Đọc truyện Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ – Chương 86
Tại phòng hội nghị của Tổng công ty NL tại Paris, một bàn họp dài đặt ở chính giữa, ban giám đốc NL và vài vị đại cổ đông ngồi một vòng, sắc mặt nghiêm túc ngồi thảo luận về sự kiện trong buổi triển lãm cá nhân của Bùi Hàm Duệ. Những cổ đông bình thường không thích Bùi Hàm Duệ giờ phút này chiếm thượng phong, cãi nhau túi bụi với phe thân Bùi Hàm Duệ, còn lại vài vị lão luyện thì yên lặng sống chết mặc bây, ai cũng không nói thêm câu nào.
Vị trí chủ tọa của bàn họp để trống, mãi đến khi TV treo tường sáng lên, phòng họp mới dần im lặng xuống. Ánh mắt mọi người tập trung lên ông lão mặc áo sơ mi hoa trên màn hình, cho dù là những người cãi nhau kịch liệt nhất, cũng thu liễm tính tình, cung kính ngồi nghiêm chỉnh.
“Ai u, nhìn sắc mặt mấy người kìa, mới đi chợ về à?” Khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn của Der run run, tùy tay lật xem tin tức trợ lý vừa đưa, đặt sang một bên, không vui nói: “Quá trình sự kiện không cần nói nhiều, miễn mấy người lại nói lão già này dong dài. Bây giờ, nói ra cái nhìn của các người đi.”
“Chủ tịch, việc Bùi Hàm Duệ sao chép tạo ra ảnh hưởng rất xấu tới công ty chúng ta, thậm chí là giới thời trang. Đây là sỉ nhục, nhất định không thể nuông chiều! Tôi cho rằng, chúng ta nên trực tiếp khai trừ Bùi Hàm Duệ.”
“Chủ tịch, nếu chỉ bằng những chứng cớ đó còn chưa thể kết luận được. Việc ăn trộm thiết kế rồi tố cáo ngược lại người bị hại cũng không phải chưa từng xảy ra. Bùi Hàm Duệ là học trò của ngài, anh ấy là người thế nào, trong lòng ngài rõ nhất.”
“Tôi cho rằng, trước khi việc này được điều tra rõ ràng, vẫn nên tạm thời cách chức Bùi Hàm Duệ đi. Nếu để người ngoài lấy lý do này nói ngài bao che, vậy sẽ không tốt…..”
Các phe phái anh một tiếng, tôi một tiếng lại chuẩn bị thành cãi nhau. Ông lão nhíu mày tức giận đập bàn, lớn tiếng nói: “Được rồi! Đều câm miệng!”
Lặng im…..
Der vừa lòng nhìn chung quanh một vòng, thanh thanh cổ họng, nghiêm túc nói: “Cá nhân ta tuyệt đối không tin Harry sẽ làm chuyện như vậy. Huống chi, lấy tài hoa và năng lực của thằng bé cũng hoàn toàn không cần làm như vậy…..”
Mắt thấy phái phản đối lại đang rục rịch, ông lão hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, tiếp tục nói: “Thế nhưng làm gì thì cũng phải nhìn chứng cứ. Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ, tạm thời giải trừ chức vụ Tổng giám đốc điều hành khu vực Chấu Á của Bùi Hàm Duệ cách chức đợi điều tra.”
Lời này vừa nói ra, mỗi người trong phòng họp đều biến sắc, phái phản đối lại ngại chưa đủ, lớn tiếng nói: “Nếu cách chức Bùi Hàm Duệ, như vậy tôi đề nghị xóa tên anh ta khỏi danh sách ứng viên cho chức Tổng giám đốc điều hành khu vực Châu Âu! Nếu là như vậy còn để cho anh ta tiếp quản Tổng công ty, vậy không thể khiến mọi người nể phục được!”
“Chủ tịch….”
Chuyện này bắt đầu liên lụy tới lợi ích sâu, không ít người bắt đầu sốt ruột. Sắc mặt Der hơi trầm xuống, cũng có chút tức giận, phái phản đối thấy ông còn đang do dự, lại châm thêm một ngọn lửa: “Chủ tịch, theo tôi được biết, phía Châu Á đã có không thiếu đối tác muốn rút lui. Công ty bên đó lại mới thành lập được có một năm, căn cơ không ổn, lại liên tục xuất hiện tin tức phản đối, tôi cho rằng, dù chuyện này là có nguyên nhân thì Bùi Hàm Duệ cũng khó tránh trách nhiệm….”
