Bạn đang đọc Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy – Chương 68 part 1
Chương 16: Vĩnh viễn nhớ kỹ nụ hôn đầu tiên
Chiều thứ tư, sau giờ học, giáo viên chủ nhiệm bảo tôi đến văn phòng cô một chuyến.
Tôi cũng mơ hồ hiểu được cô ấy muốn nói gì, quả nhiên, cô ấy kể lể về những học sinh yêu sớm từ mấy năm trước, dùng thành tích giảm sút của họ, thất bại khi thi vào đại học của họ để giáo dục tôi chuyện yêu sớm tuyệt đối là không đúng. Lại đứng trên góc độ cùng là nữ, cố ý cường điệu nữ sinh phải xử lý chuyện tình cảm dựa trên lý trí, bất kể là tâm lý hay thể chất, yêu sớm sẽ để lại thương tổn cho nữ sinh nhiều hơn nam sinh rất nhiều.
Cô ấy tận tình khuyên bảo cả một giờ, tôi vẫn im lặng.
Vừa ra khỏi văn phòng, tôi liền ném tất cả những lời cô ấy nói vào thùng rác, không phải cô ấy nói không có đạo lý, mà là, đạo lý của cô quá to lớn, tôi còn hiểu nhiều hơn cô, cô đã đánh giá quá thấp tâm trí của tôi.
Trương Tuấn cũng bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến nói chuyện, nhất định là đã khuyên anh chia tay. Nhưng chúng tôi đều làm như chưa xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không trao đổi với nhau về vấn đề này.
Giáo viên, đối với tôi và Trương Tuấn mà nói, vô cùng đáng ghét, không thể tạo nên sự uy hiếp nào.
Tôi và Trương Tuấn vẫn “yêu sớm” theo ý mình. Tôi đứng đầu cả khối, Trương Tuấn chỉ đứng trên bốn học sinh trong lớp, giáo viên chủ nhiệm lại quen anh rể của anh ấy, nên các biện pháp giáo dục của các giáo viên đều rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn không có tác dụng gì, tuần nào cũng bị gọi đến văn phòng nghe giảng giải. Tôi rất muốn nói với họ, nếu thành tích học tập của tôi bị ảnh hưởng, không chỉ vì yêu sớm, mà còn vì các thầy cô giáo nữa.
Kết quả cuộc thi giữa kỳ, tôi đứng thứ nhất trong khối, Trương Tuấn đứng thứ hai mươi tám.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, như thế này chắc các giáo viên sẽ không nói mãi bên tai chúng tôi là yêu sớm ảnh hưởng đến học tập nữa?
Tối thứ bảy, Trương Tuấn hẹn tôi đến bờ sông tản bộ.
Sắc thu đã tô vẽ trên hai hàng cây bạch dương bên bờ sông. Thoạt nhìn, thấy được một màu vàng óng ánh, có cảm giác huy hoàng nặng nề.
Chúng tôi ngồi trên cây cầu, lặng lẽ nhìn dòng nước chảy bên dưới.
Trương Tuấn đưa cho tôi một chiếc hộp bánh quy bằng sắt, tôi mở ra xem, bên trong là rất nhiều hòn đá xinh đẹp.
Tôi nghi hoặc nhìn anh, anh mỉm cười nói: “Quà sinh nhật muộn.”
Tôi không nhịn được, mím môi cười “Em nghĩ rằng năm nay anh quên.”
Anh nói: “Anh sẽ không quên.”
“Vì sao có nhiều hòn đá thế? Không phải anh nói một năm chỉ đưa cho em một hòn đá thôi
Anh cầm mấy hòn đá lên, lại để chúng rơi xuống qua kẽ ngón tay, phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang, “Mấy năm nay, khi nào thấy thích em anh sẽ đi tìm những hòn đá đẹp, khi nào không thích em sẽ ném những hòn đá tìm được xuống sông. Còn nhớ lúc học cấp Hai, một lần nhìn thấy em và Hứa Tiểu Ba khiêu vũ, đêm đó anh đã chạy tới đây, ném tất cả những hòn đá tìm được xuống sông, vừa ném đá, vừa nói với chính mình, tuyệt đối không được thích em nữa.”
