Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 20: Nha Đầu Phòng Bếp
Quả là đúng dịp, Đậu đỏ vạn lần không nghĩ tới cái chữ ‘khéo’ lại dễ dàng gặp phải như vậy. Nàng rõ ràng đứng cách gian phòng kia rất xam phía trước còn có thân hình cao to của Giang công tử cùng Lưu lão bản che chắn. Mà người ở trong phòng kia lại tức giận, hất tung cái bàn, vô số bát đĩa bay vèo vèo qua cửa. Còn Giang công tử và Lưu lão bản thấy hung khí bay tới đều tự thoát thân, Đậu đỏ đứng sau bọn họ thì cứ như mọc rễ ở đó. Nàng căn bản bị chắn hết tầm mắt không nhìn thấy chuyện gì xảy ra phía trước, chờ nàng nhìn thấy thì một bát canh đã bay đến trước mặt. Cả bát canh nóng đổ lên người, còn chưa kịp kêu đau thì tiếp tục bị một cái bát sứ nện vào trán. “A, a…” Kêu xong hai tiếng thảm thiết liền đưa tay sờ lên trán, đổ máu rồi.
“Đậu đỏ…” Giang công tử vừa muốn hỏi thăm thương thế của nàng, lúc này một người từ trong phòng đi ra, nói: “Đã bảo ngài đừng có tức giận rồi, hôm nay còn làm người ta bị thương nữa! Ái chà cha, còn là người quen.”
Giang Chí Thành nhìn thấy người nọ liền ngẩn ra, vội vã thi lễ, nói: “Hóa ra là ân công, chẳng hay các ngài đến Kinh thành khi nào? Hôm nay thật khéo.”
Đậu đỏ thì cười khổ, TMD! Nàng nhận định bản thân có thù oán với hai người kia, vì sao lúc nào gặp họ cũng là lúc mình bị thương.
Thiên sứ liếc mắt nhìn Đậu đỏ nói: “Trán bị thương rồi, qua chỗ ta có thuốc trị thương.”
Đậu đỏ đâu dám tiến lên, hai tay giao nhau đặt ở trước ngực, nói: “Không cần đâu, đa tạ… ân công.”
Thiên sứ mỉm cười, đưa thuốc cho Giang công tử nói: “Cầm lấy đưa cho nha hoàn của ngươi, nàng thật đúng là dễ bị thương.”
Giang Chí Thành vội vã đưa thuốc cho Đậu đỏ, hắn nóng lòng muốn thăm dò nội tình của hai vị kia liền cố ý hỏi: “Không biết tại hạ có thể vào trong thăm hỏi vị ân công kia không?”
Thiên sứ nhíu mày nói: “Ngươi đi vào cũng tốt, có người ngoài tính khí nóng nảy của hắn cũng dịu đi một chút.”
Giang công từ gật đầu nói: “Đa tạ.” Hắn chân trước vừa mới bước vào trong phòng liền nghe thấy thiên sứ nói chuyện với Lưu lão bản: “Lưu lão bản, không phải lúc nãy ngươi nói nơi này có mỹ nhân còn có cả mỹ thực sao? Người thì có thể tạm chấp nhận, mỹ thực này một phần cũng chưa xuất hiện là sao?”
Lưu lão bản cười cười lấy lòng, nói: “Ta sẽ tự mình tới phòng bếp, nhất định phải làm ra mỹ thực đưa lên. Ngài cố chờ thêm một chút, lập tức xong ngay xong ngay.”
Thiên sứ đang cười nhưng thanh âm lại lạnh lẽo: “Chờ thêm một nén hương, nếu như nấu không được món nào ra hồn thì nơi này đừng mong mở cửa. Không phải nói xằng đâu, chúng ta có thể đập tan nơi này.” Nói chuyện thì hướng về phía Đậu đỏ nở nụ cười, rồi trở mặt như cũ…
Đậu đỏ thường nghe nói nữ nhân giở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, thế nhưng vị đang đứng trước mặt này còn lợi hại hơn nữ nhân vài phần.
Nàng vừa muốn cùng Giang công tử đi vào trong thì nghe thấy Giang công tử nói: “Ngươi đi cùng Lưu lão bản, xem có thể giúp một tay không, mặt khác thì xử lý vết thương của mình.” Hắn trong đầu nghĩ đến cách ăn mặc của hai vị ân công nhất định xuất thân phú quý, chẳng bằng để Đậu đỏ xuất thân nông thôn đi hỗ trợ nấu mấy món ăn dân dã đại khái bởi vì mới lạ mà giải nguy cho Lưu lão bản.
