Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi

Chương 9: Số phận hẩm hiu của cái bình phong


Đọc truyện Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi – Chương 9: Số phận hẩm hiu của cái bình phong

Tôi biết Lưu Vân không hề có lỗi trong chuyện này, tôi cũng không hiểu Thái Hậu, làm thế nào mà lại tính ra khoảng thời gian cũng như địa điểm mà tôi xuyên không tới đây. Những chuyện như thế này, trong một thời gian ngắn tôi căn bản không tiếp thu được

Buổi tối, Tiểu Trương tới thăm tôi. Từ vụ hợp tác lần trước, bởi vì thấy tôi với bọn hắn có cùng hoàn cảnh cho nên Đại Trương ra chủ ý, nhận tôi làm tiểu muội. Tôi với chuyện này đương nhiên không có ý kiến, dù sao thì có thêm người thân ở cái thế giới này cũng tốt

– Tiểu Thục, đại ca còn trực, nên bảo ta tới thăm muội. Sức khỏe muội vẫn ổn chứ. Ta nghe Lam Đoá nói hồi chiều muội còn suýt ngất

Nhắc mới nhớ, Lam Đoá và Tiểu Trương dạo này rất hay liếc mắt đưa tình nhìn nhau. Xem ra cuối cùng vị nhị ca này cũng đỡ nhát gái hơn rồi

– Muội khỏe, chẳng qua có một số chuyện, tiếp thu không nổi

– Có chuyện gì à? Muội nói ta nghe xem

– Nói huynh cũng không hiểu. Mà Lam Đoá tỷ tỷ là một cô nương tốt, chăm sóc cùng chiếu cố cho muội rất nhiều. Huynh đừng để vụt mất người ta

Tiểu Trương nét mặt có chút ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó ngượng nghịu, cúi đầu cười cười

– Muội còn nhỏ, sao lại nhắc đến chuyện như thế nhỉ. Huynh thích người ta, người ta chắc gì đã thích huynh

Nhị ca à, tuổi thực của ta so với huynh cũng không kém đâu á

– Huynh không nói làm sao người ta biết. Lam Đoá tỷ tỷ dạo này cũng hỏi về huynh suốt đấy. Năm sau tỷ ấy xuất cung rồi, đừng để phụ lòng tỷ ấy

Tiểu Trương dáng vẻ mong đợi, cười cười gật đầu một cái, sau đó khuyên tôi nghỉ ngơi rồi chạy đi tìm Lam Đoá

Đây gọi là có gấu bỏ anh em đây. Ôi, thân FA hai mấy năm như tôi đây làm sao có thể hiểu được cảm giác khi có gấu chứ, huhu

Lưu Vân chỉ cho tôi nghỉ một buổi, đến sáng hôm sau tôi lại bắt đầu công việc của mình một cách bình thường

Hôm nay Lưu Vân cho mọi người ra hồ cá chơi. Nói là vui chơi, thực sự thú vui tao nhã của vương giả chính là câu cá

Thiên Minh còn là trẻ con, thích bay nhảy cho nên đối với trò chơi này không hứng thú được bao nhiêu, được một lúc là chán, chạy đến chỗ tôi đòi tôi kể chuyện

Tôi lắc đầu nói với Thiên Minh

– Vương gia có hiểu cái gì gọi là kiên nhẫn không?

Thiên Minh lắc lắc cái đầu nhỏ, tôi chỉ biết xoa đầu nó

– Kiên nhẫn chính là chăm chú làm việc, đợi thời cơ đến liền nắm trọn một cái. Lúc đạt được thành quả sẽ thật là…


Tôi dừng lại một chút nhìn thằng bé.

– Tỷ tỷ,thật là làm sao?

– Ngài tự điền tiếp đi. Nô tỳ có một trò chơi này nhé. Câu hỏi nô tỳ có rồi, Giờ Vương gia trả lời đi

Thiên Minh trầm ngâm một hồi rồi gật đầu một cái, sau liền chạy tới câu cá tiếp

Tôi đứng cạnh Thiên Minh, canh chừng cần câu giúp Thiên Minh

– Có cá có cá kìa, thu cần, thu cần mau lên

Thằng bé giật mình vì tôi hét toáng lên, mau chóng cầm cần câu giật mạnh một cái

Cá bay lên mặt đất, một con cá chép to bự. Nô tài và nô tỳ thì hét toáng lên, vỗ tay chúc mừng Thiên Minh làm thằng bé sướng rơn

– Cảm giác thế nào?