“Đủ!” Der trầm giọng cắt ngang. “Các hạng số liệu của chi nhanh Châu Á ta rõ ràng nhất.”
Dừng một chút, ông lão tối tăm nói: “Tạm thời….. tước đoạt tư cách tuyển chọn của Bùi Hàm Duệ, đến khi điều tra ra chân tướng.”
Trong vòng vài ngày, Bùi Hàm Duệ bị ban quản lý NL đình chỉ chức vụ bị người cố ý lan truyền ra ngoài. Trong khoảng thời gian ngắn, các nhân viên của NL Trung Quốc nhân tâm hoảng sợ, đồn đãi bay đầy trời.
Các phóng viên mai phục tại cửa cao ốc NL, bất cứ nhân viên ra vào dù là bác gái vệ sinh cũng không bỏ qua. Hận không thể đào móc mọi thứ, kể cả việc một ngày Bùi Hàm Duệ đi vệ sinh mấy lần.
Nhưng hôm nay bọn họ chắc chắn công dã tràng, bởi vì Bùi Hàm Duệ hoàn toàn không tới công ty.
Lúc này anh đang ngồi trên giường, ánh mắt xuyên thấy qua cửa sổ thủy tinh nhìn ra thành phố bên ngoài. Phòng ngủ rất tối, không hề bật đèn, xa xa nhìn qua như thể không có ai, Chỉ có điện thoại trong tay anh không ngừng truyền ra giọng nam trầm thấp, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hiếm hoi thuyết phục anh.
“….Ta biết con bị đình chỉ, việc gì phải cố chấp nữa làm gì? Hàm Duệ, con là con trai duy nhất của ta, sản nghiệp nhà họ Bùi sớm muộn sẽ giao cho con. Lúc trước con cố ý đi làm nhà thiết kế, nể mặt đại sư Der nên ta cũng tùy con. Thế nhưng hiện tại ra chuyện như vậy, con còn định cố đâm đầu vào ngõ cụt sao? Chỉ cần con chịu về Pháp, thành thành thật thật theo ta đi làm truyền thông, xử lý sản nghiệp gia tộc, ta sẽ tự mình ra tay. Qua một thời gian nữa, mọi người sẽ quên đi chuyện này thôi.”
Bùi Hàm Duệ chậm rãi tự ở đầu giường, chiếc bật lửa trang trí trên đầu giường bị anh chơi đùa phát ra âm thanh “cạch, cạch”. Khóe môi anh chậm rãi kéo ra một nụ cười, lạnh nhạt nói: “Bố à, nếu chó cắn người, thì nên cắp đuôi chạy là chó chứ không phải người. Nếu lúc này con rời đi, có khác nào chột dạ chạy trốn? Huống chi…… con thà tình nguyện tự mình giải quyết chuyện này, cũng không trở về tùy ý bố khống chế đời con.”
“Hừ, nói thì hay lắm, bây giờ con có thể điều động được tài nguyên gì?” Bên kia đầu điện thoại, sắc mặt Bùi Minh Trạch càng khó coi. Từ nhỏ đến lớn, đứa con trai duy nhất luôn có biện pháp làm ông tức phát điên. “Con chậm chạp không chịu về Pháp, có phải vì cái cậu người mẫu kia không?”
Bùi Hàm Duệ nhíu mày: “Cậu ấy tên là Tần Diệc, không phải ‘cái cậu người mẫu kia’.”
Bùi Minh Trạch tức quá mà bật cười: “Con bị cậu ta mê đến thần hồn điên đảo cơ à? Căn bản là cậu ta nhìn ra con có thể giúp nó nổi tiếng nên mới mê hoặc con thôi. Những kẻ mơ mộng biến thành phương hoàng giống cậu ta, ta đã gặp quá nhiều rồi. Bây giờ cậu ta đã có cả danh và lợi mà cậu ta muốn, mà giờ con đã mất đi tư bản nâng đỡ cậu ta, con cho rằng cậu ta sẽ còn ở cùng con sao? Tỉnh lại đi, Hàm Duệ!”
Bên môi vô thanh gợi lên một nụ cười lạnh, Bùi Hàm Duệ thản nhiên nói: “Trong mắt của bố chỉ có thể nhìn đến những người như thế phải không, nhưng Tần Diệc thì không phải. Con muốn nghỉ ngơi.”
Nói xong, anh cúp điện thoại, nằm xuống khép mắt lại.
