Đọc truyện Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ – Chương 77
Sau lần thi tuyển thứ 2, Thẩm Hựu vượt qua những người mẫu còn lại đoạt được hợp đồng quảng cáo của Pria. Vốn cậu ta là người mẫu hạng B, sau khi chuyện này được lan truyền, cậu ta được coi như người nổi bật. Nếu phản ứng cuối cùng của lần tuyên truyền này không tồi, chẳng mấy mà cậu ta sẽ thăng cấp lên hạng A.
Còn Tần Diệc…… bởi vì hắn đã ký hợp đồng với công ty nước ngoài, không thể dùng tiêu chuẩn trong nước để áp lên hắn được nữa.
Giờ ăn trưa, nhà hàng buffet kín đặc người, chỉ riêng người xếp hàng đợi cũng thành cả một hàng dài quanh co.
Thẩm Hựu mặc một bộ tây trang màu đen, trên mặt đeo kính râm to bản. Chỉ mới đứng ở cửa thôi mà cậu ta đã chắn kín cả lối đi, to lớn chẳng khác nào tòa núi.
“Người này….sao lại không chịu đi xếp hàng?” Vị khách đứng phía trước nhỏ giọng than thở một câu.
Không ngờ rằng người đàn ông kính đen đó lại nghe thấy. Cậu ta quay phắt lại, ánh mắt lạnh như băng phía sau kính đen nhìn hắn, trầm giọng nói: “Anh vừa nói cái gì?”
“A….. Tôi nói, phải lấy số…..”
“Hả?” Thẩm Hựu nhìn xuống, ánh mắt rơi xuống tờ phiếu trong tay anh ta. “Cái này sao?”
“Đúng vậy…..”
Thẩm Hựu gật gật đầu, tùy ý vươn hai ngón tay cầm lấy tờ phiếu thứ tự trong tay người đối diện: “Cám ơn.”
“……Từ từ đã, đó là của tôi mà!”
Hai bên phòng đều có vách ngăn và rèm che, không sợ bị người quấy rầy. Khi Tần Diệc vội vàng đi tới, trên bàn cơm đã bày sẵn một đống thịt tươi, chưa thứ gì được cho lên nướng, ngay cả tương chấm cũng ngay ngắn đặt một bên, có vẻ nó chưa hề được chạm vào.
Tần Diệc nhìn trái nhìn phải, kéo kính đen xuống dưới, bưng cốc sữa trước mặt lên uống một ngụm. Liếm sạch vết sữa trên miệng, hắn mới chậc chậc nói: “Chú em thế mà lại ngồi chờ anh chứ không ăn trước cơ đấy, anh đây cảm động quá đi mất!”
Thẩm Hựu ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, kỳ quái nói: “Không phải, tôi đã ăn xong một lượt rồi.”
“……..”
Tần Diệc thông minh nhanh chóng đổi đề tài, bưng chén đưa về phía cậu ta nói: “Chúc mừng cậu giành được hợp đồng lần này, cụng ly!”
Trên khuôn mặt lạnh tanh của Thẩm Hựu lộ ra một chút biểu cảm có thể coi như tươi cười, thuận tay cầm lấy cái chén mà Tần Diệc đưa uống ực một ngụm hết sạch. Uống xong, nhíu mày nói: “Sữa dâu tây hơi chua, lần sau cho thêm sầu riêng đi.”
“….Tôi không muốn ăn cơm với cậu nữa!” Tần Diệc thầm nghĩ.
Đại khái là vì rất cố chấp với đồ ăn, tay nghề nướng thịt của Thẩm Hựu không tồi. Tần Diệc sung sướng ăn mấy miếng, thuận miệng hỏi: “Ông anh trai cậu thế nào rồi?”
Thẩm Hựu nghĩ nghĩ nói: “Gần đây anh ấy gặp được vài cô gái tư chất không tồi.”
“Vậy tốt quá.”
“Nhưng sau khi ký hợp đồng với công ty thì họ không liên hệ với anh ấy nữa.”
Tần Diệc trầm mặc một hồi, đồng tình nhìn cậu.
Thẩm Hựu nhanh nhẹn gắp một miếng thịt dê chấm vào nước tương, trịnh trọng ngắm nó một lúc mới cho vào miệng, nhồm nhoàm hỏi: “Nghe nói anh định tham gia vào cuộc thi Siêu mẫu Châu Á? Bọn họ nói lần này có mời một nhà thiết kế làm giám khảo, có Bùi Hàm Duệ không?”
Tần Diệc không để ý lắc đầu: “Gần đây anh ấy đang bận thiết kế. Huống hồ một người luôn tự kiêu như anh ấy thì cũng chẳng thèm để ý đến cuộc thi như Siêu mẫu Châu Á đâu……. Sao trước khi ăn cậu cứ nhìn chằm chằm miếng thịt thế? Sợ nó mọc chân chạy à?”
“À, để cho nó chuẩn bị tâm lý.”
