Bạn đang đọc Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu: Chương 10: Cô Nương Bán Mình.
Không đề cập tới Đậu đỏ đi gặp lão phu nhân Thôi thị thế nào, lại nói tới Trương thị đang lo lắng chờ Đại Trụ tới, đến khuê nữ nhà mình biến mất lúc nào cũng không biết. Một lát sau mới kinh hãi phát hiện ra, liền hỏi người làm công ở Bình An đường: “Ngươi nhìn thấy nữ nhi của ta không, cô nương lúc nãy ngồi xổm ở góc tường đó?” Hắn nói không nhìn thấy rồi đi sắc thuốc.
Trương thị càng sốt ruột, tuy nói gần đây rõ ràng nữ nhi đã hiểu biết hơn nhiều thế nhưng đầu óc vẫn chưa tốt lắm, nếu như đi lạc mất mình biết làm sao bây giờ? Nàng hiện tại không thể bỏ lại trượng phu để đi tìm nữ nhi, lại không thể xem nhẹ an nguy của nữ nhi, trong lúc nhất thời mọi loại ưu tư dồn nén bộc phát, nàng lại bắt đầu ôm đầu khóc rống lên. Đang khóc chợt nghe thấy bên ngoài có người đi vào, nàng vội lau nước mắt. Trương thị mặc dù tính tình nhu nhược thế nhưng cũng rất kiên cường, nàng đứng lên nhìn ra cư nhiên là Vương đại nương.
Vương đại nương biết Trương thị không đồng ý bán con gái, cho nên vừa nhìn thấy liền nói: “Ta đã nghe nói chuyện tình của Lý Tam ca, đỡ hơn chút nào chưa?”
Trương thị lắc đầu nói: “Còn chưa uống thuốc, đại phu bên kia nói thuốc rất quý, không chịu cấp cho chúng ta uống trước suông.”
Vương đại nương vừa nghe liền bảo tên làm công gọi đại phu ra, sau đó hỏi thuốc này bao nhiêu tiền. Đại phu nhận ra Vương đại nương, cười nói: “Nếu Vương đại nương tới thì ta liền thu bọn họ ít một chút, vốn tiền thuốc một đợt trị liệu là hai lượng rưỡi, nhưng nếu bà đã qua đây thì ta giảm còn hai lượng thôi!”
“Một đợt trị liệu kéo dài bao lâu, cần phải trị liệu bao nhiêu đợt?” Vương đại nương nói.
Đại phu nói: “Bệnh của hắn đến nhanh nhưng đi chậm, khoảng ba đợt trị liệu mới bắt đầu phát huy công dụng, nếu muốn khỏe hơn thì phải mất đến năm đợt trị liệu.”
Vương đại nương nói: “Trước tiên tiến hành đợt trị liệu đầu tiên đi, thuốc cũng mang ra cho bệnh nhân uống, không bệnh lại nặng thêm bây giờ.” Nói rồi đem hai lượng bạc giao cho đại phu, đại phu gật đầu rồi sai tên phụ việc mang thuốc lên.
Trương thị không nghĩ tới Vương đại nương lại trả tiền, vội vàng nói: “Sao có thể để cho Vương đại nương trả tiền, vẫn là cầm về đi.”
Vương đại nương cũng không gạt, nói: “Tiền này kì thực cũng không phải ta trả.”
Trương thị hiếu kỳ nói: “Vậy là ai trả tiền?”
Vương đại nương thở dài nói: “Đương nhiên là nữ nhi đáng thương của cô, nha đầu kia cầu ta đem nàng bán đi. Nhà người ta cũng rất hào phóng, còn cấp cho hai mươi lượng, mười tám lượng này cô cầm lấy mà trang trải qua ngày.”
Trương thị như bị ngũ lôi oanh đỉnh, bước chân lung lay thiếu chút ngã xuống. May là Vương đại nương nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, nàng thở dài nói: “Nha đầu kia nhờ ta nói lại với cô, từ khi nàng tới Lý gia luôn được các người quan tâm. Tiểu Nha còn nhỏ không thể bán, mà nàng trái lại không sợ, sau khi tới nhà chủ tử sẽ chăm chỉ làm việc tuyệt đối không gây chuyện phiền phức. Mai này nếu có cơ hội sẽ về thăm các ngươi, chỉ là nàng không hy vọng các ngươi đi tìm nàng, thứ nhất là chỉ càng thương tâm, thứ hai là chủ tử bên kia cũng không muốn người nhà nàng đến nhà họ nháo sự, đến lúc đó sẽ khiến nàng khó xử.”
“Không được, ta nhất định phải tìm nàng về, tiền này chúng ta không thể nhận.” Trương thị nói xong liền chạy ra ngoài.
Vương đại nương hừ một tiếng nói: “Cô đi đi, nhà người ta là quan gia Kinh thành, nếu cô đắc tội bọn họ đừng nói đến Đậu đỏ, ngay cả toàn bộ già trẻ lớn bé của Lý gia cũng không sống yên ổn được.”
Nàng quát lên hù Trương thị đứng lại, chỉ là Trương thị không sợ, nhưng còn ba đứa trẻ và trượng phu đang bệnh thì sao, nếu thực sự đắc tội quan gia thì không phải chuyện đùa. Đến lúc đó dù tiền kiếm bao nhiêu cũng không thể có ngày được bình an.
Vương đại nương thấy nàng bình tĩnh lại liền cười nói: “Cô đừng trông người ta là quan gia nhưng lại đối đãi với hạ nhân cực kỳ tốt, tiền công cấp nhiều, một tháng còn được phát một lượng bạc tiêu vặt. Hơn nữa coi như là định tử khế nhưng chờ cô nương lớn hơn bọn họ cũng sẽ cho phép ra ngoài lập gia đình, đến lúc đó các người lại tìm một hộ trong sạch đem nàng gả qua không phải là được hay sao.”
