Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 2: Cô Nương Phấn Đấu
Diệp Hiểu Đậu kỳ thực là một cô nương rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện gì xấu cũng như chuyện gì tốt cả. Vô luận thế nào nàng cũng không bị lựa chọn tham gia vào đại quân xuyên không. Thế nhưng khi nàng đi ngủ lại có một giấc mộng, trong mộng có một thanh âm nói với nàng: “Kiếp trước, khẩn cầu của người đã được thông qua đồng thời cũng cho ngươi cơ hội, chỉ tiếc bản thân người lại không cần mà buông tha cơ hội đó. Thế nhưng ngươi xem chúng ta không có việc gì sao, thay đổi sẽ không thể lấy lại được, cho nên ngươi trước tiên trở về hoàn thành công việc của đời trước nhé.” Diệp Hiểu Đậu ngày mai còn có cuộc thi, thi tuyển vào trường cao đẳng. Nàng biểu thị không đồng ý, bản thân còn cần thời gian ôn tập.
Đối phương nói: “Chuyện đã quyết không thể thay đổi, nhiều nhất là cho ngươi mang theo một đồ vật mà ngươi thích nhất đồng thời bất cứ lúc nào cũng có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề.”
Diệp Hiểu Đậu gần đây rất ngứa tay bởi vì bị gia đình quản chế không cho đụng vào máy tính, nàng vừa nghĩ đến đó liền không còn ý thức, lúc tỉnh lại đã biến thành Lý Tiểu Đậu rồi.
Lý Tiểu Đậu mới mười ba tuổi nhưng chuyện xưa một đống, nàng vừa tới liền phát hiện bản thân mang theo một cái tùy thân không gian. Không gian này không giống như trang trại hay nông trường trên mạng mà là một căn phòng, trong phòng rất đơn giản, một cái máy tính, một cái bàn, một cái ghế. Nàng sau khi ngồi xuống mới phát hiện trong máy tính đã có sẵn một kho hồ sơ về thông tin lý lịch của Lý Tiểu Đậu, quả thực làm Diệp Hiểu Đậu nhức đầu.
Gia đình Lý Tiểu Đậu trước đây vốn ở chung với cha mẹ Lý Tam Căn, nương của Tam Căn chính là bà nội của nàng hóa ra đã từng làm nha đầu cho nhà giàu, đồng thời còn may mắn được nhìn thấy Hoàng gia đi tuần. Bà thường kể lại cho các cháu trai cháu gái nghe chuyện xưa, các cháu trai nghịch ngợm thích đánh lộn nên không để ý, trái lại các cháu gái nghe xong thì thấy thích thú, nhưng nghe ra thế nào còn chưa tính. Chỉ có Lý Tiểu Đậu động tâm, nàng thấy nhà mình quá khổ rồi, ăn không có, mặc không có. Nếu như có thể lên kinh tiến cung thì tốt rồi, nàng thường ảo tưởng như vậy. Thế nhưng bà nội nói, muốn vào cung đầu tiên cần dáng dấp đẹp. Cho nên Lý Tiểu Đậu đã áp dụng lên người mình, từ nhỏ đã thích chưng diện, thích trang điểm.
Lúc Diệp Hiểu Đậu tới liền cảm thấy Lý Tiểu Đậu không hề giống con gái nhà nông, da mịn thịt mềm, vóc dáng lại tốt. Đây chủ yếu là sau khi nghe bà nội nói bộ ngực của nữ nhân hết sức quan trọng, cho nên lúc mới phát dục liền hỏi bà nội làm cách nào để ngực to lên. Bà nội cũng biết một ít phương pháp cổ truyền, thế nhưng đều là người nhà phú quý mới dùng. Khăng khăng với chủ ý đó, cho nên nha đầu này đã nghĩ đủ mọi loại phương pháp quấn quýt lấy cha mẹ để họ giúp nàng tìm sửa bò để tắm. Sử dụng phương pháp này là ngoài tầm hiểu biết của Diệp Hiểu Đậu, thế nhưng nàng tuyệt đối dùng không ngừng phương pháp này, hiệu quả sau này lại cực kỳ tốt. Quá hay, vừa mới mười ba mà hai quả trước ngực đã quá ngất ngưởng, nếu thêm một, hai năm nữa, lại chẳng không “ra hoa” sao?
