Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 82


Đọc truyện Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ – Chương 82

Đêm đã về khuya.

Gió đêm mang theo cái oi bức và ẩm ướt đặc trưng của phương nam thổi tan mấy đám mây phía đường chân trời.

Cuối cùng thì Tần Diệc cũng vẫn thư thư thái thái mà ngồi trên xe lăn để Bùi Hàm Duệ đẩy ra từ cửa sau. Nhìn cái chân quấn chi chít vải, nếu ai không biết có khi tưởng tên này gãy xương.

Đúng là lười đến không biên giới…..

Kỷ Hàng Phong khinh thường trợn mắt, trong lòng liên tục phỉ báng tên kia.

May mà đêm khuya, Tần Diệc đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, lén lút đi về nên không có ai nhận ra.

Sáng hôm sau, Bùi Hàm Duệ nhận được điện thoại của Trương nhị. Không thể không nói, tên Trương Khả Minh kia tuy rằng mồm to tí nhưng hiệu suất làm việc và mạng lưới quan hệ khiến người ta cảm thán không thôi.

“Tôi đã nhờ một anh bạn ở Quảng Châu điều tra. Đôi giày hôm qua Tần Diệc đi cũng đã đưa đến chỗ tên đó. Ở chỗ chống trượt dưới đế giày có lỗ kim, trong đó còn lưu lại một chút dầu bôi trơn đặc chế, rõ ràng là có người cố ý nhét vào.”

“Theo lời kể của quản lý hậu trường đêm đó, trước phần thi cuối cùng, lúc các người mẫu đang thay quần áo, chỗ để giày có xảy ra chút vấn đề thật. Lúc ấy những người đứng gần nhất tôi đều cho điều tra, chỉ có một người tên là Hạ Vũ từng có chút dính dáng đến Tần Diệc. Đúng rồi, anh trai tên đó là Hạ Hà, trước kia cũng là người mẫu Thiên Lộ.”

Trong điện thoại, giọng điệu Trương nhị nhẹ nhàng hỏi: “Anh có định làm gì tên đó không? Nếu anh không tiện tự mình ra tay, tôi rất vui lòng giúp đỡ, haha.”

Âm thanh xe cộ huyên náo dưới lầu loáng thoáng vọng qua cửa sổ, Bùi Hàm Duệ lơ đãng quay đầu nhìn, thấy Tần Diệc vẫn ngồi trong sô pha mê mẩn xem TV, anh quay đi thấp giọng nói: “Chỉ là như thế, còn không đủ đâu…..”

Ánh mặt trời trắng nõn xuyên qua rèm, bao phủ trên khuôn mặt anh, nhưng dù nó có sáng thế nào cũng không thể khiến đám mây đen nơi đáy mắt Bùi Hàm Duệ biến mất.

Cho dù anh chưa bao giờ để đám ruồi bọ này vào mắt, nhưng cũng không chứng tỏ anh tha thứ cho chúng nó nhảy nhót trước mặt anh, càng không chứng tỏ khi chúng nó khiến anh ghê tởm, anh sẽ không nâng tay lên đập chết.


Nghe như thế, ý cười của Trương nhị lại sâu hơn vài phần: “Còn có một chuyện tôi nghĩ anh sẽ thấy hứng thú. Lúc tôi điều tra tên họ Hạ này không ngờ còn tra ra thêm vài chuyện rất thú vị. Anh biết Ngu Phạm chứ? Chính là nhà thiết kế liên tục làm giám khảo mấy năm liền cho Siêu mẫu Châu Á ấy. Lão già này nhiều tuổi, hết thời, nhân lúc còn chưa về hưu tranh thủ kiếm tiền. Trước khi bắt đầu cuộc thi, lão ta có nhận quà của vài tuyển thủ, trong đó có cả Hạ Vũ. Phỏng chừng cái tên Hạ Hà gì đó cũng chưa chắc là thực tài.”

“Chuyện ở Siêu mẫu Châu Á, sớm đã có người bất mãn với lão ta. Lần này đổi một loạt giám khảo cũng là để kiềm chế lão, chỉ sợ đến mùa tiếp theo, họ Ngu cũng không được mời nữa…….”

“Nếu chuyện ám hại Tần Diệc và hối lộ lão già họ Ngu bị bóc ra, tên họ Hạ kia nhất định chịu không nổi. Nhưng làm anh em tôi cũng phải nhắc một câu, nhúng tay việc này nhất định sẽ đắc tội lão già họ Ngu kia, tuy rằng tài năng chẳng bằng ai nhưng danh khí trong nước và mạng lưới quan hệ của lão không hề nhỏ đâu….”

