Bạn đang đọc Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy – Chương 39: Phần 02 – Chương 19 part 1
Chương 19
Tiểu Dương: có một chú ý thế này: mấy chương trước cũng nói đến cậu Hác Liêm, mình tra cả từ điển xem tên cậu ta có đúng là Hác Liêm không, thấy đúng là chữ Hác. Nhưng đến chương này tra từ tiếng Trung lại thấy là chữ Hách, Hách Liêm. Không biết tại sao lại vậy. Mình cứ để là Hác Liêm như mấy chương trước nhé, Hác và Hách đều là họ đấy.
~Edison từng nói “thành công là 1% tài năng và 99% mồ hôi”, nhưng tôi lại nghĩ rằng thành công là 10% tài năng cộng thêm 30% may mắn và 60% mồ hôi.
Câu nói của Edison: “Thiên tài là 1 phần trăm cảm hứng và 99 phần trăm mồ hôi”, nhưng ở đây tác giả để là thành công và tài năng, cũng gần mang nghĩa như vậy.
Trên những con đường chúng tôi đi qua, gặp không ít người vừa có tài năng, cũng sẵn sàng bỏ ra tài năng đó, nhưng vận mệnh không thành toàn cho họ, những người làm chúng ta kính trọng là những người không ngại khổ, cũng không oán hận vận mệnh, mà họ trầm mặc, cố gắng bước đi, bước tiếp con đường đờ
Nhỏ bé là duyên gặp gỡ, to lớn là sức khỏe, thậm chí còn cả mạng sống, vận mệnh cũng thường sẽ lấy đi mà không chút nể tình.
Chúng ta không có cách nào ngăn cản vận mệnh lấy đi những thứ trong tay chúng ta, tuy nhiên, chúng ta có thể lựa chọn những thứ chúng ta lấy được từ trong cuộc sống và trân trọng nó.
Bị bẻ gãy đôi cánh
Dưới cơn bão đàn áp mạnh mẽ của nhà nước, Tiểu Lục cũng thường làm ăn bừa bãi, đắc tội quá nhiều người, cũng không biết là thật, hay hắn trúng kế của người khác, dù sao, tin tức chính thức tôi nghe được là, vì hắn đánh ghen nên hủy dung của một người con trai, cách hắn hủy dung cũng khá đặc biệt, dùng lưỡi dao mỏng cắt da mặt của đối phương. Vốn là nợ cũ năm xưa, lại bị người ta tố giác, cục công an nhận xử án, lập án điều tra, lại phát hiện ra tội hắn sử dụng và buôn bán ma túy, tàng trữ súng, mấy tội cộng lại, bị xử tử hình, một viên đạn kết thúc mạng sống.
Sau đó, tôi mới hiểu, thật ra là ai tố giác cũng không quan trọng, cục công an đã sớm để ý đến tên Tiểu Lục này, trong thời gian quản chặt an ninh họ cũng có nhiệm vụ xử lý tên ấy, họ nhất định phải bắt Tiểu Lục, cái chuyện tố giác kia, chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để điều tra sâu thêm thôi.
Vào lúc tin tức Tiểu Lục bị xử tử hình hiện lên trên màn hình TV, tôi cũng chưa biết đó là Tiểu Lục (tôi không biết tên thật của hắn, hắn lại cạo trọc đầu), về sau, khi nghe thấy đám anh em của anh Lí bàn tán với nhau, tôi mới biết hóa ra đó là Tiểu Lục
Nhóm người đồng phạm với Tiểu Lục đều bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng Trương Tuấn vẫn đi học bình thường, không bị vào ngục giam, cục công an cũng không tìm cậu nói chuyện lần nào nữa, chứng minh chuyện cậu đã bình an, dù vậy nét mặt Trương Tuấn vẫn không hề thoải mái. Khoảng thời gian ấy, sắc mặt cậu lúc nào cũng tái nhợt, mái tóc ngày nào cũng rối bời, dáng dấp cứ như vừa chui ra từ trong ổ chăn, quần áo nhăn nhúm bụi bẩn, đôi mắt cậu cũng lờ đờ không tập trung.
