Đọc truyện Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi – Chương 7: Xuất cung vui chơi
Nhiệm vụ này hoàn thành, có vẻ dễ dàng hơn mức tưởng tượng của tôi. Ngoài việc tiểu Trương phải băng bó vết thương do chút sơ suất vì Hạ Quang đột ngột gõ cửa ra, còn lại chẳng có gì
Đêm hôm đó khi vừa ở chỗ Tiểu Trương về, tôi liền được Lưu Vân truyền vào tẩm cung
– Theo ngươi trẫm nên làm thế nào
Tôi ngồi xuống suy nghĩ một chút rồi nói
– Hiện tại cục diện rối ren, vẫn cần ổn định triều cương trước tiên, không nên thanh lọc triều đình vào thời điểm này. Ngài gọi Hạ thừa tướng vào cung và công bố một chút về chứng cứ, dọa nạt để hắn nghe lời một chút. Trong tẩm cung của ngài hắn sẽ không dám làm gì đâu. Chờ tới thời điểm thích hợp, một cước thanh lọc toàn bộ
Lưu Vân trầm ngâm nhìn tôi, hiển nhiên là có chút tán thành
– Thế ngươi thì sao? Về sau liệu có nguy hiểm gì không?
– Nguy hiểm thì làm được gì, vẫn là tùy cơ ứng phó, đến đâu thì đến thôi
– Thực ra nếu ngươi trở thành phi tử của Trẫm, bọn chúng đương nhiên sẽ không làm gì ngươi đâu
– Trở thành phi tử của ngài nguy cơ chết sớm sẽ cao hơn. Vẫn là, thôi đi
– Ngươi chẳng có khiếu hài hước gì cả
Đại ca à, chung thân đại sự là thứ không phải muốn đùa là có thể đem ra đùa được đâu
Sau ngày hôm đấy, lương thực được chung chuyển về phía nam phục vụ bà con hạn hán, việc xây thành đương nhiên là để sau hẵng bàn tới. Tường công công thì mỗi khi thấy tôi ở đằng xa liền lặng lẽ lủi mất dạng
Nhưng có một nhân vật, rất năng tới tìm tôi
Lưu Thiên Minh
Vụ việc ở Bảo An điện lắng xuống cũng được một thời gian khá lâu rồi, tôi cũng không hiểu tại sao hiện tại lại dấy lên tin đồn nữa. Nhưng tin đồn ấy không biết tôi trở thành idol quốc dân, mà biến tôi trở thành yêu quái
– Ta xin lỗi
Thiên Minh lại cúi đầu, không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày
Tôi thở dài, cũng liên tiếp hỏi Thiên Minh
– Ngài chắc không phải vô duyên vô cớ làm vậy đúng không? Nói cho ta biết lý do đi
– Ta…
Thiên Minh ngập ngừng không nói, cũng đã như vậy hơn mấy chục lần rồi
– Ngài về tẩm cung của ngài đi. Gần đây có nhiều chuyện diễn ra như vậy, đồn nhảm cũng là chuyện bình thường. Ta lần này là đi làm chút chuyện cho Hoàng thượng, không thể tiết lộ thiên cơ cho nên có biến mất mấy ngày, loại tin đồn ấy không phải không có khả năng xảy ra. Hơn nữa…
Hơn nữa tôi là xuyên không tới đây, linh hồn khác nên hành động suy nghĩ và tư duy khác hẳn với Thục Nhi trước đây. Khi tôi vừa tới nơi này còn kêu tôi là điên. Lần này bảo tôi là yêu quái. Thôi được rồi, yêu quái có phép thuật, đồn như vậy tôi cũng thấy rất vui, cái khỉ gió ấy!!!
– A Thục, xin lỗi. Bao giờ ta thực sự bình tĩnh sẽ nói cho ngươi biết lý do
Thiên Minh nhanh chóng về tẩm cung. Tôi ngồi đó trầm tư. Tâm tư của trẻ con rất đơn giản, thường thì nhìn một cái là nhận ra. Nhưng Thiên Minh lại sống trong chốn quan trường quá nhiều, tư duy có lẽ là nhanh nhạy hơn những đứa trẻ bình thường. Tôi cũng không tài nào đoán được tâm tư của thằng nhóc ấy
Tối hôm đó, tôi lại mất ngủ
Khoác vội chiếc áo choàng, tôi ra bên ngoài. Trăng hôm nay hơi mờ. Có vẻ như mai sẽ là một ngày mưa lớn đây
Tôi ngồi xuống, đầu tựa vào cột, thở dài một hơi
– Ngươi cũng không ngủ được
Tôi quay ra, dáng người to lớn ấy dần di chuyển tới bên cạnh tôi
– Hoàng Thượng
– Ngươi không hành lễ với trẫm sao?
