Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Chương 75: Ngoại truyện 2 part 1


Bạn đang đọc Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy – Chương 75: Ngoại truyện 2 part 1

Ngoại truyện 2: Hứa Tiểu Ba
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Tiểu Ba và La Kì Kì luôn cùng một nhà với nhau khi chơi bài; khi mọi người đi ra ngoài chơi, Kì Kì chỉ ngồi sau chiếc xe đạp cũ của Tiểu Ba, đi nhà hàng ăn cơm, Kì Kì luôn chiếm lấy vị trí bên cạnh Tiểu Ba, dù ai tới cũng không chịu nhường; hai người ngồi trên sofa cùng xem băng đĩa, Tiểu Ba để Kì Kì cùng xem Lí Liên Kiệt đóng “Tiếu ngạo giang hồ”, Kì Kì lại lôi kéo tay áo Tiểu Ba đòi xem Roman Holiday; hai người đều thích đọc sách, thường là một người nằm trên sofa, một người ngồi trước đèn bàn, ai làm việc của người đấy, không để ý đến nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn đối phương một cái, có lúc đối phương không hề có cảm giác gì, có lúc ánh mắt lại chạm vào nhau, cười với nh tiếp tục cúi đầu đọc sách của mình…
Roman Holidaylà một bộ phim hài lãng mạn năm 1953.
Hứa Tiểu Ba biết bản thân mình có một vài điểm không giống bạn bè, Kì Kì và họ cũng có những điểm khác biệt, một chút khác biệt đó, làm cho anh và Kì Kì luôn hết sức ăn ý, làm cho anh vẫn ở một nhà với cô.
Mãi đến ngày đó.
Anh trở về từ bên ngoài, đến cổng trường đón Kì Kì, nhìn thấy Kì Kì và một đám bạn cùng lớp cãi nhau ầm ĩ đi ra cổng trường.
Đêm diễn văn nghệ vừa kết thúc, trước cổng trường toàn là người với người. Kì Kì và một cô gái xinh đẹp nắm tay nhau, vô cùng thân mật đi tới, bị một đám bạn học vây quanh. Họ vừa nói vừa cười, đi đường cũng không tử tế, người này đẩy người kia một cái, người kia đánh người này một cái, rồi lại cãi vã, không biết họ nói gì, một đám người cười đến nghiêng ngả.
Ngọn đèn ngoài cổng trường rất sáng, làm tinh thần họ càng phấn chấn bồng bột, chiếu rõ từng người.
Thật ra, hình ảnh này cũng không có gì đặc biệt, là hình ảnh mà trong trường mỗi ngày đều có.
Nhưng đó là, anh vẫn rất nỗ lực truy đuổi, nhưng vẫn không có cách nào có được tất cả.
Tinh thần phấn chấn bồng bột đó, ánh sáng tươi vui đó không thuộc về anh, lần đầu tiên anh hiểu, có lẽ —— Kì Kì và anh chẳng phải người một nhà.
Anh đã đợi Kì Kì nửa buổi tối, lúc này, lại do dự. Anh không muốn kéo cô ra khỏi đám bạn phấn chấn bồng bột đó, trong thế giới của anh không có phấn chấn và tươi sáng như vậy.
Kì Kì rất vui vẻ, vừa nói vừa cười, là cô gái có thể thoải mái tùy ý để giáo viên, bố mẹ và các bạn nhìn thấy mình nghịch ngợm gây sự, không có một tia âm u, càng không có một tia chua xót.
Phía sau Kì Kì, là cổng trường, ngọn đèn chiếu rọi xuống cổng trường trang nghiêm, giống như một vệ sĩ, là tất cả giáo viên, bố mẹ và toàn xã hội đến giúp Kì Kì có thể bay cao.
Anh nhìn cổng trường, trong lòng nổi lên chua xót nồng đậm, cánh cổng này đốiác, đi vào thật quá dễ dàng, nhưng đối với anh, lại vô cùng gian nan.
Kì Kì đột nhiên nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua chỗ anh, không chờ anh lảng tránh, gương mặt cô bỗng nhiên sáng ngời, mừng rỡ chạy về phía đường đối diện.