Sau khi bà nội qua đời, dã tâm của Lý Tiểu Đậu đã thành hình. Thế nhưng sau khi quốc gia trải qua nội chiến, đương kim Hoàng Đế hạ Hoàng lệnh, Hoàng gia không được tự ý tuyển tú từ dân gian tiến cung, nếu muốn trở thành cung nữ phải được nữ quan địa phương tuyển chọn đưa lên. Trước đây, Hoàng gia cứ ba năm lại có hai lần tuyển tú. Một lần là Hoàng thượng tuyển phi. Mà lần thứ hai là tuyển những bé gái mười bốn tuổi trở xuống trong nhân gian, nếu như thực sự xuất sắc có thể trở thành phi tần, còn những người khác liền huấn luyện thành cung nữ. Hiện tại do địa phương tuyển chọn nhất định phải tặng bạc, Lý gia là hộ nông gia chân chất thường thường lấy đâu ra nhiều tiền thế, do vậy nàng thường oán trách phụ mẫu của mình không có tiền.
Vì thế Lý Tam Căn cùng vợ con liều mạng làm ăn kiếm tiền, thật vất vả cuộc sống mới có chút cải thiện, thậm chí còn là hộ gia đình có bò đầu tiên trong thôn, thế nhưng tiền vẫn cứ không đủ, còn thiếu nhiều.
Lý Tiểu Đậu biết bản thân sẽ không thể nào tiến vào Hoàng cung nên thất vọng triệt để, thậm chí một lần còn chấp nhận lời cầu hôn đính thân của Trần gia bên thôn Lân. Trần gia có hai con trai, con cả mở một tiệm mỳ trên trấn cũng kiếm được kha khá, con thứ là một anh nông dân chân chất, bởi vì khi còn bé trèo cây bị ngã nên để lại một vết sẹo trên mặt. Đính thân cùng nàng chính là lão nhị. Trần gia không ở riêng, cho nên cũng tích góp được một chút, ít nhất cũng xem như môn đăng hộ đối với nhà Lý Tam Căn.
Đừng tưởng rằng như vậy là xong, Lý Tiểu Đậu này cũng chẳng hiền lành gì cho cam, một lần lúc lên trấn mua sắm đồ thì gặp đại thiếu gia của Tằng gia là Tằng Bất Phàm! Tằng Bất Phàm này vừa mới đỗ tú tài đang hăm hở trở về nhà, trên đường tình cờ gặp phải đôi mỵ nhãn của Lý Tiểu Đậu liền yêu thích vô cùng. Bọn họ thường ngầm gặp gỡ, cuối cùng còn phát triển tới tình huống bàn luận chuyện hôn nhân. Tằng thiếu gia nói không phải nàng không cưới, cuối cùng hắn lại cưới con gái của một phú thương cho nên đoạn tuyệt với Lý Tiểu Đậu. Lý Tiểu Đậu giận dữ đi đến Tằng gia gây náo loạn, lần ầm ĩ đó đã khiến ọi người biết được chuyện tình của hai người.
Trần gia cũng không phải không tìm được cô nương tốt làm vợ cho con, bọn họ nghe xong còn có thể muốn nàng sao. Vì thế cuối cùng cũng thoái hôn.
Lý Tiểu Đậu bị Tằng thiếu gia vứt bỏ rồi lại bị thoái hôn cho nên danh tiếng bị hủy hoại, chỉ sợ người ở đây không ai dám cưới nàng nữa. Tiểu cô nương vừa thương tâm vừa không phục, bằng nàng cũng không tin không thể gả cho người trong sạch. Vì vậy muốn thừa dịp đêm tối xuống núi đi đến Đại Thành, may ra gặp được phu quân. Ai ngờ, sau khi vào trong núi chẳng biết từ đâu nhảy ra một nam tử, nàng còn chưa nhìn rõ mặt múi hắn liền bị hắn kéo ra làm kẻ chết thay chắn cho hắn một mũi tên. Lúc đó Lý Tiểu Đậu chết mà Diệp Hiểu Đậu lại xui xẻo thế chỗ. Diệp Hiểu Đậu cũng chính là Đậu đỏ của hiện tại.
Dễ dàng tiếp nhận sự thật, nếu người đã tới đây mà còn có tùy thân không gian thì việc gì phải sợ. Nàng gần đây cũng đọc không ít điền văn, quyết định quay trở lại thú điền viên! Dù sao cũng chẳng có ai tới cầu thân rồi, vậy sẽ không sợ xảy ra vấn đề kết hôn với người xa lạ, nàng đến yêu còn chưa từng, nếu cứ như thế mà kết hôn thực sự nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi. Không bằng trước tiên cứ gây dựng sự nghiệp, các vị tiền bối đều không phải cứ hồ hồ đồ đồ làm nên nghiệp sao, nàng cũng không thể lạc hậu được.