Anh ta còn chưa nói xong, chính anh ta lại tự bật cười: “Đương nhiên là không so được với Bùi đại thiếu. Một câu thôi, có làm không?”

Bên này đầu dây, Bùi Hàm Duệ chỉ cười, vén ràm nhìn ra cửa sổ, biểu cảm của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi.

“Cảm ơn, nhưng lần này, tôi sẽ tự làm.”

Âm thanh của Trương nhị mang theo chút kinh ngạc: “A, thật hiếm có…..”

Bởi vì bị thương ở chân, Tần Diệc hoãn chuyến bay lại một ngày, thuận tiện bắt nạt Geraint ở Mỹ không biết gì, thêm mắm dặm muối nói dối tình trạng vết thương để được nghỉ thêm, làm cho Kỷ Hàng Phong tức đến mức lườm hắn cả ngày.

Tần Diệc không nghĩ tới là, cuộc thi mới chấm dứt chưa đến hai ngày, một quả bom tin tức về việc cạnh tranh ác ý, hối lộ giám khảo nổ tung trên hầu hết các tạp chí lớn!

Dấu vết đôi giày kia để lại, thậm chí công cụ gây án và quá trình đều được công bố rành mạch trước mắt công chúng, thêm vào đó là việc giám khảo Ngu Phạm thường xuyên cho điểm bất công đối với Hạ Vũ, thậm chí còn ý đồ thuyết phục giám khảo khác cũng cho điểm cao giống như mình.

Cái này cũng còn chưa xong, ngoài ra, còn có một tuyển thủ khác cũng tự kể lại rằng mình có tặng quà cho Ngu Phạm, thế nhưng không nhiều như Hạ Vũ.

Mới đầu, Ngu Phạm cực lực tẩy trắng cho mình, chết cũng không thừa nhận việc hối lộ, hơn nữa một mực chắc chắn là bị hãm hại. Sau này người tố cáo ngày càng nhiều, bản mặt già của lão cũng không nhịn được, đành phải quay ngược lại, không nhắc gì đến chuyện hối lộ là tỏ ra vô cùng đau đớn không nghĩ rằng Hạ Vũ vì lấy được thưởng mà không từ thủ đoạn như thế, rằng lão đã nhìn nhầm người….


Trong thời gian ngắn, truyền thông đều lên án công khai, chĩa thẳng đầu mâu về phía Hạ Vũ. Không chỉ riêng cậu ra, ngay cả người anh trai từng đạt giải quán quân lúc trước là Hạ Hà cũng bị lôi ra công kích.

Đặc biệt là chuyện một thời gian trước Hạ Hà hủy hợp đồng với Thiên Lộ để sang Mỹ ôm đùi công ty MG, cuối cùng lại xám xịt chở về nhưng bị Thiên Lộ đuổi ra cửa đã trở thành trò cười của toàn bộ giới giải trí.

Liên tục mấy ngày, anh em nhà họ Hạ đến cửa cũng không dám ra, chết dí ở nhà làm rùa đen rút đầu. Ngay cả mấy công ty nhỏ từng có ý mời Hạ Hà về cũng đều rút lui. Không chỉ thanh danh bị hủy hết mà bọn họ còn hoàn toàn bị tuyệt đường làm nghề này.

Áp lực dư luận ngày càng tăng, cộng thêm các nhà tài trợ tạo áp lực, bên tổ chức cuộc thi Siêu mẫu Châu Á không thể không đứng ra tỏ vẻ mùa tiếp theo sẽ đổi Ngu Phạm, thậm chí thay đổi hoàn toàn chế độ giám khảo. Bọn họ sẽ tăng mạnh sự giám thị đối với tuyển thủ, cam đoan tuyệt đối không để xảy ra sự cố tương tự. Ngay cả giải thưởng an ủi cho Hạ Vũ cũng bị thu hồi.

Trận giằng co oanh liệt này diễn ra suốt một tuần mới dần dần bình ổn lại.

Tần Diệc cũng rất vừa lòng bởi vì hắn còn thu được thêm một khoản tiền an ủi lớn và lời xin lỗi công khai của ban tổ chức cuộc thi.

Xin lỗi hay không hắn cũng không thèm để ý, quan trọng là, tiền từ trên trời rơi xuống, thật sự là đẹp không tả siết.