Tần Diệc nói không sai, Bùi Hàm Duệ ngậm thìa vàng mà ra đời. Từ bé tới giờ, anh chưa bao giờ gặp thất bại lớn như vậy.
Anh đã quen việc cao cao tại thượng mà điều khiển hết thảy, lần thoát ly quỹ đạo duy nhất chính là gặp được Tần Diệc. Nay anh mất đi hết thảy vinh dự, địa vị và quyền lợi, ngay cả tài hoa mà anh luôn lấy làm tự hào cũng bị người ta nghi ngờ và chê cười.
Khi cô độc một mình, Bùi Hàm Duệ không thể lại duy trì vẻ ngoài cường thể và trấn định. Anh cũng giống như những người bình thường, yên lặng nằm trên giường nhớ về hương vị nicotine.
Ngón tay sờ soạng bật lửa một lúc, cuối cùng anh vẫn buông ra.
Anh đột nhiên rất muốn ôm Tần Diệc một cái.
Môi có chút khô nứt, Bùi Hàm Duệ dùng lực lau mặt. Chỉ cần nghĩ đến việc người kia còn ở lại bên người, dường như đêm tối cũng không khó qua như vậy…..
Trong phòng ngủ lại yên tĩnh trở lại, ánh trăng bên ngoài cửa sổ u u rơi trên nền đất, tịch liêu lại thanh lãnh.
Nghe âm báo bận truyền đến từ trong điện thoauj, Bùi Minh Trạch tức giận đặt ống nghe về điện thoại, sắc mặt lạnh lùng. Trợ lý Tiêu Bình Thế nghe rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện, nghĩ nghĩ, tiến lên nhẹ giọng nói:
“Chủ tịch Bùi, xem ra là thiếu gia đã quyết tâm rồi. Ngài làm gì lại còn đi ép buộc cậu ấy khi cậu ấy gặp khốn cảnh? Nếu cứ tiếp tục như vậy, quan hệ cha con sẽ ngày càng cứng ngắc hay sao? Nếu Tần tiên sinh không thật lòng với thiếu gia, chẳng mấy chốc cậu ta sẽ bỏ đi thôi, khi đó thì thiếu gia và lão gia đều sẽ nhận ra, còn nếu không….. Ngài không bằng cứ buông tay mặc kệ họ đi thôi.”
“……….”
Bùi Minh Trạch trầm mặc một lúc lâu, thở dài, đè chặt mi tâm nói: “Anh thay tôi về nước một chuyến, đi điều tra….. cái tên Ngu Phạm kia.”
Sắc mặt Tiêu Bình Thế thay đổi, gật đầu mỉm cười nói: “Được.”
Nguyệt Như Câu.
Đèn cảm biến ngoài hành lang lại hỏng, chạy quảng cáo cả ngày mới được về nhà, Tần Diệc dùng răng nanh gặm hai suất ăn kia, sau đó loạng quạng sờ tay mò khóa mở cửa. Kết quả vừa mở cửa, vừa không lưu ý ngậm chặt răng, hai chén cháo trứng muối bị rơi mất một, làm bẩn hết cửa ra vào.
Tần Diệc nhất thời chán nản, vất vả quệt mông dọn sạch sẽ thì thấy Kỷ Hàng Phong đầy mặt quái dị đứng ở cửa, u u nhìn hắn nửa ngày, nói: “Nôn nghén?”
“Cút!” Tần Diệc dài mặt tặng cho anh một ngón giữa.
Kỷ Hàng Phong ngồi vào chỗ của mình trên sô pha phòng khách, nhìn quanh một vòng có vẻ xác định Bùi Hàm Duệ không ở. Anh uống xong một ngụm nước, nhanh chóng lộ ra biểu cảm hưng phấn:
“Serre đã thương lượng với anh rồi, ngoài trừ Cola, trong tay tên đó cũng còn vài hộ khách quan hệ không tồi, đều là hàng hiệu Italia. Vốn lần này mày về nước là để thi Siêu mẫu Châu Á, mới đầu Serre định để mày tranh quán quân, sau đó chậm rãi đẩy mày sang Pháp rồi đến Italia. Không nghĩ tới vừa được quán quân đã có nhãn hàng lớn của Italia vươn cành oliu, đã vậy còn là tuần lễ thời trang Milan, quả thực là cơ hội trời cho!”