Hình ảnh trong quá khứ chợt hiện lên trong đầu, rõ ràng giống như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua, nhưng thoáng cái mà đã hơn ba năm rồi.
Tôi cười khổ mà nói: “Tối hôm đó, em ngồi ngay dưới chân cầu.”
“Sao?” Anh không hiểu được.
“Vào buổi tối anh ném đá đó, em ngồi ở chỗ kia nhìn anh, sau khi anh rời đi, em mới về nhà, vì về muộn quá nên bị bố mắng ột trận.” Tôi chỉ vào chỗ tối dưới chân cầu, chính là chỗ mà tôi đã ngồi.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, biểu tình trên mặt như buồn lại như vui, rất lạ, chắc tôi cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, từ chân cầu đến trên cầu, chúng tôi dùng hàng trăm ngày mới đi đến được.
Anh cúi đầu nhìn nước sông nói: “Anh vẫn nghĩ em rất ghét anh. Nhưng sau đó em lại giúp anh giấu súng, anh nghĩ không phải với ai em cũng làm giúp việc đó, lúc em không chịu trả súng lại cho anh, ngoài mặt anh sốt ruột, nhưng trong lòng lại rất cao hứng, cảm thấy em có vẻ quan tâm đến anh, nếu không cũng sẽ không đi nghiên cứu mấy điều lệ pháp luật về tàng trữ súng ống. Rồi em lại chĩa súng hỏi anh mấy câu, anh đã nghĩ, có phải em thích anh một chút không, có điều em và Hứa Tiểu Ba luôn ở cùng nhau, anh cũng dựa vào súng để hỏi em, em nói em không thích Hứa Tiểu Ba, anh vô cùng mừng rỡ. Sau đấy, anh bị nhốt vào cục công an tra hỏi, những lúc đặc biệt khó khăn, anh luôn nghĩ đến em, cảm thấy lòng mình vừa sợ hãi, vừa hạnh phúc.”
Khi ấy, người khổ sở không chỉ có anh, tôi thấp giọng nói: “Mỗi lần nhìn thấy anh ở bên người khác, em lại vô cùng khó chịu. Ngày đó em khiêu vũ với Tiểu Ba đã mặc váy đỏ, chính là vì anh… cô gái đó luôn mặc váy màu đỏ.”
“Vì sao lúc ấy em không chịu để ý đến anh?” Trương Tuấn vừa xoa xoa đầu tôi, vừa lắc cánh tay tôi, dùng sức rất mạnh, mạnh đến mức làm tôi cảm thấy đau, tôi cũng biết, anh muốn để tôi cảm nhận được cảm giác đau đớn nà
Tôi im lặng, vui sướng cảm nhận sự đau đớn nhẹ nhàng anh mang lại. Anh thở dài, buông tôi ra.
Ánh mắt anh đau thương, trong lòng tôi nhói đau, tựa vào bờ vai anh, lần đầu tiên, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng khiêm tốn nói: “Sau này chúng ta không cãi nhau nữa nhé, nếu anh không muốn em ở gần Thẩm Viễn Triết, em cũng sẽ xa lánh cậu ấy.”
Anh nhìn tôi, đau buồn lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Kì Kì, nếu em vẫn không thay đổi, thì thật tốt.”
Tôi nghĩ anh đang nói đến tình cảm của mình, hạ ánh mắt, ngượng ngùng nói: “Em sẽ mãi thích anh, vĩnh viễn không thay đổi.”
Anh đột nhiên cúi đầu chạm nhẹ môi mình lên môi tôi.
Cơ thể tôi bỗng cứng lại, trong lòng vừa căng thẳng vừa chờ mong, nhắm hai mắt, không ngẩng đầu, ám chỉ cổ vũ anh.
