Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu

Chương 22: Nha Đầu Thờ Ơ


Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 22: Nha Đầu Thờ Ơ


Lúc trở về Đậu đỏ thấy Mai Hoa đứng đó vừa cắn hạt dưa vừa nhìn nàng, không khỏi hoài nghi chuyện đêm qua nhất định là do nàng đi cáo trạng với lão phu nhân. Nàng đi đến bên cạnh Mai Hoa cười nói: “Mai Hoa, hôm nay tựa hồ rất nhàn a!” “Đúng vậy, dọn dẹp phòng công tử xong rồi, có chuyện sao?” Nàng cảm thấy kỳ quái, vì sao bị lão phu nhân trách mắng còn vui vẻ như vậy?
Đậu đỏ cười hì hì tiêu sái đi vào, chốc lát sau đi ra, nhíu mày nói: “Mai Hoa, sao ngươi lại để đất cát dính lên nghiên mực của công tử hả?”
Mai Hoa ngẩn ra, nàng biết công tử nhà mình rất để ý tới cái nghiên mực vuông đó, lúc nãy đi vào không chú ý, chẳng lẽ không cẩn thận để bụi bản trên bàn bám vào? Nàng vội chạy vào trong thư phòng, thấy trong nghiên mực vẫn còn nước mực, trong nước mực có rất nhiều cát bụi. Mai Hoa không kịp nghĩ nhiều, lúc này công tử sắp về rồi nàng phải xử lý nhanh lên mới được.
Đậu đỏ cầm hạt dưa lên, đứng bên cạnh xem náo nhiệt, cho ngươi đâm thọc, lần này cho ngươi đẹp mặt.
Tính toán thời gian rất chuẩn, bên này Mai Hoa đang rửa sạch nghiên mực bên kia Giang công tử đã trở về. Hắn có thói quen khi về đầu tiên sẽ rửa sạch sẽ chân tay rồi ngồi xuống viết chữ xong mới đi làm việc khác.
Lần này vừa viết được vài chữ liền cảm thấy có gì không đúng, cầm giấy lên xem không khỏi nhíu mày, gọi: “Mai Hoa!”
Lúc này Mai hoa mới nghĩ ra chuyện nghiên mực kia không đơn giản như vậy, mà vừa mới nghi ngờ thì chợt nghe thấy công tử gọi nàng vào thư phòng ngay lập tức
Giang công tử hất hết giấy xuống đất, quát lên: “Ngươi dọn dẹp thế nào mà để ngòi bút dính đầy đất cát, viết một chữ liền thành thế này đây.”
Mai Hoa thấy công tử hết sức tức giận không khỏi sợ hãi, cầm lên nhìn quả nhiên thấy toàn đất cát. Nàng vội vàng nói: “Có thể là do trận bão cát lúc nãy, nô tỳ đã mang nghiên mực đi rửa sạch sẽ, không nghĩ tới đất cát dính cả vào bút nữa.”

