Bạn đang đọc Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy – Chương 18: Phần 02 – Chương 06
Chương 6
[Vết thương đau đớn nhất thế gian chính là vết thương không đổ máu, không có thuốc hay, cũng không thể chữa khỏi, cho dù bình phục, cũng như ánh trăng trên mặt nước, nhìn thì thật tròn vẹn, yên bình, nhưng mỗi khi gió thổi qua, nó sẽ dễ dàng lộ ra vết rách, âm thầm đau đớn.]
H
Cuộc thi cuối kỳ chấm dứt, thành tích của mọi người đều không có thay đổi gì lớn, Trần Tùng Thanh vẫn đứng đầu lớp tôi, Lâm Lam đứng thứ hai, lớp 7-2 Cát Hiểu Phỉ đứng thứ nhất, lớp 7-5 Quan Hà đứng thứ nhất, Trương Tuấn và tôi vẫn lắc lư ở vị trí thứ hai mươi mấy của lớp.
Tôi yêu nhất là kỳ nghỉ hè dài. Tôi giấu mình trên ghế sofa ở quán karaoke, vừa đọc sách vừa ăn quà vặt, tiêu dao tự tại cứ như thần tiên. Tiểu Ba bây giờ đâu còn giống trước nữa, không cần chờ đến khi đánh thắng ván bi-a mới mời tôi uống nước, bây giờ, dù là lúc nào bên cạnh ghế sofa cũng bày đầy đồ ăn vặt và đồ uống, tùy tôi muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống.
Tôi cũng không cần khách khí gì với anh ấy, đôi khi nhớ đến vấn đề kinh tế, lương tâm cũng thấy bất an nên hỏi: “Em có cần trả tiền không? Mẹ em cũng cho em tiền tiêu vặt mà.”
Tiểu Ba cười: “Em có thể ăn bao nhiêu? Mấy chuyện này anh vẫn đủ khả năng.”
Miệng tôi nhai mứt, không do dự hỏi: “Mẹ anh còn may găng tay à?”
Anh thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, đối với mẹ anh mà nói, chút bận rộn trong cuộc s
ng có thể quên đi những chuyện không vui.”
Ô Tặc nghe được đoạn đối thoại của chúng tôi, hoàn toàn không thể hiểu nổi, la hét nói: “Nhưng bây giờ em có thể nuôi sống bản thân mình rồi, sao còn để mẹ em phải kiếm tiền vất vả như thế? Cô ấy may găng tay cả ngày cũng không đủ tiền hát một bài hát.”
Tiểu Ba và tôi đều cười nhìn Ô Tặc, anh chàng này sống thật đơn giản hạnh phúc!
Một buổi tối cuối tuần, tôi rúc mình trong phòng hát đọc sách nhiều quá đến mệt mỏi cả người, chuẩn bị đi ra ngoài một chút. Vừa đi ra đã nhìn thấy ngọn đèn mờ ảo, tiếng người ồn ào, không khí có vẻ khác lạ, ngay cả cầu thang cũng đứng trật người, tôi cảm thấy buồn bực, tối nay sao lại kinh doanh khác thường vậy nhỉ?
Bắt lấy một chị đang đưa rượu, hỏi: “Tối nay có hoạt động à chị?”
Chị ấy gật đầu, “Có người tổ chức sinh nhật.”
Tôi lách qua đám người, muốn đi lấy chút đột nhiên, ở giữa ngọn đèn mờ ảo, tôi nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài đen nhánh, quần áo trắng tinh ngồi bên cạnh Trương Tuấn, cầm microphone hát “Như sương như mưa lại như gió”.
“Tình cảm em dành cho anh vĩnh viễn không thể rõ
Em trao trái tim mình cho anh nhưng em luôn bị dày vò
Trong đêm tối tĩnh mịch em bất lực tìm kiếm
Muốn tìm một ai đó có thể dựa vào
Nhưng em lại nhận được cái ôm sâu đậm nhất
Em cảm nhận được trái tim nồng cháy của anh đang đập mạnh mẽ
Anh có biết không, em không quan tâm
Trái tim yêu anh vĩnh viễn không già
A. . . A. . .
Đối với em, anh như sương như mưa lại như gió
Đến rồi lại đi chỉ để lại công dã tràng
Đối với em, anh như sương như mưa lại như gió
Mặc cho tim em luôn dõi theo anh
A. . . A. . .”
Lúc đó, bài hát này và cô gái Lương Nhạn Linh xinh đẹp đã nổi tiếng khắp trong nam ngoài bắc, gần như cứ đến quán karaoke là sẽ hát bài này, tôi đã sớm nghe đến tê người, nhưng lúc này, tại nơi đây, tôi như bị sét đánh trúng.