“Buổi triển lãm của NL tháng sau mày chối đi vậy, hiện tại ra chuyện như vậy, có tổ chức hay không cũng là một vấn đề. Mà cơ hội tham gia tuần lễ thời trang Milan không phải là thứ sẽ xuất hiện hai lần đâu!”
“Ao trong nước quá nhỏ, bây giờ mày cũng không cần phải lãng phí thời gian ở trong nước nữa. Ý của anh cũng giống Serre, lần này đi Milan xong, mày ở lại Italia phát triển đi, không cần về nước nữa….Tần Diệc, Tần Diệc, ngây ra cái gì vậy? Nghe anh mày nói không đấy?”
Thấy Tần Diệc vẫn im lặng không nói, Kỷ Hàng Phong có chút nóng nảy, tăng lớn âm thanh nói: “Có phải mày không bỏ xuống được Bùi Hàm Duệ đúng không? Nhưng gặp chuyện như vậy, mày có ở lại cũng có giúp được gì đâu? Hơn nữa đi Italia phát triển chứ có bắt hai người chia tay đâu….. Lần trước khuyên mày đi Mỹ mày cũng không bỏ xuống được anh ta, lần này không thể lấy tiền đồ của mình ra đùa được!”
Tần Diệc nhíu nhíu mày, đang định nói chuyện, bỗng nhiên liếc thấy chỗ tối hành lang phòng ngủ có đứng một người. Anh tiến lên một bước, ngọn đèn dần dần phác thảo ra bóng dáng thon dài của anh. Bóng tối như thủy triều rút khỏi người anh, lộ ra đôi dép lê bằng nhung, áo sơ mi mỏng manh, còn có cả một khuôn mặt bình tĩnh, lúc này trên khuôn mặt mang theo một tia mệt mỏi tái nhợt.
Bùi Hàm Duệ không biết đã đứng ở đó trong bao lâu, nghe bao nhiêu. Anh ngóng nhìn Tần Diệc thật lâu, buông mắt nói: “Anh ta nói không sai, đó là một cơ hội tuyệt hải, em không thể bỏ lỡ.”
Tần Diệc đứng lên khỏi sô pha, nhìn anh thẳng tắp, nhíu mày nói: “Anh có ý gì?”
Không khí trong phòng khách đông lại, Kỷ Hàng Phong phức tạp nhìn hai người một lượt, cũng không tiện ngắt lời, đành yên lặng rời đi.
Nâng mắt lên, Bùi Hàm Duệ lại khôi phục vè thong dong, bình tĩnh mọi khi. Anh nhìn Tần Diệc, bình tĩnh nói: “Đi Italia đi, cho dù em có ở lại cũng chẳng làm được gì. Chẳng qua hiện tại, anh không thể đi cùng em được.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Diệc chậm rãi nheo lại, không thể tin nói: “Anh muốn em rời đi anh vào thời điểm anh gặp khó khăn nhất? Cho dù em không thể giúp anh xóa đi những lời nói xấu, nhưng ít ra…..”
“Tần Diệc,” Bùi Hàm Duệ ngắt lời hắn, sau một lúc, anh dùng âm thanh trầm thấp, không hề phập phồng nói: “Anh không cần em an ủi, anh cũng không yếu đuối. Cho dù em không ở đây, anh cũng có thể một mình đối mặt mọi chuyện.”
“Cho dù có thể em sẽ đi luôn một, hai năm, anh cũng không quan trọng sao?” Tần Diệc hạ giọng, đồng tử co rút nổi lên một tia hung ác và tức giận.
“Đúng vậy.” Bùi Hàm Duệ không chút thay đổi nói.
“Anh….!” Tần Diệc mạnh tiến lên hai bước, nhìn anh chằm chằm, giống như một con sư tử sắp nổi giận “Rõ ràng anh không nghĩ như vậy, tại sao lại nói trái với lòng mình!”
Trong nháy mắt, trái tim Bùi Hàm Duệ như bị thứ gì đó quấn chặt, thít đến mức anh không thể hít thở.
Cuối cùng, anh chỉ nói: “Trong buổi triển lãm của NL vào tháng sau, anh sẽ đề nghị bọn họ thay đổi người mẫu chính.”
“……”
Tần Diệc cẩn thận suy nghĩ kỹ 3 lần những lời mà anh nói, sau đó hắn mới kịp phản ứng đó là ý gì. Môi hắn mấp máy, nhưng nửa chữ cũng không phát ra, xoay người đi ra ngoài.
