Bạn đang đọc Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy – Chương 54 part 2
Trong khoảnh khắc đó, cúi đầu yên lặng nghe hát, thời gian dần bị rút ngắn chỉ còn lại tiếng ca, nhưng khi bỗng ngẩng đầu lên, chỉ thấy đèn đuốc mờ ảo của VictoriaHarbour.
VictoriaHarbour: ở HongKong
Hóa ra đã cách xa một thế hệ.
Chỉ có, tiếng hát “Cố tình thích em” là vẫn như năm đó.
Tỉnh lại, nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng, còn có rất nhiều bạn đang đánh bài, thỉnh thoảng lại cười lớn, Trương Tuấn nằm úp sấp ở trên bàn ngủ gật.
Tôi muốn ngồi dậy, vừa cử động, cậu lập tức tỉnh: “Làm sao vậy?”
“Tớ ngủ đủ rồi, cậu cũng nằm xuống ngủ đi.”
“Tớ không sao, cậu cứ ngủ tiếp đi.”
“Tớ thật sự đã ngủ đủ rồi, có cố cũngngủ được nữa, ban ngày mà mệt sẽ ngủ tiếp.”
Tôi cầm dụng cụ rửa mặt, đi đánh răng rửa mặt, chải lại tóc. Từ khi ở bên Trương Tuấn, tôi đã không còn tùy tiện như trước nữa, bắt đầu để ý đến vẻ bề ngoài của mình.
Sau khi trở về, Trương Tuấn đã nằm xuống, cười tủm tỉm nhìn tôi, tôi ngồi cạnh cậu, cầm sách lên, lẳng lặng đọc, vì sợ quấy rầy cậu, nên tôi không dám cử động, lâu lâu cũng thấy đau lưng, vô cùng khó chịu, nhưng lại có thêm vài phần ngọt ngào.
Tôi buông sách xuống, cúi đầu yên lặng nhìn cậu. Thật khó tin, cậu thiếu niên này đang nằm ngủ ngay gần tôi, mỗi ngày ở bên cậu tôi đều có cảm giác không chân thật, không nhịn được mỉm cười, tôi tựa như một địa chủ giàu có, vụng trộm nhìn tài phú của mình, một mình cười ngây ngô.
Lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Viễn Triết đang nhìn tôi, tôi rất ngượng ngùng, tìm lời nói: “Cậu dậy rồi à?”
Cậu ấy gật gật đầu, nhìn đồng hồ, thấy đã là sáu giờ sáng nên quyết định đi rửa mặt, đỡ phải đợi lúc mọi người đều tỉnh, có thể sẽ hết nước. Vào năm đó ngồi ghế ngồi cứng luôn không có đủ nước để dùng, chậm chân là sẽ không rửa mặt được.
Chờ cậu rửa mặt trở về, hai chúng tôi nhỏ giọng nói chuyện. Cậu nói về em gái Thẩm Viễn Tư của mình, Thẩm Viễn Tư học cùng một trường với Lâm Lam, vì hai người sống cùng một thành phố đi ra ngoài học, nên đã trở thành bạn tốt. Thẩm Viễn Triết hiển nhiên không phải người giỏi truyền bá tin tức về người khác, dưới sự tra hỏi của tôi, cũng chỉ đơn giản nói được một ít chuyện về Lâm Lam.
Hai người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, thì Trương Tuấn tỉnh, cậu ngồi dậy, mơ mơ màng màng nói: “Tớ khát quá.”
Tôi vội đưa cho cậu một cốc nước, cậu cũng lười đưa tay ra cầm lấy, mắt nửa nhắm nửa mở, cứ thế mà uống mấy ngụm nước trên tay tôi, còn làm ra bộ dáng mệt mỏi rã rời.
“Nếu còn buồn ngủ thì cậu cứ ngủ thêm lúc nữa.”
Cậu lại lắc đầu.
“Vậy đi đánh răng rửa mặt, nếu không sẽ hết nước đấy.”
“Cậu đi với tớ
Trương Tuấn vừa tỉnh ngủ giống như trẻ con, tôi nhìn Thẩm Viễn Triết làm biểu tình bất lực, giúp đại thiếu gia cầm dụng cụ rửa mặt, hầu hạ cậu đi rửa mặt.
Khi chúng tôi trở về, Thẩm Viễn Triết đã đổi chỗ, đang ăn sáng cùng một bạn.
Trương Tuấn cầm ba lô của mình, bắt đầu lấy túi lớn túi nhỏ ra, hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Tôi kinh hãi nhìn một bàn đầy đồ ăn vặt, lắc đầu.
Cậu nói: “Vậy chúng ta đến toa ăn ăn sáng nhé.”