Một lúc sau lại nói
– Dù sao trẫm cũng quen rồi
Lưu Vân ngồi xuống bên cạnh tôi, cũng ngẩng đầu lên trời
– Trăng hôm nay mờ quá. Ngươi có tâm sự gì sao?
– Hoàng thượng sao lại ở chỗ này?
– Trẫm cũng không biết. trẫm không ngủ được liền đứng dậy đi dạo xung quanh, bất tri giác lại tới đây
Tôi thở dài, không khí trở nên im lặng
– Ngươi là buồn về chuyện tin đồn yêu quái đó sao?
Tôi lắc đầu. Ngẫm đi ngẫm lại, chuyện này dù sao cũng do Thiên minh gây ra, sớm hay muộn thì cũng phải báo cho Lưu Vân. Nhưng tôi không biết phải nói như thế nào, cũng không chắc là nên nói ra lúc nào
– Ngươi biết chuyện Thiên Minh làm rồi à?
Tôi chột dạ, tròn mắt nhìn Lưu Vân
– Hoàng Thượng đã sớm biết rồi sao?
– Có một số chuyện, ngươi không nên biết quá nhiều thì hơn
Chuyện Thiên Minh làm chắc chắn có liên quan tới chuyện vị phi tử đã chết kia. Chuyện hoàng thất thì có lẽ sẽ là bí mật. nếu không, thiên hạ đồn thổi, chẳng phải đã sớm đồn rồi sao?
– Ngươi có chịu được thể loại tin đồn này không?
– Trước đây chẳng phải có tin đồn nô tỳ bị điên sao? Giờ cũng không ngại thêm cho tin đồn ấy một siêu năng lực
– Siêu năng lực?
– Phép thuật của yêu quái, có thể nói như thế
– Đôi khi trẫm cảm thấy ngươi rất kỳ lạ
Tôi mỉm cười nhìn Lưu Vân
– Lạ chỗ nào?
– Ngươi nói ra những điều mà trẫm không rõ, suy nghĩ của ngươi còn rất vẹn toàn nữa
– Vậy ngài nói xem, tại sao lại có những tin đồn này?
Lưu Vân trầm ngâm một hồi rồi nói
– Muốn ta giao ra toàn bộ chứng cứ cũng như bí mật bị chôn giấu
– Ngoài thế lực của Hạ Thừa tướng, nô tỳ đoán, còn một thế lực khác nguy hiểm và thông minh hơn nhiều
Nếu là Hạ Quang hay Hạ Thiên, chứng cứ về tội đồ của bọn họ đang trong tay của Lưu Vân, cũng biết Lưu vân khá là coi trọng tôi. Vì vậy cho nên nếu bọn họ dám tung tin đồn về tôi như thế, thì bọn họ cũng phải nghĩ tới việc bị lưu vân phát tán chứng cứ ra ngoài nhằm hủy hoại sự nghiệp công danh cũng như tiền tài của bọn họ. Hạ Quang hay Hạ thiên đều không phải kẻ ngu, sẽ không công kích tôi khi tôi đang nằm trong phạm vi an toàn, trong sự bảo bọc của Lưu Vân và còn ở trong Hoàng cung. Tôi nghĩ thế lực này mục đích chủ yếu là công bố sự thật ở Bảo An điện, còn chứng cứ kia, chẳng qua là lợi dụng, tung ra cũng được mà không tung ra cũng chẳng sao
– Ngươi quá thông minh, Thục Nhi. Nhưng ngươi càng thông minh, càng nhiều thế lực muốn hại ngươi hơn
Tôi chỉ là vận dụng chút kiến thức lịch sử ít ỏi của mình để tư duy một chút thôi mà đã bị coi là thông minh rồi. Thật cảm tạ cô dì chú bác, các anh chị thời cổ đại đã tăng thêm tí IQ cho con
Lưu Vân nhìn tôi. Tôi cũng không nói gì mà nhìn hắn
– Có một số chuyện có lẽ nên để ngươi biết nhiều một chút
– Nếu là chuyện không thể nói, thì không cần nói
– Là chuyện của Uyển Phi, trước đây từng sống ở Bảo An điện, là mẫu thân của Thiên Minh
Tôi tròn mắt, có đôi chút ngạc nhiên
– Vậy vị mẫu phi mà Thiên Minh nói…
– Là mẫu thân của trẫm
Lưu Vân cắt lời tôi nhưng cũng vừa đúng ý mà tôi định nói
– Uyển Phi từ nhỏ thân thể yếu ớt, sinh Thiên Minh không được bao lâu thì mất. Mẫu phi trẫm vừa vặn sảy thai, liền thay Uyển Phi chăm sóc Thiên Minh. Tránh trong ngoài dị nghị liền nói uyển phi vì đau buồn mà tự tử. Nhưng nhà Mộ Dung lại không nghĩ như thế, nói mẫu phi trẫm vì tranh giành sủng ái mới giết chết Uyển phi cùng con của nàng ấy chứ không biết là Thiên Minh thật sự là con trai của Uyển Phi. Vì vậy, lợi dụng Thiên Minh gây trò thị phi. Thiên Minh lại ảnh hưởng nhiều bởi những đạo lý của ngươi, nên nhà Mộ Dung muốn tiện tay đào bới vụ này lên, cũng một thể xử lý luôn ngươi
– Nhưng tại sao lại không nói ra nguyên nhân thực sự Uyển Phi chết mà lại làm thế?