Từ trước đến giờ dù thất tình cậu ấy cũng không biểu hiện ra mặt, dù xảy ra chuyện gì thái độ cũng không thay đổi, lần đầu tiên thấy bộ dáng này của cậu, xem ra lần này cậu bị kích thích rất lớn.
Có điều, trong đám bạn học không ai biết cậu có quan hệ với Tiểu Lục, lại còn đặt cho cậu mỹ danh là “tình thánh”, tất cả mọi người đều nghĩ cậu đang đau khổ vì thất tình.
Về tin tức của Tiểu Lục, trong trường học không có bất kỳ người nào chú ý, thế giới đó cách họ quá xa xôi. Những tên côn đồ trong trường thường thích bàn chuyện của Hác Liêm, vì cậu ta hút thuốc phiện, tham gia vào việc buôn bán ma túy, nên bị cải tạo lao động ba năm. May là cậu ta còn chưa đủ mười sáu tuổi, hơn nữa lúc điều tra thấy lượng thuốc cậu giữ cũng ít, nếu không sẽ bị xử khá nặng.
Đại đa số các bạn trong trường bấy giờ mới nghe nói đến ma túy, những lúc họ bàn luận xôn xao, cũng mang theo nét mặt kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi.
Ma túy! Xa xôi cỡ nào chứ, xa xôi như là nó chỉ xuất hiện trong những bộ phim xã hội đen và trong sách giáo khoa ấy, nhưng không ngờ có một ngày nó xuất hiện ngay cạnh chúng tôi, cách chúng tôi gần như vậy. Ở tuổi này đều là những thiếu niên ngây thơ, đối với chuyện như vậy vừa cảm thấy sợ hãi chán ghét, lại vẫn thấy tò mò, trong suy nghĩ của họ, người như Hác Liêm tựa như sống ở một thế giới khác, có nhiệt huyết cuồng vọng và phóng túng không giống họ.Hác Liêm như bị vây trong câu chuyện huyền thoại mờ ảo, mà Đồng Vân Châu là bạn gái của Hác Liêm, cũng trở thành nữ sinh huyền thoại nhất của trường.
Khi nghe được nam nữ xung quanh dùng giọng điệu phức tạp bàn chuyện của Hác Liêm, tôi cũng thường có cảm xúc rất phức tạp. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với Hác Liêm, tôi không thể nào biết, điều duy nhất có thể chắc chắn chính là, khi cậu ta chơi bời bên ngoài, gặp phải thuốc phiện, sau đó bắt đầu hút, dần dần trở thành một thiếu niên hư hỏng, mang tội. Trương Tuấn đi theo Tiểu Lục, khẳng định cũng từng chạm qua ma túy và súng, nhưng cậu vẫn có thể bình yên, ngay cả tôi cũng không nhịn được cảm thán về trí tuệ và sự may mắn của cậu, nhưng nếu cậu không sửa chữa, may mắn sẽ không thể đi theo mãi. Đến lúc đó, cũng không phải chỉ là hình phạt cải tạo ba năm đơn giản thế này.
Ô Tặc không được may mắn như Hác Liêm, mặc dù lượng thuốc rất ít, anh ấy cũng không buôn bán ma túy, không hút thuốc phiện hay bị bất kỳ tội danh nào trước đó, nhưng anh ấy đã trưởng thành, lại đang trong thời gian nghiêm trị, cho nên bị xử trọng hình, kết án mười năm tù.
Khi có kết quả tuyên án, chị Xinh Đẹp chạy đến đánh Tiểu Ba như người điên. Tiểu Ba chỉ đứng yên, để mặc chị ấy đánh, những người khác cũng không dám can ngăn. Tôi nhịn một lúc rồi cũng không nhịn nổi nữa, xông tới, đẩy chị sang một bên, đứng chắn trước mặt Tiểu Ba.