Người bên cạnh cứ không ngừng xô đẩy, tôi bị đâm vào khi thì bị đẩy lên phía trước, khi thì bị xô xuống dưới, nhưng tôi lại không có chút cảm giác đau đớn nào, chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị hút ra khỏi cơ thể, nó vừa chết lặng vừa bi thương nhìn thân thể tôi.
Những người xung quanh Trương Tuấn vỗ tay, huýt sáo, cười hét lên: “Nghe thấy chưa? Muốn cậu cho cô ấy một cái ôm sâu đậm đó!”
Trương Tuấn uống rượu cười, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Bạn bè của Trương Tuấn ồn ào: “Trương Tuấn, sao cậu nhàm chá thế hả, con gái nhà người ta đã chủ động thế mà!”
Một cô gái không biết có phải em gái của cô kia không, dẫn đầu nói, “Trương Tuấn, hôn chị ấy đi!” Tất cả mọi người đều vỗ tay cổ vũ, reo hò, “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!. . .” Tiếng kêu càng lúc càng lớn, tiếng vỗ tay càng lúc càng vang, dường như độ ấm trong phòng hát được đẩy lên rất cao, linh hồn của tôi thấy bản thân mình đang chen chúc trong đám người, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn chằm chằm Trương Tuấn, hai tay gắt gao nắm thành quyền.
Trương Tuấn không nhịn được trước tiếng reo hò của mọi người, rốt cuộc cũng buông chén rượu xuống, nắm tay cô gái kia, hôn lên mu bàn tay cô.
Mọi người không hài lòng ôi ôi a a chê cậu ta, tiếng chê càng lúc càng lớn, rất có xu thế bật tung nóc nhà.
Cô gái kia đột nhiên nâng một tay lên ôm cổ Trương Tuấn, nhìn về phía trước rồi hôn một cái trên mặt cậu, cuối cùng cũng thay Trương Tuấn giải vây trong cuộc biểu tình.
Mọi người lại huýt sáo, lại cười vang, vừa cười vừa chen lấn, vóc dáng tôi cũng không cao to gì, vô tình bị đám đông đẩy về phía trước, không biết cánh tay ai đụng phải một chút, cái kính cận bị rơi xuống sàn, tôi luống cuống đi tìm, miệng còn nói: “Đừng giẫm lên kính của tôi.”
Nhưng ở đây thật sự rất nhiều người, mọi người đều chen nhau lao về phía trước. Tôi chẳng những không nhặt được kính, mà còn suýt bị đám người làm bị thương, kính bị đá đến dưới chân một người, tôi đang muốn đi nhặt nó thì lại bị một đôi giày cao gót giẫm lên, nát bét, chủ nhân của đôi giày cao gót đó kinh hãi kêu lên một tiếng, “Ai nha, đây là cái gì?” Mọi người nghe thấy tiếng kêu đều hạ tầm mắt xuống thấp, thấy tôi chật vật trên sàn.
Hóa ra, trong lúc lần tìm kính tôi đã tình cờ đến cái sofa mà bọn Trương Tuấn ngồi. Vừa rồi nhìn chằm chằm vào Trương Tuấn, nên không phát hiện ra Tiểu Ba cũng ngồi trong này. Anh ấy kéo tôi từ dưới sàn lên, cố gắng nén nhịn mới không chửi ầm lên, “Em có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không? Nhiều người như vậy, tiếng nhạc lại to, nếu em bị ngã thì chả có ai chú ý đến em cả.”
Tôi ấm ức nói: “Em muốn tìm kính.”
Bạn gái Trương Tuấn thật có lỗi nói: “Xin lỗi nhé, em gái, chị không nhìn thấy, chị sẽ mua cho em một cái kính mới.”
Tiểu Lục nói: “Tiểu Ba, cái bô của mày Vì chịu ảnh hưởng của những bộ phim điện ảnh xã hội đen HongKong, nên hồi đó lưu hành gọi bạn gái là cái bô, nhưng tôi lại rất rất ghét cách gọi này.
