Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi

Chương 27: Thiên tử định luật trời


Đọc truyện Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi – Chương 27: Thiên tử định luật trời

Thôn dân sau khi nghe được sự kiện đó liền sục sôi lên, đoán già đoán non về tiểu cô nương nhà nào lại có phúc khí, được hoàng thượng để mắt tới. Các thôn dân bàn nhau thanh niên trai tráng trong làng nhất định phải làm cách nào để hoàng thượng lấy được túi thơm trước, sau đó mới đến lượt bọn họ lấy

Tôi cũng chẳng biết Lưu Vân rốt cuộc định làm cái trò quỷ gì nữa, tự nhiên lại đi lấy túi thơm. Là hoàng thượng, chỉ cần hắn muốn là có thể chỉ định ấy chứ, cần gì phải làm thế này. Hay là làm vậy có tính khiêu chiến hơn? Có tính thuyết phục hơn, có tính không thể chối cãi hơn, chứng tỏ với cả thế giới rằng “Nàng chính là định mệnh của trẫm”

Trời, nếu thế thật thì tôi cũng muốn phục hắn luôn rồi đấy

Buổi chiều tôi cũng hóng hớt ra phía cây đa xem tình hình thế nào

Đội hình thi đấu của thôn năm nay tự nhiên mọc ra hai người không phải dân trong thôn. Một là hoàng thượng, cái này thì không ai không háo hức cả, còn một tên trẻ măng, mặt trắng nõn tới búng ra sữa

Tôi rướn rướn lên, cố gắng nhìn rõ xem đối thủ ngoài thôn còn lại là ai thì hỡi ôi, là tên Mộ Dung Nam Phong

Đệt, tên nhóc đó định làm thật đấy à

– Trước khi vào thi đấu, trẫm lệnh cho nam nhân trong thôn

Giọng Lưu Vân to và dõng dạc khiến mọi người im phăng phắc

– Không cần phải nhường trẫm, cứ thi đấu hết sức mình là được

Nghe xong tới đây tôi thật sự muốn ô xi hoá lời. Nhỡ mà hắn không đạt được túi thơm mình mong muốn, liệu hắn có tranh cướp đoạt lại, hay là ép cưới tiểu cô nương kia? Chậc, vua mà, muốn gì mà chẳng được, ai nói lại được hắn chứ

Đệt, nếu vậy để nam nhân trong thôn nhường ngay từ đầu cho rồi

Vì được các thím quảng cáo đàn ông trong thôn sức lực dồi dào nên cách thi đấu cũng là về sức lực. Vật tay

Tôi nghe xong cũng bụp miệng cười, quá đơn giản rồi

Sẽ có hai bàn thi đấu, chọn ra bốn người xuất xắc nhất. Chỉ cần được giải nhất hoặc nhì, bạn sẽ được ưu tiên chọn túi thơm. Còn các thanh niên còn lại sẽ thi thêm một vòng nữa, đó là chạy. Nhắm tới mục tiêu, đoạt được túi thơm nhanh nhất có thể, là chiến thắng

– Tiểu Thục, cháu hi vọng ai lấy được túi thơm của cháu?

– Hi vọng là không ai lấy nó cả. Đại thẩm, nếu không ai lấy cháu có thể mang nó về không?

– ……

Tôi chăm chú xem trận thi đấu, các cô nương thì háo hức bàn tán xem hoàng thượng rốt cuộc sẽ đoạt túi thơm của ai về. Người được bình chọn nhiều nhất là Tiểu Hạ nhà Lý đại thẩm. Cô ấy là cô gái xinh nhất thôn. Nhan sắc thì cũng được coi là bình thường, chỉ được cái ngực nở, eo thon, mông to. Thôi đúng chuẩn cái đẹp thời cổ đại rồi. Không chỉ cổ đại, hiện đại cũng có cái chuẩn mực ấy chứ

Rốt cuộc bốn người xuất sắc nhất cũng dần lộ mặt. Không may thay, trong đội hình thi đấu chính thức lại có mặt của Lưu Vân cùng Mộ Dung Nam Phong


Đến lúc này, thôn trưởng sẽ cho bốc thăm thi đấu. Nam Phong cùng Lưu Vân, rốt cuộc thi đấu ở hai bàn khác nhau

Tiếng chuông bắt đầu trận đấu, các cô gái háo hức nín thở xem ai mới là người chiến thắng thì rầm một cái, cả hai người là đối thủ của Mộ Dung Nam Phong và Lưu Vân đều đồng loạt out.