Anh vẫn do dự, lo lắng, không dám làm bước tiếp theo, tôi chờ đã lâu, anh vẫn không có động tĩnh, tôi thất vọng ngẩng đầu lên, vẫn xấu hổ nhắm chặt mắt, nhưng anh lại cúi đầu hôn lên hai má tôi, tôi nghiêng mặt về phía anh, môi lướt qua mặt anh, chủ động hôn hai má anh. Trong khi da thịt thân cận, đôi môi hai người rốt cuộc cũng tìm thấy nhau, anh thử nhẹ nhàng hôn tôi, nhưng lại lập tức rời đi, tôi vẫn nhắm mắt, cầm lấy tay anh, như thể anh đột nhiên hạ quyết tâm, cúi mạnh đầu xuống, cuối cùng cũng thật sự hôn tôi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng hé mở môi tôi.
Bởi vì tôi ngốc, nên nụ hôn này cũng không động lòng người như trong tiểu thuyết miêu tả, đầu lưỡi hai người thường đụng phải răng, răng chạm vào răng, nhưng chúng tôi vẫn rất mê luyến.
Khi anh dừng lại, tôi vẫn nhắm chặt mắt, toàn thân không còn chút sức lực nào, mềm nhũn dựa vào người anh. Anh ôm chặt tôi, nói: “Kì Kì, xin lỗi, anh là người xấu.”
Tôi vùi mặt vào trong cổ anh, nhỏ giọng hừ hừ: “Ừ, anh là đồ xấu xa. Nhưng mà, em lại thích đồ xấu là anh.”
Trương Tuấn thì thào hỏi: “Người ta nói con gái sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ nụ hôn đầu tiên, không biết có phải thật không.”
Tôi cười nói: “Mười năm sau, anh hỏi lại em sẽ tốt hơn.”
Anh trầm mặc nhìn tôi, cười cười, lại cười đến mơ hồ không r
Gió đêm cuối thu mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, anh cởi áo khoác ra, choàng lên vai tôi.
Tôi co mình trong chiếc áo của anh, im lặng nắm tay anh, tâm tình tôi rất lâu rồi mới thấy bình an. Cảm thấy những mâu thuẫn trước kia thật vô cùng nhàm chán, tất cả những chuyện khác đều trở nên không quan trọng nữa, tôi chỉ biết tôi rất thích anh, chỉ cần anh cũng thích tôi, tôi sẽ rất hạnh phúc.
Anh cũng lặng lẽ ngồi bên tôi, nắm chặt tay tôi, làm cho tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh đột nhiên hỏi tôi: “Em đã nghĩ sau này học ngành gì chưa?”
“Trong khoảng thời gian này, luôn cãi nhau giận dỗi, làm sao có thời gian nghĩ đến chuyện đó? Chẳng lẽ anh có thời gian nghĩ đến nó?” Tôi nửa làm nũng, nửa thầm oán.
“Anh nghĩ rất nhiều, nhất là về tương lai của em.”
“Cái gì? Nói một chút xem.”
Anh ôm tôi chặt hơn, cười nói: “Tối nay không nói đến mấy chuyện này, được không?”
Rõ ràng chính là anh nhắc tới mà, tôi cười, lòng tràn đầy vui mừng, chỉ có tình yêu với anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Anh nắm tay tôi, ngẩng đầu nhìn trời, cười nói: “Kể cho em một câu chuyện cười.”
Giữa những câu chuyện hài hước của anh, tôi cười rồi lại cười, mà anh vẫn nhìn tôi.
Từ thứ hai đến thứ sáu, Trương Tuấn đều không đến tìm tôi, không về nhà cùng tôi.
Từ tuần trước, sau khi hai người nói chuyện bên cầu, tâm trí tôi trở nên bình thản, không hề lo được lo mất như trước nữa, cũng không để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
Sáng thứ bảy vẫn lên lớp bình thường, Trương Tuấn vẫn không tới tìm tôi, tôi chỉ có thể tìm anh sau khi tan học.
Anh và Hoàng Vi đang ngồi bên đài phun nước dưới tầng cười đùa, Hoàng Vi làm như không thấy tôi, tôi cũng làm bộ như không phát hiện ra cô ấy, chỉ nói với Trương Tuấn: “Buổi tối mấy giờ gặp?Trương Tuấn yên lặng nhìn tôi một lúc: “Em không gặp Đồng Vân Châu à?”
“Làm sao vậy? Cô ấy tìm em?”
Trương Tuấn lắc đầu, lại trầm mặc rất lâu: “Tối nay anh có việc.”
