Đọc truyện Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ – Chương 14: Thực tập sinh
Một tuần mới bất tri bất giác tới.
Mới sáng sớm, cái đồng hồ báo thức đáng chết trên đầu giường đã bị Tần Diệc lấy tay ấn tắt, nhưng chẳng được bao lâu hắn đã bị Kỷ Hàng Phong lôi ra từ trong ổ chăn, lao nhanh đi đánh răng rửa mặt, ăn bữa sáng, sau đó bị nhét vào xe như một thùng hàng cỡ bự.
Thời tiết không tồi, gió nhẹ lúc sáng sớm thổi mơn man cả người.
Khi hai người tới đại sảnh công ty Thiên Lộ, đã có không ít người mẫu tới trước, trại huấn luyện thực tập sinh trên tầng 7, họ để ra cả một tầng lầu để huấn luyện, các người mẫu đi lại vội vàng, ngay cả tán gẫu cũng rất ít, không khí như thế khác xa cảm giác nhàn tản ở T&D.
Kỷ Hàng Phong không lên lầu cùng Tần Diệc, là người đại diện, anh có công việc khác phải làm.
Tần Diệc đi một mình vào khu huấn luyện của người mẫu nam, bên trong có khoảng hơn mười người mẫu mới vào nghề, đều là những khuôn mặt xa lạ, xem ra chưa có ai vượt quá hai mươi tuổi. Hầu hết người mới ở đây đều vừa tốt nghiệp cấp 3 mà không học đại học, cũng có một vài sinh viên, thậm chí còn có vài người vẫn còn là học sinh cấp ba không biết là bỏ học hay trốn học chạy tới.
Trong số mấy người mẫu gặp qua trên hành lang bên ngoài văn phòng của Chu Vân hôm nọ, cũng có hai người có mặt ở đây.
Trong đó có một người có diện mạo khá lạnh lùng, dáng người cũng to lớn, tên này ngồi ở hàng ghế dưới cùng, đôi chân dài gác lên ghế, chiếm hết một loạt ghế dựa phía cuối.
May mà còn có vài cái ghế dựa, mấy người còn lại ba người ngồi một ghế cũng đủ chỗ, vậy nên cũng không ai tỏ vẻ bất mãn với tên này, nhưng người xung quanh đều ngồi cách xa tên đó, biểu thị rõ rệt họ không có chút hảo cảm nào với người này.
Còn có một người nhìn rất quen ngồi ở hàng thứ nhất, quả đầu nhuộm màu vàng nâu cực gây chú ý, hơi gầy, tuổi không lớn, gọi là cậu bé cũng không phải, chung quanh người đó còn có vài người mẫu nam ngồi bên cạnh, nói nói cười cười, có vẻ rất thân thiện.
Tần Diệc hoàn toàn không để ý tới mấy người này, vừa vào cửa liền tìm một cái ghế trống ngồi vào. Đồng hồ trên vách tường chỉ tám giờ kém năm phút, hắn lấy tai nghe từ trong túi ra nhét vào tai, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn không thèm để ý tới người khác không có nghĩa là người khác không chú ý tới hắn.
Nhưng cũng không phải bởi dáng người hắn vừa đẹp vừa cao, mà là vì cái khẩu trang hình dâu tây lòe loẹt trên mặt hắn.
Ngay khi hắn vừa xuất hiện, mọi ánh mắt trong phòng tập đều tập trung lên phía trên cái khẩu trang, đương nhiên, ngoại trừ anh lạnh lùng ngồi cuối phòng.
Làm cái nghề người mẫu này, bộ dạng bình thường hay xấu xí không phải không có, nhưng hầu hết là trai xinh gái đẹp, ai cũng để ý tới tướng mạo của những người bên cạnh mình, nhất là những người trẻ tuổi này.
Tuy nhìn bên ngoài, mọi người có vẻ rất hài hòa, nhưng kỳ thật chẳng có ai không ngầm so bề ngoài, so điều kện của mình với những người khác.
Trong không khí này, một Tần Diệc không rõ diện mạo quả thật đầy tính thần bí.
Chỉ có một người, vẻ mặt người này trở nên là lạ sau khi nhìn thấy hắn, diện mạo người này khá tốt, có ba phần giống Tần Diệc, thấp hơn hắn vài centimet, tai trái bấm hai lỗ, mái tóc đậm chất Hàn Nhật.
