Bạn đang đọc Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy – Chương 52 part 2
Quầy hàng nào tôi cũng đi qua, lại không mua gì, nên rất nhanh đã đứng cùng Trương Tuấn ở một bên chờ mọi người.
“Cậu không mua gì à?”
Trương Tuấn lắc lắc đầu: “Tớ đã đến Trường Thành hai lần, đây là lần thứ ba, trước đây còn thích mua vài thứ, nhưng giờ không còn hứng thú nữa.”
“Cậu đã đi nhiều lần như vậy, sao còn muốn tham gia trại hè này?”
Trương Tuấn không trả lời, chỉ cười nhìn tôi.
Hai má tôi nóng lên, miệng lại xì một tiếng châm biếm.
Ánh mắt ảm đạm của Trương Tuấn chợt lóe lên ánh sáng, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta chụp một kiểu nhé.”
Tôi lắc đầu, quyết từ chối: “Tớ không thích chụp ảnh.”
“Kì Kì, trước đây tớ nói câu gì cũng không phải thật lòng, cậu không chịu để ý đến tớ, tớ chỉ muốn để cậu không nhắm mắt làm ngơ với tớ, đương nhiên, cũng có chút cam chịu, nghĩ nếu không thể làm cậu thích tớ, thì để cậu oán giận tớ cũng được, ít nhất trong lòng cậu cũng có tớ.”
Tôi mỉm cười trầm mặc.
Mãi đến khi giáo viên bảo chúng tôi tập hợp kiểm tra quân số, cậu vẫn không thể thuyết phục tôi chụp chung một bức ảnh lưu niệm với mình ở Trường Thành. Thật ra, không phải tôi không tin cậu ấy, cũng không phải lòng còn mang thù, mà là… tôi tự ti, tự ti không muốn hình ảnh của mình đặt bên cạnh cậu ấy.
Lên xe, Trương Tuấn lấy máy ảnh ra, không biết là nói với mình hay nói với tôi: “Lần sau, chúng ta đến Bắc Kinh sẽ đi chơi tất cả mọi nơi, xóa bỏ tất cả những kỉ niệm không đẹp đi, và sẽ trở lại Trường Thành chụp ảnh.”
Vì đang sống trong thời niên thiếu, nên luôn cảm thấy thời gian phía trước còn rất dài, nghĩ rằng tất cả mọi thứ đều có thể nhìn lại một lần nữa, nhưng lại không biết thời gian như một dòng sông, chỉ có thể chảy về phía trước, mà chưa bao giờ chảy ngược về sau.
Đêm qua không ngủ ngon, hôm nay lại đi Trường Thành cả ngày, tôi ngồi một lúc liền mơ màng ngủ mất.
Lúc nửa ngủ nửa tỉnh, nghe thấy tiếng cô Hình, hình như cô đang hỏi Trương Tuấn ở Thanh Đảo có nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, Trương Tuấn trả lời cô.
Tôi dần tỉnh hẳn, hóa ra Thanh Đảo cậu ấy cũng đi rồi, chẳng lẽ thật sự không phải vì muốn vui chơi mà cậu mới tham gia trại hè này?
Sau đó, tiếng của cô Hình dần dần mất đi. Trương Tuấn hỏi: “Cậu tỉnh rồi à?”
Tôi mở mắt: “Sao cậu biết tớ tỉnh?”
Cậu ấy cười: “Nếu cậu còn ngủ, đầu sẽ gục xuống một chút, giống như con rùa nhỏ rụt cổ ấy.”
Tôi thấy xấu hổ, trầm mặc.
Đại khái đúng như lời Hiểu Phỉ nói, khi tôi không cười không nói, luôn mang đến cho người ta cảm giác xa cách lạnh lùng, Trương Tuấn lập tức không dám nói đùa nữa: “Cậu giận à?”
Tôi cười cười: “Không. Sao cậu phải nhạy cảm thế chứ? Tớ tức giận đáng sợ như vậy sao?”
Cậu im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải cậu đáng sợ, mà là tớ sợ.”
Những lời này không phải lời ngon tiếng ngọt, nhưng trong lòng tôi lại thấy ngọt ngào vô cùng, khóe miệng cũng cong cong như vầng trăng non.