Tiểu Ba vội nói: “Không phải, bạn bình thường của em thôi.”
“Bảo con bé lại đây, mọi người cùng nhau uống vài chén, kết bạn kết bè một chút.”
Tiểu Ba cười theo nói: “Em ấy vẫn còn nhỏ, không uống được rượu.”
Tiểu Lục cười không nói lời nào, bên cạnh hắn tự nhiên có người nói thay, “Tiểu Ba bây giờ là ông chủ, tính khí cũng bạo hơn trước quá nhỉ, ngay cả lời anh Lục nói cũng không nghe.”
Sợ Tiểu Ba khó xử, tôi túm áo anh ấy, ý bảo anh là không sao, chủ động ngồi xuống cạnh anh.
Tiểu Lục đưa cho tôi một chén rượu vang nhỏ, “Học trường nào?”
“Trường Nhất Trung ạ.”
“Trường tốt đấy, cùng trường với thằng em Trương Tuấn của anh đúng không? Trương Tuấn?”
Trương Tuấn chỉ lạnh lùng gật gật đầu.
Tôi đang định uống chén rượu cho xong chuyện, Tiểu Ba lại cầm lấy chén rượu trong tay tôi, cười nói: “Anh Lục, cô bé này thật sự không biết uống rượu đâu, bỏ qua cho em ấy nhé, em sẽ uống thay.”
Tiểu Lục không cười, nhìn chằm chằm Tiểu Ba, Tiểu Ba cũng không lùi bước, đón tầm mắt của hắn. Tất cả những người xung quanh đều không nhịn được ngừng thở, một lúc lâu sau, Tiểu Lục cười gật gật đầu, “Được! Mày đã nói vậy thì anh cũng không thể miễn cưỡng, mày muốn uống thay thì phải uống nhiều đó!”
Tiểu Ba lập tức uống một hơi cạn sạch, “Cảm ơn anh Lục.”
Một thanh niên bên cạnh Tiểu Lục giơ chai rượu chưa mở nắp ra trước mặt Tiểu Ba, “Không phải một chén đó, mà là một chai này.”
Tôi tức đến xì khói, nhưng tôi biết, đây là quy củ của vòng quan hệ luẩn quẩn này, nếu muốn ra mặt thay người khác, thì sẽ phải chấp nhận yêu cầu của đối phương, nếu không làm được thì đúng là hèn.
Tiểu Ba cầm lấy chai rượu, ngay cả cái bật nắp chai cũng không dùng, mà trực tiếp dùng răng cắn nắp chai ra, đặt miệng chai lên môi, nuốt từng ngụm rượu vào cổ họng.
Giữa những tiếng “ực ực” “ực ực”, Tiểu Ba đã uống hết chai rượu một lít, đặt vỏ chai rượu lên bàn, cười nói: “Cảm ơn anh Lục.”
Tiểu Lục không để ý đến Tiểu Ba, cười tủm tỉm hỏi người khác, “Này, sao em không hát? Hát đi nào!”
Cô gái ngồi cạnh hắn lập tức cầm cuốn sách hát lên, chọn bài, sau đó chị ta và hắn cùng đứng lên hát bài “bình tụ”.
Tiểu Ba chào Tiểu Lục, Tiểu Lục cứ như đang đuổi ruồi bọ, không kiên nhẫn xua xua tay, tôi chạy nhanh về phía toilet cùng Tiểu Ba, anh ấy thọc tay vào cổ họng, ép mình nôn ra, tôi cảm thấy áy náy vô cùng, nhưng lại không biết mình có thể làm cái gì, chỉ có thể vỗ nhè nhẹ lên lưng anh.
Nôn xong, anh xúc miệng, rửa mặt, cười nói với tôi: “Không sao đâu, thế này thì coi như chưa uống tí rượu nào rồi.”
Tôi nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại đỡ rượu thay em? Đó chỉ là một chén rượu vang nhỏ thôi mà, uống cũng chẳng sao hết, vào lễ mừng năm mới bố mẹ cũng cho em uống rượu vang.”
Anh mỉm cười giải thích, “Trong vòng luẩn quẩn này, lũ đàn ông con trai muốn chuốc say các cô gái đều bắt đầu dây dưa từ chén đầu tiên, có chén thứ nhất, sẽ không có cách nào từ chối chén thứ hai, bọn họ sẽ dùng đủ mọi cách để mời rượu em, muốn từ chối thì phải từ chối từ chén đầu tiên. Vừa nãy anh chỉ uống một chai, nhưng lại có thể đỡ rượu thay em cho cả sau này nữa, mọi người ở đây hôm nay đều hiểu rồi, dù là dưới trường hợp nào em cũng không uống rượu, tuyệt đối sẽ không có ai để em uống nữa.”
