Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi

Chương 11: Cách thức vuốt lông cho rồng(1)


Đọc truyện Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi – Chương 11: Cách thức vuốt lông cho rồng(1)

Cái vấn đề vuốt lông này quả thật khó đến lên trời. Tôi trước đây đã từng vuốt lông đủ thể loại hổ báo sư tử đã thấy khó muốn hết thở luôn, lần này thì sao? Vuốt lông rồng đấy!!!

Giá bảo ôm một cái mọi chuyện sẽ được giải quyết, đằng này khi hắn mở lời tôi không chịu tiếp thu, thành ra lần này muốn chạy đến, ôm một cái, nũng nịu một xíu thì rõ là thấy khó như lên đến trời rồi

Không vuốt lông nữa liệu có được không?

Thôi, nói ra đã sặc mùi chua xót rồi, còn muốn không vuốt lông? Không vuốt lông để rồi lên bàn thờ ngồi với ông bà ông vải hả? Hắn là hoàng thượng, chỉ cần gán cho tôi một tội danh vô lý gì đó, chém đầu tôi một cái là thôi, xong rồi, chết rồi thì làm gì còn cái cơ hội sống lại nữa? Nói có Thái Hậu chống lưng? Thái Hậu thấy tôi, quan hệ không còn được như trước đây với Hoàng Thượng nữa còn không xé xác tôi ra. Mong chờ gì???!!!

Nhưng tôi cho đến hiện tại vẫn chưa biết làm cách nào để tiếp cận hắn chứ đừng có nói đến chuyện tiếp theo

Lam Đoá thấy tôi buồn rầu ủ rũ, còn tưởng não tôi lại có vấn đề, mấy lần xin cung nữ tổng quản mời thái y đến cho tôi nhưng vì sự “giận dỗi” của Lưu Vân, nghiễm nhiên không có vị thái y nào đến cả

Đấy, chọc giận rồng hậu quả là như thế đấy!!! Giả sử tôi là ốm đau thật, thế thì không phải hắn đã gián tiếp hại chết tôi sao???!!!

Lưu Vân từ ngày hôm đó cũng không hạ lệnh ra ngoài chơi hay thăm thú hay săn bắn gì cả. Đi chơi mà thực sự giống trong cung. Hắn ngày ngày phê duyệt tấu chương trong thư phòng không cho ai làm phiền, Thiên Minh buồn chán, ngày ngày chạy đến chỗ tôi đòi tôi kể chuyện

Tôi thật không hiểu cái ôm của tôi có giá trị hoà bình vĩ đại và to lớn nào khiến Lưu Vân lại bỏ bê công cuộc vui chơi này tới vậy

– Tỷ tỷ, đệ muốn đi chơi

Tôi xoa đầu Thiên Minh nhỏ giọng nói

– Điều này đệ nói với tỷ thì giải quyết được gì? Chi bằng nói với hoàng thượng

– Hoàng huynh giận đệ rồi, không nói chuyện với đệ nữa đâu. Tỷ giúp đệ đi

Thiên Minh à, hoàng huynh của đệ cũng đang giận ta đây này T_T


– Trong lúc ta không ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thiên Minh cúi đầu bộ dạng ăn năn hối lỗi, tôi liền xoa đầu thằng bé

– Đệ không có lỗi, là do hắn lừa đệ mà. Đệ không phải cảm thấy áy náy. Thiên Minh, nói ta nghe xem

– Trong thời gian tỷ không ở đây, đệ đã không báo điều này cho hoàng huynh biết, chỉ đến khi Hoàng huynh tìm tỷ, mới biết là tỷ đã thực sự mất tích. Lúc đấy vừa có thư từ trong cung. Sắc mặt hoàng huynh thay đổi dữ lắm. Mẫu phi phản đối hoàng huynh, nhưng hoàng huynh cuối cùng cũng điều binh tìm tỷ. Sau đó lại nhận được bức thư nữa nói tỷ đã được cứu thoát. Hoàng huynh không yên tâm, cùng quân lính cắm trại ở bìa rừng đợi tỷ

