Đọc truyện Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi – Chương 32: Nữ Nhân của Trẫm ngươi cũng dám động?
Lưu Vân một thân thường phục, nhàn nhà bước đến chỗ tôi. Đằng sau chỉ có vài tuỳ tùng đi theo
Liệt công tử bắt đầu xanh mặt
– Ngươi là ai?
Lưu Vân phớt lờ câu nói của Liệt công tử kia, lấy tay sờ lên má tôi. Bàn tay của hắn thô ráp, đột nhiên sò vào mặt khiến tôi đột nhiên có cảm giác rét run
– Trương thượng thư hồi kinh mà không thỉnh an trẫm sao?
Lúc này nhị ca tôi mới lên tiếng nạt nộ
– Đây là hoàng thượng, ngươi còn không mau quỳ xuống
Đám người Liệt công tử vội vàng quỳ xuống. Tôi quay ra nhìn Lưu Vân
– Sao hoàng thượng lại ở đây?
Lưu Vân nhìn tôi trìu mến. Cái ánh mắt này là… khụ khụ
– Ngươi còn chưa trả lời trẫm
– Bẩm, vi thần có chút chuyện riêng nên mới gấp gáp về kinh, giờ đang chuẩn bị đến Kim An thưa hoàng thượng
– Trẫm nghe nói Thượng thư vừa hồi kinh đã vội vã đi ngay nên ra đây tiễn thượng thư
– Đa tạ hoàng thượng chiếu cố
Liệt công tử đầu không dám ngẩng lên, lúi húi quỳ giật lùi để chuồn
– Người đâu bắt hắn lại
Tiếng Lưu Vân quát lớn làm tôi giật cả mình. Liệt công tử có chút hoảng hốt nhưng vẫn giữ khuôn mặt tĩnh lặng
– Hoàng thượng chắc không phải chỉ vì một nữ nhân mà bắt giam thảo dân đấy chứ?
Lưu Vân cười nhẹ hai tiếng
– Chuyện ác mà ngươi làm, chẳng lẽ ngươi còn không biết?
– Hoàng thượng, thảo dân không biết đã phạm phải tội gì?
– Sự việc đã được điều tra rõ. Liệt Thái thú không những chẳng liên quan gì đến việc này, một lòng tin tưởng ngươi, Liệt Dương công tử
Tình thế đang trong hồi gay cấn mà tôi cười suýt phun cả nước bọt ra ngoài. Chậc, Liệt thái thú, ngài anh minh cả đời, cớ sao lại đặt tên con trai của ngài…haha. Ngài là muốn Liệt gia bị tuyệt hậu hay sao? Giả sử Liệt Dương mà về hiện đại, thì đến ngày 27-7 ông anh sẽ được tặng ôi ối chuối với tấm Thiệp ghi “ngày thương binh LIỆT SĨ vui vẻ, chúc bạn sớm tìm được khả năng sinh đẻ” ha ha, cười thốn ruột
Tôi chẳng để ý rốt cuộc Liệt Dương kia bị lôi đi lúc nào. Chỉ biết đến khi tôi cười xong quay ra đã chỉ còn lại mấy chúng tôi rồi
– Binh phù trẫm giao cho xem ra ngươi cũng chơi rất vui ha?
Tôi giật thót mình nhìn Lưu Vân
– Việc cấp bách, thần chỉ là bất đắc dĩ thôi
Tôi nói, sau đó nghĩ đến tên kia, không nhịn được cười lớn một trận
– Trẫm để ý ngươi từ khi trẫm nói ra tên của Liệt công tử là ngươi cười suốt
Lưu Vân vừa nói, tôi lại được thể cười lớn, cười tới không khép nổi khoang miệng
– Hoàng thượng, có một số chuyện thần bây giờ có thể không nói được, nhưng hìang thượng cứ nhớ, phụt, cái tên kia quả thực buồn cười. Hoàng thượng đợi thần trở về sẽ kể cho hoàng thượng. Ở đây đặc biệt không tiện, ha ha
Lưu Vân chăm chú nhìn tôi, khuôn mày cau lại, một hồi lâu không nói gì
– Đa tạ hoàng thượng đã tới bắt Liệt công tử kịp lúc, không thì thần cũng thật sự không còn cách nào
– Ai bảo hắn đến nữ nhân của trẫm cũng dám động
Khụ, ai là nữ nhân của hắn vậy?
