Đọc truyện Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi – Chương 18: Hậu cung là thứ không nên dây vào (1)
Tôi nắm lấy vạt áo choàng, kéo mạnh vào để tay được ấm áp, theo Lưu Vân tới tẩm cung của hắn
– Giờ ngươi kể được chưa?
Lưu Vân cởi vạt áo choàng đưa cho nô tỳ rồi kêu bọn họ ra ngoài
Trong tẩm cung chỉ còn lại mình tôi với Lưu Vân. Tôi ngồi xuống ghế, trấn tĩnh tinh thần
– Trước khi kể cho hoàng thượng nghe, thì nô tỳ đã bị hai người khác biết nô tỳ là từ thế giới khác tới, một là Thái Hậu, hai là Vương gia Lưu Nhất Phong. Hoàng thượng là do tôi lỡ miệng nói ra, nên sẽ là người thứ ba biết chuyện này. Ngoài chúng ta ra thì không ai biết tôi là người của thế giới khác. Tôi là Đỗ Hải Đường, do sự tính toán của Thái hậu mà vô tình nhập vào xác của Thục Nhi, sau đó sống ở đây
– Thế giới của ngươi là thế giới như thế nào. Còn nữa, tại sao mẫu hậu làm sao tính ra được ngươi sẽ tới đây?
– Thái Hậu là người ở thế giới của tôi, còn làm sao tính ra được tôi cũng không rõ. Thế giới của tôi là một thế giới bình đẳng, ai cũng như ai. Nữ nhân được đi học, nam nhân không có quyền năm thê bảy thiếp. Một thế giới tự do và thoải mái
– Thế ngươi có đọc được những ghi chép về trẫm không?
– Giải thích dễ hiểu thế này, thế giới của tôi và thế giới của ngài là hai thế giới khác biệt. Thế giới của tôi cũng có lịch sử, nhưng ở thế giới đó, chúng tôi chẳng biết ngài là ai, Đại Lưu là một đất nước như thế nào
Lưu Vân nhìn tôi chăm chú, cuối cùng không tự chủ được mà sờ lên mặt tôi
– Dường như trước đây trẫm đã từng thấy qua dung nhan thật sự của ngươi
Tôi hoá đá nhìn hắn. Đã từng thấy qua, là cái đêm mà tôi viết thư cho Hạ Quang sao? Nhưng làm sao hắn nhìn thấy được?
– Nếu ông trời đã ban ngươi tới đây,ắt có lý do. Có thể ngươi chính là nữ nhân mà sư thầy nói sẽ đem lại điềm lành cho trẫm
Hừ, khẳng định là do Thái Hậu giở trò rồi
– Thái Hậu khẳng định tôi tới đây là do bà ấy tính toán
– Nhưng nếu không có duyên thì ngươi có thể tới đây không?
Tôi hoá đá, nói như vậy cũng có đạo lý
– Hoá ra trước đây hoàng thúc trẫm nói muốn mang theo ngươi là vì lý do này
– Lần trước tôi có nghe Lưu Nhất Phong nói, nhưng ngài tại sao lại bịa ra cái lý do đấy để giữ tôi ở lại?
– Trẫm nói sai sao? Giờ trong cung có ai còn không biết ngươi là nữ nhân của trẫm chứ
Cũng đúng, đồn cũng đồn ra rồi. Tôi bảo nó không phải là thật thì ai tin tôi?
Tôi xoa xoa tay, cảm thấy đột nhiên lại hơi lành lạnh
– Tẩm cung của trẫm là nơi hạ mát đông ấm. Ngươi ở lâu trong này như vậy mà vẫn thấy lạnh sao?
– Tôi không biết, tự nhiên lại cảm thấy hơi lành lạnh
Lưu Vân đứng dậy đi về phía tôi, lấy tay sờ lên đầu tôi
– Một nữ nhi yếu đuối, một ngày như thế này đáng lẽ ngươi phải ở trong khuê phòng mới đúng. Người đâu, truyền thái y
– Là một nô tỳ mà được ở trong phòng sao? Hoàng thượng không thấy điều đó là hơi sai sai sao?
Hắn nhìn tôi không nói gì, chỉ cầm lấy tay tôi, lôi tôi quẳng lên long ỷ
– Hoàng thượng, vẫn là để tôi về phòng mình
– Nằm xuống. Đây là lệnh
– Ngài biết đối với một người sống trong thế giới tự do dân chủ ghét nhất là gì không?
– Là gì?
