Đọc truyện Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi – Chương 34: Thứ tiếng dị hoặc
Kỳ thi năm nay được diễn ra hết sức chỉnh chu, số liệu báo cáo kèm tất cả các bài thi được chấm chuyển về cho Lưu Vân xem xét lại và đưa ra danh sách thông cáo cuối cùng. Thật không biết tên này làm thế để làm gì, rước mấy nghìn bài thi rồi tự kiểm duyệt rồi đưa ra danh sách cho từng huyện chứ, không thấy mệt hay sao?
Ngồi trên cái ghế thượng thư lắm điều tiếng nhưng tôi vẫn làm tốt chức trách của mình. Không phận sự liền im lặng, có thắc mắc liền lên tiếng, cử gì làm nấy, tuyệt không mấy quan hệ với quan lại bên ngoài. Chốn quan trường phức tạp, phim dạy chỉ cần sơ hở một cái là chết lúc nào không biết
Cho nên tôi làm mọi việc khá kín kẽ, tuyệt không để sơ hở cho mọi người nắm thóp
Lam Đoá mới sinh, nghe nói là con trai, được nhị ca tôi đặt tên là Đại Phúc với ý nghĩa thằng bé này sẽ mang lại may mắn cho cả nhà.
Tôi nhờ thợ rèn làm cho thằng bé một chiếc vòng bạc, lắc tay lắc chân đều làm bằng bạc sau đó xin phép Lưu Vân rời cung
– Khanh xuất cung làm gì?
Lưu Vân đang chăm chú xem bài thi đột nhiên ngẩng đầu dậy, trên khuôn mặt mang một vẻ bực dọc
– Dạ bẩm hoàng thượng, nhị tẩu của nô tỳ, phu nhân của Trương tướng quân cai quản thị vệ mới sinh. Thần muốn chuyến này về thăm nhà
– Nhị Trương sao? Trẫm cũng nghe nói hắn vừa mới xin nghỉ phép. Vậy, trẫm cùng ngươi xuất cung
Tôi giật mình, vội vàng nói
– Bẩm, hoàng thượng còn việc chính sự, vẫn là để thần xuất cung. Thần chỉ ở đó một tuần, sau đó lập tức hồi cung
Lưu Vân ngồi, đôi chân mày nheo lại. Cặp mắt sắc lẻm của hắn chăm chú nhìn tôi. Dù đang trong khoảng thời gian bê bối nhưng hắn vẫn mang vẻ ma mị trong người. Đúng người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp
Ái khanh sợ sẽ nhớ trẫm nên nhìn lâu một chút sao
Tôi giật thót mình, vội vàng cúi đầu
– Bẩm hoàng thượng thần không dám
Lưu Vân lại gần tôi, đặt lệnh bài lên tay tôi rồi nói
– Trẫm cho ngươi xuất cung, đúng một tuần lập tức quay trở lại cho trẫm
– Tạ hoàng thượng
Tôi cúi đầu, sau đó lập tức lui xuống, bộ dạng cun cút ngoan ngoãn đi dọn đồ xuất cung ngay lập tức
Tôi mặc dù về nhà chăm nhà giúp Lam Đoá nhưng cũng không để cánh đàn ông kia phải xì xào, vì vậy vẫn vào cung thượng triều đúng giờ
– Trương tướng quân, dạo này Bắc thành sao rồi?
Đại Trương liền bước ra một bước, bắt đầu bẩm báo
– Bẩm hoàng thượng, từ biên ải gửi về một phong thư, nói là của bên Bắc Lương gửi sang
– Trình lên đây
Lưu công công, đến lấy bức thư từ ray đại Trương đưa cho hoàng thượng. Lưu Vân mở ra xem, khuôn mày lập tức chau lại, nhăn nhó đến khó ưa
Các khanh lui đi. Trương thượng thư ở lại một lát, trẫm có chuyện cần bàn với khanh
Tiếng Lưu công công truyền đi ý chỉ của Lưu Vân. Tôi chau mày, không biết hắn gọi tôi để làm gì
Lưu Vân đặt bức thư lên bàn, tôi liếc qua bức phong thư, như không tin nổi vào mắt mình. Bức thư được viết bằng tiếng Trung giản thể chứ không phải phồn thể, còn viết mạch lạc rõ ràng
Bức thư đó viết gì, khanh nói trẫm nghe xem?