“Kì Kì, sáng mai chúng ta cùng ăn sáng nhé?”
Tôi không hề nghĩ ngợi, đã cười tủm tỉm thốt ra: “Được.”
Đến Thanh Đảo, đồ ăn ngon hơn Bắc Kinh, ngày nào cũng có hải sản, nhưng chỗ ở lại không tốt bằng Bắc Kinh, bốn người một phòng, tôi, Lâm Y Nhiên, cô giáo Hình, và một nữ sinh khác ở cùng phòng.
Trong phòng có một cô giáo, Lâm Y Nhiên và cô bạn kia cũng không thoải mái lắm, tôi cũng không thoải mái chút nào.
Rào cản tâm lý với giáo viên đã ở nhiều năm trong lòng tôi, vẫn không có cách nào tiêu giảm, vì thế chỉ có thể cố gắng về phòng thật muộn, tránh cơ hội tiếp xúc với cô ấy.
Trương Tuấn không ở cùng phòng với Thẩm Viễn Triết nữa, mà ở cùng phòng với Chân công tử và Cổ công tử.
Vì tôi đi chơi cùng Trương Tuấn, nên dần dần cũng có quan hệ tốt hơn với Chân công tử và Cổ công tử.
Buổi tối, bốn người chúng tôi cùng chơi củng heo, Trương Tuấn chơi trò này rất giỏi, hai vị công tử kia phải thường xuyên chạy ra hành lang, mở từng cửa phòng ra rồi nói vào bên trong: “Tôi là heo.” (trò củng heo có bốn người chơi, cũng là một kiểu chơi bằng bài Tây.)
Hai người họ không bắt nạt được Trương Tuấn, liền quay sang bắt nạt tôi, hai người họ vừa phải mở cửa mấy phòng kêu lên: “Tôi là heo.” Sau đó, lại đến lượt tôi phải nói: “Tôi cũng là heo.”
Lượt sau họ thua, Trương Tuấn bắt họ phải nói: “Tôi là một con heo vừa bẩn vừa thối, ba tháng rồi chưa tắm rửa.”
Hoặc là, nhìn thấy tôi thua, cậu ấy lại chịu thay, phải ra mở cửa phòng khác, nói với các bạn và giáo viên: “Tôi là một con heo mặt dày hết ăn lại nằm lười vô sỉ ti bỉ lưu manh.
Giáo viên và các bạn khác đều cười nghiêng ngả, dần dần họ cũng quen, thấy chúng tôi vừa đẩy cửa ra, đã bình tĩnh nói: “Lại có một con heo đến đây rồi.”
Buổi tối tôi chơi cùng Trương Tuấn và các bạn của cậu, ban ngày dẫn theo Lâm Y Nhiên cùng chơi với Trương Tuấn và đám bạn, vô tình đã tạo ra khoảng cách với Thẩm Viễn Triết, nhưng bên cạnh Thẩm Viễn Triết cũng không thiếu bạn bè, thế nên chúng tôi cũng không có cảm giác đang xa lánh cậu ấy.
Lâm Y Nhiên tính cách dịu dàng yên tĩnh, mới tiếp xúc sẽ cảm thấy cô ấy chất phát không thú vị, nhưng sau khi quen biết cô ấy, mới phát hiện được thật ra cô ấy là một người khá thú vị, cô ấy phản ứng nhanh nhẹn, biết ăn nói, Chân công tử và Cổ công tử đều rất thích Lâm Y Nhiên, ngày càng đối xử tốt với cô ấy hơn, thật lòng coi cô ấy là bạn, còn với tôi, phần lớn là nể mặt Trương Tuấn, nên họ không biểu hiện rõ ràng với tôi, họ không thích cô gái có tính cách không biết kềm chế như tôi.
Chúng tôi cùng đi Lao Sơn, trên núi khắp nơi đều là nước, mọi người vừa đi vừa chơi rất vui vẻ.
Lao Sơn: (có nghĩa núi Lao) là một ngọn núi nổi tiếng ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Núi này cách thành phố Thanh Đảo 30 km về phía Đông, và là một điểm thu hút khách tham quan quan trọng.
