến người khác.
Thiên Thượng Khách không cam lòng cũng phải bật lên một bộ phim điện ảnh, sau đó trên máy tính hiện lên thông báo: “Đăng xuất rồi.” Tên QQ của hắn chuyển thành màu xám.
Mà bộ phim hắn mở cư nhiên là Hoàng Kim Giáp, toàn bộ đều là cung đấu, ngay cả xem phim nàng cũng không tránh khỏi được hai chữ ‘cung đấu’ sao? Vì Đậu đỏ đã từng xem phim này rồi, nên nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ mất. Kỳ thực gần đây nàng ngủ rất ít, quả thật tâm mệt thân cũng mệt, cứ như vậy mà nghỉ ngơi trong không gian hai giờ đồng hồ.
Lúc nàng ra khỏi thì trời còn chưa sáng, nàng lại chợp mắt một chút đợi tới trời sáng mới dậy đi thương lượng với Bạch Vân Thư đang trang điểm: “Tiểu chủ, nô tỳ lại nghĩ ra ba món điểm tâm, không biết Hoàng thượng thích hay không?”
Vì Bạch Vân Thư phải đi gặp Hoàng đế nên phải ăn vận thật đẹp, nàng vội vã phất tay, nói: “Đậu đỏ cứ ra bên ngoài tìm một cung nữ giúp muội một tay, nghìn vạn làm phải làm thật tốt.”
Đậu đỏ thấy nàng quả thực không rảnh liền đi ra Phi Phượng cung vẫy một tiểu cung nữ đến hỗ trợ. Phi Phương cung vốn có cung nữ và ma ma để sai vặt, thậm chí còn có nữ đãi vệ, chỉ phụ trách canh giữ ở cửa không thể tùy tiện đi vào trong.
Hai người vào phòng bếp, Đậu đỏ liền nói: “Ta chỉ nói, ngươi làm theo được không?”
Tiểu cung nữ kia thấp hơn Đậu đỏ một cấp, vội gật đầu, nói: “Đương nhiên có thể.”
Từ sáng sớm Đậu đỏ đã nhẩm đi nhẩm lại công thức của hai loại điểm tâm, nàng chỉ huy: “Trước tiên đi lấy một chút bột mỳ tới.”
Tiểu cung nữ vâng lời đi lấy bột mỳ tới, Đậu đỏ bảo nàng dùng nước sôi trộn với một nửa phần bột mỳ, lại dùng nước lạnh trộn với nửa còn lại, rồi đem hai phần bột mỳ nhào thành bột nhão, xong xuôi đổ bột vào một cái chậu để ra ngoài ánh mặt trời. Nhân lúc này thì đập một quả trứng gà, đem đánh đều. Rồi chờ đến khi bột đến độ, đem bột nặn thành những khối trong nhỏ rồi cán thành mảnh. Ở xung quanh quét một chút mỡ, dùng tay nắm lại, lại vê thành những khối tròn. Đợi dầu trong nồi sôi, thả những viên bánh vào trong nồi chiên trong lửa nhỏ. Đến khi bánh vỡ ra liền vớt ra nhồi trứng gà vào bên trong rồi lại cho vào trong nồi tiếp tục chiên. Cứ như vậy, từng viên từng viên bánh chiên trứng được hình thành. Cắt đôi viên bánh ra lại càng thèm ăn. Nàng hiểu rõ sức ăn của Hoàng đế nên làm rất nhiều.
Sau đó vẫn dùng cách ấy, chỉ là lần này nhân bên trong không phải trứng gà mà là thịt.
Hai loại điểm tâm đã hoàn thành, lại nấu thêm một bát canh.
Chuẩn bị xong xuôi nàng liền nếm thử, mùi vị vậy mà cũng không tồi, xem ra tiểu cung nữ này còn có chút tài nấu nướng. Đậu đỏ lại để hai loại điểm tâm và canh vào trong hộp, lúc đi ra thì thấy Nguyệt Mai cư nhiên dẫn theo cung nữ của nàng đang ngồi trong phòng của Bạch Vân Thư.
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, nàng để tiểu cung nữ chờ ở ngoài, còn mình thì đi vào trong nhỏ giọng nói với Bạch Vân Thư: “Đã chuẩn bị xong.”
Bạch Vân Thư mỉm cười đứng lên, nói: “Thật xin lỗi Nhạc tiểu chủ, Hoàng thượng đang chờ điểm tâm của muội muội, nếu đưa đến chậm muội muội ta thật không gánh nổi trách nhiệm.”