Ở trước mặt Hoàng Vi, tôi không muốn biểu hiện cảm xúc thất vọng, tôi cười gật gật đầu: “Được, vậy em đi trước đây.”
Vừa đi vừa bắt đầu tức giận, tức giận vài phút sau, lại nhắc nhở bản thân, tuần trước mới nói là không giận dỗi, cãi nhau nữa mà, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại, có lẽ Trương Tuấn thật sự có chuyện quan trọng, chỉ là anh quên chưa nói cho tôi biết.
Đồng Vân Châu thở hồng hộc đuổi theo tôi, đưa một lá thư cho tôi: “Sao mà vừa tan học đã không thấy bóng cậu đâu thế? Đây là Trương Tuấn nhờ tớ gửi cho cậu, bảo tớ tan học đưa cho cậu.”
Tôi rất ngạc nhiên, anh chưa từng viết thư cho tôi, tại sao đột nhiên lại đưa cho tôi một lá thư?
Không đợi được đến lúc về nhà, thầm nghĩ tìm một chỗ nào yên tĩnh, vắng vẻ để đọc lá thư này. Tôi chạy một mạch đến bờ sông, đặt túi sách xuống rồi liền mở lá thư ra.
“La Kì Kì: “
Vừa nhìn thấy phần mở đầu, trái tim tôi đã chùng xuống, không thể tin nhìn lại một lần.
La Kì Kì:
Vốn nghĩ nói với em từ tuần trước, nhưng anh thật sự không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể viết ra.
Hồi tiểu học, anh vẫn luôn thấy áy náy với em, mỗi lần nhìn thấy em trầm mặc, anh lại muốn làm gì đó cho em. Em khi đó, rất giống một con thỏ nhỏ nhắn, là con thỏ hay sợ hãi, mỗi lần ở gần em, anh đều cảm thấy căng thẳng, vô cùng nhẹ nhàng cẩn trọng, sợ mình dọa em chạy mất.
Kỷ niệm hồi tiểu học cũng không có gì đẹp đẽ, nhưng bởi có cô giáo Cao, nên tất cả những gì không thoải mái đều chỉ là râu ria không đáng nói. Chưa từng có giáo viên nào đối tốt với anh như cô giáo Cao, trong khi người lớn đều cho rằng anh đã hết thuốc chữa, chỉ có cô giáo Cao khích lệ, động viên anh, nếu không có cô ấy a chắc chắn sẽ trở thành đứa hư hỏng, lảng vảng nơi đầu đường. Nghỉ hè năm lớp 5, mỗi ngày đến nghe cô giáo Cao giảng bài, lại về nhà cùng em. Không có thuốc lá, không có rượu bia, không có đánh đấm, còn phải làm rất nhiều bài tập, rõ ràng không hay ho gì cả, nhưng anh lại thấy cực kỳ vui vẻ, ngày nào cũng đặc biệt vui vẻ, ngóng trông được đến trường.
Có một lần, hai chúng ta ra bờ sông chơi, anh nằm trên tảng đá lớn, ngủ, em dùng mũ che ánh nắng mặt trời chói chang cho anh, anh liền cố ý giả ngủ, muốn xem rốt cuộc em làm vậy được bao lâu, em cứ giơ tay như vậy, làm anh giả ngủ mãi cũng thấy ngại. Em còn nhớ không? Khẳng định là đã quên rồi. Khi đó em cũng thật ngốc, làm gì cũng ngốc nghếch mơ hồ, nói cũng không nói được hết câu, chỉ cần anh và cô Cao đều nhìn em, em sẽ lắp bắp, rõ ràng có thể làm bài tập, vậy mà không thể nói nên lời.
Sau khi lên cấp Hai, bạn bè của anh càng ngày càng nhiều, các giáo viên đối xử với anh cũng không tệ, nhưng không biết vì sao, anh chỉ nhớ đến những ngày nghỉ hè năm lớp 5 đó, nhớ tới những lúc chúng ta cùng nghe cô Cao giảng bài, nhớ tới em có thể giải bài tập rất nhanh, lại lắp bắp không nói được mình đã giải như thế nào, còn muốn anh ngồi bên cạnh giải thích giúp em. Anh vừa nói, em liền không dám ngẩng đầu lên, cũng chẳng sợ mỏi gãy cổ nữa. Anh còn nhớ cả bộ dáng ngốc nghếch của em khi giơ mũ lên che nắng cho anh.