Thôn trưởng vừa định vỗ tay chúc mừng bốn người thì Nam Phong và Lưu Vân đã chạy đến tranh giành một cái túi thơm

Mọi người ồ lên, không biết tiểu cô nương nhà nào lại có thể may mắn được cả Mộ Dung công tử cùng Hoàng thượng để ý. Tôi hoá đá, phu nhân của thôn trưởng huých vai tôi

– Tiểu Thục, hình như kia là túi thơm của cháu

Tôi gật đầu, khuôn mặt sầu ảo não. Mộ Dung Nam Phong vừa nãy thách thức với tôi thì tôi không nói làm gì, nhưng đến cả Lưu Vân. Hắn rốt cuộc muốn làm gì vậy chứ?

Hai người đồng vị trí về nhì đã lấy được túi thơm mình mong muốn, Lưu Vân cùng Mộ Dung Nam Phong đến cái móng tay cũng chưa chạm vào được túi thơm của tôi. Tôi sầu ảo não, quay đầu, chen ra khỏi đám đông, quyết định không xem cái túi thơm của mình rốt cuộc là thuộc về bố con thằng nào

Về đến nhà thôn trưởng thì một vị đại thẩm đã giúp tôi gói đồ đã phơi khô, đưa cho tôi. Tôi cùng Mỹ Toạ và Thiên Minh ngồi chơi, một lúc sau thì Lưu Vân cũng về

– Hoàng thượng, y phục của ngài

Tôi đưa tay nải gói long bào cho Lưu Vân. Hắn nhận lấy, không quên nói bóng gió

– Ngươi không thắc mắc rốt cuộc là ai lấy được túi thơm của ngươi sao?

Tôi bày bộ mặt hờ hững, đáp một câu bông đùa

– Không hứng thú

Lưu Vân gượng cười, lấy tay kéo người tôi lại, nói nhỏ vào tai tôi một cách ám muội

– Chỉ Cần trẫm muốn có, thì mệnh trời trẫm cũng dám chống lại

Tôi giật mình, lấy tay đẩy Lưu Vân ra, chỉ thấy hắn giơ túi long phượng của tôi sau đó ve vẩy trước mặt

– Hồi cung

Chết tiệt, Lưu Vân, hắn ấy thế mà lấy được bao long phượng của tôi kìa

Mà khoan, câu nói của hắn, không phải gần giống với câu nói mà vừa nãy tôi nghĩ sao?

Đệt, coi như tôi không biết cái gì hết. Cái thứ duyên phận chết tiệt


Tôi bực bội dậm chân. Mỹ Toạ đang ngáp dài thì giật nẩy mình nhìn tôi chăm chú

– Có chuyện gì làm cô nãi nãi buồn vậy?

Tôi trừng mắt nhìn Mỹ Toạ

– Tỷ đừng có chọc muội được không?

– Tỷ không chọc muội, nhưng ai chọc muội vậy?

– Đương kim thánh thượng. Mỹ Toạ tỷ tỷ, Thục Nhi muội có phải kiếp trước nợ Hoàng thượng cái gì không?

Mỹ Toạ cười cười, giọng bỡn cợt

– Nợ tình duyên, kiếp này phải trả đủ đó nha

– Còn lâu nhé

Tôi lè lưỡi bực dọc. Kể cả có là nợ tình duyên, thì tôi sẽ là người quỵt nợ

Mấy ngày hôm sau tôi ở lỳ trong Lưu Ly cung, sang đến ngày mùng 6 thì Thái Hậu cho người mang quan phục tới cho tôi, chuẩn bị cho mùng 8 khai xuân

Tôi nhìn Quan phục của mình. Bởi vì là quan phục của nữ cho nên cách thiết kế cũng tinh xảo hơn. Mũ đội đầu của quan lại, đối với nữ lại được thay bằng trâm cài thiết kế tinh xảo. Quan phục nhẹ nhàng thanh khiết, vừa trang nghiêm, vừa khéo khoe được thân hình mảnh dẻ của nữ. Quả thực việc này để Thái Hậu làm là vô cùng chính xác