Cậu ta vốn đang do dự có nên lên tiếng chào Tần Diệc hay không, dù sao cũng là anh họ của mình, cho dù Tần Diệc đeo khẩu trang, nhưng bóng ma hắn lưu lại cho cậu thật sự quá sâu, cho dù hóa thành tro Triệu Dương cũng có thể nhận ra.
Kết quả cậu nhìn thấy Tần Diệc lướt qua cậu mà không hề chớp mắt, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho mình, Triệu Dương nhất thời tức giận, xoay người thấp giọng kêu một tiếng: “Tần Diệc!”
Nghe thấy có người gọi, Tần Diệc quay đầu liếc một vòng nhưng không tìm thấy mục tiêu, đang cảm thấy kì quái, Triệu Dương run run khóe miệng nói: “Ở đây!”
Tần Diệc cúi đầu nhìn đứa em họ đang ngồi trên ghế, hắn không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó, hắn dùng loại ngữ khí “Ngại quá, chú quá lùn nên không tiến nổi vào tầm mắt của anh” bình tĩnh nói: “Xin lỗi, vừa nãy không nhìn thấy chú mày.”
“…….” Triệu Dương thầm phun ra một búng máu, người này tuyệt đối cố ý!
Cậu thở phì phì ngoảnh đầu đi, không thèm để ý đến hắn nữa, lâu không gặp vẫn thấy đáng ghét như thế!
Lúc ấy là đúng 8 giờ, Chu Vân, người phụ trách việc tuyển người mẫu lần này xuất hiện trước cửa, đúng giờ đúng đến từng giây, anh ta cầm một bản danh sách trong tay, không nhanh không chậm đi tới phía các thực tập sinh.
Chu Vân khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, khuôn mặt cương nghị mà lạnh lùng, cũng xuất thân từ một người mẫu nên dù không còn trẻ nữa, dáng người cao ngất của anh ta vẫn làm cho người ta có cảm giác cực kì khắc sâu.
Anh ta thản nhiên nhìn lướt qua một lượt, các học viên tiếp xúc với ánh mắt của anh ta đều tự động yên tĩnh lại, cả một đám vô thức ngồi thẳng lên, ngay cả người mẫu ngồi hàng cuối cũng tự giác ngồi nghiêm chỉnh.
“Tên tôi là Chu Vân, trong tuần huấn luyện tới đây, tôi sẽ là huấn luyện viên của mấy người.” Anh ta dừng lại một chút, trầm giọng nói, “Tôi không thích nói dài dòng, những câu tiếp theo đây tôi chỉ nói một lần, các cậu nghe cho kĩ.”
“Thứ nhất, tôi là người phụ trách của mấy người, trong vòng một tuần này, tôi nói gì, mấy người phải làm làm cái đó, nếu có gì bất mãn, vậy cút đi!”
“Thứ hai, tôi là một người rất nghiêm khắc, sau khi kết thúc đợt huấn luyện, tôi sẽ kiểm tra mấy người, nếu kiểm tra thất bại, cút đi!”
“Thứ ba….”
Những lời này vừa nói tới một nửa, cửa phòng huấn luyện đột nhiên bị mở ra, một thanh niên khoảng mười tám tuổi đi đến, bộ dạng cậu ta khá đẹp trai, nhìn thấy Chu Vân, cậu ta tùy ý nói một câu “Xin lỗi, bị kẹt xe”, không hề có biểu cảm hối lỗi, tầm mắt đảo một vòng liền thản nhiên đi vào trong.
“Đứng lại.” Chu Vân lạnh lùng nhìn, cậu ta nhíu nhíu mày dừng lại, lại nghe thấy anh ta hỏi. “Cậu tên là gì?”
“Trần Nghi.” Cậu thanh niên thầm hô to xui xẻo, nghĩ bụng chỉ sợ phải ăn mắng một trận.
Ai biết Chu Vân không hề mắng cậu ta mà lại nhìn về đám thực tập sinh ngồi phía dưới, thanh âm nghiêm túc nói: “Thứ ba, tôi là một người có quan niệm về thời gian cực kì chặt chẽ, làm nghề người mẫu này, muốn tốt đẹp thì phẩm chất đầu tiên cần phải có chính là đúng giờ, cho dù là siêu mẫu cấp quốc tế, cũng sẽ không có bất cứ một sàn diễn nào lùi giờ diễn vì các cậu bị kẹt xe cả!”