“Nếu cậu muốn ăn thì tớ sẽ đi cùng cậu, ngồi trên tàu hỏa tớ không thích ăn thịt và tinh bột, chỉ thích nước hoa quả, nên cậu không cần quan tâm đến tớ đâu.”
Trương Tuấn nhụt chí: “La Kì Kì, cậu có biết là cậu rất khó lấy lòng không?”
Tôi không hiểu hỏi: “Tại sao cậu phải lấy lòng tớ? Cậu căn bản không cần lấy lòng tớ.”
Cậu lại gọt một quả táo cho tôi, tôi vốn không đói bụng, nhưng lòng tốt không thể chối từ, chỉ có thể ăn táo. Ăn xong, cảm thấy dạ dày không thoải mái, không tiện nói với cậu, chỉ nói mình hơi mệt, dựa vào ghế chợp mắt.
Trong xe dần dần náo nhiệt, tôi nghe thấy tiếng của bọn Chân công tử: “Đánh bài đánh bài nào, các bạn ơi, chúng ta hãy chơi nốt những giờ vui vẻ cuối cùng này đi, Trương Tuấn, mau tới đây.”
“Các cậu chơi đi, tớ xem sách.”
Trương Tuấn vẫn ngồi như vậy không động đậy, cậu là người thích náo nhiệt mà lại ngồi yên tĩnh cùng tôi, lòng tôi cảm động mà cũng có sợ hãi.
Tôi mở mắt: “Tớ muốn uống chút nước ấm.”
Cậu vô cùng vui sướng, tựa như rất thích chăm sóc tôi, lập tức giúp tôi đi lấy một cốc nước ấm, tôi chậm rãi uống hết một cốc, cảm giác dạ dày dễ chịu hơn một chút.
Một bạn chơi bài thua, đứng trên ghế ngồi, kêu to với mọi người trong cả toa xe: “Tôi là heo!”
Cả toa xe tràn ngập tiếng cười
Dù là lúc đi hay lúc về, nhóm người trong toa xe này của chúng tôi đều luôn vui vẻ, thanh xuân thật sự tốt đẹp.
Tôi cười nói: “Chúng ta cũng đi đánh bài nhé!”
Trương Tuấn cười gật đầu.
Một đám người cùng chơi đùa với nhau, thời gian trôi đi thật nhanh, mới chơi chưa lâu đã đến buổi tối. Nghĩ đến sáng sớm mai sẽ phải xuống xe, tôi không thấy buồn ngủ chút nào, thầm mong thời gian mãi dừng lại tại giây phút này.
Dường như Trương Tuấn cũng có ý nghĩ như vậy, sau đó, cậu không chịu chơi gì nữa, chỉ nói chuyện cùng tôi.
Bóng đêm đã bao phủ mặt đất, nhóm bạn bên cạnh đang đánh bài, đối diện có bạn đang ngủ, chỉ có hai người chúng tôi đang thấp giọng nói chuyện. Chúng tôi cũng không nói chuyện gì quan trọng, tất cả đều là tán gẫu linh tinh, có lúc cậu làm bộ xem bói cho tôi, lúc lại nói về chuyện sự nghiệp sau này, chuyện tình yêu, sau đó tôi nhớ đến Triệu Dung ở lớp 10-8 có mua một quyển sách về các chòm sao, lập tức mượn lại rồi nghiên cứu.
Tôi thuộc chòm sao Thiên Bình, cậu thuộc chòm sao Kim Ngưu, theo yêu cầu mãnh liệt của Trương Tuấn, đầu tiên xem về tôi trước.
Về các chòm sao, chắc các bạn đã biết nhiều. Nói qua về chòm sao của hai bạn ấy:
Thiên Xứng (Libra) hay còn gọi là Thiên Bình là một cung trong 12 cung hoàng đạo tương ứng với chòm sao Thiên Xứng, bao gồm những người sinh trong khoảng (23/09-23/10) thường biểu hình bằng hình cái cân.