Trong giây phút đó, anh cảm thấy niềm vui tràn đầy, chua sót trong lòng trở thành hư không, giống như xuyên qua đường cái bay tới được một chút hy vọng.
Anh khống chế niềm vui sướng, sợ nó quá rõ ràng, bị ông trời thấy được, lại bị thu về. Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn biết mình là cậu bé không được ông trời quan tâm chăm sóc.
Kì Kì hỏi anh: “Anh ở đây chờ em bao lâu rồi? Sao anh không gọi em?”

Anh cười nói: “Vừa mới đến thôi, vừa lúc nhìn thấy các em đi ra.”
Bạn của Kì Kì cũng đến đây, một đám người dùng những ánh mắt khác thường đánh giá kỹ anh, dường như họ chỉ liếc mắt một cái đã biết được họ không phải cùng loại với anh.
“Kì Kì, nhanh lên, cùng đi ăn món cay nóng nào.” Đám bạn cùng lớp gọi Kì Kì.
Một bên là anh, một bên là bạn học, Kì Kì đứng giữa họ mà do dự, không biết nên đi cùng đám bạn, hay ở lại bên anh.
Tiểu Ba nhìn đám thiếu niên có ánh mắt trong sáng, quyết định thay Kì Kì, “Kì Kì, đi chơi cùng các bạn đi.” Nói rồi anh mỉm cười xoay người bước đi.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Tiểu Ba đơn độc một mình, cô đơn bước đi.
Anh biết Kì Kì đang đi trên con đường trái ngược với anh, những khoảng thời gian tươi đẹp, được tất cả mọi người chúc phúc vui vẻ.
Như vậy rất tốt!
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tim anh đập nhanh hơn, chưa kịp quay đầu, Kì Kì liền nhảy tới bên người anh, khoác cánh tay anh, cười tươi như hoa.
Vào lúc ấy, trong lòng anh có cảm động thật sâu, còn có vui sướng.
Anh hỏi: “Em không đi ăn món cay nóng à?”
“Em ăn thịt dê nướng.” Kì Kì rất rụt rè biểu lộ tầm quan trọng của anh trong lòng mình, lập trường kiên định nói cho anh lựa chọn của cô.
Trong niềm vui sướng, anh cũng không suy nghĩ sâu xa lựa chọn của Kì Kì, hay là, vào lúc ấy, anh còn ôm ảo tưởng, nghĩ rằng mình vẫn có thể thực hiện ước mơ của mình, anh và Kì Kì vẫn đang là người một nhà.
Nhưng, ảo tưởng cuối cùng cũng vỡ vụn.
Anh cần phải gánh vác trách nhiệm trên vai mình, không thể vì ước mơ của bản thân mà trốn tránh tất cả trách nhiệm, con người không thể chỉ sống vì mình, vì vậy, anh quyết định gạt ước mơ của mình sang một bên.
Anh biết rõ, anh sẽ dần dần trở nên giống y những người bên cạnh mình, anh sẽ dần quên đi bản thân mình vốn có ước mơ gì, anh không thể trở lại thành người có một chút khác biệt như trước nữa, nhưng, trên người Kì Kì vẫn có.
Rất nhiều đêm, anh hút thuốc, trong làn sương khói lượn lờ, anh lại nhớ tới vô vàn kỷ niệm từ trước đến nay. Thời gian sáu năm, anh gần như đã nhìn cô lớn lên từng chút một, giữa họ có rất nhiều kỷ niệm đẹp đẽ, anh cũng tin rằng Kì Kì rất vui vẻ. Nhưng mỗi một lần, anh luôn nhớ tới hình ảnh trước cổng trường vào tối hôm đó, khi đó Kì Kì có thần thái tươi sáng, tràn đầy sức sống.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cảm thấy là anh chăm sóc và làm bạn với cô bé này, bây giờ lại đột nhiên phát hiện thật ra là cô bé này làm bạn và chăm sóc anh.