Bức thư thứ nhất Lưu Vân nhận được có lẽ có liên quan tới cơn đại địa chấn lần này, còn bức thư thứ hai, không phải đoán, chắc chắn là của Lưu Nhất Phong rồi

Có lẽ hắn đã cố chấp điều binh tìm tôi cuối cùng lại chẳng nhận được gì từ tôi, cho nên mới giận dữ như vậy

Cũng có thể lỗi chẳng phải do tôi

Thế cho nên tôi so với công cuộc vuốt lông lần này vẫn còn chần chừ chưa muốn làm luôn

Nhưng Lưu Vân lại chẳng phải cái tên lề mề như tôi, hắn đã bắt đầu hành động rồi

Lưu Vân chưa từng lập phi, hiện tại mặc dù cũng không còn quá trẻ nhưng vẫn còn là trai tân, chưa bao giờ có ý định thị tẩm. Nhưng lần này, đột nhiên Lưu Vân lại có ý định thị tẩm

Nếu là người con gái khác thị tẩm, tôi cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua. Số phận là của mỗi người, tôi hơi đâu mà quản nhiều như vậy. Nhưng người được lựa chọn thị tẩm, lại là Lam Đoá

Lúc mới nghe tin mình được lựa chọn, sắc mặt cô ấy sa sầm lại, không tự chủ được mà ngã xuống, may có tôi đỡ lại phía sau. Lam Đoá với Tiểu Trương có ý với nhau, ai nhìn mà không biết. Hơn nữa Tiểu Trương lại là nhị ca của tôi. Lưu Vân làm thế này, rõ ràng là muốn báo thù tôi mà

Giá như chuyện này tôi tự làm tôi tự chịu thì chẳng nói làm gì, nhưng lại liên luỵ tới Tiểu Trương với Lam Đoá. Họ là người thân của tôi, hơn nữa lại còn chân thành yêu nhau. Tôi sống trong thế giới hiện đại, việc chia cắt vì chế độ như thế này tôi hoàn toàn không chấp nhận được. Họ là người thân quen của tôi, là ngừoi đối tốt với tôi ở thế giới này. Tôi nào có muốn họ vì tôi mà chịu khổ như vậy


– Ta muốn gặp hoàng thượng

Tôi gào thét, chen qua đám quân lính, cố gắng tiếp cận với thư phòng của Lưu Vân

– Hoàng Thượng không cho phép ai làm phiền, Tiểu Nha đầu còn không mau cút

– Cút cái đầu nhà ngươi, tránh ra cho ta

Tôi giằng co một hồi với lính gác, cuối cùng vẫn là bất lực ngồi co ro ở bên ngoài nhìn cửa thư phòng gần ngay trước mắt mà cách xa ngàn dặm

– Truyền Nô tỳ Thục Nhi

Còn đang chán nản đột nhiên giọng nói của Lưu công công cất lên. Tôi hí hửng đứng dậy bước vào, trước khi đi còn không quên liếc xéo mấy tên lích gác

Được, giờ ta cút cho các ngươi xem, nhưng cút vào đâu, các ngươi biết mà

Gian phòng chỉ còn tôi và Lưu Vân đang ngồi lật giở tấu chương trên bàn, còn không thèm ngó ngàng đến tôi

– Hoàng Thượng, tội là do ta phạm, ngài buông tha cho Lam Đoá được không?

Lưu Vân lúc này mới ngẩng đầu lên, mặt còn mang mấy vẻ đùa cợt

– Vậy ngươi nói xem, ngươi đắc tội gì với trẫm

– Ta….


Tôi đúng là khô lời. Hắn dù sao cũng là đàn ông, lòng tự trọng cao hơn núi, giờ mà tôi phun ra, có khi nào lại phạt nặng tôi hơn không

– Tại sao lại là Lam Đoá?