Nghĩ là thế, nhưng không tưởng tưởng nối vấn đề lại là việc giao lưu trao đổi. Tiếng địa phương, Đậu đỏ thương cảm nghe hiểu nhưng không dám nói. Mấy ngày đầu nằm dưỡng thương nàng đã cảm thấy có gì không đúng rồi, muốn tìm ai đó trong mộng để hỏi nhưng khi đăng nhập vào QQ trong không gian lại chỉ có duy nhất một người bạn là ‘Thiên Thượng Khách’, làm sao bây giờ, hắn nói: “Chúng ta là thầu xuyên qua nhưng không thầu mang theo năng lực tùy thân, cho nên cứ tự tu luyện đi nhé! Cứ theo thói quen của thân thể này, bạn hẳn sẽ luyện được nhanh thôi.”
“Bạn ơi, các ngươi không phải đang chơi ta chứ?”
“Bạn ơi, chúng ta thầu chuyển phát lại còn tặng kèm cả máy tính đã không đúng rồi, bạn còn không hài lòng cái gì?”
“Đúng đó, sau khi bán không hài lòng.”
“Bạn ơi, nếu như bạn tìm được nơi nào để khiếu nại thì cứ tự nhiên…”
“Mẹ nó chứ…”
Đinh! Bạn ăn nói thô tục cho nên bị đá ra khỏi không gian.
Nếu không thể xin giúp đỡ từ máy tính đành tự mình luyện tập thôi, nàng luyện tập trong lúc dưỡng thương, khỏe lên cũng tiếp tục luyện. Bởi vì hành động quay mặt vào tường luyện tập bị cả nhà phát hiện, bọn họ cho rằng hài tử này bởi vì chịu thương tổn tình cảm quá nặng cho nên trở nên ngu si. Đậu đỏ vẫn không thể giải thích, nàng càng nói càng dễ khiến người khác nghi ngờ. Cho nên chỉ đành chịu đựng, cực lực nhẫn nại, lúc đó thấy được cả nhà ai ai cũng bận rộn chạy vạy cuộc sống lại nghĩ đến bản thân ở nhà dưỡng thương có thể giúp bọn họ nấu bữa cơm. Khó có được gia đình nào tốt như vậy, phụ mẫu không quá mức trọng nam khinh nữ, huynh muội lại hiền lành chất phác, đối xử với mình rất tốt. Vì thế vội lên Baidu tìm xem cách nhóm lửa thời cổ đại, phương pháp nấu nướng bằng nồi đất. Nhìn qua tưởng bản thân có thể thử nghiệm, thật vất vả mới nhóm được lửa, nàng một bên rơi lệ một bên kéo bễ nghĩ: “Vì sao các tiền bối xuyên qua trước đây nhóm lửa không mất sức chứ, giống như các nàng đó từ bé sinh ra đã biết mấy cái việc này rồi. Lúc này bản thân thử qua, thật khó khăn không ai thấu cho!”
Kéo bễ hăng quá nên củi cháy nhanh, nàng vội vã chạy ra ôm một bó củi, nhưng khi trở về liền phát hiện lửa ở cửa lò đã cháy lan ra ngoài. Trước đây nàng ngay cả lửa gas cũng sợ hãi, cho nên nhìn thấy trên mặt đất một mảnh đỏ rực liền mê man luôn, trực tiếp dùng bó củi trong tay phóng hỏa. Kết quả là củi trợ thế lửa, trong nháy mắt đã đốt thành khói bay tán loạn. nàng sợ hãi vội vàng lui ra ngoài gọi người, may mắn có đại bá Lý Đại Căn vừa vặn đi qua phát hiện ra tình tiết vụ án tại hiện trường phạm tội của nàng, vì thế gọi mọi người trong thôn cùng nhau lấy nước cứu dập lửa. Sau khi vất vả dập xong đám cháy, Trương thị liền không để nàng lại gần phòng bếp nữa.