Giang công tử quý nhất là cái nghiên mực này, cả giận nói: “Ngươi thường ngày lười biếng ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, biết rõ nghiên mực này là năm đó Hoàng đế ban thưởng cho ta còn dám để nó dính bẩn, thật không chấp nhận được.”
Lúc này Đậu đỏ bưng trà tới, nghe xong liền khuyên bảo: “Công tử ơi, bão cát bên ngoài cũng không thể trách Mai Hoa tỷ tỷ, để nàng ấy mang bút đi rửa sạch là được rồi. Gió thu thổi mạnh, sau này nhớ đóng cửa sổ lại là xong.”
Giang công tử không nghĩ tới có người thay Mai Hoa nói chuyện, nàng ta bình thường trong viện cũng chẳng tốt lành gì. Huống hồ gần đây vị trí của Đậu đỏ trong lòng hắn khá cao, không khỏi nén giận nói: “Làm theo ý ngươi đi!”
Đậu đỏ hướng về phía Mai Hoa cười, nói: “Mai Hoa tỷ tỷ còn không mau đi?”
Mai Hoa đáp ứng rồi vội vã cầm bút đi ra! Nàng vừa rửa vừa nghĩ, đến tốt cùng chuyện này có phải do Đậu đỏ giở trò quỷ hay không, nhưng vì sao nàng lại vì mình cầu tình?
Đậu đỏ đùa giỡn được Mai Hoa trong lòng rất đắc ý, hơn nữa tiền công hàng tháng ba lương đã phát tới tay. Vả lại nàng lén để Mễ Nhi đem y phục và một số đồ dùng của Tố Nhi ra ngoài bán được một lượng bạc, bốn lượng bạc này đã đủ để một hộ nông dân chi tiêu cả năm rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế, nàng có thể quang vinh về làng rồi.
Đang tự đắc ý thì nghe thấy Mễ Nhi đi vào, nói: “Tỷ tỷ biết tin gì chưa, biểu tiểu thư muốn tới đây ở tạm.”
“Biểu tiểu thư?” Nàng thế nào chưa từng nghe qua?
Mễ Nhi vừa bện tơ thành sợi rồi giao cho Tiểu Đậu tử thắt nút vừa nói: “Biểu tiểu thư này rất có lai lịch, nàng ấy là nữ nhi của muội muội ruột lão phu nhân, tuy chỉ là thứ xuất nhưng địa vị cũng không tầm thường.”
Trước đây khi ở nhà Đậu đỏ chỉ có thể dùng dây thừng thắt nút, hiện tại đột nhiên phát hiện trong tủ của Tố Nhi có không ít sợi tơ, lúc nhàn rỗi không có việc gì liền mang ra thắt chơi.

Nữ nhân đều thích bát quái, nàng nghe xong liền hỏi: “Thế nào là xuất thân bất phàm?”
Mễ Nhi nói: “Năm đó sau khi công tử đỗ đạt công danh, lão phu nhân liền đón muội muội ruột từ nhà mẹ đẻ tới, nghe nói người muội muội đó kém lão phu nhân tầm mười tuổi, còn rất xinh đẹp! Sau đó liền gả cho Binh bộ Thị lang Bạch gia làm thiếp. Được một năm thì sinh ra biểu tiểu thư, cũng rất xinh đẹp!”
Đậu đỏ gật đầu, lão phu nhân muốn lót đường cho con nên tặng muội muội cho người ta làm thiếp. Thế nhưng nghe ý của Mễ Nhi thì bà cô kia còn phải cảm ơn, có thể thấy được nàng hoàn toàn không quan tâm thân phận thiếp thất. Hoặc có thể nói là cam tâm tình nguyện làm thiếp cho người ta.
“Thật ư? Sao biểu tiểu thư kia đột nhiên muốn tới đây?” Một thiên kim tiểu thư không an phận trong nhà lại chạy đến Giang gia làm cái gì? Chẳng nhẽ giống như trong sách, vị cô nương này này thương nhớ biểu ca của mình nên muốn đến câu dẫn Giang công tử?
Mễ Nhi nhỏ giọng thì thầm: “Không phải đến cầu lão phu nhân làm chỗ dựa sao, bà cô của chúng ta cái gì cũng tốt chỉ cái tội quá thành thật. Mà nghe đâu biểu tiểu thư nhà chúng ta nhìn trúng công tử nhà Lễ bộ Thị lang, thế nhưng Lễ cùng Binh chính là kẻ thù truyền kiếp, hai bên đều không đồng ý mối hôn sự này. Trong khi đó, công tử nhà Lễ bộ Thị lang càng tâm cao khí ngạo, nhất định không vừa mắt biểu tiểu thư nhà chúng ta.”
“Có chuyện này sao?” Cũng không tin nam nhân không thích mỹ nữ.
Mễ Nhi nói: “Đúng vậy, biểu tiểu thư đã tròn mười bốn tuổi, người đến cầu hôn cũng không ít. Binh bộ Thị Lang cùng phu nhân đều muốn tìm cho nàng một vị phu quân tốt, cho nên hắn nóng lòng đến tìm lão phu nhân hỏi phương pháp.”
“Muội có vẻ biết rõ nhỉ!” Đậu đỏ cười nói.
Mễ Nhi mặt đỏ lên, nói: “Muội… muội cũng chỉ đoán… đoán thôi!”