– Vậy thần xin phép trở về huyện Kim An. Nạn dân ở đó còn đang đợi thần
– Đêm cũng đã khuya, trẫm sẽ an bài cho các ngươi ở Đông Chí phủ, sáng mai cung cấp lương khô để các ngươi xuất phát
Tôi nhìn A Nhĩ cùng Tiểu Trương, lại còn Tiểu Hồng đang mệt mỏi trong xe. Nói thật nếu không phải lo sợ tên Liệt Dương kia tôi sẽ không để mọi người mệt mỏi về huyện Kim An ngay trong đêm. Giờ nỗi lo đã được giải quyết, cho nên không có lý gì phải gượng ép mọi người cả, bèn gật đầu đồng ý
Vừa về đến phủ Đông Chí, mặc kệ ánh nhìn của người đằng sau, hắn sai nô tài an bài chỗ ở cho bọn họ rồi lôn xềnh xệch tôi vào thư phòng của hắn
Tôi nhìn cánh tay đang đỏ ửng của mình không ngừng ai oán. Cái tên thần kinh này, định giở trò lưu manh sao?
– Ngươi nói cho trẫm nghe được chưa?
– Chuyện gì?
Tôi cáu gắt, phần vì tay vẫn còn hơi đau
Lưu Vân cầm lấy tay tôi xoa xoa
– Xin lỗi ngươi, tại trẫm rất nôn nóng muốn biết
Nhìn thấy hắn như vậy còn đáng sợ hơn. Tôi mau chóng rụt tay lại
– Hoàng thượng là muốn nói tới Liệt Dương sao?
Lưu Vân gật đầu một cái, miệng nhấp chén trà
– Giải thích dễ hiểu thế này. Ở thế giới của thần, Liệt Dương dùng để chỉ những nam giới không có khả năng trong việc. Khụ, thần có thể không nói tiếp không?
Lưu Vân đặt chén trà xuống, đứng trước mặt tôi. Hai tay chống xuống thành ghế. Khuôn mặt hắn sát rạp về phia tôi
– Nghe nói ngươi cũng từng nghi ngờ khả năng của trẫm
Tên Lưu Nhất Phong mồm thối kia!!!!!!!
Tôi gượng cười nhìn Lưu Vân, dùng hai tay đấy hẳn ra
– Không…không phải thế đâu. Thần…thần
– Muốn biết ta có khả năng hay không thử không phải là biết sao?
Hắn cầm lấy tay tôi quăng mạnh tôi lên giường
– Hoàng thượng là muốn làm gì?
– Thấy ngươi sử dụng cái danh nữ nhân của trẫm cũng quá thuần thục rồi, vậy mà trẫm chẳng được cái gì. Ngươi thấy trẫm có thiệt thòi không
Hắn chống tay xuống giường, chăm chú nhìn tôi. Tôi xanh mặt lại. Nếu hắn mà dám làm thật, thì tôi phải nghiên cứu xem còn đường nào chạy thoát không chớ
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, đang nhìn xem có chỗ nào thoát thân không thì hắn hét lên
– Nhìn trẫm
Tôi giật mình nhìn sâu vào đôi mắt hắn, hắn cúi người xuống hôn tôi
Nụ hôn khiến tôi giật mình mở to. Đệt, hắn không phải định làm thật đấy chứ?
Tôi cố gắng dãy dụa, nhưng càng phản ứng kịch liệt, hắn càng đem tôi gắt gao ôm chặt hơn, nụ hôn cũng sâu hơn
Tôi không phản ứng nữa, hắn rời môi tôi, nhìn tôi mỉm cười rồi ghé sát tai tôi nói nhỏ
– Ngươi dùng cái danh nữ nhân cũa trẫm lâu như vậy, ít nhất cũng phải để trẫm hôn ngươi chứ
Hắn nói xong rồi nhanh chóng ra khỏi phòng làm tôi nhất thời không phản ứng kịp
Này, không lẽ hắn bị “liệt dương” thật à?