– Chuyện này kể ra phức tạp, khi khác kể cho ngươi
Tôi cũng không nói nhiều nữa. Chuyện hoàng thất nhà người ta, kể ra cho tôi như thế, cũng xem như là có chút lòng rồi, còn muốn kể ra thêm chính là quá mức đòi hỏi. Dù sao biết đến như vậy cũng đủ để tôi khuyên dạy thằng nhóc rồi
– Ngươi nếu có thể khuyên Thiên Minh là chuyện tốt, nhưng nếu không được thì đệ ấy còn trẻ như vậy, cứ để đệ ấy nếm trải một chút, hậu quả để trẫm giải quyết là được
Lưu Vân thở dài. Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn thở dài như vậy. Điều này chứng tỏ Lưu Vân với người em trai này quả thực có chút lưu tâm
Tin đồn về việc của tôi quả thực có diễn ra mấy ngày sau đó, nhưng về sau lại biệt tích không một chút tăm hơi. Tôi thấy điều này có vẻ kỳ lạ nhưng lại không ảnh hưởng quá nhiều đến tôi nên hầu như đã đưa nó vào tận cùng của trí nhớ, ngấp nghé đến sắp bị đào thải
Nắng lên cao đến đầu ngọn cây, lại là một ngày nắng đẹp đến…nóng chảy mỡ
Tôi ở lại đây tính ra cũng vừa tròn hai tháng. Lúc mới tới đây không khí có vẻ vô cùng bình thường, càng về sau càng thấy nóng không chịu được. Nhưng thời tiết thế này cũng không phải là quá nóng. Không chịu được chẳng qua do bộ quần áo mặc trên người
Nếu là thời hiện đại với thời tiết kiểu này, mặc quần đùi áo ngắn tay với quạt nan là có thể sống sót qua ngày dài. Nhưng với cái bộ quần áo dày từng cen-ti-mét, gọi là nóng chảy mỡ còn là sai, phải gọi là nóng đến muốn ướt quần áo
Vì cái sự nóng đến độ không chịu được ấy nên tẩm cung của Lưu Vân lúc nào cũng là nơi tôi chú ý tới và ghé thăm vô cùng thường xuyên
– Thục Nhi
Tôi đang chăm chú lau bàn ghế liền ngẩng đầu lên
– Hoàng Thượng có gì phân phó?
Lưu Vân bỏ tấu chương xuống, liền nhìn tôi
– Việc triều cương mấy tháng nay vốn ổn định. Trẫm định đến Phủ Hạ Chí để nghỉ ngơi vài ngày. Ngươi thấy thế nào?
Hoàng Thượng là muốn hỏi ý kiến tôi sao? Tôi đối với vấn đề nghỉ mát quả thực không có ý kiến. Nhưng quan trọng là hắn có muốn đem tôi theo hay không
– Hoàng thượng thấy ổn định thì là ổn định. Nô tỳ can dự vào triều cương không nhiều, đối với việc này, Hoàng Thượng vẫn nên thăm dò ở người khác
– Trẫm thấy ngươi không phải không ý kiến mà còn rất muốn đi
Đệt, thế mà cũng nhìn ra được
Lưu Vân nhìn tôi, gương mặt ánh lên ý cười
– Lần đi này mẫu phi trẫm có thể sẽ truyền gặp ngươi, ngươi vạn lần nên giữ miệng một chút
Ý là sẽ cho tôi đi ý hả?
– Nhưng việc triều cương…
– Ngươi không phải lo chuyện này cho trẫm, quản cho tốt việc của ngươi đi
– Dạ vâng thưa hoàng thượng