Không ngờ gặp được đạo sĩ mặc áo dài đen trắng, tóc búi cao, tôi bắt chuyện với người ta, tán gẫu về cuộc sống hàng ngày, về văn hóa đạo giáo, về mây, về mưa ở Lao Sơn…
Nhân vật dưới ngòi bút của Bồ Tùng Linh hiện ra trước mắt, thật sự có rất nhiều lời muốn nói.
Bồ Tùng Linh (1640-1715) tự là Liêu Tiên và Kiếm Thần, cũng có người gọi ông là Liễu Tuyền cư sĩ, là một văn sĩ người Trung Hoa dưới triều đại nhà Thanh. Ông được biết đến nhiều với tác phẩm Liêu trai chí dị
Chân công tử và Cổ công tử chơi không biết chán, lôi kéo Lâm Y Nhiên, giơ máy ảnh ra chụp, đi đi lại lại, chỉ có Trương Tuấn ngồi bên cạnh nghe chúng tôi nói chuyện phiếm.
Vào năm đó đạo sĩ đều là những đạo sĩ chân chính, không giống như bây giờ có rất nhiều người giả danh lừa đảo, hai đạo sĩ tán gẫu cùng chúng tôi, chủ động làm hướng dẫn du lịch cho chúng tôi, đi dạo trong các hang động ở Lao Sơn, giảng về nguồn gốc của các hang động.
Đi cùng nhóm đạo sĩ, tôi và Trương Tuấn không dùng thang treo, mà được họ dẫn đi đường hoang dã, mới đầu còn có đường, nhưng sau đó lại không còn con đường nào nữa.
Tôi muốn trèo lên vách đá bên cạnh, Lâm Y Nhiên lại không chịu mạo hiểm, cũng khuyên tôi không nên trèo, tôi nhìn cô ấy cười: “Đã đến đây rồi, nếu không được mở rộng tầm mắt, sau này lại thấy tiếc.”
Tôi dùng cả chân và tay, leo lên vách đá, chỉ có Trương Tuấn leo lên cùng tôi. Lâm Y Nhiên, Chân công tử, Cổ công tử đều đứng ở chỗ an toàn chờ.
Trải qua khó khăn, cuối cùng cũng trèo được lên vách đá, tôi ngắm nhìn phía trước, có rất nhiều cảm xúc.
Lao Sơn không cao lắm, nhưng mây mù hàng năm vẫn vờn quanh trên đỉnh núi, không giống như những núi khác, đứng ở chỗ này, hoàn toàn không thấy rõ chân núi và phía trước, chỉ có mây mù, tựa như chỉ cần giơ tay ra, là có thể túm được một đụm mây, thật giống như đang sống cùng thần tiên. Khó trách người xưa sau khi lên núi này, lại cho rằng đây là núi tiên.
Đã được học môn lý, nên biết rằng chỉ vì Lao Sơn gần biển, hơi nước bay lên bị dãy núi ngăn cản ngưng tụ thành mây, nhưng có lẽ tôi cũng có chút mê tín, hiểu thì vẫn hiểu, nhưng vẫn mông mông lung lung tin rằng cỏ cây có tình, cầm thú có cảm xúc, đằng kia có một đạo quán(nơi ở của đạo sĩ); vào đêm trăng tròn, sẽ mỉm cười với cây lựu ngoài cửa sổ, khóm hoa hồng tựa như thiếu nữ mặc váy đỏ; yên lặng ngồi bên tảng đá lắng nghe tiếng đàn, trầm tư dưới ánh trăng.
Gió núi kích động, người bị gió thổi cứ như sắp ngã xuống vách núi đen, tôi ấn chặt cái mũ trên đầu, đón gió núi đi về phía trước vài bước, mây trôi trước mặt bốc lên, trời đất mù mịt rộng lớn. Bỗng cảm thấy chân chính hiểu được thế nào là “Xưa nay người tựa nước trôi xuôi. Cùng ngắm bao đêm ánh nguyệt rồi”, “Ngẫm cõi đất trời vô cùng tận, một mình nhỏ lệ, lòng quặn đau.”, họ đều trải qua rồi, nhưng tư tưởng của họ lại sống dậy trong lòng tôi, giờ khắc này, tôi là tôi, tôi cũng không phải là tôi.
