Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 14: Nha Đầu Ngốc Nghếch
Đường tiến kinh phải đi qua một ngọn núi, mà đây lại là nơi từng bị tập kích lần trước. Lần này trước khi vào núi Giang Chí Thành đã sắp xếp đội hình, để thuận tiện hắn cũng không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa. Nhìn thấy hắn nhảy lên ngựa Đậu đỏ liền cảm thán, máy vi tính nói bậy quá, rõ ràng hắn biết cưỡi ngựa mà. Mà đám nha đầu bà tử cũng không thể đi bộ, bằng không đường núi khó đi chỉ sợ không biết phải đi bao lâu. Mà thời gian càng kéo dài lại đụng phải đám thổ phỉ thì càng không tốt, hắn liền chuẩn bị cho các nàng một vài con lừa.
Đây là lần đầu tiên Đậu đỏ cưỡi lừa, trong lòng thấp thỏm bất an. Vì sao lại là cưỡi lừa? Bởi vì nữ tử đều mặc váy, mà bên trong váy chỉ có một cái quần thụng trắng rộng thùng thình, dài đến đùi mà thôi, giống với quần sóoc mà nam nhân hiện đại mặc mùa hè. Càng quẫn là bên trong không có quần lót, nếu như cưỡi ngựa chân nhỏ liền lộ ra. Cẳng chân, bàn chân còn có cánh tay của nữ tử đều không thể lộ ra bên ngoài, bằng không một ít nam nhân bỡn cợt để chủ động chịu trách nhiệm.
Nhớ trong thôn có một cô nương tên Hoa Đào, bởi vì rửa chân tại bờ sông bị thợ sắn nhìn thấy, ngày hôm sau hắn phải đi nhà nàng cầu hôn, một phân tiền không tốn liền cưới được con gái người ta về. Chẳng qua không ai nói ra, kỳ thực hai người kia đã sớm lén lút qua lại, thế nhưng chỉ dùng phương pháp nàng để cô nương đó không thể bị nhà hắn phản đối mà thôi. Đương nhiên, đó cũng có thể là tin đồn. Trọng điểm là, đến bây giờ Hoa Đào vẫn bị người ta chê cười, thường nói xấu sau lưng này. Nếu như tâm lý không vững, thật sự chịu không nổi.
Đậu đỏ nhìn đám nam nhân xung quanh không ba mươi thì cũng năm mươi, nói phụ trách nàng chịu được sao? Lúc cưỡi lừa luôn cố gắng kẹp chặt hai chân rất sợ gió thổi tốc váy lên. Thế nhưng may là lúc này đều là vải gai, có sức nặng lại có độ buông chất lượng cũng khá cứng, gió nhẹ muốn tốc váy nàng lên quả thật phí sức.
Nàng bên này còn có thể ngồi vững, đối với người quen ngồi xe ngựa mà phải đi cưỡi lừa thật đúng là có chút “thú vị”. Bên kia Tú Mai vẫn kêu gào thảm thiết: “A, ta ngồi không vững sẽ ngã xuống. Thật đáng sợ, công tử ta sợ quá…”
Đậu đỏ không nói gì nhìn trời, nhiều người như vậy sao cứ gọi Giang công tử nhỉ?
Kết quả Giang công tử nhíu mày nói: “Ngươi đi ngồi cùng lão phu nhân trên xe ngựa.”
Đậu đỏ cười thầm, lão phu nhân Thôi thị kia là một người khá khó đối phó. Đặc biệt thích soi mói khuyết điểm, cực kỳ thích giáo huấn người. Nàng nhìn thấy Tú Mai đã nhíu mày, xem ra cũng cực kỳ không thích cho nàng vào đây.
Nàng đang ở chỗ này hả hê liền nghe thấy Giang công tử nói: “Ngươi cũng vào trong xe đi.”
Đậu đỏ lập tức nói: “Công tử, nô tỳ có thể cưỡi lừa, còn có thể cưỡi ngựa.”
Giang Chí thành nhìn thấy nàng ôm chặt con lừa liền đặc biệt thương cảm cho cái bộ lông của con lừa dưới mông của nàng, vì vậy nói: “Vậy liền lót thêm một tầng đệm đi.” Miễn cho lông của con lừa bị cọ xát nhiều quá mà nóng nảy. Tức giận sẽ đá người.
Đậu đỏ dùng sức gật đầu, gắng gượng trèo xuống lại trèo lên, còn phải nhờ tay người khác. (Đừng hiểu lầm, chỉ là nàng giẫm lên tay người khác để trèo lên lưng lừa mà thôi.)
Tiếp tục đi, đột nhiên có người nói: “Công tử, phía trước bị người của quan phủ ngăn cản.”