Sau đó anh thường nghĩ nếu chúng ta không học cùng một trường cấp Hai, thì có lẽ khoảng thời gian ấy sẽ trở thành một kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ, em cũng sẽ trở thành nỗi áy náy và niềm vui ấm áp khi anh nhớ lại, nhưng, chúng ta lại học cùng trường với nhau, ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy em, còn gặp em ở quán karaoke hay phòng khiêu vũ, bất kể đến đâu, anh cũng gặp được em.
Anh lo em ở bên Hứa Tiểu Ba sẽ trở nên hư hỏng, lo em ngốc nghếch không đối phó được với những người lưu manh bên ngoài, đau lòng khi em quật cường dùng cách thức xuẩn ngốc nhất để đối phó với thầy chậu châu báu. Nhưng em vẫn không thay đổi, không hề hư hỏng, chẳng những không hư hỏng, mà còn ngày càng tốt hơn. Từ nói trước mặt người ta luôn cúi đầu, đến khi em đứng trước hàng ngàn người, diễn thuyết đoạt giải; từ căng thẳng lắp bắp đến nói năng lưu loát rõ ràng, đại diện cho nhà trường tham gia các cuộc thi biện luận. Mỗi lần em đoạt giải khi thi diễn thuyết hay biện luận, anh đều biết; em ra bảng tin, anh cũng nhìn thấy, anh còn cố ý tìm xem bản tin trên TV có đoạn nói về em. Nhìn em ngày càng tự tin hơn, càng vui vẻ hơn, anh thật lòng cảm thấy vui sướng cho em.
Anh vẫn nghĩ tất cả những việc đó đều là vì anh làm chuyện có lỗi với em, bởi vì áy náy, nên mới đặc biệt hy vọng em có thể sống tốt. Đến khi đột nhiên anh phát hiện mình đang ghen tị với Hứa Tiểu Ba, anh mới hiểu rằng mình đã thích em mất rồi, thế mà anh còn không biết mình thích em từ khi nào.
Lên lớp 10, lớp của em ngay sát vách lớp anh, gần như ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy em. Từ trước đến giờ em vẫn không quan tâm đến chuyện kỷ luật, luôn đi học muộn. Khi mọi người đều đã ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, em mới bước về phía lớp học. Anh lợi dụng quyền lớp trưởng, giành lấy chỗ ngồi dễ nhìn ra ngoài nhất. Anh rất thích nhìn em vào những lúc đó, tóc đuôi ngựa buộc cao, khi bước đi, nhìn thẳng về phía trước, ngẩng cao đầu, từng bước từng bước thật nhanh nhẹn, mái tóc đuôi ngựa đung đưa sau lưng. Cả người em tỏa ra phong thái tự tin, thật giống một đấu sĩ, mặc kệ phía trước có cái gì, em cũng tiến thẳng. Mỗi lần nhìn thấy em, anh lại cảm thấy mình tràn đầy sức lực.
Vì đi muộn mà em thường bị giáo viên trách phạt, nhưng em vẫn làm theo ý mình, đi muộn hết lần này đến lần khác, khi giáo viên không cho em vào lớp, anh thấy em còn hết sức chăm chú thưởng thức phong cảnh bên ngoài, còn nhúng đầu ngón tay vào nước, vẽ vẽ quẹt quẹt lên tấm kính cửa, hiển nhiên là đang vô cùng hưởng thụ khi bị giáo viên đuổi ra ngoài lớp, ngay cả nhìn em như vậy anh cũng thấy vui vẻ, thậm chí anh còn thầm nghĩ, tốt nhất là em thường xuyên bị giáo viên phạt đứng, anh sẽ có thể nhìn thấy em nhiều hơn khi lên lớp.
Khi đó, ngày nào anh cũng muốn nói với em rằng anh thích em, nhưng vừa nghĩ đến lúc âm thầm đưa em về nhà, cái tên em gọi to ra lại là “Tiểu Ba”, vừa nghĩ đến lúc Tống Bằng thổ lộ với em, em liền ném thư tình vào người cậu ta trước mặt mọi người, anh lại nhát gan.