Lúc đó tôi mới thật sự hiểu ác ý của Tiểu Lục, giọng điệu của Tiểu Ba ngày càng nghiêm túc hơn, “Kì Kì, đối với con gái, thứ nhất là thuốc phiện, mặc kệ nó có phải thật sự là thuốc phiện hay không, dù người ta có nói không độc, không gây nghiện, cũng tuyệt không thể dính vào, thứ hai là rượu, một giọt cũng không thể uống.”
“Em biết rồi, có thể uống ở nhà với bố mẹ, không thể uống cùng những người này.”
Tiểu Ba vỗ vỗ đầu tôi, giống như đang vỗ đầu con chó nhỏ.
Tiểu Ba mới nôn xong, tuy thân thể không thoải mái, nhưng vẫn muốn ở lại làm việc, tôi đ tìm Ô Tặc, muốn anh ấy đôn đốc Tiểu Ba ăn chút gì đó, nhưng Ô Tặc lại làm bộ xa lánh, tôi đoán là vì Tiểu Ba giúp tôi đỡ rượu nên anh ấy mới mất hứng, nhưng mà, ai thèm để ý anh ấy mất hứng hay không chứ? Tôi nói xong điều muốn nói rồi quay người bước đi.
Cầm sách trên tay, chen qua đám người đông đúc để ra ngoài, thái độ của họ không giống trước nữa, nhìn thấy tôi, họ đều chủ động đứng dịch ra tạo cho tôi một lối đi, trong đại sảnh, lại vang lên lời ca của bài “Như mưa như sương lại như gió”.
“A. . . A. . .
Đối với em, anh như sương như mưa lại như gió
Đến rồi lại đi chỉ để lại công dã tràng
Đối với em, anh như sương như mưa lại như gió
Mặc cho tim em luôn dõi theo anh
… ”
Tôi chạy rất nhanh ra khỏi quán karaoke, đứng ngây người trước dòng xe cộ đi lại đông nghìn nghịt, có cảm giác hoang mang bi thương, đột nhiên, tôi bắt đầu chạy, chạy dọc theo ngã tư đường, hơn hai mươi phút sau, tôi thở hồng hộc chạy đến bờ sông.
Tôi đứng ở bờ sông, nghe tiếng nước sông chảy rào rào, ánh trăng chiếu xuống mặt nước phập phồng, toát ra tia sáng lung linh.
Tôi yên lặng đứng đó rất lâu, trong đầu tựa như suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại giống như không nghĩ được gì. Mãi đến khi có một người đạp xe đạp qua cầu, tôi mới bừng tỉnh, nên trở về nhà thôi, nếu không biện pháp chăn dê sẽ không còn nữa, bố mẹ sẽ nổi giận mất.
Chạy một mạch về nhà, cũng đã là mười một giờ rồi, sắc mặt mẹ rất khó coi, tôi không đợi mẹ hỏi đã chủ động giải thích, “Con ở nhà bạn Hiểu Phỉ mải xem Doraemon quá nên không để ý giờ mẹ ạ.” May mắn là vào những năm đó, không có mấy nhà lắp điện thoại bàn.
Sắc mặt của mẹ và bố cũng dịu đi không ít: “Nhanh đi ngủ đi, lần sau chú ý giờ giấc đấy.”
Tôi gật gật đầu, lập tức đi đánh răng rửa mặt.
Sau đó, tôi thường xuyên thấy Trương Tuấn và cô gái kia ở cạnh nhau trong quán karaoke, ai cũng nói cô ấy là bạn gái Trương Tuấn, tôi được nghe nói cô ấy đã đi làm rồi, là giáo viên mầm non, còn có thể nghe rất nhiều chuyện, nhưng tôi không muốn biết thêm điều gì nữa, thậm chí tên cô ấy, tôi cũng chẳng buồn nghe, cho dù nghe thấy, cũng không muốn nhớ kỹ, dường như, chỉ cần tôi không biết tên cô thì tôi có thể làm như cô không tồn tại.