Xinh Đẹp còn muốn đánh, tôi chỉ thẳng vào mặt chị, lạnh lùng nói: “Chị đánh thử một cái nữa xem, cũng không phải chỉ là lỗi của mình Tiểu Ba, sao chị không đánh anh Lí đi?” Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Ba đã đẩy tôi sang một bên, làm tôi ngã xuống đất.
Anh ấy đi tới trước mặt Xinh Đẹp, dường như còn mong chị ấy đánh tiếp, nhưng Xinh Đẹp không đánh nữa, mềm yếu quỳ trên mặt đất, bắt đầu than vãn kêu khóc, tôi ngồi dưới đất cũng muốn khóc. Tiểu Ba đau khổ nhìn Xinh Đẹp một lúc lâu, rồi lê chân rời đi, tôi chỉ có thể nén nhịn ấm ức, nhảy dựng lên đuổi theo anh.
Anh Lí lại bắt đầu kinh doanh, tất cả tựa như đã trở vềTiểu Ba vốn ôn hòa lại hoàn toàn thay đổi.
Trước đây anh chỉ hút thuốc khi có chuyện làm ăn bàn bạc, nhưng bây giờ, anh hút thuốc ngày càng thường xuyên hơn, điếu thuốc chẳng mấy khi rời tay. Trước đây dù anh ít nói, nhưng vẫn được coi là người vui vẻ, còn bây giờ thì trầm mặc đến đáng sợ.
Anh Lí nói với tôi: “Tiểu Ba là người có tâm tư nhẵn nhụi nhất trong đám bọn anh, sống rất nặng về tình cảm, khi nó học lớp sáu, Ô Tặc đã dẫn nó đi chơi cùng, vì nó bị trêu trọc là không có bố mà đánh nhau. Lí trí của Tiểu Ba hiểu hơn bất cứ ai, Ô Tặc một mình chịu tội, là người mạnh mẽ nhất trong ba người bọn anh, nhưng về tình cảm nó lại không thể chấp nhận nổi, Ô Tặc cũng rất thản nhiên an ủi Tiểu Ba, đợi tiếng xấu dịu đi, Ô Tặc sẽ cố gắng biểu hiện tốt ở trong tù, bọn anh ở bên ngoài cố gắng tạo quan hệ, nhất định có thể giảm hình phạt, nhưng Tiểu Ba không thể tha thứ ình. Nó luôn cảm thấy nếu không phải lúc nào mình cũng lao đầu vào học tập, có thể trông coi một chút chuyện trong vũ trường, thì Ô Tặc cũng không bị kẻ khác tính kế.”
Tôi và anh Lí đều không thể làm gì, chỉ có thể chờ chính bản thân anh ấy vượt qua day dứt trong tim mình.
Chỉ cần tôi có thời gian, là sẽ quấn lấy anh ấy, muốn anh mời tôi đi ăn cái gì đó, muốn anh đi chơi cùng tôi. Yêu cầu của Tiểu Ba với tôi rất đơn giản, mặc tôi chơi bời, đùa nghịch thế nào, cũng nhất định phải thi đỗ vào trường trung học phổ thông trọng điểm.
Tôi chỉ có thể lên tinh thần để học tập, điên cuồng cày ngày cày đêm trong một khoảng thời gian, rồi bước vào trường thi.
Sau khi thi xong, trong lòng tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, nghĩ mình nhất định thi đỗ vào trường bình thường, còn về chuyện có thi đỗ trường trọng điểm hay không, cũng phải chờ vận may đã. Tôi làm toán, lý, hóa cũng không tệ lắm, nhưng còn môn tiếng Anh, khả năng đạt tiêu chuẩn có vẻ khá mơ hồ, tôi học tiếng Anh vô cùng kém, năm lớp 7 và lớp 8 vì tranh đấu và ghét thầy chậu châu báu, nên gần như không học môn ấy tí nào, lên lớp 9 lại nghĩ cái vò đã mẻ lại còn sứt, nên chẳng thể chăm chút đến nữa.