Mỗi mùa thi Siêu mẫu Châu Á đều được giới thời trang vô cùng chú ý, dù sao đây cũng là cuộc thi duy nhất tổ chức trong nước nhưng lại mang tầm quốc tế. Số lượng người mẫu báo danh cũng tăng từng năm, mà đa số trong đó là người mẫu Trung, Nhật và Hàn.
Muốn xem xét đến chất lượng của mỗi mùa thi, ngoài danh sách thí sinh thì có hai vấn đề quan trọng nhất. Đầu tiên là sự chuyên nghiệp và độ nổi tiếng của giám khảo, bên cạnh đó là tiền đồ của những người mẫu tham gia chương trình.
Mà hai điểm này, cuộc thi Siêu mẫu Châu Á lại làm rất tốt. Hầu như năm nào họ cũng hợp tác với các nhãn hàng nổi tiếng, đặc biệt năm nay bọn họ còn có thêm nhà tài trợ cực kỳ có trọng lượng là Pria. Cũng bởi vậy mà người ta càng thêm thèm muốn ngôi vị quán quân của cuộc thi này.
Lễ khai mạc chương trình Siêu mẫu Châu Á mới diễn ra thì tin tức đã xuất hiện đầy rẫy trên các mặt báo giải trí.
Bời vì phạm vi lựa chọn là toàn bộ Châu Á, cho nên khu vựa sơ tuyển cực kỳ rộng, mà vòng này cũng là vòng tốn thời gian nhất. Phải qua chừng một tháng thì vòng sơ tuyển mới chấm dứt, tổng cộng chọn ra được 30 người mẫu nam vào vòng bán kết, còn số lượng người mẫu nữ thì ít hơn.
Bởi vì hậu trường, à không, là thực lực của Tần Diệc rất cao, cho nên không cần tuyển vòng loại như những người khác mà được vào vòng bán kết luôn. May là cuộc thi này cũng không yêu cầu người mẫu phải là người chưa ký hợp đồng với công ty hoặc ngược lại. Nếu không, một người mẫu ký hợp đồng với công ty của Mỹ như Tần Diệc lại đi tranh bát cơm với một đám trẻ nít 17, 18 tuổi nhất định sẽ bị người ta nói là bắt nạt trẻ con.
Trong lúc đám người mẫu kia còn đang đắm chìm trong sự vui sướng khi thông qua vòng loại thì tên này đã ngồi trên máy bay đi Quảng Châu.
Vừa xuống máy bay, sóng nhiệt nóng bỏng đã vọt tới từ bốn phương tám hướng, cho dù mang theo kính đen, Tần Diệc cũng cảm nhận được cái nắng gay gắt của mặt trời.
Kỷ Hàng Phong ném chai nước thứ ba đã uống hết vào thùng rác. Nhưng mặc dù như thế, anh vẫn mặc vest và đeo caravat tỉ mỉ, Tần Diệc chỉ nhìn thôi đã muốn chết ngốt.
“Mày ngồi đây đợi, anh đi mua nước.” Kỷ Hàng Phong đặt hành lý xuống, kéo đôi chân phù phiếm đi vào cửa hàng tiện lợi. Tần Diệc bĩu môi, cởi cúc cổ, ngồi phịch xuống ghế không động đậy.
Lão Kỷ đi hơi lâu, Tần Diệc nhàn quá đành lôi báo ra đọc, theo thói quen mở mục giải trí ra đọc. Trùng hợp là trong đó cũng đưa tin về cuộc thi Siêu mẫu Châu Á.
Quả thật đúng như lời Thẩm Hựu, giám khảo năm nay có chút thay đổi. Họ gia tăng số lượng nhà thiết kế và bình luận viên truyền thông, người mới người cũ đều có, có cả những họa sĩ và nhà điêu khắc mới nổi, ngoài ra còn có nhiếp ảnh gia, chuyên gia trang điểm….. giảm bớt số lượng giám khảo là chủ các công ty trang phục hoặc các ngành sản xuất. Làm như vậy là để thể hiện tinh thần “chuyên nghiệp, công bằng”.
Giám khảo là nhà thiết kế lần này đúng là quân bài tẩy, ngoại trừ giám khảo Phạm Ngu bọn họ thường hợp tác thì còn gia tăng thêm hai nhà thiết kế trẻ tuổi, vậy chẳng phải là để thích ứng với trào lưu thời trang thay đổi với tiết tấu nhanh như hiện nay hay sao?
Tần Diệc không đặc biệt chú ý tới việc này lắm, chẳng qua tên của một nhà thiết lế trong đó lại khiến hắn hơi khựng lại một chút.
Cái tên này, thật sự là lâu rồi không gặp.
Tần Diệc còn chưa kịp biểu đạt chút cảm khái với cái tên này thì đỉnh đầu hắn đã tối sầm lại.
“Này, anh đi mua nước mà sao…..” Tần Diệc lười nhác oán hận nói, đột nhiên hắn ngưng bặt. Ngẩng đầu lên, khuôn mặt người đàn ông đứng trước có vẻ hơi lờ mờ, người kia nhìn qua có chút gầy yếu, giữa mùa hè nóng nực anh ta lại vẫn mặc áo dài tay giống như Kỷ Hàng phong.