Kỳ nghỉ hè vốn vui vẻ tựa thần tiên của tôi bỗng trồi lên một đám mây âm u, lần đầu tiên tôi biết, khi ngóng trông ai đó, trái tim mình có thể đau nhói lên, khi nghe những lời ca u buồn, có thể rơi lệ, thật ra, từ trước tới giờ tôi cũng không ôm hy vọng gì với Trương Tuấn, nhưng có lẽ tình cảm của tôi bị đè nén xuống chỗ sâu kín nhất trong lòng, ngay cả bản thân tôi cũng không phát hiện ra nó, vì thế khi tận mắt chứng kiến mới cảm thấy thương tâm đến vậy. Thậm chí tôi còn có ý nghĩ ác, vì sao cô gái đó không giống Quan Hà, không để ý đến Trương Tuấn chứ? Tốt nhất là cô ấy có thể đá bay Trương Tuấn đi.
Cô gái đó rất thích hát bài “Như mưa như sương lại như gió”, lần nào đến quán karaoke cũng hát bài này.
Mà mỗi khi nghe thấy bài ấy, tôi liền chẳng còn tâm tình làm việc mình đang làm dở nữa, “Như mưa như sương lại như gió” bị tôi liệt vào danh sách những ca khúc ghét nhất, tôi trẻ con đem giấu hết những tờ mã số có bài hát đó trong quán karaoke, không khách nào hát được bài đó nữa, nhưng chuyện còn chưa yên, cái cô nàng kia cũng thật quá cố chấp, nhất định muốn hát bày đó. Tiểu Ba sứt đầu mẻ trán vì phải đi tìm quanh, lại còn không ngừng nói “xin lỗi” với cô ta, tôi không thể nhìn nổi nữa, chỉ có thể giả bộ tìm tìm cái gì đó dưới sofa, rồi may mắn tìm thấy mấy tờ giấy ấy, làm như không có chuyện gì đưa chúng cho họ.
Cô nàng đó vui sướng nhận lấy, liên tục nói “Cảm ơn”, lại còn thân thiết mời tôi chơi cùng bọn họ, tôi lạnh lùng, cực kỳ không nể mặt cô ta, nói: “Em không thích hát.”
Cô ta xấu hổ cười, “Chị thấy em cả ngày chơi trong quán karaoke mà, sao lại không thích hát?”
Tiểu Ba sợ tôi lại nói gì đó không hay, vội đẩy tôi xuống ghế lô. Từ đầu đến cuối Trương Tuấn đều lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, coi như đây là chuyện của người khác, chẳng thèm đếm xỉa đến.
Cửa phòng bị đóng lại, tôi bực mình nghĩ, chẳng lẽ sau khi đóng cửa lại, vẫn phải đối mặt với chuyện này
Chị đưa đồ uống cho bọn họ hỏi tôi và Tiểu Ba, “Cái cậu Trương Tuấn thật sự học cùng khối với Kì Kì à?”
Tôi không để ý đến chị ấy, Tiểu Ba hiền lành trả lời: “Là cùng một khối.”
Chị kia vô cùng kinh ngạc nói: “Nhìn cậu ta không giống trẻ con chút nào, so với người lớn còn người lớn hơn.”
Tôi lập tức nói: “Tuy cậu ta học cùng khối với em, nhưng cậu ta đã từng bị đúp, lớn hơn em hai tuổi, là học sinh lớp lớn bị lưu ban.”
Có lẽ vì Tiểu Ba chưa từng thấy tôi nói xấu ai như vậy, liếc tôi một cái, mỉm cười nói với chị kia: “Tuổi ở trong lòng, không ở ngoài mặt. Năm nay em mới mười lăm tuổi, bạn bè bằng tuổi em cũng chỉ vừa học xong trung học cơ sở, còn ngồi trong lớp cãi nhau ầm ĩ, nhưng em đã ra ngoài làm công kiếm tiền, chẳng những nuôi được bản thân mình, mà còn mang tiền về nhà cho anh trai mua sách, nếu họ nhìn thấy em, cũng nhất định không thể tin em là bạn cùng lứa với họ.”
Chị ấy cầm cái khay rời đi, “Mỗi người có một số mệnh, họ sinh ra ở thành phố, em sinh ra ở nông thôn, không giống nhau.”
~~ Kết quả thi trung học phổ thông của Vương Chinh
Nghỉ hè hàng năm, đều có hai kỳ thi khiến nhiều học sinh phải đau đầu, một là kỳ thi vào trung học phổ thông, một là kỳ thi vào trường đại học.