Dứt lời, anh ta cầm bút gạch thẳng tên Trần Nghi khỏi danh sách, không thèm liếc đối phương, âm thanh lạnh lùng nói: “Trong lúc huấn luyện, nếu một người ngay cả điều kiện cơ bản nhất là đúng giờ cũng không làm được, cút đi!”
Từ “cút đi” tràn ngập khí phách mà không chút nào khoan dung lập tức khiến toàn bộ học viên đều rung động, người trẻ tuổi tên Trần Nghi dường như không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, mình chỉ đến muộn có hai phút đã bị anh ta đuổi ra?
Đừng đùa?
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Nghi đỏ lên vì xấu hổi: “Không phải tôi cố ý đến muộn! Hơn nữa tôi đã tham gia vài cuộc thi người mẫu, lúc phỏng vấn tôi còn…..”
“Nói xong chưa?” Ánh mắt Chu Vân sắc bén cắt ngang lời nói hùng hồn đầy lý lẽ của cậu ta, anh ta nhướn mày nói, “Sao cậu còn chưa đi? Muốn tôi tự mình tiễn cậu ra sao?”
“Anh!” Trần Nghi tức giận đến xanh mặt, cuối cùng chỉ phải hung hăng đóng sầm cửa ra ngoài.
Không thể đoán được huấn luyện còn chưa bắt đầu đã có một người bị đào thải. Trong khoảng thời gian ngắn, cả phòng huấn luyện nho nhỏ lặng ngắt như tờ, một áp lực vô hình đè nặng trong lòng mọi người. Cảm giác hưng phấn và tự tin ban đầu đã tiêu tán không ít.
Chỉ có Tần Diệc và người ngồi cuối cùng là vẫn không biến sắc.
Chu Vân khá vừa lòng với phản ứng của bọn họ, lại nói: “Thí sinh nam lần này tổng cộng có 18 người, cuối cũng chỉ có 10 người trúng tuyển vào Thiên Lộ của chúng tôi, thâm chí không đến mười, nói cách khác, sau một tuần, trong số các cậu sẽ có khoảng một nửa bị đào thải. Nếu như các cậu không có đủ năng lực trổ hết tài năng trong quá trình cạnh tranh, vậy ở chỗ nào về chỗ đó đi thôi!”
Nghe lời nói của anh ta, các học viên đều nhịn không được nhìn nhìn lẫn nhau, mỗi người ở đây đều là đối thủ của mình.
Nghề người mẫu này cạnh tranh rất kịch liệt, chỉ một gian huấn luyện nho nhỏ thôi cũng đủ thấy, Chu Vân vừa ra oai phủ đầu một phen, ngay lập tức áp lực cạnh tranh gia tăng gấp mấy lần, mới ban đầu đã bồi dưỡng ý thức cạnh tranh của người mẫu, khó trách cả công ty đều bảo trì được không khí cạnh tranh.
Khóe miệng Tần Diệc ngược lại lộ ra ý cười, huấn luyện viên này, có ý tứ vượt ra khỏi ý liệu của hắn.
Giới thiệu việc huấn luyện và một chút tình huống trong công ty xong, Chu Vân cầm lấy danh sách bắt đầu điểm danh.
“Hạ Vũ.”
“Có.” Cậu trai tóc nâu vàng ngồi phía đầu lập tức cung kính đáp, vì tỏ vẻ tôn kính, cậu ta còn đứng hẳn dậy.
Chu Vân nhìn cậu ta một cái, mặt không chút thay đổi nói:“Không cần đứng dậy, còn nữa, nhuộm lại tóc đi, người mẫu chỉ khi cần phối hợp với thiết kế mới thay đổi tạo hình.”
“….Em biết.” Hạ Vũ vốn muốn biểu hiện một chút, ai ngờ tự làm mất mặt, không khỏi xấu hổ ngồi xuống.
Khi điểm danh đến Triệu Dương, cậu nhận được đãi ngộ tương tự.
“Tần Diệc.”
“Có.” Tần Diệc lên tiếng.
Chu Vân nhíu nhíu mày, ra lệnh: “Bỏ khẩu trang của cậu ra.”