Tôi dậy từ sáng sớm. Mỹ Toạ giúp tôi trang điểm cùng làm tóc, mặc quan phục. Chuẩn bị vừa xong thì Lưu Vân tới

Tuy hắn vận long bào nhưng hai bên hông mỗi bên lại đeo một cái túi thơm mà tôi thêu như kiểu chọc tức tôi

– Đa tạ hoàng thượng đã xa giá đến Lưu Ly cung

– Thượng Thư vừa mới nhậm chức, còn nhiều điều không hiểu. Nay Trẫm cùng ngươi tới đại điện, thuận tiện chỉ dậy cho ngươi

– Bẩm hoàng thượng, như thế này quả thực không được. Quan lại sao có thể đi ngang hàng với vua

– Chỉ cần trẫm muốn,đám thần tử đó còn dám không tuân sao?


Tôi bày bộ mặt ba chấm. Lại là mệnh lệnh. Trên đời tôi chúa ghét những người chuyên ra lệnh cho tôi. Hừ hừ hừ

Lưu Vân vừa đi vừa giảng giải cho tôi về các quan phẩm. Tôi yên lặng nghe, rồi tự động đào thải. Đại khái sau này thượng triều nhiều, mấy cái này sẽ tự khắc phải nhớ

– Hoàng Thượng giá đáo, Trương thượng thư giá đáo

Tiếng hô dõng dạc của thái giám. Trong triều vẫn còn có một số vị quan lại bất mãn với hành động của tôi. Cùng với việc tôi đi vào như thế này đương nhiên sẽ gây vạn phần khó chịu. Dù sao tôi cũng là vị nữ giới đầu tiên tham gia vào bộ máy nhà nước, lại còn có quyền hành cao hơn đám đàn ông phía dưới. Quả thực là không để đâu hết mất mặt

– Trương Thượng thư, từ giờ đây sẽ là chỗ ngồi của khanh

Lưu Vân nói, rồi chỉ sang chỗ ngồi chỉ bên dưới ngai vàng một bậc. Điều này dường như đã phần nào khẳng định rõ vị thế của tôi hiện tại

– Chiếu chỉ của các ngươi, trẫm đã xem hết rồi. Đối với việc bất mãn về vị thế của Trương thượng thư, hãy để thực lực của nàng chứng minh cho các ngươi

Tiếng xôn xao ồn ào bàn tán phía dưới, tôi nhướn mày nhìn xuống. Đám nam nhân coi thường nữ nhân các người, xem hôm nay ta xử lý các ngươi thế nào

– Liệt Thái Thú, ngươi nói xem, tình hình giải quyết nạn dân do tuyết lở thế nào

Một ông lão tuổi tứ tuần râu tóc bạc phơ cúi đầu

– Bẩm hoàng thượng, thần đã dẹp tuyết lở, trấn an lòng dân thưa hoàng thượng

– Vậy thôi sao?

– Dạ bẩm, thần còn phát gạo cứu đói cho dân thưa hoàng thượng

– Thế mà có một chiếu chỉ tố cáo ngươi vơ vét của cải, nói không thành có. Nạn dân do tuyết lở không nhận được một hạt gạo nào từ ngươi. Cái này ngươi giải thích sao?

– Thần không dám. Hoàng thượng, lão thàn tuổi cao sức yếu, sớm đã muốn cáo lão hồi hương nhưng vì muốn góp chút sức mọn này giúp hoàng thượng. Lão thần cớ gì phải làm vậy thưa hoàng thượng

Tôi nhâm nhi ly trà, nhìn vẻ mặt của Liệt thái thú, đúng chuẩn vẻ mặt của một ông lão mới qua tứ tuần muốn vui vầy với con cháu

Trương thượng thư, ngươi nói xem nên giải quyết chuyện này thế nào?

Tôi đặt chén trà xuống

– Bẩm hoàng thượng, theo thần, vụ việc nên điều tra kỹ càng. Không thể chỉ vì chiếu chỉ mà vu oan cho Liệt thái thú được

– Trương thượng thư nói thế, các khanh có ý kiến gì không?