Anh Lí chê cười anh nhẹ nhàng cẩn thận bảo vệ Kì Kì như thần giữ của, không cho phép bất cứ kẻ nào vấy bẩn cô, anh vẫn nghĩ mình giống như một người anh trai luôn bảo vệ Kì Kì, bây giờ mới đột nhiên hiểu được, là anh bảo vệ Kì Kì, hay còn có chính bản thân mình, sâu trong lòng anh cất giấu một chút ánh sáng.
Cho dù ngẩng đầu lên vào lúc nào, cũng có thể nhìn thấy cô bên cạnh, như vậy cho dù cúi đầu thấy cái gì, cũng sẽ tin tưởng vững chắc ngày mai lại tốt đẹp.
Anh vẫn nghĩ Kì Kì cần anh bảo vệ, nhưng thật ra sâu trong lòng anh vẫn vì điều này mà giãy giụa, chỉ cần không cẩn thận sẽ tắt đi bất cứ lúc nào, là ánh sáng yếu ớt cần bảo vệ.
Kì Kì cũng không cần anh bảo vệ, khi anh không ở bên, Kì Kì rất nhanh đã có bạn bè mới, cuộc sống mới, rất vui vẻ thoải mái.
Nhiều năm như vậy, có lẽ chỉ là trong đáy lòng anh có một chút tư tâm, kéo cô vào thế giới của họ, làm người một nhà với anh, vô tình đã ngăn cách cơ hội cô kết giao với bạn bè.
Bây giờ, anh còn muốn tiếp tục kéo cô về làm người một nhà sao?
Anh hiểu rõ tính cách của Kì Kì, chỉ cần anh ở đây, Kì Kì vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ anh, nhưng anh cũng hiểu rõ trí tuệ của cô, chỉ cần trí tuệ của cô được cô phát huy hết, cô nhất định sẽ trở thành một hòn ngọc quý.
Kì Kì còn không biết bản thân rốt cuộc muốn gì, cho dù cô ở lại trong thế giới của họ, cô cũng sẽ mơ hồ không biết mình bỏ lỡ cái gì, càng không tiếc nuối vì những gì mình lỡ mất.
Nhưng, anh biết!
Anh lựa chọn cắt đứt với Kì Kì!
Anh biết Kì Kì rất đau buồn, nhưng anh còn đau buồn hơn cô, bởi, anh không chỉ gánh trên lưng nỗi buồn của mình, mà còn gánh cả nỗi buồn của cô.
Anh biết dưới ánh nắng mùa hè chói chang, Kì Kì ngồi cả ngày bên bờ sông hút thuốc, hút hết cả một bao, nhưng anh biết Kì Kì sẽ không biến mình thành người suy sút sa đọa, đừng hỏi vì sao anh biết, anh biết điều đó, cũng giống như anh biết bản thân mình vĩnh viễn không chịu khuất phục trước ông trời, dù ông trời có làm khó anh thế nào, anh cũng nhất định giành chiến thắng.
Kì Kì lên trung học phổ thông, cất giấu tất cả phản nghịch và tùy ý khi xưa, bắt đầu làm một học sinh tốt.
Trong khoảng thời gian này, anh rất mệt mỏi.
Lúc trước anh Lí hơi vội vàng trong chuyện làm ăn, quá cầu thành, khi trụ cột còn chưa đứng vững, đã ham mê theo đuổi việc khác, không thể nhìn ra có vấn đề gì, nhưng chỉ vừa gặp vài chuyện nhỏ đã lung lay không thể trụ vững, tất cả đồng loạt ngã xuống. Những việc làm ăn khác anh Lí đều để lại cho người khác, cuối cùng chỉ bảo vệ quán karaoke và phòng khiêu vũ.
Nhưng anh Lí đã che chở cho anh và Ô Tặc, lại thế chấp vũ trường Bên Dòng Nước để cho vay nặng lãi, dùng tiền mặt tạo quan hệ với tòa án, bồi thường tiền cho người bị đánh đến tàn phế, cho tiền và quà nhóm cai quản ngục giam, nhờ họ giúp đỡ, chăm sóc Ô Tặc, không ép bức Ô Tặc.