Thay vì trả lời câu hỏi của hắn, chi bằng chất vấn lại hắn

– Ngươi nói xem

Đệt, Lưu Vân chết tiệt định giở trò gì đây?

– Nhà Mộ Dung ép trẫm phải lập phi, trẫm vừa vặn chọn đại một người, còn có thể giải trừ nguy hiểm cho ngươi

– Tức là nô tỳ phải cảm tạ hoàng thượng?

Tôi cười khẩy hai tiếng, tiếp tục chất vấn

– Tại sao lại là Lam Đoá?

Bốc trúng ai thì là người đấy thôi

Hắn chỉ vào cái chum bên cạnh, tôi lục lọi, quả thật là toàn tên của các nô tỳ

– Ngươi yên tâm, trẫm chỉ dựng bình phong đối phó thôi, nàng ta sẽ không có chuyện gì xảy ra. Sau này trẫm sẽ lựa thời cơ phế nàng, nàng có thể thành gia lập thất

– Thế danh tiết thì sao? Thị tẩm một đêm, kể cả mai sau ngài phế nàng nhưng nàng nói hoàng thượng không làm gì nàng cả, ai tin, ai tin nàng. Tiểu Trương là nam nhân, sao có thể không để ý tới chuyện nhỏ này mà tiếp tục kết phu thê với Lam Đoá được? Kể cả có không để ý, thế miệng lưỡi thiên hạ thì sao? Ngài tính trước mắt, nhưng đã bao giờ tính tới sau này chưa?

Lưu Vân đứng dậy đi đến chỗ tôi, khuôn mặt mang vài phần châm chọc

– Thế ngươi nói xem, trẫm phải làm như thế nào?


– Ngài để nô tỳ thay Lam Đoá đi. Dù sao nô tỳ sau này cũng không có ý định thành thân

– Ngươi nói thì hay lắm. Thánh chỉ trẫm đã viết, làm sao thu về được?

– Hoàng Thượng chỉ cần viết một thánh chỉ nữa, nói vì có sự nhầm lẫn, là ban hôn cho Lam Đoá với Trương Liêm tướng quân, còn nô tỳ mới là người ngài chọn thị tẩm

Hắn nâng cằm lên rồi nói

– Ngươi gan to thật, còn dám ra lệnh cho trẫm

– Còn không phải vì cái ôm hoà bình của nô tỳ nên ngài để bụng, quyết hại người nhà nô tỳ? Chuyện nô tỳ làm nô tỳ chịu. Ngài trước đây không phải muốn lập nô tỳ làm phi sao? Bây giờ chỉ đáp ứng yêu cầu kia của nô tỳ là được

– Ngươi cũng ngư ông đắc lợi. Bề ngoài thì là ngươi ra mặt hi sinh,bên trong ngươi có phải mong điều này xảy ra đúng không?

– Muốn thì đã sớm đồng ý rồi, dây dưa tới bây giờ làm gì? Hoàng Thượng, ngài nghĩ cũng phải nghĩ một chút chứ?

– Mà cái ôm hoà bình? Ngươi nói vậy là ý gì?

Tôi ho khan hai tiếng, mắt còn không dám nhìn thẳng, nhỏ giọng nói

– Ngài vì nô tỳ cố chấp điều binh, nhưng lại chẳng nhận được gì từ nô tỳ, cho nên tức giận, trút giận lên người nhà nô tỳ

– Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, trẫm chỉ rút thăm, vừa vặn trúng Lam Đoá thôi

– Vậy ý ngài là nô tỳ hi sinh vô ích sao? Mà dù sao nô tỳ vẫn muốn hi sinh

– Ngươi có cái gì để thay thế Lam Đoá. Lam Đoá ít nhất còn có chút nhan sắc

– Ta có đầu óc. Ngài không phải muốn lợi dụng điểm này của ta sao?

– Sau hôm nay trẫm liền suy nghĩ lại rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.