Anh Lí giúp tôi hỏi thăm kết quả, trước khi công bố kết quả, họ đã biết tôi trúng tuyển vào trung học phổ thông. Bố mẹ ở bên kia còn đang lo lắng chờ đợi kết quả thi của tôi, tôi ở bên này đã bắt đầu ăn mừng rồi.
Anh Lí tổ chức buổi tiệc mừng rất lớn cho tôi, thật ra ăn mừng cũng chủ yếu là muốn cho Tiểu Ba vui vẻ.
Những người đến đó, gần như tôi không quen biết, trong lòng tôi rất khó chịu, Ô Tặc và Xinh Đẹp nên đến thì không đến, những người không nên đến này sao lại đến nhiều như vậy, tiếng cười to cũng không thể che giấu nỗi bi thương trong lòng.
Tiểu Ba thấy ai mời rượu cũng uống, cao hứng cứ như anh đã thi đỗ đại học, đêm hôm đó rốt cuộc uống bao nhiêu rượu, tôi cũng không rõ, chỉ nhớ tất cả mọi người đều say, anh Lí vừa uống vừa khóc, nhìn về phía Tiểu Ba kêu la “Anh trai xin lỗi em”, Tiểu Ba không khóc, nhưng vẫn nôn, nôn xong rồi lại uống. Một giọt rượu tôi cũng không uống, nhưng lại rất giống người say, khóc lóc không ngừng, mà cũng không rõ mình khóc cái gì.
~Ngày có kết quả thi, từ sáng sớm mẹ đã kéo tôi đi xem.
Đầu tiên chúng tôi nhìn vào bảng đỏ bên trái, xem tôi có trúng tuyển vào trường Nhất Trung không. Tôi và mẹ cùng tìm kiếm, nhưng mẹ đang tìm tên tôi, còn tôi lại đang tìm tên Trương Tuấn.
Thấy tên Quan Hà đầu tiên, cô ấy xếp thứ mười lăm, tôi líu lưỡi, thành tích của Quan Hà như vậy thì sau này có thể vào top 10 không nhỉ. Nhìn tiếp xuống dưới, không ngờ nhìn thấy tên Trương Tuấn ở hơn hai trăm cái tên khác, tôi giật mình nhìn chằm chằm một lúc lâu, xảy ra nhiều chuyện rắc rối như thế, tôi còn lo cậu ấy có thể thi đỗ trường trung học trọng điểm hay không, kết quả là người ta chẳng những đỗ được mà còn thi đỗ với kết quả tốt hơn
Mẹ rốt cuộc cũng nhìn thấy tên tôi, kích động chỉ vào đó, kêu to: “Kì Kì, con này! Con này! Ở đây!”
Mấy ông bố bà mẹ xung quanh cũng góp vui với mẹ tôi, “Chúc mừng chúc mừng!”
Tôi nhìn chằm chằm vào tên mình, không muốn lên tiếng, trong hơn ba trăm cái tên, tôi đứng thứ năm mươi từ dưới lên, vớt vát mới đỗ được vào Nhất Trung, có cái gì đáng vui mừng chứ?
Mẹ tôi cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, chỉ cần biết tôi đã thi đỗ, mẹ kích động lôi kéo tôi, “Đi, gọi điện thoại cho bố con, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Vì lớn lên bên cạnh bố dương, nên mẹ tôi từ nhỏ đã có cuộc sống gian khổ, hình thành tính tiết kiệm, gần như nhà tôi không ăn cơm ngoài bao giờ, về bản chất là keo kiệt, nhưng lời nói khỏi miệng lại là ăn uống bên ngoài không vệ sinh, hôm nay xem ra mẹ rất vui vẻ, hoàn toàn không ngần ngại bên ngoài “không vệ sinh”.
Đột nhiên tôi nhớ tới bọn Lí Sam, Tống Thần, kéo mẹ tới bên phải bảng danh sách, “Con muốn đi xem kết quả của bạn đã.”