Tuy quán karaoke vẫn làm ăn bình thường, nhưng đã bị vụ kiện làm ảnh hưởng, hơn nữa bấy giờ chuyện cạnh tranh cũng khó khăn hơn trước kia rất nhiều, tiền thu được ngày một ít, số tiền kiếm được mỗi ngày còn không đủ để trả tiền lãi vay nặng lãi, mà đáng sợ hơn cả chính là những đối thủ, là “bạn tốt” khoanh tay đứng nhìn, nhòm ngó thời cơ mà ra tay, tựa như chỉ chờ họ xoay người một cái, sẽ lập tức uy hiếp cắn xé họ, xâu xé họ thành nhiều phần.

Đôi khi, anh cũng rất sợ hãi, sợ họ không thể chống chọi được nữa, anh Lí sẽ bị đuổi giết đòi nợ; sợ mất đi người giúp đỡ, ở trong ngục giam, dù Ô Tặc không bị thương trên thân thể, nhưng tâm lý lại bị ảnh hưởng xấu; sợ bọn họ đều không có ngày mai.
Nhưng, anh không thể làm cho bất cứ kẻ nào biết mình đang sợ hãi, bằng không những người đó sẽ lập tức thay lòng đổi dạ, cũng không thể để anh Lí biết mình đang sợ hãi, vì anh Lí tin anh có thể tươi cười đối mặt với tất cả mọi chuyện, có điều, bản thân anh biết mình đang sợ hãi, tối nào cũng ngủ không yên, thường bừng tỉnh giữa cơn ác mộng.
Sáng hôm sau, anh lại mỉm cười, tự tin tràn đầy đối diện với mọi người, dùng cái vẻ phóng túng, chẳng hề để ý để che giấu nỗi lo và sự sợ hãi của mình.
Đôi khi, thật sự không chống đỡ nổi, anh sẽ đi đến bờ sông trong rừng, ngồi bên bờ sông, vừa hút thuốc vừa nghỉ ngơi. Sau đó, anh mới có thể làm ột ngày căng thẳng trùng xuống, làm ột ngày tươi cười biến mất.
Mười giờ tối hàng ngày, Kì Kì sẽ mang theo túi sách, sải bước trên con đường nhỏ ven rừng, có lúc cô nghĩ ngợi sâu xa, có lúc lẩm bẩm ngâm nga tiếng Anh, cô đang nỗ lực phấn đấu vì ngày mai.
Khi anh nhìn thấy cô, có thể tạm quên đi sợ hãi và lo lắng, chỉ hưởng thụ cảm giác yên tĩnh, bình an trong chớp mắt.
Có một buổi tối, anh vào rừng nghỉ ngơi và đã gặp Trương Tuấn.
Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Trương Tuấn âm thầm đi theo Kì Kì, lúc đầu anh còn nghĩ Kì Kì đắc tội với Trương Tuấn, nhưng mấy ngày liền, anh đều vào rừng chờ Kì Kì, mới biết không phải vậy, Trương Tuấn đang đưa Kì Kì về nhà.
Anh và Trương Tuấn đều rất cẩn thận, nhưng không biết vì sao Kì Kì lại phát hiện được có điều khác thường, làm bộ trấn định kêu to: “Tiểu Ba, anh ra ngoài đi, em đã nhìn thấy anh rồi.”
Anh không nhịn được cười rộ lên, sau khi lại cảm thấy chua xót, Kì Kì vẫn không hiểu, cô và anh đã không còn là người một nhà nữa, hơn nữa —— vĩnh viễn cũng không thể là người một nhà!
Vào lúc ấy, có ba người đang đau khổ.
Vẻ mặt Kì Kì khó nén nỗi thương tâm, vừa đi vừa không cam lòng nhìn xung quanh: “Tiểu Ba, Tiểu Ba, anh đi ra đi!”
Rốt cuộc, cô cũng từ bỏ, như đột nhiên mất đi tất cả tinh thần, khoá lưng, rụt đầu, chậm rãi bước đi.
Trương Tuấn nấp trong rừng cây, dựa lưng vào thân cây to, hai tay cắm trong túi quần, ngửa đầu nhìn chằm chằm ngọn cây, vẫn không nhúc nhích.