Đậu đỏ rất thất vọng, nếu không thể tiến vào nhà bếp vậy thì làm nữ hồng. Dựa theo hồ sơ ghi chép thì Lý Tiểu Đậu biết nữ hồng, chẳng qua làm không tốt thôi. Mà nàng trước đây chỉ biết khâu thắt nút thôi, hiện tại nhìn hai lỗ rách to tướng trên áo lót vải bố của Lý Tam Căn đã thấy khó rồi, cái này phải khâu lại thế nào đây? Chỗ rách lớn như vậy mà lại không cùng một chỗ, xem ra đành phải vá lại, vậy phải tìm miếng vải bố khác. Nàng lục lọi rất lâu trong ngăn tủ cũng không tìm được miếng vải bố rách nào, may ra có túi vải trắng có thể dùng được, tuy rằng mặt trên đã bị hỏng như cắt chỗ đó đi là dùng được.
Đậu đỏ hài lòng cắt túi vải ra để vá cho áo lót, vốn định khoe khoang bằng cách đặt ở trong khay đan Trương thị vẫn dùng hàng ngày để làm nữ hồng. Kết quả Trương thị nhìn thấy sắc mặt ửng hồng, nàng xoẹt xoẹt hai cái đã xé miếng vải trắng ra khỏi chỗ vá giấu vào trong tay áo, sau đó lúc trong nhà chỉ có trượng phu của mình cùng Đậu đỏ mới đỏ mặt nói: “Đậu đỏ sau này đừng đụng vào đồ của nương nữa… sao con… con có thể đem đai nguyệt sự của nương ra may vào áo của cha con hả?”
*Đai nguyệt sự: Tấm vải cũ khâu thành túi nhỏ, bên trong nhồi bông, dùng trong những ngày đèn đỏ, có thể giặt, phơi khô và dùng nhiều lần.
Đai nguyệt sự! Vải trắng mình cắt vá trên áo cư nhiên là đai nguyệt sự, Đậu đỏ ra sức giật giật lông mày, ngồi phịch xuống một bên, con ô long này cũng quá lớn rồi!
Từ đó nàng thực sự không động tay vào cái gì nữa, vốn tưởng rằng có thể như người khác làm chút gì đó, xem ra ngốc ở nhà cũng chọc người lo lắng. Lần này không bị khóa trong chuồng bò, cuối cùng còn nhìn thấy thân ảnh lén lén lút lút của Lưu đại tẩu. Nàng muốn mắng nhưng không được, đành dùng sức cắn, kết quả đem vỏn vẹn mấy đồng nhà mình có cắn đi ra.
Nếu như nàng có thể nói ra thì Lưu đại tẩu kia một chút tiện nghi cũng không chiếm được, chỉ tiếc nàng mở miệng ra chỉ có thể nói: “Nương, cha, đại ca, nhị ca, Tiểu Nha Tử.” Đó là một số tiếng địa phương đơn giản thường nói. Xem ra chỉ có thể tiếp tục luyện tập, lần này luyện được một tháng, nàng cuối cùng cũng có thể nói vài câu rồi. Thế nhưng vẫn còn lắp bắp, nói được câu trước khi không được câu sau.
Toàn bộ Lý gia đem sai lầm đổ lên “vết thương lòng” của nàng, cho nên cũng không quá mức để ý. Lý Tam Căn cùng vợ mình hết sức yêu thương đám hài tử, vô luận biến thành cái dạng gì đều vẫn luôn bảo vệ chúng. Chính điểm ấy khiến Đậu đỏ cho rằng nàng đã gặp được cha mẹ tốt! Tiểu muội cùng hai người ca ca cũng vô cùng tốt, đơn giản mà nói tiểu muội này luôn phụ trách chăm sóc nàng từ sau khi nàng xảy ra chuyện.
Một bên trông nàng một bên giúp người ta bóc tỏi, một trăm nhánh một đồng tiền. Đậu đỏ cũng muốn học nhưng Tiểu Nha cười nói: “Nương ơi, trông tam tỷ đang muốn giúp con này. Trước đây tỷ ấy sẽ không giúp sợ bị hỏng tay, hiện tại ngược lại muốn giúp nhưng lại ngốc nghếch.”
Đậu đỏ cầm một nhánh tỏi chỉ vào Tiểu Nha nói: “Ngươi mới… mới ngốc.”
Trương thị nhíu mày, khuê nữ trước đây không nói nhiều nhưng ăn nói rõ ràng, hiện tại lại cà lăm như vậy. Song cuối cùng cũng tốt hơn mấy ngày trước, ít nhất đã có thể nói chuyện rồi.