Hai nàng đang buôn chuyện đến say sưa, đột nhiên bên ngoài có người nói: “Biểu tiểu thư tới thăm công tử gia, công tử gọi cô nương ra tiếp cùng.”
Đậu đỏ buông sợi dây trong tay xuống, nàng đoán công tử vì tránh tị hiềm nên mới gọi nàng tới. Chốc lát sau đi tới trước cửa phòng Giang công tử, gõ hai cái nói: “Công tử ta đến rồi!”
“Vào đi!” Thanh âm của Giang công tử có chút không kiên nhẫn, lúc Đậu đỏ đi vào thì thấy một vị cô nương đang ngồi cạnh Giang công tử khóc thút thít.
Vị cô nương này quả thật xinh đẹp, vóc người lại cao cao gầy gầy. Nàng thi lễ nói: “Vị này chính là biểu tiểu thư?”
Cô nương kia không nói mà là Giang công tử nói: “Ta còn có việc phải làm, ngươi thay ta tiếp đãi biểu muội.”
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, hóa ra công tử nhà mình là muốn phủi tay chuồn mất! Làm nô tỳ không thể làm khác ngoài gật đầu, nói: “Dạ biết, công tử.”
Giang công tử vừa động, biểu tiểu thư liền nói: “Biểu ca chờ chút, ca đáp ứng muội chuyện kia chứ?”
Giang công tử vội vàng nói: “Việc đó sau này nói tiếp, biểu muội cứ ngôi chơi đi.” Nói xong liền vội vã đi mất.
Biểu tiểu thư thở dài, nói: “Ngay cả biểu ca cũng không thèm để ý đến ta, đây không phải là ông trời cũng muốn đẩy ta vào đường cùng sao?” Nói xong liền khóc toáng lên.
Đậu đỏ dâng trà cho nàng, nói: “Biểu tiểu thư uống một ngụm trà nhé!”
Biểu tiểu thư ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Thế nào lại không phải Thanh Nhi, nàng ta không phải vẫn ở đây sao?”

Đậu đỏ nói: “Thanh Nhi tỷ tỷ đi đến chỗ lão phu nhân rồi!”
Biểu tiểu thư nói: “Ta vừa ở chỗ di nương cũng không gặp nàng.” Nói xong thở dài, trầm mặc một hồi rồi nói tiếp: “Ngươi gọi Đậu đỏ à, ta nghe di nương nói thế. Nghe nói biểu ca rất thích ngươi?”
Đậu đỏ cười, nói: “Không dám, chẳng qua công tử chiếu cố hơn một chút mà thôi!”
Biểu tiểu thư nhíu mày nói: “Ngươi nói xem, một người nam nhân làm sao sẽ để ý đến một nữ nhân, xem nàng làm tri kỷ?”
Đậu đỏ cũng không dám nhiều lời, nói: “Biểu tiểu thư có thể đến hỏi lão phu nhân, nàng kiến thức rộng nhất định có thể…”
“Di nương cũng không để ý ta nữa, nàng sẽ bảo ta nên về nhà chờ lập gia đình. Thế nhưng nếu ta cứ vậy mà gả đi, ta… ta chính là không thể quên chuyện đó.” Nói xong lại thương tâm khóc lên.
Đậu đỏ nói: “Biểu tiểu thư nên bình tĩnh lại…”
Biểu tiểu thư nói: “Biểu ca cũng không quan tâm ta nữa, lẽ nào thực sự muốn ta chết sao? Ông trời ơi…” Nói xong nàng đứng lên nhoáng một cái định đập đầu vào cây cột nhà.
Đậu đỏ biết rõ với tốc độ và sức lực của nàng tuyệt đối không có khả năng đập bị thương, thế nhưng nha đầu của biểu tiểu thư vội kéo chặt nàng lại, kêu lên thảm thiết: “Tiểu thư, tiểu thư, nghìn vạn lần đừng tự làm đau mình.”
Biểu tiểu thư khóc, nói: “Ta chết rồi bọn họ đỡ phải lo, ngươi tránh ra cho ta chết đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.