Đậu đỏ thấy đội ngũ tự nhiên dừng lại liền vội vã trèo xuống, ngồi lâu khiến mông tê quá. Đang nghĩ ngợi thấy Giang công tử cũng xuống ngựa, hắn nhíu mày đi tới trước xe ngựa của lão phu nhân nói: “Mẫu thân không cần nôn nóng, con đi xem thế nào.”
Một bên thư đồng đẩy đẩy Đậu đỏ, rất rõ ràng hắn đang sợ hãi, lần trước đụng phải thổ phỉ đã trở thành bóng ma trong lòng hắn, lần này không dám cùng Giang công tử đi thăm dò.
Đậu đỏ chỉ chỉ cái mũi của mình, nói: “Ta đi á?”
Thư đồng nhỏ giọng nói: “Bắp chân của ta bị chuột rút.”
Đậu đỏ hết cách đành chạy đuổi kịp, vừa đi vừa khẩn cầu không nên gặp phải sơn tặc. thổ phỉ gì đó, nàng cũng không có trái tim cường đại giống như những nữ nhân xuyên qua khác, theo lời thư đồng nói thì thổ phỉ ở đây cũng sẽ không đọc cái gì “núi này cây này…” mà chỉ dứt khoát xuống tay chém đầu như bổ dưa mà thôi. Nếu thực sự xuất hiện, nàng nhất định chạy so với bất kì kẻ nào còn nhanh hơn.
Kết quả thực sự để nàng gặp được, thế nhưng đám thổ phỉ không phải nằm ngay đơ cũng là nằm úp sấp thậm chí có vài tên đã chết. Mấy người mặc trang phục giống của sai nha đang canh giữ bọn chúng, một bên trói một bên kiểm kê số lượng.
Giang Chí Thành thấy vậy liền ngẩn ra, hỏi: “Đây là chuyện gì?” Hắn nhìn thấy trong đám thổ phỉ có tên ngã trên mặt đất là kẻ đã chặn đường cướp bóc bọn họ ngày ấy.
Đậu đỏ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa, may mà xem nhiều phim kinh dị cho nên tâm lý sẽ không giống như nha đầu chưa chuẩn bị tâm lý mà nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Nàng nhắm mắt lại hít một hơi rồi đem ánh mắt chuyển dời tới nơi khác liền không sợ nữa.
“Giang công tử nhìn cho rõ, đây có phải là đám thổ phỉ đã giết người cướp của các người ngày đó không?” Một thanh âm lo lắng vang lên, Đậu đỏ ngẩn ra, đây rõ ràng là giọng nói của thiên thần. Tốc độ nói của hắn chậm hơn người bình thường, lại nhè nhẹ như nước cho nên rất dễ nhận ra.
Đột nhiên toàn thân cảm nhận một trận hàn ý, Đậu đỏ rùng mình một cái đã hiểu được, vị sát thần kia khẳng định cũng có mặt, ngửa mặt nhìn lên quả nhiên chính xác. Chỉ bất quá một tay hắn để sau lưng, một tay đặt trên thân kiếm không nhìn bọn họ cũng chẳng nói gì. Thật khốc, thật lạnh, thật áp lực!
Đậu đỏ đưa tay lau mồ hôi, dùng sức thở phì phò.
Giang Chí Thành cũng cảm thấy áp lực, hắn vội nói: “Đúng thế, hai vị ân công đây là…” Vốn tưởng rằng bọn họ chỉ là người trong giang hồ có gia thế hiển hách, không nghĩ tới còn có thể sử dụng lực lượng của Diên triều.
Đậu đỏ cũng hiểu hai người kia thân phận không bình thường, bằng không sao lại điều động được quan binh? Nhất là sát thần mặt đen kia, hầu như liếc nhìn bọn họ cũng không có.
Thiên sứ nhìn thoáng qua Đậu đỏ lạ chuyển sang Giang Chí Thành nói: “A, chỉ là chúng ta có chút giao tình với Tri châu, cố tình nhờ hắn giúp đỡ vì dân diệt trừ đám thổ phỉ.”
Giang Chí Thành cũng không phải kẻ ngốc, ngọn núi này vừa lớn lại vừa xa mà không phải Diên triều hiện tại khuyết thiếu binh lực nên không thể tùy ý xuất binh dẹp loạn, cho nên mấy năm nay mới để cho thổ phỉ hoành hành. Mà lần này bọn họ điều động có mười người mà truy nã thành công cũng quá khéo rồi, mà vừa vặn hôm nay bọn họ đi qua núi. “Có lẽ hai vị ân công đoán chắc hôm nay ta sẽ đi qua ngọn núi này!”
Đậu đỏ đứng bên cạnh nghe thấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra đối phương để bọn họ dẫn xà xuất động. Cứ nghĩ lần này Giang công tử sẽ tức giận, không ngờ hắn lại chỉ mỉm cười nói: “Hai vị ân công đã khổ cực rồi, có việc gì cần tại hạ hỗ trợ không?”