Kể từ khi Tiểu Ba trở lại thành phố, tôi liền xa lánh Quan Hà và bọn Tống Thần, thậm chí ngay cả buổi liên hoan tốt nghiệp của lớp tôi cũng không tham gia.
Cẩn thận tìm kiếm tên của họ trên bảng danh sách, may mắn, tất cả đều thi đỗ trung học phổ thông.
Mẹ hỏi tôi: “Tìm thấy kết quả của bạn con không? Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, hai bạn đỗ trường trọng điểm, một bạn đỗ trường bình thường.”
Mẹ tôi cười nói: “Vậy thì tốt, đi, chúng ta đi gọi điện thoại cho bố con.”
“Con không muốn ra ngoài ăn cơm đâu, nếu bố mẹ thấy mừng thì làm một vài món ăn ngon là được rồi, con còn muốn đi tìm bạn.” Đang nói, tôi nhìn thấy Quan Hà và mẹ cô ấy chen lấn trong đám người, lập tức gọi to: “Quan Hà, Quan Hà.”
Quan Hà dắt mẹ cô ấy chen ra ngoài tới chỗ tôi, nhưng bây giờ quá đông người, tôi liền kéo mẹ đến chỗ đó, mẹ Quan Hà rất nhỏ bé, gầy yếu, có vẻ hơi già, nhưng ngũ quan vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ bà rất xinh đẹp, bà trách mắng Quan Hà, “Đã bảo con đến sớm một chút mà không nghe, xem đi, bây giờ chen lấn mãi cũng không nhích được một gót chân.”
Tôi cười nói: “Thành tích của Quan Hà mà cô còn lo lắng ạ? Cháu vừa nhìn rồi, bạn ấy đứng thứ mười lăm, trúng vào trường Nhất Trung.”
Mẹ tôi vừa nghe, ngưỡng mộ có phải thật hay không, rất nhiệt tình nói chuyện với mẹ Quan Hà, nhưng mẹ Quan Hà lại không hài lòng lắm, cảm thấy thành tích của Quan Hà vẫn chưa đủ tốt.
Mẹ tôi lập tức nói ẹ Quan Hà mấy tin tức vừa nghe được khi chen lấn, “Năm nay kết quả thi của trường trung học cơ sở Nhất Trung không tốt lắm, nghe nói xét về tổng thành tích của các trường trọng điểm thì trường Nhất Trung đứng cuối, những học sinh trúng tuyển ở top 10, không có một cái tên Nhất Trung nào. Vừa rồi các phụ huynh nói đây là lứa học sinh thi với thành tích kém nhất của trường Nhất Trung từ trước đến giờ, cũng không biết giáo viên của họ dạy bảo thế nào.”
Mẹ Quan Hà lập tức phụ họa, “Đúng vậy, học sinh ngoan cũng bị họ làm hư đi…”
Quan Hà le lưỡi nhìn tôi, cười hỏi: “Còn cậu?”
“Miễn cưỡng chen chân vào cửa trường Nhất Trung.”
Mẹ tôi và mẹ cô ấy vẫn đang nói chuyện rất hăng say, cứ như bạn bè lâu lắm không gặp.
Hai đứa chúng tôi ngại chen lấn chật chội nóng bức, nên bỏ lại hai bà mẹ ở đó, chạy đến chỗ xa xa râm mát để nói chuyện.
Quan Hà đột nhiên hỏi: “Trương Tuấn trúng tuyển ở thứ hạng bao nhiêu?”
Trong lòng tôi kinh ngạc một chút, nhưng trên mặt vẫn bình thản nói: “Tớ không chú ý lắm, hình như đứng trước hai, ba trăm cái tên, làm sao cậu biết cậu ấy nhất định thi đỗ Nhất Trung?”