– Vui vẻ, vô cùng vui vẻ

Thằng bé cười cười nhìn tôi, tôi cũng vui vẻ nhìn nó

– Thiên Minh là lần đầu câu được cá to, tất cả là nhờ công của ngươi. Người đâu, ban thưởng cho Thục Nhi

Người vừa nói là Thái Hậu. Vì sự việc hôm qua nên thiện cảm của tôi với Thái Hậu vẫn chưa tăng lên là bao

– Đa tạ Thái Hậu

Tôi cúi đầu, nhanh chóng lui xuống

Buổi tối, mọi người cùng thưởng thức bữa cá hôm nay câu được bên bờ hồ thanh đạm

Tôi ngồi bên bờ hồ, gió thật là mát, cũng lâu rồi tôi không cảm thấy khoan khoái như vậy

– Tỷ tỷ

Tôi ngoái đầu lại, Thiên Minh đang mỉm cười ngọt ngào với tôi, trên tay có cầm một xiên cá nướng


– Đây là cá Thiên Minh câu được, cho tỷ tỷ

– Vương gia không để ăn sao?

– Tất cả là nhờ công của tỷ tỷ, cho nên là của tỷ tỷ hết

– Vậy, chúng ta cùng ăn

Thiên Minh gật đầu thật mạnh, cùng tôi chia sẻ con cá nướng to đùng

– Hôm nay vui không?

– Vui, hôm nay Thiên Minh rất vui. Tỷ tỷ, Thiên Minh muốn lần nào đi chơi tỷ tỷ cũng đi cùng Thiên Minh

Tôi thở dài, có lẽ điều này chỉ tiếp diễn cho tới khi thằng bé 15 tuổi thôi, sau đó, tôi còn có cuộc sống của tôi, thằng bé sẽ sống tiếp cuộc sống vương giả của nó. Nó sẽ gặp được người nó yêu, rồi kết hôn, hay sẽ vì hoà bình chính trị vớ vẩn gì đó mà phải kết hôn với người vợ xấu tính xấu nết nào đó

Giá tôi có thể biết được cuộc đời nó qua mấy trang sử thì tốt quá

– Tỷ tỷ

Thiên Minh đột nhiên gọi tôi, giọng nói có phần không đúng lắm

– Sao thế?

– Nếu Thiên Minh lừa tỷ tỷ, tỷ tỷ có giận Thiên Minh không?

Tôi mỉm cười xoa đầu thằng bé

– Nói dối không tốt đâu nhé, nhưng tỷ tỷ sẽ không giận Thiên Minh đâu

Đầu tôi đột nhiên choáng váng, mắt mở to nhìn Thiên Minh. Thằng bé đang khóc

– Thúc thúc nói, tỷ tỷ cản trở đệ tìm ra sự thật về cái chết của ngạch nương. Đệ xin lỗi

– Đừng tin lời hắn, đó không phải sự thật đâu, đừng tin lời hắn


Đó là câu nói cuối cùng mà tôi nói với Thiên Minh cho tới khi mất hẳn ý thức. Tôi cũng không thể ngờ được, mình lại bị lừa bởi một thằng nhóc con. Tôi đúng là chủ quan quá mà

Lúc tôi thật sự tỉnh táo thì thấy xung quanh rất mịt mờ, chỉ thấy ánh lửa nhỏ phát ra từ một khoảng cách gần. Tay chân tê dại vì bị trói quá lâu

– Ngươi có vẻ với Thiên Minh là giành tình cảm thương yêu thật sự

Tôi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, nhưng lại chẳng biết người đàn ông đó là ai. Mắt tôi rất mờ, chỉ nhìn thấy mọi thứ rất ảo diệu

– Ta đâu có giống ngươi, lợi dụng Thiên Minh để làm những trò bẩn thỉu như vậy

Tiếng cười lớn phát ra. Nghe giọng nói thì có vẻ như tầm độ tuổi trung niên

– Thiên Minh là con trai của lão bà thối tha đó, chỉ vì mưu cầu một chút sủng hạnh, vậy mà hại chết Uyển Nhi của ta

– Ngươi có chứng cứ không? Tại sao ngươi dám chắc sự việc chính là như thế

Một bóng đen mờ ảo bước tới chỗ tôi, tay của hắn thô ráp, bóp mạnh lên cằm của tôi

– ngươi biết được những gì từ chỗ của Lưu Vân rồi?