Sau kỳ thi lên trung học phổ thông, ở ngoài cổng của trường trung học cơ sở Nhất Trung sẽ dán thông báo công bố thành tích. Trên bảng tin của trường trung học cơ sở Nhất Trung, bên phải là thành tích thi trung học phổ thông của các học sinh, bên phải là tên những thí sinh đỗ vào trường trung học phổ thông Nhất Trung, vì thế ngoài cổng trường có rất nhiều phụ huynh và thí sinh đang lo lắng chen chúc để xem kết quả, có học sinh và phụ huynh của trường Nhất Trung, cũng có những học sinh của trường khác nữa.
Vì năm nay có Vương Chinh tham gia cuộc thi, nên Hiểu Phỉ vô cùng chú ý, sáng sớm tinh mơ đã kéo tôi dậy vào trường xem kết quả. Tuy so với các bạn cùng lứa, vóc dáng của tôi và Hiểu Phỉ đều tính là cao, nhưng đứng cùng nhiều người lớn thế này, dù sao cũng vẫn là thấp bé, vì thế dù đến rất sớm nhưng chúng tôi lại là những người cuối cùng xem được kết quả, khi đám người đều xem gần xong rồi, rốt cuộc chúng tôi mới chen được vào mà xem.
Hiểu Phỉ bắt đầu nhìn từ những cái tên đầu bảng, tôi không hé răng, lén lút xem từ những cái tên cuối bảng, rất nhanh tôi đã thấy thành tích của Vương Chinh, xem từ đầu bảng đúng là chỉ lãng phí thời gian và sức lực, tuy nhiên, câu này tuyệt đối không thể nói với Hiểu Phỉ được.
Khi nhìn được tên của Vương Chinh rồi, tôi liếc sang cột thành tích, thật rõ ràng, với thành tích này của anh ấy, không chỉ không vào được trường trung học phổ thông trọng điểm, mà ngay cả trường bình thường cũng đừng có mơ, anh ấy chỉ có thể đi ghi danh vào trường kỹ thuật thôi.
Hiểu Phỉ vẫn đang chuyên chú tìm tên từ trên xuống, dù sao thì tôi vẫn đợi cậu ấy, nên cũng xem từ trên xuống giống cậu, sau khi xem qua bốn mươi năm mươi cái tên, phát hiện một cái tên quen thuộc, Trần Kính. Tôi ngây người nhìn chằm chằm cái tên ấy vài giây, cái tên của cậu thật sự chỉ bình thường đứng giữa một đống tên khác.
Có gần bốn trăm thí sinh của trường tôi thi vào trung học phổ thông, tôi nhìn lên nhìn xuống một lúc lâu, nhìn đến nỗi hoa cả mắt, rốt cuộc, Hiểu Phỉ cũng nhìn thấy tên Vương Chinh.
Cậu ấy yên lặng đứng đó, nhìn đi nhìn lại, dường như không tin chỗ mà mình vừa nhìn thấy. Tôi không phải là người giỏi an ủi người khác, nên chỉ có thể trầm mặc đứng.
Bỗng nhiên, cậu ấy bắt đầu gào khóc, khóc long trời lở đất, khóc khàn cả giọng.
Trời ạ! Tất cả thí sinh thi trượt đều không khóc, thế mà cô bạn tôi lại khóc cứ như mình thi trượt. Phụ huynh và các học sinh khác đều nhìn về phía chúng tôi. Hiểu Phỉ khóc giàn giụa như mưa, mặc kệ người khác nghĩ gì, trên mặt tôi thì vẫn trấn tĩnh lắm, nhưng trong lòng thì chỉ hận không thể giấu cái mặt mình trong quần áo.
Có phụ huynh vì đứa con của mình không thi đỗ nên rất bực, nhìn thấy Hiểu Phỉ khóc thương tâm như vậy, liền chỉ vào con mình trách móc: “Con xem con đi, thi không đỗ mà lại chẳng có chút phản ứng nào, người ta không đỗ ít nhất còn biết khóc, biết hối hận trước kia không học hành chăm chỉ.”
Con của cô ấy buồn bực, tôi cũng rất buồn bực!