“Những ngày cuối cậu không để tâm ở trường học, cho nên không biết, cậu ấy nghiêm túc học tập lắm đó! Tựa như bỗng nhiên biến thành người khác ấy. Trong giờ tự học, ở lớp cậu ấy có đứa ầm ĩ ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy, thế là cậu ấy cho tên kia một trận, một cái ghế bị cậu ấy đánh nát, đánh đến nỗi dám ma vương ở lớp 9-7 phải nể phục, những lớp kém khác càng đến gần kỳ thi lại càng phản loạn, nhưng lớp 9-7 càng đến gần kỳ thi lại càng ngoan ngoãn hơn, chỉ vì Trương Tuấn muốn chuyên tâm học tập.”
Tôi trầm mặc, đột nhiên cảm thấy hối hận vì nghe lời Tiểu Ba thi vào Nhất Trung, tôi phải thi vào trường khác mới đúng.
Quan Hà hỏi: “Nghỉ hè cậu có kế hoạch gì không? Có đi chơi đâu không? Lí Sam nói chỉ cần cậu ấy thi đỗ trung học phổ thông, bố cậu ấy liền cho đi du lịch ở Hàng Châu, bố mẹ Vương Hào cho cậu ấy quê nhà chơi, Trương Tuấn kia đúng là có tiền, vừa thi xong liền bay đến Thượng Hải tiêu dao, còn cậu? Bố mẹ cậu có thưởng gì không?”
“Tớ chẳng muốn đi đâu hết còn cậu?”
Quan Hà cười nhạt, “Tớ muốn đi cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, giúp mẹ làm việc nhà.”
Tôi nói: “Chờ cậu tốt nghiệp đại học, mình làm ra tiền mình tiêu, muốn đến đâu chơi thì đến.”
Quan Hà mỉm cười, “Còn bảy năm nữa.”
Có lẽ cô ấy là người hy vọng thời gian nhanh chóng trôi qua, nhanh chóng trở thành người lớn nhất trong đám chúng tôi, mà tôi có lẽ là người duy nhất không muốn đi về phía trước, muốn thời gian ngừng trôi.
Giá mà Hiểu Phỉ có thể trở về, giá mà Ô Tặc không phải vào ngục giam, giá mà Tiểu Ba có thể thuận lợi tốt nghiệp và thi lên đại học… Quá nhiều giá mà, đáng tiếc thời gian là cây cung sau khi đã bắn tên, chỉ có thể bay về phía trước, không thể lùi về phía sau.
Chúng tôi hàn huyên rất lâu, cổng trường Nhất Trung vẫn tràn đầy người với người, tôi chậc chậc cảm thán. Quan Hà cười nói: “Bắt đầu từ bây giờ, còn có ngày công bố kết quả thi vào cao đẳng, đại học, một thời gian sau, lại đón học sinh lớp 10 vào trường, danh sách phân lớp của học sinh lớp 10, dù sao kỳ nghỉ hè này, không thể yên tĩnh được.”
Lâm Lam chen ra từ trong đám người, thấy tôi, cười híp mắt vẫy vẫy tay, nhìn xe bên đường rồi nhanh chóng chạy tới, “La Kì Kì, thấy cậu đỗ Nhất Trung rồi, chúc mừng.”
Lúc này tôi mới nhớ, hình như không nhìn thấy tên cô ấy trên bảng danh sách trúng tuyển, “Cậu không tính học Nhất Trung à? Cậu học trường nào thế?”
Cô ấy cười nói: “Tớ thi không tính học trung học phổ thông.” (Trung Chuyên ở đây gần như những trường dạy nghề, sau khi học xong cũng coi như có một tay nghề nào đó, nhưng không bằng đại học được. Trường trung học cơ sở ở Trung Quốc gọi là sơ trung, trung học phổ thông gọi là cao trung. Sau khi học hết chín năm học sẽ thi lên Trung Chuyên.)