Đi vào trong liền thấy vị công tử mặt đen quả nhiên đang tức giận, mặt trầm như nước, mấy cô nương rót già đứng run rẩy phía sau. Một người nam nhân căn bản không nên vì đồ ăn mà náo loạn ầm ĩ, nhưng xem tình hình trước mắt thì rất có thể. Hắn sợ Đậu đỏ không hiểu, vội vã nhỏ giọng căn dặn Thành Thư.
Thành Thư đáp ứng rồi đi phòng bếp tìm Đậu đỏ, thấy nàng đang ngồi rửa vết thương mặc kệ mấy người đầu bếp loạn thành một đoàn. “Đậu đỏ, công tử muốn ngươi giúp nhóm đầu bếp chuẩn bị ít món ăn thôn dã, hai vị công tử kia chỉ sợ ăn những món này đến phát ngán rồi.”
Lưu lão bản cũng hết cách, vị công tử mặt đen kia không phải chỉ đáng sợ bình thường. Hắn cũng đã gặp qua nhiều loại người, không nghĩ tới sẽ có ngày bị người ta dọa cho nhuyễn cả chân.
“Cô nương, nếu Giang công tử đã nói vậy ngươi liền giúp ta nhé? Nhóm đầu bếp và ta quả thật đã hết cách rồi.” Hắn thở dài một tiếng, thầm nghĩ nếu món ăn tiếp theo thất bại nên mời ai tới hỗ trợ đây, ngẫm lại thì chẳng có ai có thể chống đỡ nổi khí thế của hai vị khách kia.
Đậu đỏ đặt bình thuốc xuống, nói: “Ta biết nấu cái gì?” Từ khi đến thế gới này gia cảnh nghèo khó, ngoại trừ cháo rau dại thì chính la cháo rau dại, đâu có ăn món nào khác bao giờ. Lẽ nào thực sự chuẩn bị cho bọn hắn mấy món đó? Vậy thì sau khi trở về chắc chắn công tử sẽ đuổi nàng đến phòng giặt.
Nàng lắc đầu nói: “Ta cũng hết cách!” Món ăn họ làm cũng rất thơm mà, những món này còn không ngon thì nàng thực không nghĩ ra cái gì mới ngon.
Hai người kia thân cao thước tám, sát thần mặt đen còn cao đến thước chín, hắn kén ăn như thế không hiểu hắn ăn phải cái gì mà cao đến như vầy.
Thành Thư nói: “Dù sao công tử đã giao việc này cho ngươi, ta đi về hầu hạ đây. Vả lại, ngươi nên biết công tử rất tôn kính hai vị ân công này.”
Nào có chuyện đơn giản như thế, Đậu đỏ nghĩ công tử nhà mình nhất định là muốn tra xét thân phận của hai vị ân công hoặc có lẽ đang mưu tính điều gì sâu xa hơn.
Nghĩ biện pháp cũng được, nàng nhân lúc Lưu lão bản bàn bạc ỏm tỏi với bọn đầu bếp liền đi dạo chung quanh. Không hổ là thanh lâu chuyên đồ chay lớn nhất trong thành, trong phòng bếp cái gì cũng có. Chỉ là mấy cái thứ bị vất bên cạnh giỏ là cái gì? Vừa tanh vừa thối, một đống đỏ đỏ trắng trắng vứt ở đó. Nhìn không giống ruột lợn, ngược lại giống nội tạng của con gì đó.”
“Cái này là cái gì?” Nàng ngồi xổm xuống chỉ vào đống lổm ngổm.
Một phụ bếp trả lời: “Đây là nội tạng của dê, vì bận quá nên chưa kịp vứt đi.”
“Muốn vứt đi sao?” Mắt Đậu đỏ sáng lên, thế giới này chuộng lòng heo nhưng của dê dường như không ai thích.
Phụ bếp nói: “Đúng vậy, cô nương muốn dùng sao?”
Đậu đỏ chỉ tay nói: “Giúp ta rửa sạch sẽ sau đó dùng nước sôi luộc, luộc thật kỹ.”