Hai câu thơ trước có trong bài ”Bả tửu vấn nguyệt” (Nâng chén rượu hỏi trăng) của Lý Bạch, dịch thơ của Nguyễn Phước Hậu.
Hai câu thơ sau có trong bài “Đặng U Châu Đài Ca” (Bài ca lên đài U Châu) của Trần Tử Ngang, dịch thơ của Phụng Hà.
Từ nhỏ đến lớn, tôi được đi qua rất ít nơi, chuyến đi đến Bắc Kinh và Thanh Đảo này, đã thật sự mở rộng tầm mắt của tôi, làm cho tôi nhìn thấy rất nhiều điều mà trước đây chưa nhìn thấy, tiếp xúc với rất nhiều người bình thường sẽ không thể tiếp xúc, một mặt tôi nghiệm chứng những điểm giống giữa thực tế và trên sách vở, một mặt tôi tìm ra điểm khác biệt giữa thực tế và sách vở.
Thế giới này thực sự giống lời Tiểu Ba nói, thực sự đáng giá để tôi gắng sức vượt tường, bay cao bay xa, theo đuổi những gì tuyệt vời!
Niên thiếu điên cuồng, tôi không nhịn được giang rộng hai tay la hét thật to với đám mây mù: “Này —— “
Mũ bị gió cuốn đi, quay cuồng giữa đám mây trắng muốt, đầu tiên tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó lại cười ha ha.
Trương Tuấn cười bắt lấy cánh tay tôi, kéo tôi đến bên cạnh mình: “Cô nhóc điên, cẩn thận một chút.”
Tôi trừng mắt nhìn cậu, cậu không cười nổi, chỉ nhìn tôi.
Trên đỉnh núi, gió núi điên cuồng, thời gian như ngừng trôi.
Dù biển lớn có cạn khô hay không, đá núi có bị sói mòn hay không, không có bắt đầu, cũng không có kết thúc, giây phút này trong mắt cậu ấy chỉ có tôi, trong mắt tôi chỉ có cậu ấy.
Linh hồn hiểu rõ khác thường, tôi bỗng vô cùng rõ ràng, vô cùng bi ai hiểu được, trong cuộc sống giây phút như vậy không thể cầu được. Có lẽ, cậu ấy sẽ quên đi rất nhanh, mà tôi cả đời này sẽ nhớ kỹ, nhớ kỹ vào năm mình mười sáu tuổi đó, cậu ấy từng đứng bên tôi trên đỉnh Lao Sơn.
Chân công tử gọi to: “Này, này, hai cậu không phải hóa đá rồi đấy chứ?”Cổ công tử cũng hét: “Các cậu ngắm đủ chưa, ngắm đủ rồi thì xuống núi mau.”
Trương Tuấn vẫy vẫy tay với hai vị công tử kia, nói với tôi: “Không cần để ý đến họ, nếu cậu muốn ở đây thêm lúc nữa, thì chúng ta sẽ đứng đây thêm một lúc.”
Tôi mỉm cười: “Không cần.”
Đây là cuộc sống, cho dù chúng tôi đã tích lũy nhiều trí tuệ từ những bậc tiền bối, biết rằng nó không tầm thường, biết nó vô cùng quý giá, nhưng chúng tôi cũng chỉ có thể buông tay làm cho nó rời đi, bởi kim đồng hồ thời gian mãi mãi sẽ chuyển động, sẽ không bao giờ ngừng quay.
Đi xuống còn khó hơn khi trèo lên, may mắn Trương Tuấn chân tay khỏe mạnh nhanh nhẹn, dưới sự trợ giúp của cậu, tôi đã bình an trèo xuống.
Y Nhiên vẫn lo lắng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng thở ra: “Lần sau đừng như vậy nhé, rất nguy hiểm!”
Tôi cười nói: “Chúng mình đi tìm đoàn đi, chắc mọi người cũng đang xuống núi.”
Lâm Y Nhiên lập tức nói được, từ nhỏ cô ấy đã là người có quy tắc, bây giờ đi theo tôi, luôn làm mấy chuyện vô tổ chức, vô kỷ luật.