Nhìn Tần Diệc vui vẻ ngồi trên xe đếm tiền, Bùi Hàm Duệ bất đắc dĩ cực: “Với địa vị của em bây giờ mà còn để ý chút tiền lẻ này à? Em có thể giữ chút hình tượng không vậy?”

“Đại thiếu gia ngậm thìa vàng từ trong bụng mẹ đương nhiên là không hiểu.” Tần Diệc phe phẩy sấp tiền, cười tủm tỉm nói: “Anh vĩnh viễn không hiểu được cảm giác hưởng thụ và vui vẻ khi đếm tiền.”

Bùi Hàm Duệ nhếch miệng: “Nếu em thích như vậy, ngày mai anh cho người xách vài thùng tiền mặt để em đếm cho thích nhé?”

Tần Diệc không thèm để ý đến đề nghị của anh, lấy ngón út ngoáy mũi, không biết xấu hổ nói: “Của anh cũng là của em, không phải kiếm tiền của người khác thì đếm có gì vui?”

Bùi Hàm Duệ bí hiểm nhìn hắn, kéo dài giọng nói: “Hửm?”


Tần Diệc nhanh chóng ôm lấy vai anh kéo vào lòng mình, hôn chụt một cái lên má, nói: “Anh cũng là người của em.”

Bùi Hàm Duệ nhịn không được phì cười.

Ban đêm.

Một cơn mưa to nói mưa là mưa, nói tạnh là tạnh. Sau cơn mưa, nhiệt độ hạ xuống, chậu lan tử đằng bên cửa sổ ưu nhã nở hoa, một giọt mưa từ bên ngoài bắn vào, trượt xuống nhụy hoa. Âm thanh ồn ào ban ngày đã sớm đi xa, chỉ còn ánh trăng yên tĩnh chảy xuôi vào cửa sổ, hòa tan vào ánh đèn ngủ dịu dàng trong phòng.

Bùi Hàm Duệ liên tục vẽ vẽ lên sổ tay. Anh đang chuẩn bị cho buổi triển lãm cá nhân sẽ diễn ra vào tháng sau. Các tác phẩm sắp công bố cơ bản đều đã hoàn thành, còn lại chỉ cần may và chuẩn bị các công tác truyền thông, quảng cáo…..

Buổi triển lãm lần này là hai năm tâm huyết của Bùi Hàm Duệ, đó cũng là khảo sát để xem anh có thể trở thành người nối nghiệp của đại sư Der hay không. Nói cho cùng thì học trò của Der không chỉ có một mình anh, người cầm quyền tiếp theo của NL vẫn chưa được xác nhận.

Hơn nữa, nhà ho Bùi có địa vị hết sức quan trọng trong ngành truyền thông, Bùi Hàm Duệ gần như là chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Dưới sự mong đợi của nhiều người, anh gần như là đương nhiên sẽ được tiếp nhận NL, nhưng trước hết là, buổi triển lãm cá nhân này phải lấy được thành công lớn.

Càng tới gần buổi triển lãm, anh càng bận đến chân không chạm đất, thế nhưng anh vẫn luyến tiếc để con mèo hoang kia rời khỏi tầm mắt mình quá lâu. Vậy nên anh vẫn cố gắng giành ra thời gian để đến với hắn, miễn cho mấy tên chướng mắt như Nhan Quy đến làm phiền Tần Diệc.

Mười ngón tay bay nhanh trên bàn phím, Bùi Hàm Duệ vừa hoàn thành một chi tiết cải biến, thở phào một hơi. Anh đặt lưng lên sô pha thả lỏng thân thể. Anh lập tức cảm giác được, cái đầu vốn đang gối trên đùi anh, theo động tác của anh lập tức lăn nửa vòng áp mặt vào eo.

Cái chân quấn băng của Tần Diệc gác trên tay vịn sô pha, một chân thì gập lại, đầu gồi lên đùi Bùi Hàm Duệ, ngủ rớt đầy nước dãi.

Bùi Hàm Duệ dở khóc dở cười cúi đầu nhìn hắn, ngón tay nâng lên đặt trên khóe môi, nhẹ nhàng thay hắn lau đi nước miếng. Anh cúi người thì thầm lên tai đối phương: “Tần Diệc, lên giường ngủ đi, như vậy sẽ cảm lạnh mất.”

Tần Diệc còn chưa tỉnh hẳn, hai tay ôm lấy eo anh, vùi đầu vào cọ cọ, lầm bầm nói: “Không ngủ….. em ở đây với anh………”

Ở với anh?

