Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt

Chương 23


Đọc truyện Thôi Miên Sư Đích Tính Phúc Sinh Hoạt – Chương 23

Khi Vương Kiến Quốc mang theo Vương Tiện Lâm sắc mặt tái nhợt đi ra, nhìn đến con trai, đệ đệ bọn họ mở rộng hai chân quỳ ngồi trên sô pha, chủ động dùng chân cùng đầu gối làm điểm tựa, từ trên xuống dưới phun ra nuốt vào dục vọng của nam nhân, phân thân phấn chấn giữa hai chân theo thân thể cao thấp phập phồng mà nhảy lên, thỉnh thoảng từ đỉnh chảy ra vài giọt dịch.

“A… Chủ nhân… Ta không được…” Vương Lập Hải vừa cao thấp động động, vừa thở hổn hển nói.

“Chịu đựng.” Lý Vân Thiên lãnh khốc nói.

Vương Lập Hải nức nở một tiếng, tự mình túm chặt gốc phân thân của mình, phòng ngừa bắn ra.

“Cái kia… Tiểu, tiểu huynh đệ a, ta đã tẩy rửa cho Tiện Lâm tốt lắm.” Vương Kiến Quốc do dự một hồi, vẫn nói với Lý Vân Thiên.

Lý Vân Thiên nhìn Vương Tiện Lâm mặt tái nhợt, “Hắn hình như rất không thoải mái.”

“Này, bởi vì lúc tẩy trừ trong cơ thể phải lấy trứng gà ra, sau đó ta đã nhét chúng vào lại…” Vương Kiến Quốc ấp a ấp úng nói.

“Nga?” Lý Vân Thiên nổi lên hứng thú, “Còn trong cơ thể a, lại đây ta xem xem.”

Vương Tiện Lâm là loại trời sinh da mặt mỏng, bình thường cũng rất lạnh nhạt, gương mặt cơ hồ vạn năm không biến. Một người như vậy, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như Vương Lập Hải, vô cùng cao hứng chủ động phun ra nuốt vào phân thân người khác.

Bởi vì ở trước mặt phụ thân cùng đệ đệ, Vương Tiện Lâm vẫn có chút do dự, có bày ra loại tư thế nhục nhã kia hay không.

“Đây chính là thỉnh cầu của khách trọ a.” Lý Vân Thiên nói.

Trong mệnh lệnh thôi miên, đây là lời bọn họ tuyệt đối không thể cự tuyệt.


Vương Tiện Lâm đành phải quỳ xuống, nhếch mông lên cao cao, đầu ghé xuống sàn nhà.

Lỗ nhỏ phía sau của bartender sưng đỏ, thỉnh thoảng đóng mở, Lý Vân Thiên ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vỏ trứng trắng trắng. Đối với người nửa ngày trước vẫn là xử nam mà nói, trong mông tắc hai quả trứng gà, là một gánh nặng rất lớn.

Lý Vân Thiên bài khai mông Vương Lập Hải ngồi trên người, theo phân thân sáp nhập, hắn đem hai ngón tay đồng thời sáp vào.

Vương Lập Hải ăn đau hừ một tiếng.

“Vẫn rất có tiềm lực nha.” Lý Vân Thiên bình luận, tựa hồ Vương Tiện Lâm quỳ trên mặt đất để hắn quan sát trong cơ thể không hề tồn tại.

“Nếu… Chủ nhân thích đại, a… Ta sẽ mỗi ngày khuếch trương…” Vương Lập Hải bởi vì không ngừng đỉnh lộng mà thanh âm ngắt suyễn, nhưng vẫn vui vẻ nói.

“Nếu quá chặt mỗi lần đều phải khuếch trương thì không tiện lắm, nhưng quá lỏng sáp vào sẽ khó chịu a.” Lý Vân Thiên nói.