Biết Kì Kì đã biến mất ở ngã rẽ, Trương Tuấn vẫn duy trì tư thế đó, ngay cả Tiểu Ba cũng có thể cảm nhận được nỗi đau buồn và cô đơn trong lòng cậu, giữa sự kinh ngạc, Tiểu Ba bắt đầu hiểu được tâm tư của cậu, cậu trai này có một đôi mắt tinh anh, có thể nhìn ra cái tốt ẩn trong con người Kì Kì.
Tiểu Ba nhìn Trương Tuấn, có chút hâm mộ cậu.
Trong vòng luẩn quẩn ấy, thật dễ dàng sa đọa, để sống lại là rất gian khó, vậy mà cậu thiếu niên này lại may mắn đến cỡ nào, mới có thể có cơ hội một lần nữa, bây giờ cậu và Kì Kì đang cùng đi trên một con đường.
Trương Tuấn cúi đầu, chậm rãi đi ra rừng cây.
Tiểu Ba vẫn ngồi như trước, châm một điếu thuốc, nhả ra một vòng tròn khói, nhìn sương khói dần dần tan đi, cũng như đang nhìn tất cả ước mơ đều dần dần mất đi.
Khi có thành tích thi giữa kỳ của Kì Kì, anh Lí rất bất ngờ, nói không ngờ Kì Kì lại lợi hại như vậy.
Đứng thứ hơn hai mươi trong khối ở trường Nhất Trung, đây là thành tích mà rất nhiều người khát vọng, nhưng Tiểu Ba biết, Kì Kì chỉ mới cất cánh, cô còn đang tìm kiếm phương hướng.

Sau đó, anh không còn lo lắng nhiều về cô nữa, bắt đầu thật sự hòa nhập vào thân phận mới, cuộc sống mới của mình.
Vô thức, số lần anh đến rừng cây ngày một ít đi.
Tuy nhiên, mỗi khi gặp phải áp lực lớn, hoặc nhớ tới Ô Tặc, bước chân anh lại bất giác đi tới đó, lẳng lặng ngồing đêm, chậm rãi hút thuốc.
Kì Kì có bạn bè mới, là nam sinh nhìn qua đã thấy xán lạn như ánh mặt trời.
Cô có vẻ cũng bắt đầu thật sự hòa nhập vào cuộc sống mới, cô đạo diễn chương trình văn nghệ cho các bạn trai trong lớp, mỗi bạn đều được cô phân chia nhiệm vụ thỏa đáng, mà khi những nam sinh bên cạnh nhìn cô, cũng mang theo ánh nhìn ngưỡng mộ, thưởng thức.
Kì Kì càng ngày càng giống một học sinh ngoan giỏi bình thường, nỗ lực học tập, quan tâm đến tập thể lớp, tích cực tham gia các hoạt động tập thể, thân thiết với bạn bè, có rất nhiều bạn tốt, có lẽ cô còn có thể đang thầm mến một nam sinh nào đó, có lẽ còn có thể có mấy nam sinh đang thầm mến cô.
Anh rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy hình ảnh tích cực, nỗ lực của cô, anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, anh đã nỗ lực, nhưng lại không tích cực.
Cuộc sống đã không còn cách lựa chọn nào khác nữa, nhưng thái độ đối mặt với nó lại vĩnh viễn từ lựa chọn của chính bản thân mình, chẳng lẽ ngay cả dũng khí làm việc đó anh cũng không có?
Anh kinh ngạc suy nghĩ một lúc, dập tắt điếu thuốc còn chưa hút hết.
Càng khó khăn, càng phải yêu quý bản thân, đây là đạo lí anh dạy Kì Kì, thế mà chính anh lại quên.
Từ sau khi Ô Tặc gặp chuyện không may, Tiểu Ba hút thuốc rất nhiều, uống rượu cũng rất nhiều, nửa đêm còn thường xuyên ra ngoài đua xe cá độ. Anh Lí không khuyên anh, giả như không biết gì, làm anh em nhiều năm như vậy, anh hiểu Tiểu Ba không phải loại người phóng túng như thế.