– Mệnh lệnh
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo
– Ngươi nói thế giới của ngươi bình đẳng, thế tại sao ngươi không dám nằm lên long ỷ của trẫm?
Lý luận chặt chẽ, thâm sâu, quả không hổ danh là vua của Đại Lưu
Tôi hắt xì một cái,mũi bắt đầu sụt sịt, cơ thể lạnh dần
– Ngươi còn không mau nằm xuống?
Hắn bắt đầu gằn giọng
– Không sao, chút bệnh này, chịu cũng quen rồi
Tôi ho khan hai tiếng. Thái y cuối cùng cũng tới bắt mạch cho tôi
– Thục Nhi bị nhiễm khí hàn, cần nghỉ ngơi nhiều, tránh ra ngoài là tốt nhất. Giờ thần sẽ đi kê ít thuốc. Bệnh còn nhẹ nên hai ba ngày là khỏi
– Ngươi lui xuống đi
– Tạ hoàng thượng
Thái Y nhanh chóng lui xuống. Trước khi đi còn nhìn tôi với Lưu Vân nghi hoặc, tôi chỉ mỉm cười lấy lệ
– Ngươi tạm thời cứ ở lại đây. Mau nằm xuống kẻo lại nhiễm hàn khí
– Bệnh không nặng, hay ngài cứ để tôi về phòng…
– Thái y không phải kêu ngươi tránh ra ngoài sao? Ngươi phải ở lại đây. Đây là….
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn im lặng nhìn tôi
– Thế ngài sẽ ngủ đâu?
Trẫm tự có an bài
– Long thể của ngài vẫn quan trọng hơn cái mạng quèn này của tôi. Ngộ nhỡ ngài sinh bệnh rồi, tôi làm sao gánh nổi tội danh này đây?
– Ngươi không phải nói… bình đẳng sao? Thân thể của trẫm với thân thể của ngươi giống nhau…
– Nhưng ngài phải biết thế giới của tôi và của ngài không giống nhau. Sao có thể áp dụng những đạo lý của thế giới này vào thế giới khác được?
– Trẫm là vua, trẫm có thể
– Ngài nên biết rằng, cải biên một truyền thống đã có từ ngàn đời không phải một hai lời nói của ngài là làm được
Lưu Vân im lặng, hai bàn tay nắm chặt thành một nắm đấm
– Long ỷ này, thần không thể nằm. Nếu hoàng thượng lo nô tỳ bệnh nặng thêm, nô tỳ ở lại tới tối là được. Thiên Minh vương gia cũng chơi ở bên ngoài. Ngài kêu thái y tới thăm bệnh cho vương gia đi
Tôi khôi phục cách xưng hô ở thời đại này. Tôi muốn nhắc nhở Lưu Vân, cải cách một triều đại, là việc khó khăn tới nhường nào
Tôi di chuyển tới ghế ngồi xuống nhắm mắt định thần, cũng không rõ là hắn có đang nhìn tôi hay không. Chỉ biết thời điểm này tôi thật sự mệt mỏi, lại vừa nói nhiều như thế, cho nên đến bây giờ, sức để mà nói cũng không còn nhiều nữa rồi
– Để trẫm sai người đưa ngươi về
Tôi mở mắt, Lưu Vân đang đứng trước mặt tôi. Tôi ho khan, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của hắn rồi nói
– Nếu ngài đã nghĩ thông, thì để nô tỳ tự về là được. Dù sao bệnh cũng không nặng, không đến nỗi phải lết về
Tôi đứng dậy, khoác cái áo choàng lên, cúi đầu rồi nói
– Nô tỳ xin phép
Tôi nhanh chóng về phòng của mình. Một vị nô tỳ vừa lúc đưa tới phòng của tôi một bát cháo và một bát thuốc còn bốc hơi nghi ngút. Tôi cúi đầu cảm ơn vị nô tỳ nọ rồi nhanh chóng ăn điểm tâm, uống thuốc
Thiên Minh chưa tới nửa ngày đã lại chạy tới chỗ tôi thăm bệnh. Mặc dù tôi nói là không sao nhưng thằng bé vẫn kiên quyết ở lại với tôi tới tối rồi mới về
Vị nô tỳ nọ vẫn cứ mang thức ăn và thuốc đều đặn hai bữa. Bữa phụ buổi chiều còn mang bánh quế hoa đến cho tôi. Đãi ngộ tốt hết sức
Nhưng tôi vẫn chưa hiểu tại sao, bệnh của tôi mỗi ngày một thêm nặng, còn có dấu hiệu của chóng mặt và buồn nôn. Trước đây mặc dù bị bệnh nhưng vẫn chỉ cảm thấy mũi khó thở và hơi lành lạnh. Tại sao đến bây giờ lại có thêm các triệu chứng này?