Một vị quan lại tuổi trung tuần bắt đầu đứng lên

– Bẩm hoàng thượng, để nữ tử luận bàn việc nước, quả thực là trái với luân thường đạo lý

Tôi hừ lạnh. Cái luân thường đạo lý cổ lỗ sĩ ấy khiến bao nhiêu nữ tử tài năng phải chịu khổ rồi đấy


– Trẫm muốn hỏi khanh, Trương thượng thư làm vậy khanh có ý kiến gì không?

– Dạ bẩm, thần không ý kiến

– Vậy ngươi nói xem, một nữ tử như vậy có đáng để luận bàn việc nước không?

Tôi thấy chỉ vì một câu nói đơn giản của tôi căn bản muốn họ tin vào năng lực của tôi hơi khó. Đến tôi còn không dám tin cơ mà

Tiếng xì xào nổi lên. Lưu Vân đập mạnh tay vào thành ghế, sau đó quay ra hỏi tôi

– Trương Thượng thư, đối với việc cứu tế nạn dân, khanh có ý kiến gì không?

Tôi cau mày, Lưu Vân rõ ràng đang làm khó tôi. Tôi thì biết cái gì mà cứu tế, gì mà giải quyết vấn nạn chứ?

Nhưng giờ mà không nói gì thì có bị đám đàn ông kia coi thường. Thôi thì, liều vậy

– Bẩm hoàng thượng, trước hết liệt kê số nạn dân đã bị mất tích hoặc vùi trong tuyết. Sau đó quân lính tiến hành tìm kiếm trên diện rộng số nạn dân ấy. Có thể khi làm như thế, sẽ cứu thêm được một mạng người. Cần điều động thái y, kịp thời cứu chữa cho binh lính bị thương hoặc nạn dân được cứu sống. Những nạn dân đã chết, báo cho các gia đình thông báo có người mất tích tới nhận lại thi thể. Về vấn đề nhà ở, sơ tán nạn dân rời khỏi nguy hiểm. Tới khu lánh nạn tập trung như đình chùa. Ở đó có quân lính nấu cháo và phát cháo cho nạn dân. Tiến hành thống kê số nạn dân có nhà bị sập, chôn vùi trong tuyết để dự trù kinh phí sửa chữa và xây mới. Đối với những nạn dân do đói rét, phát áo ấm và gạo cho từng hộ, giải quyết vấn đề đói kém trước mắt

Đại điện im phăng phắc, tiếng nói nhẹ cũng không có. Tôi mím môi sợ run. Vừa nãy nói một lèo như vậy không biết có nói sai chỗ nào hay lỡ thêm vài ngôn từ hiện đại nào không nữa…

– Bẩm hoàng thượng,…

– các khanh thấy thế nào?

Tôi chưa kịp nói gì thì đã bị Lưu Vân cắt ngang

Đám quan lại mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi. Đại điện lại nổi lên những tiếng xì xào. Một vị quan bắt đầu đứng ra

– Bẩm hoàng thượng, kế sách này cũng được coi là vẹn toàn

– Bẩm hoàng thượng, thần thấy không còn gì để nói nữa- Một vị quan khác

– Chúng thần tạ tội với Hoàng thượng cùng Trương thượng thư

Tiếng quan lại ở đại điện đồng loạt hô vang làm tôi giật nẩy mình

Chậc, tôi chỉ nói cho họ cách làm của thời hiện đại, nhưng chắc thời kỳ này người ta cũng chưa nghĩ gì đến mấy chuyện đấy

– Việc của Liệt thái thú, giao cho hình bộ điều tra kỹ càng. Còn việc cứu tế nạn dân, giao cho Trương thượng thư làm. Trương tướng quân mang theo quân đại nội. Một nửa thái y viện đi theo Trương thượng thư tới cứu tế nạn dân. Ngân khố quốc gia trích một trăm lượng bạc, kho lương một ngàn cân gạo.Xuất phát ngay lập tức

Tôi đang định uống trà thì tý nữa phun cả trà ra ngoài. Tôi, đi làm sao? Hắn, không đùa tôi đấy chứ? Chậc tuỳ tiện phun vài câu lại bị điều đi rồi. Mà tôi thân nữ nhi chứ, đi cùng chắc chắn là một đám nam nhân. Một nữ nhi và một đám nam nhân. Ôi trời ạ

Thôi được rồi, dù sao thì tôi đây cũng không phải dạng nữ nhi bình thường

– Chúng thần, tuân chỉ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.