Phụ bếp nhìn Lưu lão bản, hắn cũng không còn cách nào liền nói: “Vậy liền nghe theo vị cô nương này, đi luộc đi!” Để đảm bảo hắn lại nói: “Cũng chuẩn bị thêm mấy món ăn dân dã khác nữa luôn.” Hai vị công tử kia đã cấp ột thỏi vàng làm phí, cũng nói nếu làm tốt thì sẽ tiếp tục thưởng. Đây là số lượng không nhỏ, ai cũng không muốn ném bạc đi huống chi là vàng.
Lão bản phân phó cho đám đầu bếp và tiểu nhỉ làm việc, bọn họ nhanh chóng đem đồ đi rửa sạch rồi luộc trên lửa lớn, rất nhanh đã được một nồi.
Đậu đỏ cũng không muốn động tay vào liền nói: “Đem phần dạ dày thái thành sợi, không cần quá mỏng.”
Đám đầu bếp mặc dù không biết nàng là ai, nhưng đích thân lão bản đã bảo phải hỗ trợ nàng nên đành nghe theo. Rất nhanh đã thái xong đống dạ dày.
Đậu đỏ đứng cạnh nồi nói: “Đợi nồi nóng, đổ mỡ vào.” Nàng trước đây từng thấy mẹ làm món này cho nên vẫn còn nhớ trình tự. Thế nhưng chính mình cũng không động tay mà đứng một bên chỉ huy.
Có một đầu bếp cau mày, thứ này căn bản quá gây nên không ai ăn. Thịt dê cũng chỉ dùng để phối với món chính vì chúng có mùi gì là lạ.
Thấy mỡ sôi, Đậu đỏ nói: “Trước tiên thả hành, hạt tiêu, bột ớt khô vào đảo cùng nhau.”
“Phải cho bột ớt sao?” Đầu bếp nhíu mày, nào có chuyện rang bột khô? Thế nhưng hắn vẫn rất nghe lời mà đem bột ớt bỏ vào nồi, nói: “Đủ chưa?”
“Chưa đủ, chưa đủ, cho thêm nữa đi.” Thấy hắn bỏ thêm vào khoảng nửa chén nhỏ nữa mới nói: “Được rồi!” Lúc này mọi người xung quanh bị sặc ớt ho sù sụ, Đậu đỏ dùng tay che mũi, nói: “Bỏ lòng dê vào đi.”
Đầu bếp kia gật đầu, một tay lau nước mắt một tay bỏ lòng dê vào đảo đều, lúc sau một mùi thơm đặc biệt tiến vào mũi mọi người, vừa cay vừa thơm, khiến người ta ngửi mùi đã thấy thèm.
“Không sai biệt lắm, cho thêm ít nước tương, muối, nước thịt vào là được.” Nàng tự mình động thủ thái ít rau thơm, sau đó để đầu bếp bày lên đĩa trang trí.
Đầu bếp nhìn món ăn vừa ngon mắt lại không có mùi gây, hắn muốn nhấm nháp một chút, nhưng khách đang chờ nên đành thôi.
Đậu đỏ chỉ vào đống tim, gan, phổi còn lại nói: “Lão bản, nếu vị khách kia thích món của tat a có thể đóng gói đống kia mang về được không?” Về nhà liền tự làm một ít cho đỡ thèm.
Lưu lão bản nói: “Đương nhiên có thể!”
Rau đã trang trí xong, nhưng không ai dám bưng đi. Bọn họ đều nhìn vào Đậu đỏ, nàng cau mày nói: “Ta bưng đi sao?”
Lưu lão bản cười nói: “Bọn họ làm cô nương bị thương rồi sẽ không tiếp tục trút giận lên cô nương nữa, nhờ cô nương bưng tới đó, đa tạ! Nếu như sau này có nội tạng dê không cần dùng, ta cũng sẽ phái người đưa tới quý phủ.”
Đậu đỏ lập tức gật đầu nói: “Tốt, tốt, ta bưng đi.” Mặc dù ở Giang phủ ăn uống không lo, cũng hai món một canh còn có người hầu hạ. Thế nhưng thiếu dinh dưỡng quá mức, không có gì đặc sắc, không thể nào bằng được những món thơm nồng ở hiện đại. Có mấy thứ đó, nàng có thể ở phòng bếp nhỏ trong viện ngày ngày làm ít đồ ăn khuya cũng coi là một loại hưởng thụ.