Trương thị nghe xong cũng hơi dao động, nàng biết cầm chỗ bạc này về chỉ sợ hài tử không trở lại nữa, nàng khóc nói: “Chí ít cũng cho ta gặp mặt nàng chứ.”
Vương đại nương nói: “Gặp rồi thì sao? Chẳng bằng ít gây phiền phức cho nàng để nàng có thể ở trước mặt chủ tử có chút danh tiếng, đến lúc đó cũng chỉ lợi cho các ngươi thôi. Nếu nàng không được sủng, chị sợ lại chịu tội.” Nàng vừa đấm vừa xoa như vậy chẳng qua không muốn Trương thi đi náo loạn. Giúp giang gia bắc cầu việc này nàng cũng thu được không ít lợi lộc, thế nhưng không để người khác biết được mà thôi.
Trương thị nghe được nữ nhi phải chịu tội cũng không dám nhắc lại chuyện gặp mặt, nàng chỉ có thể vừa nghe Vương đại nương giới thiệu về gia thế của Giang gia vừa khóc thút thít.
________Đường phân cách lo lắng không yên________
Thôi thị nguyên là con gái nhà nghèo, nàng cùng trượng phu của mình tiến Kinh buôn bán cũng có chút khởi sắc. Việc này chưa tính, quan trọng nhất là sinh được nhi tử. Mười năm miệt mài đèn sách, ruốt cuộc tiến nhập được quan trường. Hiện tại nàng cho dù đứng ở trong gia tộc của trượng phu vẫn cứ thẳng lưng nói chuyện, phần kiêu hãnh này tự nhiên là do vị lão phu nhân này có quyền kiêu ngạo. Nhất là lúc tuyển hạ nhận, nàng nhìn Đậu đỏ từ trên xuống dưới hồi lâu, sau đó mới thản nhiên nói: “Vốn đã có đủ người hầu hạ rồi, thế nhưng nghe Thành nhi nói thân thế của ngươi rất đáng thương.”
Đậu đỏ cúi đầu, nàng bây giờ ngoài trầm mặc thì còn biết làm gì nữa. Không thể quá khôn khéo, vị lão phu nhân này nhất định sẽ không muốn nàng.
Thôi thị trông nàng cũng thành thật liền nói: “Thôi cứ lưu lại đi, ngươi gọi Lý Tiểu Đậu?”
“Lão phu nhân có thể gọi cháu là Đậu đỏ.”
Đậu đỏ? Tên này rất đáng yêu, cũng không cần phải sửa nữa. “Đêm nay ngươi sẽ cùng Tố Mai trụ cùng một phòng, nàng đến sớm hơn ngươi hai ngày, lại nhỏ hơn người một tuổi, từ hôm nay trở đi các người liền cùng nhau ở lại bên cạnh ta!”
“Dạ, lão phu nhân.” Đậu đỏ ngẩng đầu nhìn tiểu nha đầu đứng sau lão phu nhân, tuy mới mười hai tuổi thế nhưng trông lại tương đối thành thục. Nhất là đôi mắt gian như kẻ trộm, chỉ nhìn qua liền biết nàng nhất định không phải là một cô nương hiền lành gì cho cam.”
Quả nhiên, lúc Thôi thị và Giang Chí Thành công tử cùng nhau dùng bữa tối nàng liền nhìn ra nha đầu kia bụng dạ hẹp hòi. Trong mắt nàng liền không có ai khá ngoài Giang công tử, cho dù đứng cũng đứng ở giữa Giang công tử và lão phu nhân.
“Xới cơm.” Giang công tử giơ bát không lên, mà Tú Mai kia lập tức đi qua cầm lấy bát nói: “Ta xới giúp công tử.”
Giang công tử gật đầu đưa bát, mà Thôi thị lại nhíu mày. Đậu đỏ hiểu rõ, vị lão phu nhân này không thích bọn nha đầu có ý gì với nhi tử của mình. Nàng liền cúi đầu nhìn cũng không dám nhìn Giang Chí Thành.
Điểm ấy thôi cũng khiến Thôi thị rất hài lòng, nàng ăn xong liền nói với bà tử duy nhất còn lại: “Từ hôm nay ngươi bắt đầu phụ trách chăm sóc công tử, tay hắn bị thương làm việc không tiện.”
Giang công tử nói: “Không cần đâu ạ, hiện tại bà là người còn lại duy nhất hiểu được thói quen của mẫu thân. Huống hồ ngoại trừ Tố Nhi con cũng không quen để người khác hầu hạ.”
Tố Nhi là ai? Phu nhân của Giang công tử sao?
Đang nghĩ ngợi chợt nghe Thôi thị thở dài nói: “Người đã chết thì không nhất thiết phải nhớ đến nàng nữa.” Hắn từ nhỏ chỉ biết đến sách vở rất ít tiếp xúc với nữa nhân, bên người vẫn chỉ có nha đầu thông phòng Tố Nhi kia mà thôi. Sau khi làm quan lại vội vội vàng vàng giao lưu kết thân cùng các vị quan lại khác trong triều, cho nên không nghĩ tới chuyện lập gia đình. Cái chết của Tố Nhi thực sự khiến hắn đau lòng, không bằng…
Nàng nhìn hai tiểu nha đầu trước mặt, một người đem toàn bộ dã tâm viết lên trên mặt, con ngươi hầu như dán lên người nhi tử. Người kia ngược lại khá ngoan ngoãn hiền lành, bộ dạng lúc nào cũng ngơ ngác ngây ngô.