Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu

Chương 39: Cung Nữ Đầu Bếp


Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 39: Cung Nữ Đầu Bếp


Một Hoàng đế không nạp Hậu thú phi, một đại thần không kết hôn sinh con, đây có phải rất không bình thường không? Hơn nữa nghe nói hai người kia là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu* mà bầu bạn với nhau. Bị bên ngoài đoán có quan hệ mờ ám cũng đúng thôi, tuy nói quốc gia này cũng không phải giống quốc gia * “Tiêu không rời Mạnh” hay “Mạnh không rời Tiêu” có xuất xứ từ , Tiêu, Mạnh là nói về hai viên đại tướng thuộc hạ của Dương Diên Chiêu (Dương lục lang) là Tiêu Tán và Mạnh Lương, hai người là huynh đệ kết nghĩa, rất gắn bó với nhau. Người đời sau còn kể rằng quan hệ của hai người cực kỳ vững chắc, tình cảm cực kỳ thân thiết.
Nếu là như thế, xem ra đại tiểu thư nhà mình chỉ có thể giống như Nhu phi là một nữ nhân chỉ có thể bắt khẩu vị của Hoàng đế làm tù bình. Trách không được vị phi tử kia lại thay Hoàng đế tìm vợ bé, nàng ta tại địa ngục quá khó khăn nên muốn kéo thêm mấy người xuống bầu bạn để cùng nhau chịu tội.
Nghĩ như vậy cũng cảm thấy có lý, thế nhưng cũng chẳng có liên quan gì đến nàng, chỉ cần đại tiểu thư được sủng ái thì nàng sẽ mau chóng được xuất cung, cho dù dùng cách gì.
Ngày hôm sau quả nhiên đại tiểu thư dậy từ rất sớm, nàng chăm chú đến nỗi tự mình động tay làm điểm tâm. Bởi vì thiết kế của Phi Phượng cung này đều có riêng phòng bếp nhỏ, chủ yếu là để phục vụ bữa khuya cho các quý nhân, bằng không Thượng Thực phòng còn phải phụ trách cả đồ ăn của đám phi tử từ quý nhân trở xuống chắc phiền phức đến chết mất.
Bạch Vân Thư làm xong liền nếm thử, cảm thấy mùi vị không tồi, liền nói: “Đậu đỏ, nhân lúc còn nóng muội cùng Điền ma ma mang đến dâng lên Hoàng đế, nói… nói chỉ mong ngài Long thể khỏe mạnh.”
Đậu đỏ hoàn toàn câm nín, vì sao lại là nàng? Cứ bảo Điền ma ma đi không phải được rồi sao? Thế nhưng chủ tử đã phân phó nàng không thể làm gì khác hơn là đặt điểm tâm vào một cái hộp gỗ tinh xảo rồi cùng Điền ma ma chạy vội tới Bàn Long cung của Hoàng đế.
Kết quả đi thật lâu mới tới, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đã có một hàng dài xếp ở đó, xem ra tất cả mọi người đã biết bí mật Hoàng đế kén ăn mà đến đây mai phục rồi.
Hình như Điền ma ma có chút căng thẳng, nói: “Ta… ta còn có việc, phải quay về đây, ngươi ở chỗ này xếp hàng, bao giờ tới lượt sẽ có Đãi đồng gọi tên.”
“Vâng.” Bên người Hoàng đế cư nhiên không có cung nữ, tất cả đều là Đãi đồng mang kiếm, những Đãi đồng này không phải kẻ đầu đường xó chợ tầm thường, bọn họ lên xuống bậc thềm cao ơi là cao toàn là bay chứ đâu có leo bộ.