Vì có trại hè, rốt cuộc anh cũng có cơ hội thật sự gần em. Anh đã phải dùng vô số thủ đoạn mới có thể đuổi đến gần em, mỗi ngày ở gần em, anh đều vô cùng vui sướng, vô cùng thoải mái, nhưng cuối cùng anh vẫn sợ mình không đủ ưu tú, không đủ tốt để khiến em thích.
Đại khái vì từ nhỏ đã quen nhau, nên trong lòng anh vẫn có em, cô bé nhỏ nhắn nhút nhát, anh muốn bảo vệ em, chăm sóc em, nhưng em đã trưởng thành, không chỉ trưởng thành, mà còn kiên cường hơn nhiều so với những người bình thường khác, em càng ưu tú thì đứng trước mặt em, anh lại càng là một nam sinh bình th vốn không cần anh bảo vệ và chăm sóc.
Khi được ở bên em, anh đã mừng rỡ như điên và âm thầm thề, anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc mãi mãi, nhưng bây giờ anh phát hiện mình không thể làm được, anh cũng không có khả năng làm được điều đó.
Anh đã từng rất yêu em, nhưng cảm tình này, đã bị vô số mâu thuẫn vụn vặt và nhiều lần cãi nhau làm tiêu hao gần như không còn.
Anh suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy chia tay là kết cục tốt nhất với em và cũng là với anh. Sau này nhất định em sẽ gặp được một chàng trai ưu tú, anh ta sẽ mãi làm em ngẩng cao đầu, bước nhanh về phía trước.
Trương Tuấn.
Tôi không rơi nước mắt, cũng không cảm thấy khó chịu. Tôi không tin đây là sự thật.
Tôi tùy tay cất bức thư vào túi, cầm túi sách lên, bình tĩnh trở về nhà, cất túi sách, nói dối mẹ vài câu, rồi lại ra khỏi nhà.
Tôi đến nhà Trương Tuấn, gọi điện thoại cho Chân công tử hỏi xem anh đang ở đâu, đi đến những nơi anh thường đến để tìm anh, tôi căn bản không biết mình suy nghĩ điều gì, chỉ biết là tôi muốn tìm anh.
Tìm vẻn vẹn một buổi tối, từ nhà, trường học, sân trượt băng, quán karaoke, phòng khiêu vũ…. Đều không tìm được anh.
Tôi đứng dưới tầng nhà anh, ngồi ở bồn hoa cạnh bàn đánh bóng bàn, chờ anh.
Đã hơn mười một giờ tối, anh vẫn chưa về nhà, tôi tiếp tục chờ, không hề lo lắng đến chuyện mình về muộn sẽ bị bố mẹ xử lý thế nào, mãi đến hơn mười hai giờ, dưới ánh đèn đường mờ mờ mới xuất hiện bóng dáng anh.
Hai tay anh cắm trong túi quần, cúi đầu, chậm rãi đi tới.
“Trương Tuấn.”
Anh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn tôi, không ngờ hơn mười hai giờ rồi mà tôi vẫn ở đây.
Tôi đi đến trước mặt anh, không muốn khóc, chỉ có thể cố gắng mỉm cười: “Em đã đọc thư của a muốn biết anh có nghĩ vậy thật không?”
Anh từ từ gật đầu: “Thật.”
“Thật sự không còn cơ hội cứu vãn sao?” Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy bội phục mình, có thể nói ra những lời lý trí và hợp tình như vậy.
“Còn nửa năm nữa là đến kỳ thi vào đại học, em chuyên tâm học tập đi, đừng miễn cưỡng mình nhân nhượng anh.”
“Em thích anh, anh có biết không? Dù làm gì cũng đều là em nguyện lòng, em không miễn cưỡng mình.”
Anh trầm mặc một chút, ánh mắt nhìn nơi khác nói: “Nhưng anh đã không thích em nữa.” Dường như anh đang sợ tôi không tin, còn nói, “Ở bên em thật không vui vẻ, dần dần, bao nhiêu yêu thích đều bị tiêu hao hết.”