Khi chúng tôi tìm được cả đoàn, cô Hình và thầy Vương cũng đã đợi chúng tôi khá lâu rồi, đang lo lắng không yên, nhưng đại khái vì có cậu Cổ công tử đi cùng, nên họ cũng không bùng nổ tức giận, chỉ làm bộ nói Trương Tuấn hai câu.
Trở lại chỗ nghỉ, ăn xong cơm chiều, Trương Tuấn nói muốn đi tắm trước, tắm xong sẽ tới tìm tôi.
Tôi tắm rửa xong, sắp xếp xong mọi thứ, Trương Tuấn vẫn chưa tới tìm tôi, tôi cười thầm con trai gì mà tắm rửa còn chậm hơn con gái.
Một lúc nữa, cô Hình sẽ trở về, tôi không muốn tiếp xúc với cô ấy, nên không muốn đợi trong phòng, đứng dậy ra ngoài đi dạo trước.
Đi dọc theo đường mòn, tôi gặp Thẩm Viễn Triết, nên thành hai người cùng đi dạo.
Thẩm Viễn Triết do dự một lúc lâu, mới nửa hỏi nửa thử: “Cậu và Trương Tuấn… không ngờ lại hóa giải mâu thuẫn nhanh như vậy, trở thành bạn bè.”
Tôi cảm thấy có lỗi với cậu ấy, vì thế giải thích t đầu: “Thật ra tớ và Trương Tuấn là bạn hồi tiểu học rồi, còn cùng nhau tham gia cuộc thi toán học, quan hệ cũng coi là tương đối thân quen, chẳng qua từ khi lên cấp Hai, liền không thể nào nói chuyện với nhau được nữa, tớ vẫn không nói gì với cậu, thật sự có lỗi với cậu.”
Cậu ấy ngây người một lúc mới nói: “Không sao, là bản thân tớ quá ngốc. Trương Tuấn không phải người nói nhiều lời không tốt, càng không thể bắt nạt con gái, cậu cũng không phải người hẹp hòi, hơi một tí là giận dỗi, rõ ràng hai cậu đều có điểm khác thường, Hoàng Vi và Lâm Y Nhiên đều nhìn ra điểm khác thường, vậy mà tớ vẫn không hiểu, thật ngớ ngẩn.”
Tôi vừa thấy áy náy, vừa thấy ngọt ngào, áy náy vì có lỗi với Thẩm Viễn Triết, ngọt ngào vì cảm tình của Trương Tuấn được nói ra từ miệng người khác: “Xin lỗi cậu, lúc ấy để cậu phải tốn nhiều tâm tư xóa bỏ mâu thuẫn giữa tớ và Trương Tuấn.”
Thẩm Viễn Triết cười nhạt: “Không có gì, cậu và Trương Tuấn đều là bạn tốt của tớ, các cậu có thể… hòa thuận ở chung, tớ cũng thấy rất vui.”
Tôi cảm kích nói: “Cảm ơn cậu nhé.”
Thẩm Viễn Triết vừa đi vừa tán gẫu với tôi, tôi quên cả thời gian, đến khi Trương Tuấn tìm được chúng tôi, đã là hơn chín giờ rồi. Thẩm Viễn Triết chào Trương Tuấn, rồi cậu ấy lập tức rời đi.
Tôi giải thích với Trương Tuấn: “Tớ không mang đồng hồ, quên mất thời gian.”
Trương Tuấn cúi đầu trầm mặc một lúc, ngẩng đầu cười nói: “Không sao.”
Ngày hôm sau, buổi sáng nghe giảng bài, buổi chiều đến bờ biển chơi.
Ngồi trên xe, ánh nắng mùa hè chiếu đúng đến mặt tôi, tôi thật nhớ cái mũ che nắng đã bị gió cuốn đi, trước mắt bỗng tối sầm lại, Trương Tuấn chụp một cái mũ che nắng lên đầu tôi, tôi lấy mũ xuống xem, thấy nó là một chiếc mũ lá rộng vành màu vàng nhạt, cười hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Cậu không trả lời, chỉ hỏi: “Cậu thích không?”
“Thích.”
Bộ dáng cậu rất vui vẻ, đội lại cái mũ lên đầu tôi.