“……..Tần Diệc?” Người đàn ông nhẹ giọng nói.
Tháo kính đen xuống, ánh nắng chói mắt khiến Tần Diệc không khỏi hơi nhíu lại. Nhìn thật kỹ, từ phía của hắn có thể nhìn thấy đám râu mọc lún phún trên cằm đối phương, tóc cũng hơi dài. Người đàn ông ngóng nhìn Tần Diệc, ánh mắt sâu thẳm. Tuy rằng diện mạo anh ta không hề thay đổi, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn, nhưng nghĩ lại lại không thể nói rõ là khác chỗ nào.
Thật lâu sau, Tần Diệc đặt báo sang một bên, gật gật đầu với đối phương, giọng điệu hòa hoãn nói: “A, là anh à! Nhan Quy, đã lâu không gặp.”
“Không nghĩ rằng sẽ gặp lại em ở đây.” Nhan Quy chậm rãi nói, ánh mắt nhìn hắn trở nên xa xăm lại lộ ra chút hoài niệm, chút vui sướng, còn có cả chút mơ hồ, thấp thỏm và khẩn trương.
Chiếc ghế dài Tần Diệc đang ngồi còn trống một nửa, anh ta đứng cách Tần Diệc chỉ nửa bước chân nhưng lại có chút trù trừ, không dá tới gần hơn nữa. Hai người nói chuyện đến đó thì lại trở nên trầm mặc, ngay khi Nhan Quy thất vọng cho rằng sẽ bị lạnh lùng đuổi đi, Tần Diệc lại tỏ ra không chán ghét lắm mà bình tĩnh mời anh ta ngồi xuống.
Nhan Quy sửng sốt, mừng tới mức không dám tin vào lỗ tai mình.
Anh ta chậm rãi ngồi xuống cạnh Tần Diệc, cẩn thận bảo trì khoảng cách nửa cánh tay, như vậy mới không làm cho Tần Diệc thấy phản cảm.
Nghĩ nghĩ, anh ta do dự một chút mới mở miệng: “Em…. gần đây em có khỏe không?”
Kỷ thật không cần hỏi cũng biết, Nhan Quy vẫn luôn cố ý lại vô tình mà chú ý chuyện của hắn, cho dù là sau khi hắn đi Mỹ cũng sẽ nhờ bạn bè hỏi thăm tin tức. Hắn đâu chỉ là sống tốt, hắn sống rất tốt mới đúng. Chuyện Bùi Hàm Duệ công khai tỏ tình trên buổi giới thiệu sản phẩm của NL, Nhan Quy sao có thể không biết.
Không nghĩ tới, người đàn ông như Bùi Hàm Duệ, lại cũng có lúc nghiêm túc….
Nghĩ tới chuyện này, Nhan Quy lại cười khổ, cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng.
Tần Diệc tùy ý khoác tay lên thành ghế dựa, xoay xoay chiếc kính râm trong tay, cười nhạt nói: “Cũng không tệ lắm. Không nghĩ rằng anh lại là giám khảo trong cuộc thi lần này, chúc mừng.”
Trải qua quá nhiều lần bị từ chối, bị đùa cợt, không thể nghĩ rằng có ngày mình sẽ lại bình thản ngồi nói chuyện phiếm với Tần Diệc được như thế này. Nhan Quy bỗng nhiên cảm thấy có chút không chân thật.
Nếu là trước đây, có nằm mơ anh ta cũng không dám nghĩ rằng sẽ được Tần Diệc tha thứ. Thế nhưng bây giờ, Nhan Quy lại không có cảm giác mừng như điên, ngược lại, cảm giác ức chế, thất lạc chiếm cứ đầy cõi lòng.
Anh ta nhìn mặt Tần Diệc, nghe đối phương bình tĩnh mà thoải mãi nói chuyện, trong sự nho nhã, lễ độ lại lộ ra khách khí và xa cách, loại cảm giác mất mát này ngày càng mãnh liệt. Nó mạnh mẽ đến mức anh ta nhận ra một sự thật…. Tần Diệc chẳng còn chút cảm xúc nào với anh ta, ngay cả cảm giác ghét cay ghét đắng cũng sắp biến mất.
Ít ra trước đây còn có châm chọc và chán ghét, dù sao đó cũng là biểu hiện của sự để ý, không phải sao…..
“Cạch” một tiếng, chiếc kính đen trong tay Tần Diệc rớt xuống bên chân Nhan Quy, hắn cúi xuống định nhặt.
“Để anh” Nhan Quy lấy lại tinh thần từ tầng tầng tâm sự, vội vàng khom lưng nhặt kính đen lên.
Ngay khi Tần Diệc nghiêng đầu nhìn anh ta, âm thanh răng rắc vang lên từ phía đám người, lấy một góc độ cực kỳ vi diệu ghi lại khoảnh khắc hai người như thể đang sắp hôn nhau.