Chòm sao Kim Ngưu, tên Latinh Taurus, biểu tượng là một trong mười hai chòm sao hoàng đạo, nằm giữa chòm sao Bạch Dương kề phía tây và chòm sao Song Tử kề phía đông. Phía bắc kề với hai chòm sao Anh Tiên và Ngự Phu, phía tây nam giáp với chòm Lạp Hộ và phía đông nam giáp với Kình Ngư. (những người sinh từ 20/04-20-05)
Thiên Bình thuộc sao Kim, có thuộc tính hướng gió. Nữ thuộc chòm sao này chú trọng đến sự cân bằng tập thể, là những cô gái có thiên tính tao nhã, khéo ăn nói, mạnh mẽ, dễ nhận được sự tín nhiệm. Những cô gái này dễ cảm thấy cô đơ sợ hãi bị cô lập, hy vọng người yêu luôn ở bên mình, nhưng thuộc tính hướng gió lại quyết định họ sợ bị trói buộc, họ có thể thay đổi kỳ lạ, mọi hành động luôn có logic riêng của mình, nội tâm cũng không hề hiền hòa như vẻ bề ngoài. Những cô gái thuộc chòm sao Thiên Bình tùy hứng mà lại không mất đi sự tao nhã, vừa có vẻ ương ngạnh vừa có vẻ thân thiện, trong tình yêu họ rất bình tĩnh, khi họ thật sự nhiệt tình thì sẽ sôi trào mãnh liệt, nhưng khi lạnh lùng lại đông lạnh dường như quanh mình đều kết băng…
Trương Tuấn hỏi tôi: “Nói có đúng không?”
Tôi nói: “Lời khen ngợi đều chính xác, lời không hay đều sai cả.”
Trương Tuấn cười hắc hắc: “Sao tớ lại thấy ngược lại vậy? Những lời khen ấy không đúng một từ nào, lời không hay thì đều là chính xác.”
Tôi cầm sách đánh cậu ấy, lại đưa sách cho cậu đọc.
Chòm sao Kim Ngưu thuộc sao Kim, có thuộc tính hướng đất. Họ làm việc quyết đoán mạnh mẽ, không nông nổi, lo lắng chu toàn, giỏi về nhẫn nại. Họ rất có tế bào nghệ thuật, có tiềm năng nghệ thuật và thưởng thức nghệ thuật. Họ vô cùng cố chấp, một khi đã nhận định sẽ không thay đổi, dù là về tình cảm, về công việc hay hoàn cảnh. Điều này là ưu điểm, cũng có thể là khuyết điểm của họ.
Nam thuộc chòm sao Kim Ngưu luôn không vội vàng trong công việc, trong tình yêu cũng vậy, khi mới gặp gỡ, họ sẽ không lỗ mãng liều lĩnh quăng mình vào cạm bẫy tình yêu, khi họ nhìn trúng một cô gái, họ sẽ quan sát rất lâu rồi mới quyết định có nên theo đuổi hay không, nhưng một khi đã quyết định, họ sẽ dùng cả trái tim để trả giá. Nam thuộc chòm sao Kim Ngưu thích hướng về gia đình, khát vọng gia đình hài hòa, có tính chiếm giữ và bảo vệ mãnh liệt với người trong gia đình, họ theo chủ nghĩa nam quyền, họ có thể im lặng và dễ dàng tha thứ, nhưng cực kỳ coi trọng tôn nghiêm…
Tôi vừa nhìn vừa cười: “Ồ, chúng ta đều thuộc một sao —— sao Kim, cai quản tình yêu và sắc đẹp.”
Các văn hóa Tây phương dùng tên thần Venus (tiếng Việt là Vệ nữ), vị nữ thần của sắc đẹp và của tình yêu trong thần thoại La Mã cho sao Kim.
Tôi và cậu cùng nhìn nhau cười, đại khái chỉ có những người đang yêu, mới có thể vì một chút trùng hợp nho nhỏ mà vui sướng.
Trương Tuấn không có hướng thú gì với tính cách của mình, tôi đang nhìn sách, cậu ấy đang nhìn tôi.
Tôi nói: “Cậu chẳng giống con trâu thành thật đáng tin gì cả!”
“Thế tớ giống gì?”
“Giống heo.”
“Cậu mới là heo.”
“Cậu mới là ấy. Nào, nói một tiếng ‘Tôi là heo’ xem.”
“Nói cái gì?”
“Tôi là heo!”
“Cậu là heo!”
“Tôi là heo!”
“Đúng vậy, cậu là heo!”
Chúng tôi cứ nói mấy lời vô nghĩa ấy, nói không biết mệt, cười không ngừng, vào lúc đó, bất kể nói gì, làm gì đều vô cùng thú vị, vô cùng ngọt ngào.
Một đêm, không ngờ lại trôi qua nhanh như vậy, tôi không hề thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy luyến tiếc và luyến tiếc.
Xuống tàu hỏa, nhà trường có xe đến đón chúng tôi, ngồi trên ô tô, nhìn cảnh trí quen thuộc xung quanh, đột nhiên tôi có một loại khủng hoảng, chúng tôi đã trở lại với thế giới thực.
Tôi và Trương Tuấn đều im lặng ngồi, giống như đều không tìm ra lời gì để nói, giữa hai người có cảm giác chảy xuôi kỳ lạ, giống như lúc khe khẽ nói chuyện trên tàu hỏa, vui cười suốt đêm là người khác vậy.