“Kia, vậy trước lộng tùng, sau đó, nghĩ biện pháp lộng chặt?” Vương Lập Hải ra chủ ý, giống như thứ sắp bị đối đãi tàn khốc không phải tiểu huyệt của mình vậy.

“Ý kiến hay.” Lý Vân Thiên cười nói, “Có một loại khiêu đản có thể phóng điện, nhét nó vào huyệt khẩu của ngươi, sau khi mở chốt, ngươi sẽ vì bị điện kích thích không ngừng mà co rút hậu huyệt, như vậy phía sau lộng tùng liền có năng lực buộc chặt.”

Vương Lập Hải chờ mong nói: “Như vậy thật tốt quá! Ta sẽ không cần lo lắng hậu huyệt quá tùng, chủ nhân ở trên người ta sẽ không thư thích.”

“Lý, Lý tiên sinh…” Vương Tiện Lâm quỳ trên đất triển lãm hậu huyệt bất an nói.

Lý Vân Thiên như không nghe thấy, bắt đầu mạnh mẽ đỉnh thân về phía trước.


“A! Chủ nhân… Quá, quá sâu… Quá sâu …” Vương Lập Hải mồm to hô hấp, phân thân cơ hồ trướng thành màu tím, đáng tiếc bị chính y hung hăng cầm lấy, không cho phép bắn ra. Tay kia của y thì giống như co rút gắt gao nắm lấy tay vịn sô pha.

“Ta làm như vậy ngươi thích hay không a?” Lý Vân Thiên bắt lấy khố bộ của Vương Lập Hải, dùng sức tiến lên.

“Thích… Phi thường thích…”

Vương Lập Hải nịch thủy mang theo khóc âm nói.

Lý Vân Thiên mỉm cười, “Bỏ tay ngươi ra đi, ta cho phép ngươi bắn.”

Cơ hồ tiếng hắn vừa dứt, thiếu niên đã khẩn cấp buông tay liền cao kêu bắn ra, bạch trọc phun tung toé rơi xuống cái mông cao kiều của Vương Tiện Lâm, ngay cả trên huyệt khẩu thượng cũng dính một bãi lớn.

Bị chính lòng tự trọng của mình áp bách đến sắp khóc, Vương Tiện Lâm cuộn thân mình, cơ hồ muốn trốn đến góc không ai nhìn thấy.

Lý Vân Thiên cảm thụ được trong cơ thể Vương Lập Hải co rút kịch liệt mang đến khoái cảm cho hắn, cũng bắn vào trong thân thể y.

Bình phục một chút hô hấp, Lý Vân Thiên ôm Vương Lập Hải xụi lơ trong ngực hắn, nằm lên sô pha.

“Hiện tại ta nói yêu cầu của ta đối với chủ nhà.”

“Chủ nhà ở trong phòng không được mặc quần áo, không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của ta, không thể đứng trước mặt ta, ta muốn sử dụng các ngươi thế nào các ngươi cũng phải vui vẻ tiếp nhận.”


Tầm mắt Lý Vân Thiên chuyển tới Vương Kiến Quốc, “Chức trách của đại thúc là làm tác phẩm điêu khắc, trang trí phòng ở.”

“Tác phẩm điêu khắc?” Vương Kiến Quốc nãy giờ trầm mặc nghi hoặc hỏi.

“Không sai, bởi vì đại thúc bắp thịt rất đẹp, ta bày ngươi thành tư thế gì, ngươi phải duy trì tư thế ấy bất động ít nhất hai giờ. Ngẫu nhiên ta cũng sẽ trang trí thêm trên người ngươi —— đây đều là vì để phòng trọ càng đẹp mắt, càng phù hợp tâm ý của ta a.”

Vương Kiến Quốc đành phải yên lặng tiếp nhận ‘chức trách’ hoàn toàn mới của y.

“Vương Lập Hải…” Lý Vân Thiên mới mở miệng, Vương Lập Hải dịu ngoan nằm úp sấp bên người hắn lập tức ngẩng đầu đôi mắt mong đợi nhìn hắn.