Tôi bỗng hiểu ra, đây là thứ mà hôm qua cậu ấy cố ý đi mua, chả tráchtắm xong rồi mà cậu ấy vẫn chưa trở về. Tôi muốn nói cảm ơn, cũng muốn nói xin lỗi, cuối cùng, lại không nói câu gì.
Chúng tôi từ nhỏ đã sống trong thành phố, rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy biển. Đến bên bờ cát, thấy hình ảnh trên TV biến thành chân thật, mọi người đều kích động, cởi giày, xắn ống quần lên chạy ra bãi biển chơi.
Vì Trương Tuấn đã nhắc tôi tốt nhất nên mặc quần đùi, nên tôi có thể lược bỏ mấy việc phiền toái, nắm tay Lâm Y Nhiên chạy ra bãi biển, đến khi chúng tôi điên cuồng chạy một vòng trở về, thấy Hoàng Vi đã thay bộ đồ tắm biển, cô ấy đang đi ra ngoài biển. Cô Hình nói: “Tốt nhất em đừng xuống nước một mình, chơi gần bờ là được rồi.”
Cô ấy đã đồng ý, nhưng sau khi xuống biển, càng chơi càng vui, càng đi ra xa bờ hơn, cô Hình và thầy Vương đều là vịt cạn, sốt ruột mà không làm được gì, các bạn và thầy cô đều gọi Hoàng Vi lại, cô ấy lại không nghe thấy.
Cô Hình lo lắng gọi Trương Tuấn: “Có phải em biết bơi không? Nhanh ra gọi em ấy về đi.”
Trương Tuấn đến một quầy hàng nhỏ trên bờ cát mua một chiếc quần bơi, sau khi thay quần liền chạy ra biển, đuổi theo Hoàng Vi.
Hai người ở ngoài biển rất lâu, vẫn không thấy về.
Cơn sóng này nối tiếp cơn sóng khác, đầu người nhấp nhô cũng gần như nhau, không thể nhìn rõ ai với ai, nhưng cô Hình và thầy Vương vẫn đứng bên bờ, khoát tay lên trán lo lắng ngóng nhìn, các bạn khác lại không lo lắng nhiều như thầy cô, bắt đầu chơi trò của mình.
Vì Trương Tuấn không ở đây, tôi cũng không hay nói chuyện với đám Chân công tử, nên không chơi cùng họ. Tôi, Lâm Y Nhiên, Thẩm Viễn Triết ngồi ở bãi biển xây lâu đài cát, xây thành. Thật ra trong lòng tôi cũng đang lo lắng cho Trương Tuấn, biển lớn vô biên vô hạn làm người ta sợ hãi, nhưng càng lo lắng, càng không muốn biển hiện ra ngoài, chỉ dùng khóe mắt để chú ý đến mặt biển.
Lâu đài của chúng tôi đã xây được hơn nửa, Trương Tuấn và Hoàng Vi mới về, cô Hình tức giận, lần đầu tiên bộc phát, không biết có phải vì cô ấy nể bố mẹ Hoàng Vi, hay vì Hoàng Vi là con gái, mà toàn bộ lửa giận của cô ấy đều hướng về Trương Tuấn, trách móc Trương Tuấn đến cẩu huyết phún đầu.
(Cẩu huyết phún đầu: đây là từ gốc của tác giả, nghĩa là máu chó phun lên đầu người, ý nói những l trách mắng, nhục mạ ghê ghớm. Sao mà mắng bạn ấy ghê thế!)
Chúng tôi đều im lặng không nói gì, hai cậu Chân công tử và Cổ công tử kia lại làm như đang xem kịch vui, nháy mắt cười cười. Chờ cô Hình mắng xong, Trương Tuấn mỉm cười đi về phía hai cậu công tử, hai người lập tức trốn chạy, đáng tiếc không chạy nhanh bằng Trương Tuấn, Trương Tuấn ném hai người họ xuống biển, làm cho họ ướt sũng cả người.
Cổ công tử thấy lời cô giáo dặn dò, không dám náo loạn, mang thân mình ẩm ướt đi lên bờ, Chân công tử lại cố tình mặc nguyên quần áo nhào mình vào chỗ nước sâu, cô Hình tức giận nhảy dựng lên, chống nạnh kêu to: “Chân Vận, em lăn về cho cô ngay!”