Nguyệt Mai cười, nói: “Đây chính là phúc khí của muội muội, đương nhiên phải đi nhanh một chút mới phải.” Nói xong liền đứng lên.
Đậu đỏ đi trước dẫn đường, sau khi ra khỏi đó thì cầm lấy hộp thức ăn trong tay đi phía trước. Mà Bạch Vân Thư được Điền ma ma và Băng Hồng dìu đỡ đi vội đến Bàn Long cung.
Đương nhiên, Bạch Vân Thư xuất môn là ngồi nhuyễn kiệu, còn Đậu đỏ thì phải đi bộ.
Tới Bàn Long cung, Đậu đỏ cùng Băng Hồng bị bắt chờ ở ngoài. Hóa ra Điền ma ma cũng có chút tâm tư với Hoàng đế, nàng rất tích cực nói: “Các ngươi chờ ở chỗ này đi, ta cùng với tiểu chủ đi vào là được rồi, các thứ quy củ các ngươi cũng chẳng hiểu.”
Chờ các nàng đi khỏi Băng Hồng không phục, nói: “Hai ngày trước sao không xin đi vào, bây giờ lại quay ra tranh công.” Nói xong giậm chân thật mạnh, trong lòng thì tràn đầy bất mãn.
Đậu đỏ nói: “Người nào có công trong lòng tiểu chủ rõ nhất.”
Băng Hồng nói: “Đúng thế, Băng Hồng không có công, chỉ có Tiền tỷ tỷ là công lao lớn nhất.”
Đậu đỏ nghe thấy ngữ khí không bình thường, liền cười, nói: “Chao ôi! Ta cùng muội muội thân thiết như thế thì còn chia ra công của ai sao, cho dù tiểu chủ có thưởng thì cũng là thưởng cho hai chúng ta.”
Băng Hồng tự nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng, liền vội vã cười, nói: “Vẫn là Tiền tỷ tỷ nói phải, chúng ta mới là kẻ chung đường.”
Trong lòng Đậu đỏ đổ mồ hôi hột, trong cung này không người nào thực sự coi người khác trở thành người nhà, một người nếu không cẩn thận sẽ rất dễ khiến người khác đố kỵ cùng ngờ vực vô căn cứ.
Bữa sáng lần này ăn chậm hơn bình thường khiến Đậu đỏ không khỏi suy nghĩ vị Hoàng đế này hiện tại đang ăn thịt người hay ăn bữa sáng.
Trong lúc đang buồn chán chờ đợi thì Trịnh Thái kia lại đi ra, nhìn thấy các nàng liền vẫy vẫy tay gọi Đậu đỏ. Đậu đỏ cảm thấy điệu bộ của hắn có chút giống đang gọi chó, thế nhưng nàng vẫn đi tới, gật đầu cười, nói: “Xin chào Trịnh đại quan nhân.”
Trịnh Thái cười, nói: “Tiểu chủ của các ngươi thật có biện pháp, Hoàng thượng rất hài lòng.”
Đậu đỏ gật đầu, nói: “Vậy thì tốt rồi!”
Trịnh Thái nói: “Đúng thế đúng thế, đi theo ta mang một chút vật tùy thân của Hoàng thượng đến viện của các người trong Phi Phượng cung, ngài muốn tối nay qua đó dùng bữa.”
Đậu đỏ nghe hắn nói hai chữ ‘dùng bữa’ hết sức ám muội nên lập tức hiểu ra, nói: “Dạ, mời đại quan nhân đi phía này.”
Trịnh Thái gật đầu, tuy tiểu cung nữ này mới tới nhưng rất thông minh, một chút đã hiểu.
Đồ phải chuẩn bị rất nhiều, may mà Đậu đỏ chỉ là người dẫn đường. Lúc nàng trở lại Phi Phượng cung thì phát hiện Bạch Vân Thư đã trở về, nàng đang ngơ ngác ngồi trên ghế, không nói không động cũng không thấy lộ ra bao nhiêu vui sướng.
Đậu đỏ thấy kỳ quái, đêm nay sẽ tới sao còn không vui nhỉ?
Nàng cũng không biết nên hỏi hay không nên không lên tiếng, thế nhưng sau khi dọn dẹp đồ xong bị Bạch Vân Thư nhìn thấy được có áo lót của Hoàng đế nên nàng liền đỏ mặt, nàng Đậu đỏ tới hỏi: “Đậu đỏ muội qua đây một chút.”
Đậu đỏ đi tới, nói: “Chúc mừng tiểu chủ.”
Bạch Vân Thư ngơ ngác, nói: “Ta còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng chính là hư vô.”