Tôi và Quan Hà đều ngây người, mấy năm trước trường Trung Chuyên còn được hoan nghênh, nhưng gần đây trường đó không còn được coi trọng nữa. Thành tích học tập phải rất tốt, so về yêu cầu cũng tính là cao đối với các trường trọng điểm, nhưng sau khi tốt nghiệp không thể so sánh với học sinh đại học được, cho nên, chỉ cần gia cảnh không khó khăn sẽ không lựa chọn trung chuyên.
Tôi thật sự không nhịn được, hỏi: “Dựa vào thành tích của cậu, khẳng định có thể lên đại học, tại sao lại đi học Trung Chuyên?”
Lâm Lam liếc nhìn Quan Hà, cười nói: “Cũng không phải là một mình tớ học giỏi mà thi vào Trung Chuyên, em gái của Thẩm Viễn Triết, Thẩm Viễn Tư cũng thi vào Trung Chuyên mà.”
Quan Hà hiểu ý, nói với tôi: “Mẹ tớ còn đang chờ, tớ về nhà trước đây.” Sau đó lại khách khí nói “tạm biệt” với Lâm Lam rồi mới rời đi.
Lâm lam nhìn cô ấy đi xa, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt, “Tớ cảm thấy không có hứng thú học tập, quá mệt mỏi, không phải là bị áp lực học tập, mà là mọi phương diện. Tớ muốn rời nhà sớm một chút, rời khỏi nơi này, có lẽ sau vài năm nữa, tất cả cũng sẽ bị quên lãng.”
Lâm lam là một nữ sinh kiêu ngạo, ban đầu, cô ấy nghĩ mình nhất định sẽ trở thành một cô sinh viên đại học xinh đẹp, hoạt bát, tự do bay nhảy ở thế giới bên ngoài, nhưng bây giờ cô ấy còn chưa thật sự cất cánh, đôi cánh đã phải giấu đi.
Rốt cuộc mẹ của Lâm Lam có hiểu rằng chính vì mình, mà cuộc sống của Lâm Lam đã hoàn toàn thay đổi quỹ đạo không? Chắc là cũng hiểu, tựa như những gia xung đột và ly hôn với nhau đều hiểu vì họ mà thành tích học tập của con cái mới xuống dốc, nhưng khi người lớn làm việc tùy hứng, không chịu trách nhiệm trước những việc làm ấy, thì so với trẻ con chỉ có hơn chứ không kém.
Lâm lam đã cố gắng hết mình.
Lâm Lam trầm mặc nhìn trường Nhất Trung, có lẽ đang cảm thán, vĩnh viễn không biết ai sẽ có tiếng tăm lừng lẫy nhất trường này. Tôi trầm mặc nhìn phía xa, trên bầu trời xanh có con chim bồ câu trắng đang bay lượn, dưới ánh mặt trời có bông hoa tươi mới nở rộ, mùa hè luôn mang sắc thái tươi đẹp như vậy, nhưng đây lại là một mùa mang đầy thương cảm.
“Lâm Lam.”
Ở bên đường đối diện có người gọi cô ấy, là mẹ của Lâm Lam, ăn mặc rất trẻ trung, sành điệu, nhìn thật không giống bà mẹ có đứa con lớn như Lâm Lam. Đứng cạnh mẹ Lâm Lam là một người đàn ông trẻ, dáng người cao ráo, khí chất xuất chúng.
Xung quanh luôn có người lén nhìn họ, tôi cũng không nén nổi tò mò lướt nhìn họ mấy lần. Lâm Lam dường như rất nhạy cảm với chuyện này nên lập tức phát hiện, tôi vội giải thích: “Xin lỗi cậu.”
Cô ấy vừa nghiêng đầu nhiệt tình vẫy tay với mẹ, vừa cười nói: “Không có gì. Tớ rất hận bà ấy, nhưng bà ấy vẫn là mẹ tớ, nếu ngay cả tớ còn không chấp nhận được mẹ, thì trên đời này càng không ai có thể chấp nhận được.” Cô ấy nói lời tạm biệt với tôi, “Tớ đi đây, tạm biệt cậu!”