Tần Diệc bất đắc dĩ nghe theo, sau đó…… Sau đó một lần nữa hắn trở thành tiêu điểm chú ý.
“Đậu xanh, vì sao một tên mặt đầy mụn cũng được vào Thiên Lộ?”
“Bảo sao anh ta mang khẩu trang, không phải bị bệnh truyền nhiễm chứ.”
“Anh ta làm thế nào mà qua được phỏng vấn? Trong này nhất định có vấn đề!”
Phòng huấn luyện vốn yên tĩnh nhất thời vang lên đầy tiếng thì thầm, Chu Vân hét lên: “Im lặng cho tôi!”
Tiếng huyên náo ngưng bặt, nhưng ánh mắt các học viên nhìn Tần Diệc có đủ loại hàm ý, sắc mặt Triệu Dương lúc đầu có chút kinh ngạc, sau cũng ngầm cười trộm, ha ha, cho anh kiêu ngạo, anh cũng có hôm nay!
“Đối với một người mẫu, mặt đẹp hay không không quan trọng, cho dù những người mẫu giỏi nhất vẫn có những người không hề đẹp, hi vọng mọi người nhớ kĩ!” Chu Vân nghiêm khắc lớn tiếng nói một câu, tuy ý của anh ta cũng không phải để bảo vệ Tần Diệc, nhưng các học viên nghe xong lại càng xác định tên Tần Diệc này nhất định là đi cửa sau.
Tần Diệc ngược lại không thèm để ý, dù sao thì… hắn vốn là đi cửa sau.
“Tiếp tục điểm danh, Thẩm Hựu.”
Lúc này, anh trai lạnh lùng ngồi phía cuối ngồi thẳng thân mình, lớn giọng: “Có.”
Âm thanh của người này rất đặc biệt, vừa vang dội rõ ràng, vừa trầm thấp như sấm rền.
Chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, nhưng dường như đối với người này, chẳng có gì đặc biệt, cậu ta vẫn ngồi trầm mặc ở đó, rõ ràng tuổi không lớn, nhưng ánh mắt lại khiến người ta có ảo giác không dám đối diện.
Ngay cả Tần Diệc cũng không khỏi nhìn cậu ta nhiều vài cái.
Sau khi kết thúc điểm danh, Chu Vân rất nhanh liền bắt đầu chương trình học buổi đầu tiên.
Buổi sáng ngày đầu tiên nhanh chóng trôi đi, không có quá nhiều thực hành, chủ yếu là giới thiệu về nghiệp vụ người mẫu và một ít tri thức lý luận, đối với Tần Diệc mà nói, mấy thứ này hoàn toàn không cần nghe.
Giữa trưa, các học viên đều xuống ăn trong nhà ăn của công ty, Tần Diệc đang lắc lư xuống lầu, di động trong túi hắn lại rung lên.
Hắn nhìn màn hình, trực tiếp bấm nghe: “Bùi Hàm Duệ?”
“Ngày đầu tiên ở Thiên Lộ cảm giác thế nào?” Đầu kia truyền đến tiếng đàn ông ôn hòa từ tính.
Tần Diệc liếc mắt nhìn Triệu Dương đang đi về phía hắn, chậm rãi đáp: “Tàm tạm, nhưng hơi nhiều muỗi.”
Bùi Hàm Duệ hiển nhiên không hiểu ý hắn, trầm mặc một chút, anh đổi đề tài: “Nếu buổi tối rảnh, đến chỗ tôi một chuyến đi.”
“…..Được.”
Tần Diệc còn chưa kịp ngắt điện thoại, thanh âm xấu xa không cao không thấp của Triệu Dương đã vang lên: “Ai u, Tần đại soái ca của chúng ta, cái mặt đầy mụn này là sao? Không phải ăn nhầm thứ gì chứ?”
Tần Diệc trợn trắng mắt, mặt không đổi sắc nghiêm túc nói: “Bởi vì anh mày bị bệnh cứ thấy cái gì bẩn là mọc mụn.”
“……”
Ai dè Triệu Dương tức quá, không thèm nghĩ nhiều rống ầm lên: “Có giỏi thì tan học đừng có về!” (Ý em nó là đợi cổng trường đánh nhau =)))))
Tần Diệc liếc mắt, nhìn cậu ta như đang nhìn một thằng ngu.