Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 9


Đọc truyện Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta – Chương 9

Lạc dư nhi được cô giáo sắp xếp ngồi ngay bàn trên cô và phong cung thần. Với tính cách hòa đồng của mình, tiểu tình lạo bắt chuyện ngay với cô bạn:

“chào bạn, tên mình là tường thương tình”

lạc dư nhi mỉm cười,nói:

“Ồ, cái tên thật ấn tượng”

ấn tượng, chắc hẳn cô bạn này cũng cảm thấy tên cô rất kì quặc ha, không sao. cái tên không liên quan tới con người, cô mỉm cười, nói:

“mình gọi cậu bằng tên tiếng việt nhé”

cô bạn gật đầu:

” tất nhiên, bạn cứ gọi mình là dư nhi đi, thường thì mọi người cũng hay gọi mình như vậy”

Cô gật đầu:

“vậy được, mình sẽ gọi cậu như thế, nếu có chuyện khó khăn, cứ bảo mình giúp nhé!”

Lạc dư nhi cũng gật đầu, cả hai người họ làm thân với nhau rất nhanh chóng, tới mức, giờ ra chơi cô đã nắm tay cô bạn xuống căn tin cùng ngồi với hội 6 người của cô.

Tất cả làm quen với nhau rất nhanh chóng, ai cũng quý mến cô bạn mới bởi ngoại hình xinh đẹp, tính cách thân thiện, thông minh. Nhưng cảm giác từ đầu đến cuối, phong cung thần chưa hề nói câu nào. Chu dương vỗ vai cậu ta:

“ê, sao hôm nay mày ít nói vậy?”


hoàng lạc mỉm cười, nói:

“còn gì nữa chứ? hôm nay có tiểu mỹ nhân vào nhóm, cậu ta thấy xinh quá nên không nói được câu nào chứ sao”

mọi người nhìn phong cung thần cùng cười, ai ngờ anh đập bàn đứng dậy, nói:

“nhập nhóm sao? nếu các cậu muốn thêm thành viên mới, vậy chi bằng loại tôi đi, còn nếu không thì sẽ không có ai được thêm vào nhóm”

sau đó, phong cung thần mang bộ mặt khó chịu bước đi. hoàng lạc ngơ ngác nói:

“gì vậy tôi nói sai gì rồi sao?”

mọi người im lặng không nói gì, lạc dư nhi thì cúi đầu, lặng lẽ nói:

“hình như cậu ấy không thích tôi lắm nhỉ?”

mọi người, vội vã an ủi cô bạn:

“không có đâu, đừng nghĩ như vậy chứ”

“cậu xinh như vậy, ai nỡ ghét”

“đúng đó, đúng đó”


lạc dư nhi mỉm cười, nói:

“mình không sao, mình đi vệ sinh 1 lát nhé”

Nói là đi vệ sinh, thực ra, lạc dư nhi là đi tìm phong cung thần. Cuối cùng, cô ta cũng tìm thấy anh ở sân vận động của trường, phong cung thần đang chạy xung quanh sân vận động, không ngừng nghỉ, mồ hôi toát ra không ngừng.

lạc dư nhi bước đến, gọi to:

“phong cung thần”

anh dừng bước, quay người lại. Lạc dư nhi bước đến, nói:

“anh có cần phải tỏ ra thái độ với em như vậy không?”

anh không nhìn mặt cô ta, nói:

“thái độ của tôi rất bình thường, nếu cô thấy chướng mắt, thì có thể cút khỏi đây, không cần nhìn làm gì nữa”

Lạc dư nhi cười lạnh 1 cái, nói:

” Vậy là anh nghĩ sai về em rồi. em biết anh thích cô bạn đó, em nói anh hay, bảo vệ cô ấy cho tốt 1 chút, em thấy rất dễ bị lợi dụng lừa gạt”

“cô định làm gì, tôi nói cho cô hay, nếu cô giám đụng vào tiểu tình, vậy đừng trách tôi”

cô ta cười, quay lưng bước đi:

“thôi bỏ đi, chúng ta đã có hôn ước, sớm muộn gì rồi em cũng sẽ có được anh, chồng chưa cưới”

phong cung thần, siết thật chặt hai bàn tay thành nắm đấm, trên đời này, mọi người tưởng anh có tất cả, nhưng thật ra thì chẳng có gì. trên đời này, có biết bao người mong ước vị trí của anh, nhưng anh lại không muốn nó.

Nhưng cuộc đối thoại này, giữa anh và lạc dư nhi, thật không may, lại để cho, kì chính lâm nghe thấy từ đầu đến cuối. phong cung thần, mày được lắm, rõ ràng đã có vợ chưa cưới, đã có hôn ước tốt đẹp, mày còn muốn để mắt tới tiểu tình? cô ấy yêu mày nhiều như vậy, lẽ ra mày không nên xuất hiện trong cuộc đời cổ. không, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải đau lòng vì mày.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.