“Tần Diệc!” Bùi Hàm Duệ theo sau vài bước muốn kéo hắn lại, nhưng rồi anh lại dừng bước.
Đến khi bóng dáng Tần Diệc hoàn toàn biến mất khỏi hành lang tối đen, biểu cảm không hề có sơ hở của Bùi Hàm Duệ mới rốt cuộc vỡ ra một khe hở, sau đó không nhịn được nữa, anh ngồi bệt xuống nền nhà, yết hầu như bị thứ gì đó ngăn chặn, khổ sở muốn khóc nhưng lại không phát ra nổi một âm thanh nào.
Cũng không biết qua bao lâu, ban đêm tĩnh lặng bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân. Cả người Bùi Hàm Duệ chấn động, bỗng mở cửa chạy ra bên ngoài, chưa đi được hai bước đã thấy bóng dáng lẻ loi của Tần Diệc đứng ở một góc, tay cầm theo thứ gì đó.
Trước khi não bộ kịp suy nghĩ, chân của Bùi Hàm Duệ đã tiến về phía đối phương, sau đó ôm chặt lấy hắn, dùng hết mọi sức lực, như muốn siết Tần Diệc vào trong ngực.
“Anh hối hận rồi Tần Diệc…..” Bùi Hàm Duệ vùi đầu vào hõm vai đối phương, âm thanh khàn khàn như đàn đứt dây, đứt quãng nói: “Tất cả đều chỉ là nói dối….”
“Anh biết anh không nên trói buộc em, thế nhưng…… anh thật sự quá ích kỷ! Bất cứ ai rời đi anh cũng không sao, cho dù cả thế giới hiểu lầm anh, ruồng bỏ anh cũng được. Chỉ có em….. chỉ có em là không được!”
“Đừng nói là một hai năm, cho dù là vài ngày thôi anh cũng không chịu được!”
Cả người Tần Diệc cứng đơ tại chỗ, phảng phất như trong thanh âm hoảng loạn của Bùi Hàm Duệ còn có cả tiếng khóc. Lần gần nhất người đàn ông này bộc lộ mặt yếu ớt ra trước mặt hắn hần như đã cách đây cả thế ký.
Hắn liên tục xoa lưng người kia, dịu dàng, thong thả từng chút trấn an, cằm cọ mạnh lên đầu đối phương, mềm mại lại chua xót, trầm thấp nói: “Em cũng thế, Bùi Hàm Duệ, cho dù chỉ là một ngày xem cũng không muốn xa anh….”
Một hồi lâu, cảm xúc của Bùi Hàm Duệ dịu đi, nhưng tay vẫn nhất quyết không buông, khàn khàn nói: “Khi nãy em tức giận đúng không?”
Tần Diệc rầu rĩ hừ một tiếng, giơ gói đồ ăn khuya trong tay lung lay trước mặt anh: “Đúng vậy, cho nên em quyết định hóa tức giận thành sức lực ăn uống. Cháo lúc nãy đổ rồi, em lại đi mua 2 phần, anh có đói không?”
Bùi Hàm Duệ lắc lắc đầu: “Vậy chuyện catwalk em định tính thế nào?”
Tần Diệc toét miệng cười nói, đôi mắt lấp lánh trong đêm: “Em vừa gọi cho Serre, buổi diễn ở Milan là vào mùng năm, ở giữa cách biệt khoảng 28 tiếng, em diễn xong ở Milan là bay về luôn, trừ đi thời gian di chuyển. Vẫn tham gia kịp buổi tổng duyệt trước khi diễn thật.”
Bùi Hàm Duệ ngẩn ra: “Vậy em không có cách nào khác nghỉ ngơi cả….”
Tần Diệc dùng chóp mũi cọ cọ hai má anh, rầu rĩ nói: “So với cái này, em càng không muốn anh dùng người mẫu khác.”
“Thế nhưng sau này…..” Bùi Hàm Duệ nhíu nhíu mày, muốn nói lại thôi nhìn hắn.
Tần Diệc biết anh đang rối rắm cái gì, không để ý nói: “Trước kia anh chạy qua chạy lại giữa Mỹ với Trung Quốc như thế nào, em cũng làm được.”
Bùi Hàm Duệ giật giật môi, đau lòng nói: “Lúc đó rất vất vả.”
“Anh đang ngầm kêu khổ với em đấy à?”
Bùi Hàm Duệ kéo tay hắn, đặt ở bên miệng hôn hôn, thản nhiên cười nói: “Về nhà đi.”