Cô ấy chạy về phía mẹ mình, tôi thầm nói trong lòng: “Tạm biệt!”
Nhìn bóng dáng cô ấy chạy xa dần, tôi thực sự nhận ra rằng, khoảng thời gian làm học sinh của tôi đang ngày một ít đi.
Năm đó tốt nghiệp tiểu học, cõi lòng tràn đầy niềm khao khát được vào trường Nhất Trung, luôn nghĩ rằng ba năm thật quá dài, nhưng không thể ngờ, chỉ mới đảo mắt một cái, chỉ trong nháy mắt thôi, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cô đầu tiên trong trường trung học cơ sở của tôi là Lâm Lam, đã thi vào trường Trung Chuyên; cô bạn thân nhất của tôi là Hiểu Phỉ, đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hai học sinh giỏi như họ lại không theo học tiếp trung học phổ thông, mà hai đứa mải chơi, lười học như tôi và Trương Tuấn lại trà trộn lên trung học phổ thông.
Tôi bước đi thong thả đến vũ trường, Tiểu Ba không ở trong phòng, mà đang ngồi dưới bóng cây bên ngoài hút thuốc, nhìn thấy tôi, anh ấy cười cười.
Tôi ngồi xuống cạnh anh, dựa vào bả vai anh, anh hút thuốc hỏi: “Thấy thương cảm?”
Tôi không hé răng. Anh mỉm cười nói: “Khi anh tốt nghiệp trung học cơ sở và nhìn kết quả thi của mình, cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng, những người bạn quanh anh đều là những học sinh kém, chỉ có mình anh vào trung học phổ thông.”
“Đưa em đi hóng gió.”
Tiểu Ba vứt điếu thuốc, đi vào trong lấy chìa khóa xe và mũ bảo hiểm, tôi ôm thắt lưng anh, đầu tựa trên lưng anh, nghe tiếng xe máy chạy trên đường. Tốc độ càng lúc càng nhanh, dường như có thể cứ nhanh mãi nhanh mãi như vậy. Rất lâu sau, xe dừng lại, tôi mở to mắt, thấy chúng tôi đang ở bên bờ sông, anh cởi mũ bảo hiểm ra, nói: “Đến đây ngồi một lúc.”
Chúng tôi ngồi bên bờ sông, Tiểu Ba nhìn mặt nước, có vẻ đang suy nghĩ cái gì đó, tôi nhặt một cành liễu và quật lên mặt nước, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái nhất: “Anh định sang năm sẽ thi vào trường đại học nào?”
Anh châm một điếu thuốc, chậm rãi hút: “Thi vào đại học luôn là ước mơ của anh, hoặc là nói, làm phần tử trí thức, khác hoàn với thế giới anh sinh ra và lớn lên chính là ước mơ của anh, tuy anh cũng uống rượu hút thuốc, đánh nhau như những tên lưu manh giang hồ khác, nhưng trong lòng anh luôn nghĩ mình không giống họ, khi kết nghĩa anh em với Ô Tặc và anh Lí, anh kiên quyết không chịu xăm hình lên người như anh Lí, bởi vì sau này anh sẽ làm sinh viên, không nên có những thứ không sạch sẽ như vậy.”
“Anh nhất định có thể học đại học.”
“Bây giờ, suy nghĩ của anh đã thay đổi, không muốn thi đại học nữa. Bố mẹ Ô Tặc chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, không có thu nhập cố định, em trai anh ấy vẫn còn đi học, việc làm ăn của anh Lí cần người giúp, trước đây lần đầu tiên mở một cửa hàng nhỏ, ba anh em anh nói sẽ cùng nhau tung hoành thiên hạ, bây giờ tuy chỉ còn lại hai người, nhưng thiên hạ này vẫn đang cần tung hoành.” Trên môi nở nụ cười chứa nhiều hàm ý, anh nhả khói thuốc, nói, “Trước mắt có nhiều việc cần hoàn thành, thật sự không có thời gian đi học bốn năm đại học.”