Lưu Vân tại sao lại biết tôi biết chữ này? Chẳng lẽ hắn nghi ngờ tôi là gian tế à?
– Hoàng Thượng, thần mạn phép hỏi hoàng thượng, tại sao hoàng thượng lại cho thần xem bức phong thư này? Tại sao lại là thần?
– Ngươi muốn trẫm nói như thế nào? Sự thật hay là giả dối?
Tôi nhìn hắn, nhất thời thấy nụ cười trên môi hắn có chút giảo hoạt. Tôi im lặng, cuối cùng cầm lá thư xem qua một lượt
– nếu thần không lầm, Bắc Lương hiện tại đang muốn khiêu chiến Đại Lưu ta, hơn nữa còn xuất khẩu cuồng ngôn gửi chiến thư công kích ta
– Vậy theo ngươi trẫm phải làm như thế nào
Tôi ngồi suy nghĩ và dò xét từ mấy bộ phim cùng bài học lịch sử, cuối cùng quay ra nhìn Lưu Vân với anh mắt thâm sâu
– Cái này hoàng thượng phải biết chứ, sao lại hỏi thần?
Lưu vân hơi nhếch môi lên, cuối cùng lại nói
– Trẫm muốn nghe ngươi nói
– Địch không động ta không động, địch động ta động
Tôi nói, mắt hẵng còn chăm chú nhìn bức thư. Tôi vẫn không rõ lắm liệu nó có chính xác như tôi nghĩ hay không, bởi vì ở thế giới này hẵng còn nhiều thứ mà tôi không biết rõ
Tôi thuận tiện cầm bức thư lên đọc một lượt sau đó ngước nhìn Lưu Vân
– Hoàng thượng, đám người Bắc Lương đó, có đúng là nói giống thần không?
Lưu Vân cười hơi nhếch miệng, cằm lấy vai tôi rồi nói
– Ngươi nói xem?
– hoàng thượng, thần đang hỏi hoàng thượng
Tôi bắt đầu sốt ruột, nhìn thái độ không nóng không lạnh của Lưu Vân cùng cái điệu cười nửa miệng đó nhất thời cũng không biết là phải hay không phải
– Người Bắc Lương quả thực chính như ngươi vừa đọc
Lưu Vân cuối cùng cũng trả lời tôi, trên gương mặt mang vài phần châm biếm cùng sắc lạnh. tôi hơi giật mình, chăm chú nhìn hắn. chẳng qua là thời hiện đại tôi có học tiếng trung cho nên hiện tại dựa theo kiến thức mà đọc. không phải vì thế mà hắn cho rằng những chuyện mà tôi nói cho hắn đều là bịa đặt và tôi chính là gian tế do Bắc lương phái đên đấy chứ?
– Hoàng Thượng nghi ngờ thần là gian tế của Bắc lương sao?
Lưu Vân khẽ cười, sau đó cười càng ngày càng lớn, cuối cùng lại nói
– Biết đâu được đấy. Trước kia Thục Nhi nhập cung là do gian tế của Bắc Lương phái tới, giờ ngươi thay thế nàng ta thì sao?
Nực cười. Thục Nhi là Thục Nhi, Hải Đường là Hải Đường. Hoàng thượng sao có thể vơ đũa cả nắm như thế được?
Lưu Vân cười lớn đến không khép miệng lại được. Tôi nhìn hắn nghi hoặc, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Hắn điều tra ra thân phận của Thục Nhi sao? Tôi cũng tò mò muốn biết lắm rồi đấy
– Hoàng thượng biết thân phận thật của Thục Nhi?
Hắn ngưng cười, nhìn tôi chăm chú, một lát sau lại nói
– Chuẩn bị đồ đạc, cùng trẫm thân chinh tới Bắc thành
Tôi chau mày nhìn hắn, có thể nói Lưu Vân dường như sắp phát điên rồi. Tự mình thân chinh sao? Còn nữa. Thục Nhi này, sao hắn biết ả ta là gian tế?
– Thục Nhi là ai?
– Chuyện này, tới lúc nào đó ngươi sẽ biết
– Tại sao không thể nói luôn? Có gì mà bí mật như vậy chứ
– Ngươi chỉ cần đi theo trẫm là được
Tôi chết lặng, nhìn gương mặt tức giận cùng cau có của Lưu Vân. Tôi cúi đầu, thở dài một hơi rồi nói
– Thần sẽ đi cùng hoàng thượng