Đậu đỏ cười, nói: “Sao có thể, tiểu chủ quá lo lắng đấy thôi.”
Bạch Vân Thư thở dài, nói: “Thế nhưng, Hoàng thượng cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn ta. Ngài thực muốn… hay là không muốn…”
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, nói: “A! Không muốn sao lại tới đây?”
Bạch Vân Thư vẫn thở dài, thế nhưng trong lòng lại tốt lên. Mặt nàng lúc này có chút đỏ, nói: “Vậy, buổi tối ta phải mặc gì? Gần đây mới dùng sữa bò để tắm, không biết đã trắng hay chưa?”
Đậu đỏ cảm thấy nữ nhân này thật đáng thương, sắp bị người ta đè xuống XXOO mà vẫn còn lo lắng mình trắng hay xấu. Nàng cười, nói: “Tiểu chủ thiên sinh lệ chất, da lại vừa trắng vừa mịn, Hoàng thượng nhất định sẽ thích.”
Mặt Bạch Vân Thư lại càng đỏ, nói: “Muội vừa mở miệng đã toàn đi lừa người ta.” Nàng xấu hổ quá nên bây giờ mới nhớ tới một việc quan trọng, vội nói: “Mau, mau đi chuẩn bị một số món ăn đặc biệt, buổi tối ngài muốn tới đây dùng bữa đó.”
Đậu đỏ cảm thấy đây chính là đang hát kinh kịch, thế nhưng lại không dám nói với Bạch Vân Thư, vội vã gật đầu rồi lui ra ngoài chuẩn bị. Nàng về phòng, lấy ra trong gối một số tờ giấy, đọc một hồi quyết định sẽ làm ba món ăn tương đối đặc biệt. Biết hắn thích ăn cay, cho nên chọn toàn là món cay Tứ Xuyên.
Bên này các nàng chuẩn bị rất lâu, cũng không thấy bị ai quấy rối. Hóa ra Hoàng đế muốn tới cung nào liền không muốn gặp nương nương của cung khác, cho nên đều có đãi đông với đãi vệ đứng canh giữ ở bên ngoài.
Đang lúc bận rộn, Đậu đỏ thấy cung nữ của Nguyệt Mai thỉnh thoáng đến thăm dò thì trong lòng thấy buồn cười, nữ nhân hậu cung thật là một loại nghề nghiệp đặc biệt, mà ai nấy đều có một loại tinh thần chuyên nghiệp, cực kỳ chuyên nghiệp.
Các nàng chuẩn bị lâu như thế, Bạch Vân Thư sợ người của Hoàng đế nhìn ra cái gì liền tới ngồi trong phòng bếp giả vờ giả vịt.
Đến giờ cơm tối thì quả nhiên Hoàng đế đại giá quang lâm, hắn sải bước đi vào bên trong khiến cho đại bộ phận người trong Phi Phượng cung đều cảm thấy nhỏ bé.
Đậu đỏ vẫn cho rằng Long bào là màu vàng, thế nhưng Hoàng đế này lại mặc Long bào màu đen bên trên có thêu Kim Long, hơn nữa hắn lại mặt đen, thật đúng là khiến người ta cảm thấy áp lực.
Hai hàng người quỳ hai bên, Đậu đỏ cũng có mặt trong đó.
Sát thần mặt đen Ngự Thiên đi vào trong sảnh ngồi xuống trước bàn ăn cơm, nói ra hai từ: “Dọn cơm.”
Ai nấy đều quỳ trên mặt đất thì dọn cơm thế nào? Mọi người không biết là không được lệnh mà dám tự ý đứng lên hay là nghe phân phó dọn cơm?
Ngự Thiên đợi một lát không thấy ai nhúc nhích, bốn phía không khí lạnh lẽo, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Đứng lên, làm việc.”
Sau khi Đậu đỏ đỡ Bạch Vân Thư đứng lên thì cùng bọn cung nữ tới phòng bếp mang đồ ăn dọn lên bàn, khoảng chừng mười món ăn với một món canh. Chỉ có ba món ăn là do Đậu đỏ dạy cho họ làm, còn lại đều là đồ ăn ở thế giới này, hết sức phong phúc, khiến nàng nhìn mà thèm.
Vị Hoàng đế này không uống rượu, chỉ có một cung nữ quen thuộc của hắn xới cơm đặt trước mặt hắn. Hắn cầm đôi đũa lên gắp ăn thử một miếng, sắc mặt như thường, không biết là thích hay không, cũng không liếc mắt nhìn mọi người chung quanh.
Đây cũng quá khốc rồi!