Thực kỳ quái, vì sao bậc thang của Bàn Long cung đều cao như vậy, muốn lên hoặc là có khinh công hoặc là phải trèo lên, thật không rõ Hoàng đế mỗi ngày đều phải nhảy xuống để đi ra mà không chịu tu sửa lại bậc thang là sao?
Đám cung nữ cứ dâng đồ lên, lại có một ma ma kêu to, nương nương của cung nào dâng điểm tâm lên vì Hoàng đế. Kết quả Đậu đỏ phát hiện, hai vị kia ở Phi Phượng cung cũng đều dâng điểm tâm. Xem ra, chỉ có một biện pháp, tất cả cùng dùng. Nếu tất cả mọi người cùng áp dụng sẽ không còn mới mẻ, chỉ sợ ngay cả liếc mắt Hoàng đế cũng không thèm. Không thì mới sáng sớm ngày ra hắn đã bị bội thức đến ói chết.
Đợi đến lượt mình nàng cúi đầu cung kính dâng hộp lên, chỉ nghe thấy ma ma kia nói: “Ngươi là người của cung nào?”
Đậu đỏ nhỏ giọng nói: “Nô tỳ là nha đầu của Bạch Thường ứng của Phi Phượng cung, phụng mệnh nương nương đưa điểm tâm tới để Hoàng đế thưởng thức.” Cung nữ vừa rồi cũng nói như vậy, nàng cũng đọc theo như thế.
Ma ma đó nghe xong cũng kêu to lên như lúc nãy, sau đó do một Đãi đồng đem đồ vào trong.
Kỳ thực sau khi tặng xong điểm tâm mọi người vẫn chưa đi, các nàng đều tới hạ gian của Bàn Long cung chờ đợi. Mãi tới khi Hoàng đế lên triều rồi, những người này mới vội vàng chạy ra chỗ Đãi đồng hoặc đám ma ma để hỏi thăm cảm nhận của Hoàng đế sau khi ăn.
Đậu đỏ lại mù tịt, nàng lại chẳng biết ai trong số những người đó cả. Nhìn hồi lâu liền tùy tiện kéo một Đãi đồng lại để hỏi: “Vị này…” Phải gọi hắn thế nào nhỉ? À được rồi, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Quan nhân…” Nàng giật giật khóe miệng, đây không phải là gọi phu quân sao, thế nào tới đây lại thành cách xưng hô với bọn Đãi đồng?
Đãi đồng tuổi không lớn, chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, theo tuổi tác thì tối đa là mười lăm tuổi hắn phải xuất cung hoặc ra làm quan. Thế nhưng, bên người Hoàng đế lại xuất hiện một chính thái tuấn tú dường này, khó trách hắn sẽ thay đổi xu hướng giới tính.
Nhưng lại là một chính thái kiêu ngạo mà yêu kiều, hắn hừ một tiếng, nói: “Là đại quan nhân, lẽ nào không nhìn thấy y phục của ta còn có cả áo choàng sao? Hay là ngươi mới tới?”
Đậu đỏ gật đầu, nói: “Đại quan nhân nói phải, nô tỳ quả mới tới.”

“Ra vậy, gọi ta có chuyện gì?” Chính thái đại quan nhân khoanh tay trước ngực đứng đó.
Đậu đỏ đổ mồ hôi, chỉ là một tiểu hài tử mà đã học người ta sĩ diện rồi sao? Thế nhưng nhìn vẫn rất đẹp, nhất là đôi mày lá liễu khiến cho người ta liên tưởng hắn vừa bước ra từ trong tranh.
“Bẩm đại quan nhân, sáng sớm Bạch tiểu chủ nhân có dâng lên điểm tâm để Hoàng đế thưởng thức, có được… không ạ?” Phi tử trong Hoàng cung vốn không nhiều lắm, mà họ Bạch cũng không nhiều, tin rằng hắn vừa nghe sẽ rõ.
Vị chính thái đại quan nhân này quả nhiên vừa nghe đã hiểu, hắn hừ lạnh, nói: “Trở về nói với tiểu chủ nhà các ngươi đừng hao tổn tâm trí nữa, điểm tâm bình thường như thế sao khiến Hoàng đế vui lòng được, đi đi, chúng ta còn có chuyện cần làm, rất bận.” Nói xong liền phất tay áo rời đi.
Đậu đỏ ở phía sau lườm hắn, giơ nắm đấm lên với hắn, thầm nghĩ: Tiểu tử này thật không đáng yêu, với tuổi của hắn mà cứ tỏ ra đáng yêu một chút thì sẽ khiến ấy đại tỷ thét đến chói tai, vậy mà hắn lại cứ khăng khăng học người ta giả bộ khốc.
Thế nhưng nàng biết quay về bẩm báo với Bạch Vân Thư ra sao?
Quả nhiên, những lời này nói ra đã khiến cho đại tiểu thư lòng tràn ngập hy vọng khóc như mưa. Điền ma ma thì than thở: “Nô tỷ đã từng nói tiểu chủ không nên đặt quá nhiều kỳ vọng, Thượng Thực phòng cũng không phải đám ăn không ngồi rỗi, chỉ sợ có người đã sớm chuẩn bị thật nhiều loại điểm tâm để Hoàng đế thưởng thức rồi. Không bằng, lại nghĩ cách khác là được.”
Bạch Vân Thư lau nước mắt, nói: “Các ngươi giúp ta nghĩ cách đi, ta… ta nhất thời chẳng có ý tưởng nào.”
Nhưng đợi cả nửa ngày, chẳng có ai đưa ra được ý kiến nào hữu dụng, Bạch Vân Thư liền nói: “Bình thường Đậu đỏ có rất nhiều ý tưởng, hay muội nghĩ thử xem?”
Đậu đỏ bất đắc dĩ nói: “Vậy… vậy cho ta một đêm được không?”