Tiểu Ba mới 19 tuổi, những người cùng tuổi với anh còn đang hưởng thụ cuộc sống được bố mẹ che chở, mà anh đã phải lo lắng đủ chuyện, vất vả kiếm sống, nếu không có con đường nào để phóng thích, có lẽ anh sẽ bị áp lực làm suy sụp.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Tiểu Ba khôi phục lại bình thường, không say rượu nữa, không ra ngoài đua xe nữa.
Tống Bằng rất buồn bực hỏi: “Tiểu Ba, anh bị kích thích gì thế? Tại sao đột nhiên không đụng đến thuốc lá, không đụng đến rượu nữa? Chẳng lẽ anh dính phải cô bạn gái quản giaTiểu Ba cười hì hì nói: “Chính là không có bạn gái để yêu, nên mới tự đối tốt với mình một chút.”
Mọi người đều cười vang, không ai nhận ra điều gì trong lời nói của Tiểu Ba, anh Lí nhìn Tiểu Ba cười, đây mới là Tiểu Ba! Tất cả mọi chuyện đã tốt rồi!
Không biết Tiểu Ba đã làm thế nào với Tống Kiệt, mà Tống Kiệt lại giúp anh, Tiểu Ba vay mượn tiền khắp mọi nơi, mở một sân trượt băng, mọi người đều không hiểu vì sao một Tống Kiệt vốn luôn khôn khéo lại bắt đầu đi làm chuyện không được lợi lộc gì, còn anh Lí không thấy ngạc nhiên, Tống Kiệt không phải người bình thường, anh ta rất biết nhìn người, biết rằng mình giúp Hứa Tiểu Ba một phen, sẽ đổi lấy được lòng cảm kích cả đời của Tiểu Ba, đối tượng anh ta đầu tư lần này không phải chuyện kinh doanh, mà là con người Hứa Tiểu Ba này. Bản thân anh Lí vốn là người từng trải, nên anh hiểu được việc làm của Tống Kiệt.
Tiểu Ba vô cùng quý trọng cơ hội Tống Kiệt giành cho anh lần này, vô cùng mạo hiểm, vì tiết kiệm tiền trang hoàng, anh mời người làm công là nông dân, nông dân Trung Quốc là những người thuần phác nhất, nhưng cũng là người gian trá nhất, bọn họ có tâm lý biện chứng mộc mạc, các người là người thành phố văn minh hiện đại, các người giao tiền cho chúng tôi, chúng tôi có tận lực làm việc hay không là quyết định của chúng tôi, dù có chửi ầm lên, hay khách khí lễ độ, họ đều ra vẻ thành thật làm theo niềm tin của họ.
Tiểu Ba ở công trường nhìn vài ngày, đã hiểu được tất cả, chuyển giường đến công trường, ở cùng chỗ, ăn cùng chỗ với những người nông dân lao động, mỗi ngày còn dạy sớm hơn họ, làm việc còn muộn hơn họ, làm gì cũng rất nghiêm túc, khi lắp kính, hai tay bị thương chảy máu, anh cũng không rên một tiếng, cách ngày lại vác xẻng đi khơi cống thoát nước, bị thương rất nhiều lần, ngoài giao nhiệm vụ ọi người, anh không nói thêm một câu vô nghĩa nào, vẫn cố gắng làm việc, làm việc hết mình, những người nông dân chất phác kia đã bị kích phát một mặt rồi, họ bắt đầu dùng toàn sức lực vào công việc, lại còn khuyên Tiểu Ba nghỉ ngơi, Tiểu Ba nói gì, họ đều lập tức làm theo.
Trước khi thời tiết nóng lên, sân trượt băng cơ bản đã được trang hoàng xong, vừa mới khai trương mà việc kinh doanh đã rất thuận lợi, anh Lí biết rốt cuộc họ đã sống qua những ngày tệ nhất, họ đã sống sót. Thành công này không chỉ là một sân trượt băng, từ đầu tới cuối Tống Kiệt đều để trong mắt, họ đứng giữa bầy sói, rốt cuộc cũng thắng được một kẻ có mắt nhìn, có năng lực, có quan hệ đồng bọn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.