Thuốc thái y kê khẳng định không có vấn đề gì, vậy chỉ có thể là do nô tỳ sắc thuốc đã đụng tay đụng chân vào thuốc rồi
Có thể là cho thiếu một vị nào đó chăng?
Hay thuốc mà tôi uống, căn bản không phải thuốc trị cảm lạnh?
Vị nô tỳ lại bưng thuốc tới cho tôi lần nữa, khuôn mặt vẫn niềm nở đưa cháo và thuốc cho tôi
– Bình thường là tỳ tỷ sắc thuốc và đem lên cho muội sao?
Vị nô tỳ đó cười cười, mai má lúm đồng tiền ẩn hiện làm cô ấy thật đáng yêu
– Không có, thuốc là do đích thân cung nữ tổng quản sắc, còn ta chỉ phụ trách đem lên thôi
– Còn cháo. Cháo là nhà bếp nấu sao?
– Đúng vậy. Là do đính thân Đinh đại thúc nấu
Tôi thường hay xuống nhà bếp phụ việc, đối với chú Đinh cũng không xa lạ gì. Khi nào có đồ ngon mà bị thừa lại, chú ấy hay gọi tôi đến để cùng nhau đánh chén. Tôi đối với chú ấy không thù không oán gì, trái lại còn rất có hảo cảm, nhiều lần ngỏ ý muốn tôi làm con dâu của chú
Tôi buông thìa xuống nhìn cô ấy. Đôi mắt cô ấy trong veo không một gợn sóng, cặp má tròn phúng phính, thân hình có phần quá khổ. Nhìn không ra cô ấy là loại người có dã tâm độc ác
Nhưng lòng người khó đoán, tôi nào biết ai có khả năng hạ độc mình nhất
– Ngoài tỷ, Đinh đại thúc và cung nữ tổng quản, còn có ai nữa không?
– Không có
Tôi nhìn cô ấy cuối cùng lại nói
– Thuốc hôm nay muội không uống nữa, cũng không ăn cháo nữa. Tỷ đem xuống đi
Cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên rồi nói
– Không hợp khẩu vị hả?
Cô ấy bưng bát cháo dùng thìa ăn thử
– Rất ngon mà
– Ngon vậy tỷ giúp muội ăn đi
– Muội nói đấy nhé
Cô ấy vui vẻ ăn hết bát cháo rất hồn nhiên
– Nhưng không ăn không uống liệu muội có làm sao không?
– Không sao, tỷ cứ ăn đi
Tôi nhìn cô ấy vui vẻ ăn nên không nỡ làm phiền, tiện tay đổ thuốc vào chậu cây bên cạnh
Ngày nào cũng vậy, tôi chỉ ăn mỗi cháo, nước mật ong gừng là tôi nhờ đích thân Thiên Minh mang giùm lên, còn thuốc thì một giọt cũng không uống
Dần dà bệnh của tôi đỡ hẳn đi trông thấy, cơ thể cũng khoan khoái hẳn
Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma
Trưa hôm đó khi đang ngồi đọc kinh thư đợi vị nô tỳ nọ tới đưa thức ăn cho tôi thì vị cung nữ tổng quản tới mang thuốc đến cho tôi, sau đó đóng cửa phòng lại
Tôi gấp sách, nhìn cô gái với đôi mắt sắc lẻm đang nhìn tôi
– Thưa cung nữ tổng quản, Mỹ Toạ tỷ tỷ đâu, sao lại để cung nữ tổng quản mang thuốc tới cho nô tỳ thế này, nô tỳ lấy làm ngại
– Mỹ Toạ không làm tròn bổn phận nên đã được đưa vào nhà củi để kiểm điểm rồi
Tôi đứng dậy,tiện tay quăng luôn đống sách sang một bên bày tỏ vẻ tức giận
– Cho nô tỳ hỏi khí không phải, Mỹ Toạ đã làm sai chuyện gì
– Hoàng thượng căn dặn phải cho ngươi uống thuốc, nhưng Mỹ Toạ không những không cho ngươi uống, còn nối giáo cho giặc
Tôi giơ tay lên bóp cằm vị cung nữ nọ. Cô ta đau đớn kêu lên oai oái. Hai vị cung nữ khác kéo tôi sang một bên
– Nô tỳ không uống thuốc mà có được sức lực như thế này sao? Hay phải nói là vì nô tỳ không uống nên mới có
– Ngươi cũng gan to bằng trời rồi. Được hoàng thượng sủng ái, ngươi liền cả gan làm chuyện này với ta
Tôi nhếch mép cười hai tiếng
– Vậy cho ta hỏi, ngươi có quyền gì mà làm vậy với ta?