Chắc lái xe là fan của Trần Thục Hoa, nên đang nghe tuyển tập Trần Thục Hoa, trong xe luôn vang lên tiếng hát của cô ấy, từ “thời gian mộng tỉnh” đến “cuồn cuộn hồng trần”. [2]
“Ban đầu, anh vô tình, không giống thiếu nữ như em, giữa chốn hồng trần tình duyên, chỉ vì sinh mệnh vội vàng không thể giằng co…”
Trương Tuấn còn mờ mịt không biết, tôi lại cảm giác như trái tim mình bị một thứ gì đó đâm vào, làm bộ như đang thưởng thức phong cảnh, hướng ánh mắt ra
“Đến dễ dàng mà ra đi lại khó khăn
Nhiều thập kỉ qua đi
Chia tay và gặp gỡ đều gian khổ
Yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ
Nó là một phần trong trái tim anh
Nó vẫn thắt chặt trái tim em
Chỉ vì chuyển biến của trần thế, mây mưa thất thường mà ta phải đối mặt….”
Trong tiếng ca ấy, xe cũng dừng lại dưới lầu nhà tôi, em gái tôi đang chơi cùng bạn ở ngoài, vừa nhìn thấy tôi, đã kích động gọi to chạy tới: “Chị, chị…” Lại hướng về phía trên lầu kêu to, “Bố, mẹ, chị con về rồi.”
Trương Tuấn muốn xuống xe giúp tôi mang hành lý, tôi lập tức vội vàng lo lắng nói: “Không cần, không cần.” Tôi cố gắng kéo hành lý, lắc lư xuống xe. Tôi cũng không biết mình đang lo lắng điều gì, sợ bị bố mẹ nhìn thấy? Hay sợ hàng xóm nhìn thấy?
Mẹ tôi ngó đầu từ ban công xuống nhìn, nói: “Hành lý cứ để đấy, bố sẽ xuống mang vào cho con.”
Trương Tuấn đứng bên cạnh yên lặng nhìn tôi, cô Hình và thầy Vương ngồi trên xe vẫy tay tạm biệt tôi. Bố tôi nói cảm ơn với thầy cô giáo.
Tôi đứng cạnh em gái, lễ phép mỉm cười nói tạm biệt với thầy cô và các bạn. Vây quanh bố, mẹ, em gái, giáo viên, các bạn học, trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa tôi và cậu ấy lại trở nên xa hơn, âm thanh ồn ào, không khí náo nhiệt, mà trái tim lại có cảm giác hoang vắng trầm tĩnh.
Em gái túm tay tôi, chạy lên tầng, ríu ra ríu rít hỏi: “Ở Bắc Kinh chơi có vui không? Chị có chụp ảnh ở Thiên An Môn không…”
Vào những năm đó, vào độ tuổi đó, tình cảm chỉ có thể trốn trong bóng đêm, ngay cả thời gian quay đầu tôi cũng không có, liền trở về nhà.
Vào nhà, tôi lấy quà cho em gái và bố mẹ ra, họ đều rất vui vẻ, em tôi quấn quít lấy tôi hỏi Bắc Kinh và Thanh Đảo ở đâu chơi vui hơn, tinh thần tôi lại đang hoảng hốt.
Mẹ nói: “Ngồi tàu hỏa lâu mệt rồi, ở bên ngoài lại không tốt, con đi nghỉ trước đi, mẹ đi mua thật nhiều đồ ăn ngon, tối sẽ nấu cho con ăn.”
Tôi trở lại phòng ngủ, nằm trên giường, tuy vô cùng mỏi mệt, nhưng lại không ngủ được. Nhìn thấy giá sách quen thuộc, chiếc giường quen, tôi cảm thấy mình giống như cô bé Lọ Lem sau mười hai giờ đêm, tất cả phép thuật đều biến mất, phải trở về thế giới thật.
Ở bên ngoài, chúng tôi chỉ là một tập thể nhỏ, Trương Tuấn nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, về đến nơi đây, cuộc sống của cậu muôn màu muôn sắc, tôi đây tính là gì? Cho dù, mộng đẹp đã tỉnh, cho dù, trong lòng là đau khổ, hay khóc lóc, ở ngoài mặt lại chỉ có thể mỉm cười như không có chuyện gì.
[2]Bài cuồn cuộn hồng trần đã nhắc đến ởphần II-Chương 17
.youtube /watch?v=O8UL5WWHzdQ&feature=player_embedded
Bài thời gian mộng tỉnh (các bạn nghe thử xem, nhạc Việt mình có lấy nhạc của bài này đó, bài gì thì mình không nhớ)
.youtube /watch?v=DdhQE5kPZFA&feature=player_embedded