Tôi cười nhẹ hai tiếng, nói với giọng mỉa mai

– Ngươi đoán xem

Hắn cười lớn, dường như hắn đang nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt lãnh đạm như thợ săn nhìn con mồi đang dãy dụa sắp cạn sức. Tôi đoán thế, vì mắt tôi càng ngày càng mờ rồi

– Ngươi quả nhiên là người được Lưu Vân coi trọng, thâm sâu khó dò

– Thiên Minh còn nhỏ, nó vô tội, đừng hại nó

Hắn buông mạnh cằm tôi xuống rồi tiếp tục nói

– Giờ ngươi còn lo cho đứa trẻ đó. Mạng của ngươi ngươi chưa chắc đã giữ được

– Mạng của thân nô tỳ hèn mọn như ta thì đáng giá bao nhiêu? Có khi Hoàng thượng còn chẳng thèm để mắt tới

– Không thèm để mắt tới? Vậy mà hắn đã cho quân lính bao vây toàn bộ khu rừng này rồi đấy

Tôi giật mình nhìn hắn. Đệt, Lưu Vân có não hay không vậy? Phải để hắn ta nghĩ tôi là vô giá trị mới có thể dễ dàng thoát thân chứ? Điên hay sao mà đi biến tôi trở thành người được hắn coi trọng như vậy?

– Có thể là Thiên Minh chứ bộ

– Ngươi nghĩ Thiên Minh có thể bảo người của Lưu Vân đi cứu người đang cản trở nó tìm ra sự thật về cái chết của ngạch nương nó sao?

– Không có chuyện gì là không thể xảy ra cả


– Độc mà ngươi đang trúng là do nó hạ đấy. Lúc đầu ngươi sẽ không có cảm giác gì, nhưng một hai ngày sau mắt sẽ mờ dần, đến 7 ngày nếu không có thuốc giải, mắt ngươi sẽ Vĩnh viễn không nhìn thấy gì

– Thiên Minh không phải là người có thể hại ta. Ngươi nói gì đó với đệ ấy đúng không?

– Nói chuyện với người thông minh quả thực rất dễ dàng. Đúng thế, ta nói với nhóc đó là ngươi chỉ không nhìn thấy gì cho đến khi nó tìm ra sự thật thôi

Tên chó chết. Hắn nếu không nói thế, Thiên Minh chắc chắn không hạ độc này với tôi

– Ta có thể nói cho ngươi một bí mật, nhưng điều kiện của ta là thuốc giải

– Một câu nói của ngươi đổi lấy thuốc giải. Ngươi xem lời nói của ngươi quá đáng giá rồi đấy

– Đáng giá hay không còn phụ thuộc vào ngươi

Tôi cười nhẹ một tiếng. Người tung tin đồn của tôi ở Bảo An điện chắc chắn là hắn ta. Giờ tin đồn đã hết nhưng không phải là không có dư âm. Chỉ cần tôi biến mất đúng bảy ngày nữa coi như sự thật đã chắc mười mươi. Mọi người chắc chắn sẽ xem tôi là yêu quái mà đem tôi lên dàn hỏa thiêu. Lưu Vân lúc đấy nếu mà thấy tôi bị tàn tật hết giá trị lợi dụng rồi, để bảo toàn bí mật, có khi lại khiến tôi chết oan một kiếp. Tôi đương nhiên không muốn số phận của mình tự nhiên lại trôi theo một cách bi quan như thế, cho nên chọn giữa tin tưởng Lưu Vân và nắm chắc tính mạng trong tay, tôi vẫn phải chọn cái thứ hai. Mắt là thứ yếu mà hắn lại hạ độc vào mắt tôi như thế, xem ra tôi kể cả có tự cởi trói được cũng chẳng nhìn thấy gì để mà chạy ý chứ

– Ngươi xem ra lấy được không ít thông tin từ Lưu Vân?

– Nhiều hơn ngươi một chút

– Ngươi nói xong ta đưa ngươi thuốc giải

– Ta không phải kẻ ngu

Hừ hừ, nhỡ nói xong hắn đã không đưa thuốc giải cho tôi,mà lại giết người diệt khẩu luôn thì sao?

Hắn hừ lạnh, đút thuốc giải vào miệng tôi. Khoảng chừng mấy phút sau, mắt tôi lại phục hồi trạng thái như bình thường

– Giờ ngươi nói được chưa?

– Thiên Minh thực ra chính là hài tử của Uyển Phi

Khuôn mặt hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, như không tin nổi vào tai mình. Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt hắn. Khuôn mặt mang vài phần già nua nhưng có thể nhìn ra trước đây hắn từng có một vẻ ngoài điển trai

– Ngươi nói láo. Nếu vậy sao bao năm qua, nhà Mộ Dung lại không hay biết gì?

– Với năng lực của Thái Hậu và Tiên Hoàng, ngươi nghĩ còn có thể có chuyện đó xảy ra sao?

Tôi như nắm chắc phần thắng trong tay, bắt đầu lấn tới. Hắn hoang mang ngồi phịch xuống nhìn tôi

– Ngươi Nói láo, ngươi nói láo

– Tiểu Cô nương ấy nói không hề sai chút nào


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.