– Ta là cung nữ tổng quản
– Vậy ngươi dám kháng mệnh của hoàng thượng sao? Gan ngươi còn có thể to như thế nào đây nữa?
– Tiện tỳ to gan
Một cái bạt giáng thẳng vào mặt tôi khiến đầu óc tôi có chút choáng váng
– Hoàng thượng giao cho ta chăm sóc ngươi, nay ngươi không uống thuốc, ta phải đích thân bón cho ngươi
Cô ả bóp miệng tôi. Tôi đau đớn dãy dụa, nhìn bát thuốc đang từ từ được đưa lên miệng tôi một cách bất lực
– Dừng tay
Lưu Vân cuối cùng cũng đến. Tôi thở phào một hơi, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé của Thiên Minh chạy lại ôm chầm lấy tôi
– Gần đây ta nghe nói, ngươi thường hay lấy thuốc trị phong nhiệt chỗ thái y?
– Dạ thưa hoàng thượng, nô tỳ mấy hôm trước có bị phong nhiệt thưa hoàng thượng
– Mang bã thuốc được sắc cho Thục Nhi tới đây. Kêu Lưu thái y tới đây kiểm tra, xem rốt cuộc là ngươi sắc cho Thục Nhi thuốc trị phong hàn hay phong nhiệt
Vị cung nữ kia quỳ rạp xuống cúi đầu
– Nô tỳ biết tội, xin hoàng thượng tha tội. Chẳng qua con tiện tỳ kia quyến rũ hoàng thượng, nô tỳ chỉ là…
– Thục Nhi quyến rũ trẫm, vậy ngươi có quyền gì dạy bảo Thục Nhi?
Cô ả câm nín, cứ thế dập đầu xin tha tội. Tôi mệt mỏi ngồi xuống giường
– Nể tình ngươi là tiểu thư của phủ Thượng Thư, dăm lần bảy lượt khi dễ các tiểu cung nữ trong cung trẫm đều bỏ ngoài tai. Nhưng bây giờ ngươi lại được nước làm tới, ngay cả mạng người ngươi cũng không tha. Người đâu, phạt đánh năm mươi trượng, trả về phủ thượng thư
Quân lính nhanh chóng làm theo lệnh của hoàng thượng. Tiếng khóc rống của cô ả cung nữ vang vọng làm tôi nghe mà đau cả đầu
– Hai ngươi chỉ là nghe theo Tiểu thư của phủ thượng thư nên trẫm sẽ tha tội. Người đâu, đưa Mỹ Toạ ra khỏi phòng củi, sắc phong lên làm cung nữ
Hai vị nô tỳ kia khép nép lui ra. Tôi thở một hơi, cuối cùng cũng được an nhàn rồi
Một vị nô tỳ bưng bát nước mật ong gừng vào rồi đặt xuống bàn
– Ngươi khá thông minh, nhanh như vậy đã nhận ra thuốc có vấn đề
Tôi hoá đá nhìn Lưu Vân. Ý hắn nói là hắn đã biết rồi sao?
Thiên Minh lắc lắc tay tôi cười cười. Khả năng là vừa nãy được Lưu Vân khen cho nên mới vui như vậy
– Hoàng thượng đã sớm nhận ra thuốc có vấn đề? Hay phải nói là, ngài cố ý để vị Trương tiểu thư kia chăm sóc nô tỳ?
Lưu Vân cười khẽ hai tiếng
– Ở đây còn có Thiên Minh
Tôi nghiến răng cười cười. Hay lắm, lại lôi tôi ra làm cái cớ, là lý do để đuổi ả ta đi. Hay lắm, hay lắm, khá khen cho Lưu Vân. Ngoài mặt tỏ ra quan tâm tôi, bên trong thì sớm đã bày ra cái trò này rồi
– Ta sẽ để cho Mỹ Toạ tiếp tục chăm sóc ngươi. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Thiên Minh, ra ngoài cho Thục Nhi nghỉ ngơi
Thiên Minh nhảy tót xuống giường, đỡ tôi nằm xuống, đắp chăn gọn gàng cho tôi rồi mới theo Lưu Vân ra ngoài