Đọc truyện Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em – Chương 5
Muốn làm tốt vai trò “người bên cạnh” cấp trên, việc đầu tiên cần phải tìm hiểu cấp trên, tốt nhất hiểu rõ hơn bất cứ ai khác.
Lâm Mạc Thần sống trong môi trường thương mại ở nước ngoài nhiều năm nên
càng hiểu rõ đạo lý này hơn em gái. Vì vậy buổi tối khi Lâm Thiển về
nhà, email liên quan đến thông tin cá nhân của Lệ Trí Thành đã nằm trong hộp thư của cô.
Thông tin cá nhân của anh chỉ vẻn vẹn vài
dòng đơn giản: Lệ Trí Thành, con trai thứ hai của chủ tịch Ái Đạt Từ
Dung, đồng thời cũng là cháu ngoại nhỏ tuổi nhất của Quân đoàn trưởng
quân khu Tây Nam. Lâm Thiển chợt hiểu ra vấn đề, thảo nào anh tham gia
quân đội, chắc người ta không thích đi theo con đường kinh doanh.
Chỉ trong mấy năm, Lệ Trí Thành đạt vố số thành tích huy hoàng. Thời đại
học, anh từng giành “Giải nhất cuộc thi xây dựng mô hình quân sự”, “Giải lãnh tụ diễn đàn sinh viên quân sự toàn cầu”. Sau khi chính thức nhập
ngũ, anh đoạt nhiều bằng khen như “Công lao hạng ba cá nhân”, “Công lao
hạng nhì tập thể”, “Giải cống hiến hành động chiến đấu đối kháng Săn
chim ưng”…
Ngoài ra còn có một số thông tin vụn vặt, cũng
không biết Lâm Mạc Thần tìm hiểu từ nguồn nào. Ví dụ Lệ Trí Thành dùng
tiền lương của mình để giúp đỡ nhiều trẻ em thất học, nhưng từ chối
không gặp mặt bọn trẻ. Đọc đến đây, Lâm Thiển chợt nhớ đến chuyện anh
nhường giường nằm trên tàu hỏa cho cô, nhưng chẳng thèm nói chuyện với
cô một câu. Anh ghét giao tiếp với người khác như vậy sao?
Ví dụ anh chưa có bạn gái, hơn nữa hình như chưa từng yêu đương bao giờ.
Lâm Thiển hết nói nổi, anh đã hai mươi lăm tuổi, cuộc sống quân ngũ quả
nhiên vừa cấm dục vừa đơn điệu…
Ngày hôm sau trên đường đi
làm, Lâm Thiển vẫn ngẫm nghĩ về những thông tin này. Lệ Trí Thành là
người đàn ông độc thân, vì vậy cô không cần giúp Boss xử lý cuộc sống
riêng lộn xộn như những trợ lý hay thư ký khác. Bây giờ anh vẫn chưa có
thư ký nào, đây cũng là điều cô cần suy nghĩ. Cô phải tìm một người
nhanh nhẹn làm được việc ở phòng nhân sự. Tuy nhiên, người đó không thể
quá thông minh, bởi người thông minh thường có tham vọng, không cẩn thận sẽ chiếm mất vị trí của cô.
Lúc Lâm Thiển đến văn phòng,
trời vừa hửng sáng. Đây cũng là một trong những hành vi cố ý của cô. Trợ lý đương nhiên phải đi làm sớm hơn ông chủ, Lệ Trí Thành từng là quân
nhân, chắc chắn có thói quen dậy sớm. Ai biết anh đến công ty lúc mấy
giờ?
Hôm qua sau khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện,
phòng nhân sự lập tức đưa ra thông báo nhậm chức. Lâm Tuyển dọn đồ lên
tầng trên cùng, vào một gian nhỏ ở bên ngoài phòng làm việc của CEO.