Sát thần mặt đen nói: “Đi qua Tri châu gọi bọn họ phái binh trừ quét.”
Giang Chí Thành nói: “Nhưng Tri châu không nhất định gặp ta.”
Sát thần mặt đen nói: “Hắn sẽ, cứ tìm hắn đi.”
Giang Chí Thành nhíu mày nói: “Đây…” Nhưng nhìn vị ân công mặt đen toàn thân quý khí không khỏi tin tưởng thêm vài phần.
“Vậy xin từ biệt hai vị ân công ở đây” Giang Chí Thành thi lễ rồi vòng trở về, Đậu đỏ nhấc gót đuổi theo.
Thiên sứ cư nhiên mở miệng hỏi nàng: “Nha đầu kia, vết thương của ngươi đã khỏi chưa?”
Đậu đỏ quay đầu lại nói: “Đã khỏi.”
Thiên sứ cười nói: “Còn chân thì sao?”
Đậu đỏ vô thức lùi về phía sau một bước, nàng sao có thể nói cho thiên sứ bản thân là cưỡi lừa bị cọ vào. Nàng xấu hổ cười nói: “Lại bị ngã mà.”
Thiên sứ cười ha ha, mặt Đậu đỏ lúc này so với mông khỉ còn đỏ hơn, nàng vội vã đi theo Giang Chí Thành, thầm nghĩ về sau không gặp lại thì tốt, khiến người ta xấu hổ chết mất.
Giang Chí Thành cũng là quan viên trong triều, hắn tất nhiên thấp thỏm lo lắng cho an nguy của bách tính xã tắc cho nên vội vàng lên đường vào trong thành tìm Tri châu đại nhân.
Chẳng qua chỉ chuyển lời mà thôi cho nên cũng không mất bao nhiêu thời gian, các nàng đợi ở bên ngoài tầm một nén hương thời gian thì Giang Chí Thành đi ra, hắn lên ngựa, đội ngũ lại đi tiếp.
Lão phu nhân ngồi trong xe hỏi: “Quan viên kia nói như thế nào?”
Giang Chí Thành nói: “Con không gặp được người, chỉ đem sự tình trong núi nói lại bọn họ liền đã bắt đầu điều động quân đội bí mật tập kích.” Điểm này tương đối kỳ quái, muốn điều động binh lực của Tri châu phủ nhất định phải đích thân Tri châu ra lệnh, thế nhưng bọn họ cũng không thông báo mà đã tự động xuất binh có thể thấy Tri châu đã sớm bàn bạc với hai vị ân công.
Nhưng họ là người phương nào mà lợi hại đến mức cư nhiên được Tri châu xuất binh tương trợ, hoặc là Tri châu cũng có ý nghĩ diệt trừ đám thổ phỉ nên mới mời hai vị ân công đến hỗ trợ. Những việc đó hắn đoán không ra, thầm nghĩ bảo hộ thật tốt sự an toàn của mẫu thân trên đường về kinh.
Nơi đây cách Kinh thành khoảng trăm dặm, phải dùng hai ngày hai đêm mới đến được đất dưới chân Thiên Tử. Tuy nói không có cách nào so bì với những đô thị phồn hoa ở hiện đại, thế nhưng so với nơi cư trú thâm sơn cùng cốc của mình thì tốt hơn nhiều. Nàng vừa đi vừa nhìn thương hộ buôn bán ở hai bên đường. Tuy ở đây là thế giới mất quyền lực, nhưng quan niệm nam tôn nữ ti lại rất mạnh, nữ tử tuy có thể xuất đầu buôn bán nhưng đều ở phía sau phụ trách quản lý chứ rất ít được ra phía trước đón khách. Thiên kim tiểu thư xuất môn phải mang đấu lạp, chỉ có đám tiểu nha đầu mới không cần tuân thủ nhiều quy tắc như thế, có thể lộ mặt trên đường lớn, dù sao xuất thân thấp hèn mà hôn sự cũng do chủ tử định đoạt. Hơn nữa dân gian có một quy định bất thành văn, nếu muốn chọn tiểu thư môn đăng hộ đối trước tiên phải xem nha đầu. Do vậy có một số tiểu thư chuyên chọn những nha đầu xinh đẹp theo hầu, rất nhiều công tử liền nhìn vào nha đầu mà tuyển nương tử, kết quả có những lúc chọn lựa không phải nương tử lý tưởng trong lòng.
Những việc này đều là Đậu đỏ nghe đám nha đầu bà tử trong Giang phủ nói, nguyên lai cùng người trong phủ không quen, các nàng cố tình xa lánh nàng, chỉ có thể lúc nào rảnh rỗi ngồi bên cạnh nghe các nàng nói chuyện. Các nàng nói chuyện bát quái, mỗi ngày Đậu đỏ nghe giống như đang nghe kể chuyện muôn màu muôn vẻ.