Tôi đau đớn không thở nổi, thật giống như một ngôi nhà luôn cẩn thận xây đắp bảo vệ bỗng ầm vang sụp đổ, gần như cả trái tim đều vỡ tan thành bột phấn, trên mặt lại cười rộ lên, có lẽ là vì không muốn để nước mắt rơi xuống, có lẽ chính là phản ứng theo thói quen nhiều năm nay, khi càng bi thương, càng muốn dùng nụ cười để che giấu.
Anh nói: “Anh đưa em về nhà.”
Chúng tôi yên lặng bước đi, khi đi qua cây cầu nhỏ quen thuộc, tôi lảo đảo bị vấp vào bậc thang, anh đỡ tôi, thân thể tiếp xúc, đột nhiên làm cho tôi bỏ mặc tất cả tự tôn, kiêu ngạo, cầm lấy tay anh, gần như cầu xin hỏi anh: “Chúng ta có thể không chia tay không? Bất kể là gì, em cũng sẵn sàng sửa, anh nói cho em biết đi, em nhất định sẽ sửa.”
Anh im lặng nhìn tôi, trong mắt như có lưu luyến, khi tôi nghĩ anh sẽ đồng ý, anh lại rút tay ra: “Bây giờ tinh thần em không tốt, tối nay hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ không còn chuyện gì to lớn nữa.”
Kiêu ngạo và lý trí của tôi đã không cho phép tôi nói thêm câu gì, nhưng trái tim yếu ớt của tôi lại không muốn, tôi dùng sức giữ lấy đầu ngón tay đang dần rời đi của anh, mong anh có thể mềm lòng, nhưng anh lại dùng lực mạnh hơn, càng quyết tuyệt hơn. Cuối cùng, anh dùng lực rút tay ra, rời xa tôi.
Anh đi phía trước tôi, tôi đi theo sau anh, đầu ngón tay hai người vẫn duy trì một khoảng cách xa.
Tôi bỗng nhớ đến câu chuyện từ bỏ thuốc lá mà anh từng kể cho tôi. Từ nhỏ, khi học lớp hai anh đã bắt đầu hút thuốc, hút mãi đến ăm lớp 9, nghiện thuốc lá khá nặng, một ngày ít nhất phải hút một bao. Lên lớp 10, anh quyết định làm một học sinh bình thường, bắt đầu bỏ thuốc lá. Rất khó chịu, bạn bè xung quanh thường cố ý dụ hoặc anh, cho anh thuốc lá, nhưng anh nói nếu đã quyết, thì nhất định phải kiên trì, cố gắng chịu đựng, trải qua những ngày khó khăn nhất, tất cả sẽ tốt đẹp hơn, quả nhiên, chịu đựng qua mấy tuần khó khăn, anh không còn ham muốn hút thuốc nữa.
Tôi nghĩ lúc này đây, anh cũng hạ quyết tâm, muốn từ bỏ tôi.
Đi đến dưới tầng nhà tôi, tôi chậm chạp không chịu đi lên, vẫn đứng im, anh xoay người muốn về: “Anh về đây.” Đây lần đầu tiên anh không nhìn tôi lên tầng, không mỉm cười dặn dò tôi gọi điện thoại cho anh.
Vì cảm giác lưu luyến của mình mà tôi cảm thấy thẹn, lập tức chạy thật nhanh lên tầng hai, nhưng vừa vọt tới tầng hai, nghĩ đây là lần cuối cùng anh đưa tôi về nhà, từ giờ trở đi, anh sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, tim tôi lại đau buốt như bị dao cứa, cúi gập người, đau đến không thở nổi, tất cả tự tôn đều không còn là gì nữa, lại chạy xuống dưới tầng.
Anh đã đi xa, dưới đèn đường, thân ảnh anh trở nên mỏng manh lạ thường.
“Trương Tuấn!”
Tôi dùng tất cả cảm tình đau đớn tê liệt tim phổi mà hét lên thật to, tôi vô cùng hy vọng anh có thể hiểu được giờ phút này tôi thương tâm như thế nào, tôi hy vọng anh có thể quay đầu như thế nào.