Tôi không biết khuyên nhủ thế nào, chỉ có thể trầm mặc nhìn Hiểu Phỉ khóc, Hiểu Phỉ như được tạo ra từ nước ấy, khóc ước chừng nửa giờ rồi mà vẫn không thấy. Tôi nhìn cũng thấy đau lòng, giọng buồn buồn nói:
“Đừng khóc nữa!”
Hiểu Phỉ vừa lau nước mắt vừa thê lương hỏi: “Làm thế nào bây giờ? Anh ấy không đỗ trung học phổ thông, sau này tớ còn muốn học đại học nữa, có phải chúng tớ sẽ không được ở cùng một chỗ không?”
“Thì cậu không chê anh ấy là được thôi!”
“Thế nếu anh ấy ghét bỏ tớ thì sao?”
Tôi thật nghi ngờ cái đầu của Hiểu Phỉ có cấu tạo không giống người thường, bất đắc dĩ nói: “Sao anh ấy có thể ghét bỏ cậu chứ? Tương lai cậu là sinh viên cơ mà!”
Hiểu Phỉ nửa tin nửa ngờ, cuối cùng nước mắt cũng dần ngừng chảy, tôi vốn muốn mời cậu ấy đi ăn kem, ăn chút kem lạnh vào để bồi bổ lại sức lực mà cậu vừa tiêu tốn, thật không ngờ trong mắt cô bạn này chỉ có trai đẹp, không có bạn bè, “Kì Kì, tớ không đi chơi cùng cậu được đâu, tớ muốn đi tìm Vương Chinh, lúc này khẳng định anh ấy rất buồn, tớ muốn gặp anh ấy.”
Không phải Vương Chinh thi trượt kỳ thi này, mà là thành tích quá kém, đối với thành tích của mình chắc hẳn trong lòng anh ta cũng sớm đoán được rồi, nếu có bị buồn lòng thì phải đợi đến hôm nay sao? Nhưng tôi cũng chỉ có thể nói với Hiểu Phỉ rằng: “Cũng được, vậy cậu đi tìm anh ấy đi.”
Hiểu Phỉ hấp tấp cưỡi chiếc xe đạp của mình rời đi, tôi nhàn rỗi không có việc gì, đi đến bảng thành tích, đi xem những ai đỗ vào trường trung học phổ thông Nhất Trung. Trường Nhất Trung tuyển chọn khoảng bốn, năm trăm học sinh, tên Trần Kính đứng ở thứ hai, ba trăm, thật sự không dễ tìm chút nào. Bên cạnh có hai cô gái cũng đi xem náo nhiệt giống tôi, thấp giọng bàn tán, “Trần Kính này có phải là con phó giám đốc đài truyền hình của chúng ta không nhỉ?”
“Chính là cậu ta đó!”
“Không phải nghe nói con cô ấy rất thông minh sao?”
“Trước đây hình như đúng là vậy, phó giám đốc đài truyền hình còn liên hệ với giới báo chí trong tỉnh, muốn cho tên con mình vào một trăm thiếu niên ưu tú nhất Trung Quốc, sau đó cậu ta lại học tập không xuất sắc nữa, dù cô ấy có tâm cao đến đâu cũng phải từ bỏ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tên Trần Kính, nghĩ đến Thương Trọng Vĩnh không biết mẹ cậu có hối hận vì đã để cậu nhảy lớp không, còn Trần Kính. . . Nghĩ tới dáng vẻ của cậu, tôi lại cảm thấy cậu không giống Trọng Vĩnh, Trọng Vĩnh chính là một con mọt sách, còn xa mới gian xảo giả dối được như Trần Kính.
[1]“Thương Trọng Vĩnh“ là tên một bài văn xuôi của Vương An Thạch, nhà chính trị, nhà văn của Trung Quốc thế kỉ XI.
Bài văn kể rằng, tác giả gặp một thần đồng tên là Thương Trọng Vĩnh, Năm 5 tuổi, Thương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác ra bài thơ rất hay, bố Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì không được tiếp tục giáo dục, Vĩnh dần dần trở thành một đứa trẻ rất bình thường. Bài này hình như là tác giả viết để động viên bản thân mình, thông qua học tập chăm chỉ, Vương An Thạch cuối cùng đã trở thành một nhân vật vĩ đại. Bài “Thương Trọng Vĩnh” cũng được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.
Tiểu Dương: Mình đã từng chú thích về Thương Trọng Vĩnh rồi, chú thích lại vì có thể có bạn quên.