Bùi Hàm Duệ sửng sốt một chút, rồi sau đó, khóe môi không kìm được mà nhếch lên. Xem ra, hận không thể dính lấy người kia suốt 24h, cũng không phải chỉ có mình anh.

Anh bỗng dưng cảm thấy trái tim đánh trống reo hò, có chút nóng lên, nếu muốn dùng một từ để miêu tả thì….. đại khái là cảm giác tâm hoa nộ phóng đi.


Tần Diệc chôn đầu ở bên hông anh, Bùi Hàm Duệ buông mắt nhìn hắn, nhịn không được thò tay sờ. Ngón tay anh trượt theo cằm, sau đó nhẹ nhàng gãi gãi, tiếp theo anh thấy cổ họng tên kia phát ra tiếng than thở, lỗ tai cũng hơi rung rung.

Cứ như trêu mèo ấy, vui thật…..

Bùi Hàm Duệ lộ ra biểu cảm hứng thú, trêu không biết mệt. Thẳng đến lúc Tần Diệc bị chọc cho tỉnh, ngồi bật dậy, đen mặt trợn mắt với anh: “Anh chơi vui vẻ quá ha, hả?”

Nói xong từ cuối, ngữ điệu và lông mi Tần Diệc cùng nhau nhướn lên, một bàn tay kéo lấy áo Bùi Hàm Duệ, làm cho anh ngửa đầu, cả người tản ra khí tức nguy hiểm, như thể chỉ cần há miệng là có thể nuốt luôn người trước mặt.

Thế là Bùi Hàm Duệ thấy được toàn bộ quá trình mèo nhà biến sư tử.

Giống như bị móng vuốt cào một cái, khát vọng thân thể dần thức tỉnh, Bùi Hàm Duệ cứ thể nhìn hắn đầy tình ý, một tay xoa mặt hắn, động tác thong thả mà phiến tình, đôi mắt đen dưới ánh sáng vàng dịu của ngọn đèn như phô một tầng thủy mặc. Anh dùng giọng điệu trầm thấp đầy dụ dỗ nói: “Vậy…. em có muốn chơi lại không?”

Ánh mắt Tần Diệc nhất thời trầm xuống. Bùi Hàm Duệ vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khuya áo vẫn cài lên cúc cao nhất như mọi khi, cổ đeo cà vạt, bộ dạng trang trọng và nghiêm cẩn.

Giờ phút này, đôi mắt nửa khép của anh như có móc câu, vừa như lơ đãng, lại như là đang cố ý, chảy ra một luồng khí chất quyết rũ mị hoặc, câu đến Tần Diệc khó thở, hơi thở ngày càng dồn dập.

Tần Diệc cúi đầu gặm vành tai anh, dọc theo cổ cắn xuống, nặng nề nói: “Vội vàng đánh thức em dậy, hóa ra là nửa đêm nổi máu dâm…..”

“A….” Lồng ngực chấn động một chút, Bùi Hàm Duệ phát ra một tiếng cười khẽ từ trong lồng ngực, chậm rãi khép mắt hưởng thụ nụ hôn của đối phương. Hai tay anh ôm cổ Tần Diệc, dịu dàng mà thong thả vuốt ve lưng đối phương, âm thanh khàn khàn nói: “Muốn làm anh không, hm?”

Âm cuối cùng vương trên đầu lưỡi, nhả ra không biết bao nhiêu dây tơ thít chặt lấy Tần Diệc. Hắn nhíu mày cố gắng kiềm chế, hung ác gặm lên đôi môi Bùi Hàm Duệ, nụ hôn nóng bỏng mà vội vàng khiến cho hai người như thể muốn bốc cháy từ bên trong.

Dây dưa một lúc lâu, Tần Diệc mới rời khỏi môi anh, lồng ngực phập phồng liên tục, hầu kết của hắn hơi hoạt động một chút, hắn vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc, ác liệt cười nói: “Chân của em vẫn còn đau, anh ngồi lên rồi tự hoạt động đi.”

Nói rồi hắn giật phăng phần áo đang sơ vin ra khỏi lưng quần, thò tay vào trong, chạm đến vùng eo căng đầy sờ nắn một lúc, sau đó thò xuống dưới…..

Bùi Hàm Duệ trợn mắt nhìn hắn, hô hấp ngày càng dồn dập. Anh ngẩng cổ, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Thật sự là…. Em đúng là cái đồ lười…..”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.