“Đầu tiên ta cho ngươi một cái tên chuyên thuộc về ta, Hải nô cũng rất được. Mà ngươi cũng là một chủ nhà của ta, ta cũng sẽ cho ngươi chức trách.”

Ngón tay Lý Vân Thiên xẹt qua hậu huyệt y mới cao trào không lâu, vẫn phi thường mẫn cảm.

“Làm người dùng thử những đạo cụ tình thú cho ta, dù sao ngươi cũng làm quen, xem như cưỡi xe nhẹ đi đường quen đi?”

Vương Lập Hải mãnh liệt gật đầu.

Nhìn Vương Lập Hải như chú cún nhỏ, Lý Vân Thiên tâm tình vui vẻ bắt đầu đùa giỡn y.

Dùng tư thế quỳ thấp hèn đến cực điểm, thật lâu không chiếm được chú ý, Vương Tiện Lâm tựa như không tồn tại bất an lại gọi Lý Vân Thiên, “Lý, Lý tiên sinh… Ta…”

Lý Vân Thiên mắt điếc tai ngơ.

Vương Lập Hải có chút không đành lòng, nếu chính y bị đối đãi như vậy, y tuyệt đối sẽ chịu không nổi.

“Chủ nhân, đại ca của ta hắn…”


Lý Vân Thiên nhu nhu tóc y, cuối cùng chuyển tầm mắt về Vương Tiện Lâm đã quỳ nửa ngày.

“Ngươi không phải thực do dự không muốn nghe mệnh lệnh của ta sao?”

“Ta sai rồi! Lý tiên sinh ta sai rồi… Ta không dám nữa…” Vương Tiện Lâm tựa hồ muốn phát tiết hết bất an, ủy khuất trong lòng mà khóc lên.

“Câm miệng.” Lý Vân Thiên cau mày nói.

Vương Tiện Lâm vội vàng ngậm miệng, bởi vì đột ngột ngừng khóc, y liền ách vài cái.

“Nếu muốn ta để ý ngươi, ngươi trước phải làm cái gì đó… Trước đẻ trứng trong cơ thể ngươi đi, như một con gà ấy.” Lý Vân Thiên nói với Vương Tiện Lâm quỳ rạp trên đất.

Vương Tiện Lâm thân thể cứng ngắc, cũng không dám không tuân theo mệnh lệnh của Lý Vân Thiên.

Y nhận mệnh khẽ nức nở một tiếng, gục đầu xuống đất, bụng bắt đầu dùng sức bài tiết dị vật trong thân thể ra ngoài.

Màu trắng của vỏ trứng rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt Lý Vân Thiên, do phía đầu to nhét vào trước, Vương Tiện Lâm muốn xuất ra cũng dễ dàng hơn chút, nhưng phần sau ngày càng thô chặn ở cửa huyệt, làm cho mặt y sắp nghẹn đỏ.

Lý Vân Thiên cong thắt lưng, đem quả trứng thật vất vả đi ra hơn phân nửa, đang chặn ở phần thô nhất đẩy vào lại.

Vương Tiện Lâm chấn kinh kêu lên.

“Tiếp tục.” Lý Vân Thiên hạ quyết tâm hảo hảo mài ngạo khí của y.

Vương Tiện Lâm đành phải nhận mệnh, vẫn duy trì tư thế nhục nhã, dưới ánh nhìn chăm chú của phụ thân cùng đệ đệ, như một con gà mái đẻ trứng, chậm rãi phun trứng ra ngoài.

Liên tục mấy lần trứng bài ra hơn phân nửa lại bị đẩy về, Vương Tiện Lâm sụp đổ lại khóc lên, vừa khóc, vừa dùng sức cố gắng bài tiết, phân thân phía trước lại không biết từ khi nào đã bắt đầu tích táp chảy xuống nước mắt hưng phấn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.