Chân công tử ở dưới biển hét to: “Ở dưới biển lăn thế nào được? Em không biết lăn ạ!”
Mọi người muốn cười mà không dám cười, cô Hình vừa tức vừa cười, giậm chân nói: “Em mà không lên bờ, ngày mai cô sẽ để em ở lại phòng trọ một mình.”
Chân công tử lề mề bơi lên bờ, cô giáo miệng thì mắng cậu ta, nhưng tay lại tìm khăn mặt đưa cho cậu ta.
Trương Tuấn đi thay quần áo trở ra, nhìn thấy tôi, Thẩm Viễn Triết và Lâm Y Nhiên đang xây lâu đài cát, cậu đi tới, tôi nhìn cậu cười cười, tiếp tục quỳ rạp trên bờ cát xây lâu đài, cậu đứng bên cạnh im lặng nhìn. Đến khi chúng tôi xây xong, tôi cười hỏi cậu: “Lâu đài của bọn tớ thế nào?”
Cậu cười: “Đẹp lắm. Chúng ta đi bờ biển chơi một chút nhé.”
Tôi cúi đầu bận rộn: “Đợi một chút, kênh đào của tớ còn chưa xây xong. Thẩm Viễn Triết, chúng ta làm một con sông nhỏ ở chỗ này, khi thủy triều lên có thể giữa nước bảo vệ thành.”
Bận rộn một lúc, vừa nhấc đầu, thấy Trương Tuấn đã rời đi từ lúc nào, đứng bên bờ ngắm nhìn biển lớn, bóng dáng có vẻ cô đơn.
“Tớ đi mua chai nước, lát nữa sẽ về.”
Tôi lấy một cái cớ nói với Thẩm Viễn Triết và Lâm Y Nhiên, chạy đi tìm Trương Tuấn. Gần đến chỗ cậu, tôi rón ra rón rén, rồi nhảy mạnh đến bên cạnh cậu: “Này, sao cậu không xây lâu đài với bọn tớ?”
Cậu nhìn thấy tôi, lập tức vui vẻ nở nụ cười: “Cậu đợi một chút, tớ sẽ trở lại ngay.” ậu ấy chạy đi, nói mấy câu với Chân công tử và Cổ công tử đang chụp ảnh, lại chạy về.
Hai người chúng tôi đi chân trần đạp nước biển, rất ăn ý, càng chạy càng xa chỗ các bạn và giáo viên đang chơi.
Cậu ấy nắm tay tôi, lại một lần nữa tôi cảm thấy như bị điện giật, hỗn loạn, tê tê mà lại ngọt ngào trong lòng.
Cậu nói: “Cậu không hỏi tớ à?”
“Hỏi gì?”
“Hỏi xem tại sao tớ và Hoàng Vi ở ngoài biển lâu như vậy?”
“Tớ không muốn hỏi, vì tớ có thể đoán được tại sao.”
Tôi nhăn mặt nhìn cậu ấy, châm biến cậu ấy đào hoa. Cho dù lúc đầu không hiểu, bây giờ cũng đoán được Hoàng Vi thích cậu ấy.
Cậu kéo mạnh tay tôi, chạy thật nhanh, chúng tôi vừa chạy vừa cười, mãi đến khi tôi không thể chạy nổi nữa, xin cậu dừng lại, cam đoan về sau tuyệt đối không cười nhạo cậu nữa.
Chúng tôi đứng bên bãi biển, cảm thấy bầu trời thật đáng yêu, biển thật đáng yêu, dù sao trong mắt chúng tôi cái gì cũng đáng yêu, dù là cậu ấy hay tôi chỉ tùy ý nói một câu, hai người cũng có thể cảm thấy đặc biệt, cười vui vẻ mà không vì điều gì.
Hạnh phúc ngây ngốc, đơn thuần, tuyệt vời như thế này, đại khái chỉ có thể nở rộ ở thời thanh xuân xán lạn và nồng nhiệt.
Trương Tuấn nói với tôi: “Khi sóng biển xô đến đây, chúng ta nhảy dựng lên, xem ai dừng ở không trung lâu hơn, ai có thể tạo ra nhiều bọt biển khi nhảy xuống.”