Bạch Vân Thư biết chuyện này không thể gấp gáp, liền phất tay, nói: “Lui ra đi, mọi người cùng nghĩ.”
Ngày hôm nay tâm tình nàng cực không tốt, chẳng riêng gì nàng mà hai người kia cũng thế. Nguyệt Mai cũng tới giúp vui, nàng nói là tới tán chuyện, kỳ thực là tới thăm dò bên này các nàng làm thế nào! Kết quả Bạch Vân Thư lập tức im lặng, không chịu hé ra nội tình.
Hai người hàn huyên một hồi rồi ra về, Nguyệt Mai nghiễn răng nói: “Bạch Thường ứng này thật đang cố tình chơi người khác mà, vậy mà giấu nhẹm đi, coi như nàng lợi hại.” Bên này khó đối phó, bên kia cũng là một quả hồng mềm, nàng ở bên này ăn đủ mệt liền nghĩ qua bên kia tìm chút thể diện.Vì vậy vung vẩy khăn tay đi về gian phía Tây.
Đậu đỏ nhìn bóng lưng nàng, thầm nghĩ: “Đây quả thật là một chủ nhân luôn khiến người ta lo lắng, mỗi ngày không yên tĩnh một chút thì không được sao.”
Nàng thu dọn một chút rồi đi ngủ, kỳ thực là muốn tiến vào trong không gian nghĩ cách.
Đậu đỏ cũng không biết làm loại điểm tâm gì nên phải tìm kiếm mọi thứ. Ở trong không gian nàng một mặt xem phim một mặt để lại lời nhắn trên diễn đàn, có loại điểm tâm nào mà cổ đại không có, hiện đại có, lại có thể bắt được tâm của nam nhân.
Xem xong một bộ phim liền vào diễn đàn xem thử, thấy rất nhiều tin nhắn phản hồi ở phía dưới. Nàng chọn lọc rồi ghi lại một số cách làm, nguyên liệu rồi mang ra ngoài.
Một cái là bánh ngô kem, một cái là bánh khoai lang tím hoa hồng, cái còn lại là bánh bơ bình thường*.
Xong xuôi nàng lấy ra nghiên cứu, vì trong phòng của hai nha đầu đều có một tấm mành ngăn khá dầy nên nàng có thể thắp đèn lên để xem.
Đầu tiên là bánh bơ, tuy nói nguyên liệu đơn giản thế nhưng chính là bởi vì quá bình thường nên có khi người ở thế giới này cũng biết làm. Mà khoai lang tím có không nhỉ, ngày mai phải hỏi thử xem. Tiếp theo là bánh ngô kem, một đại nam nhân sẽ thích thứ đó sao?
Dù sao vẫn cứ phải thử, nàng chuẩn bị cho tốt rồi lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau nàng liền hỏi Băng Hồng có khoai lang tím hay không, nàng ta trả lời: “Chưa nghe thấy bao giờ, nhưng khoai lang thì có.”
Món này không thực hiện được rồi, xem ra chỉ có thể chọn bánh ngô kem thôi.
Lúc nàng giúp Bạch Vân Thư cài trâm ngọc liền nói: “Ở quê nô tỳ có một loại đồ ăn vặt rất hiếm thấy, không biết có thể thử được không.” Chải đầu nàng không am hiểu lắm, cho nên việc này thường do Điền ma ma làm.
“Đồ ăn dân dã Hoàng đế sao thích được?” Điền ma ma đứng bên cạnh cười, nói.
Đậu đỏ cũng không để bụng, liền nói: “Những món ăn mà đầu bếp làm đều là truyền từ người này sang người khác, không bằng làm chút điểm tâm của nông thôn mang theo hương vị dân dã không ai hiếm lạ ngược lại sẽ tạo cho người khác cảm giác mới mẻ.”
Bạch Vân Thư cũng chẳng nghĩ ra được cách nào, liền nói: “Vậy muội đi làm đi, dù sao ta cũng chẳng có cách gì.”
Đậu đỏ gật đầu nói: “Nô tỳ chưa làm qua mà chỉ biết cách làm và công thức, không biết có thể để Băng Hồng giúp một tay không ạ?”
Bạch Vân Thư đương nhiên đồng ý, Đậu đỏ liền cùng Băng Hồng đi đến phòng bếp.
Bánh ngô kem này làm rất dễ, chủ yếu là đem bột ngô, bột mỳ cùng sữa tươi trộn lại với nhau, rồi lại cho thêm trứng cùng nước ấm đánh đều đến khi quyện lại như hồ rồi để lên men. Chỉ cần hai, ba mươi phút là có thể để vào trong lò nướng thành bánh, tuy đây chỉ là phòng bếp nhỏ nhưng cái gì cũng có, không lo thiếu.
Nướng xong sắc bánh vàng óng, sau khi Bạch Vân Thư nhìn thì hết sức hài lòng, còn nói chưa từng ăn qua bánh gì thơm như vậy, liền bảo Đậu đỏ nhân lúc còn nóng mà đưa đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.