“Được.” Tôi bỏ kính và mũ ra, đặt chúng trên bờ cát.
Chúng tôi nhảy dựng lên, lại hạ xuống, nhảy dựng lên, lại hạ xuống, sóng biển quay cuồng quanh chân chúng tôi, chúng tôi bật cười thành tiếng
Hai người chơi hết mình, lại đều là những người có tính cách hoang dã, chơi một lúc quần áo đã ướt hết, tay nắm tay chạy theo sóng biển, đối mặt với từng con sóng, sóng biển nhào vào người chúng tôi, vỡ vụn thành trăm ngàn bọt nước.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với ển, lại không biết bơi, bắt đầu thấy sợ hãi, muốn lùi về phía sau, cậu ấy lại giữ lấy tôi. “Nếu sóng biển đến, cậu hãy nín hơi, nhắm mắt vào, chỉ trong chớp mắt lại có thể thở ra. Tớ sẽ giữ chặt cậu, không để cậu bị sóng biển cuốn đi đâu.”
Có cậu ấy, tất cả sợ hãi đều bay biến, bản tính vốn thích theo đuổi mạo hiểm và kích thích bị trỗi dậy, tôi chạy theo cậu ấy, nước biển đã ngập đến thắt lưng. Khi một làn sóng vọt đến người chúng tôi, tôi nhắm mắt nín thở. Cảm giác ầm vang một chút, dường như cả người bị sóng biển mãnh liệt cuốn vào lòng, thân thể bị đánh sâu vào nước biển không thể làm gì, sợ hãi vô cùng, nhưng kích thích cũng không thiếu. Cậu ấy nắm chặt tay tôi, tôi nắm chặt tay cậu ấy, vào lúc đó, tựa như tôi chỉ có cậu ấy, cậu ấy chính là chỗ dựa duy nhất của tôi trong thế giới này.
Sau đó, sóng cuốn đi, mực nước giảm xuống, đầu tôi lại lộ ra. Tôi thở mạnh một hơi, ho khan kịch liệt, dù sao cũng không có kinh nghiệm nên vẫn bị sặc, trong mắt cậu ấy chứa đầy ý cười, nhìn tôi cười to.
Tôi vẫn ho khan, vừa lau mắt vừa vuốt tóc, còn có thể cho cậu ấy một đạp.
Chờ nghỉ ngơi xong, chúng tôi nắm tay nhau, lại bắt đầu chuẩn bị nghênh đón làn sóng tiếp theo.
Ở nơi biển lớn mờ mịt, chúng tôi thành duy nhất của nhau, sóng triều lên xuống, chúng tôi cất tiếng cười to, vui vẻ thoải mái.
[2] Tác giả Tam Mao: Nhà văn Đài Loan, sinh năm 1943 tại Triết Giang, Trung Quốc. Đã từng học khoa Triết học Đại học Văn Hoá Trung Quốc. Du học châu u, du học ở Tây Ban Nha, Đức v.v.. sau định cư ở Sahara, quần đảo Canali, về Đài Loan dạy đại học năm 1981, viết tản văn theo dọc đường bà lưu lạc khắp thế giới.
Tuy nhiên bà chưa tốt nghiệp bất kỳ trường nào. Bỏ học từ lớp 6, cha dạy viết, bạn bè dạy vẽ, giáo sư quen xin cho học dự thính khoa Triết học, tuy thành tích học tập ở khoa Triết rất xuất sắc nhưng cuối cùng không tốt nghiệp, xin nghỉ học đi lưu lạc, du học ở châu u qua nhiều trường nhưng không có bằng cấp gì. Cho đến khi về Đài Loan dạy đại học cũng chỉ là dạy phụ, đi diễn thuyết.
Những sáng tác có giá trị nhất của Tam Mao là những tập tản văn viết trong 14 năm lang thang khắp thế giới. Sau khi người chồng Tây Ban Nha mất tích trong một cuộc thám hiểm, bà trở về Đài Loan. Tam Mao mất năm 1991ọ 49 tuổi. Tự tử tại một bệnh viện ở ngoại thành Đài Bắc.