Tống Khiên Khiên và Dương Hi Như tỏ ra lưu luyến, đồng thời hết sức
ngưỡng mộ cô. Có điều, theo thông báo của phòng nhân sự, chức vụ của Lâm Thiển vẫn thuộc Văn phòng CEO nên hai cô gái trẻ tạm thời vẫn nghe theo sự chỉ đạo của cô.
Khi Lâm Thiển nhẹ nhàng đẩy cửa ra vào, bên trong tối mờ mờ, căn phòng lạnh lẽo không một bóng người.
Lâm Thiển bật đèn.
Đây là phòng làm việc của CEO tiền nhiệm, bài trí tinh tế và sang trọng.
Vào thời khắc này, giá sách gỗ sơn đen ở bên tường trống không, mấy cái
tủ đựng tài liệu màu xám bạc cũng chẳng có thứ gì, khiến căn phòng rộng
lớn càng trở nên trống trải.
Trên bàn làm việc có mấy tờ báo
vất bừa bộn, Lâm Thiển xếp lại ngay ngắn. Sau đó, cô kéo ghế ông chủ vào đúng vị trí, tìm gói trà ngon ở trên tủ rồi tìm cốc uống trà.
Cốc uống trà đâu nhỉ? Hôm qua đến đây, Lâm Thiển nhìn thấy trên bàn đặt một cái cốc giữ nhiệt quân dụng màu xanh lá cây cực lớn.
Sau khi vừa hát ngâm nga vừa tìm một lượt quanh căn phòng, Lâm Thiển đẩy cánh cửa nhỏ thông ra sân thượng.
Vừa ngẩng đầu, cô liền ngây người.
Sân thượng này do CEO tiền nhiệm sang sửa, một bên là sân golf màu xanh nho nhỏ, một bên cắm ô che nắng cỡ lớn và bày mấy chiếc ghế mây.
Lệ Trí Thành đang ngồi ở ghế mây, anh mặc comple thẳng tắp, chỉ là không
thắt cà vạt, cổ áo sơ mi hơi mở ra. Một tay anh cầm quyển sách, một tay
đặt lên thành ghế. Toàn thân anh tỏa ra vẻ trầm tĩnh và thoải mái hiếm
gặp.
Nghe tiếng động, anh buông quyển sách, quay đầu về phía Lâm Thiển.
Vừa nhìn thấy anh, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong bộ não của Lâm Thiển là:
trời, rốt cuộc Boss thức giấc từ lúc mấy giờ? Vì vậy sau này cô phải dậy từ lúc gà gáy mới có thể đồng bộ cùng Boss?
Lâm Thiển nhanh
chóng đảo mắt một vòng. Cốc giữ nhiệt quân dụng quả nhiên nằm trên bàn
trà nhỏ ở bên cạnh. Bên trong đầy nước trà, mùi hương nồng đậm, thì ra
anh uống trà Phổ Nhĩ. Quyển sách trên tay Lệ Trí Thành… là “Tôn Tử
Binh Pháp”. Sách đã cũ, là bản của Nhà xuất bản Thương mại nữa chứ.
Trên đầu gối anh đặt mấy tờ giấy trắng, viết chữ bằng bút mực. Lâm Thiển lập tức liếc qua, nét chữ đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi, tờ giấy viết: thỉnh quân nhập úng[1], mượn đao giết người, giương đông kích tây, thành môn lập
mục[2], dĩ dật đãi lao[3]…
[1]“Thỉnh quân nhập úng” có
nghĩa “gậy ông đập lưng ông”: xuất phát từ điển cố Võ Tắc Thiên sai Lai
Tuấn Thần đến thẩm vấn Chu Hưng, nhưng Chu Hưng không biết. Lai Tuấn
Thần hỏi Chu Hưng rằng: “nếu phạm nhân không chịu thú tội thì làm sao?”
Chu Hưng nói: “lấy một cái lu, cho phạm nhân vào đấy, đốt lửa chung
quanh sợ gì nó không chịu nói”. Lai Tuấn Thần theo cách ấy buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội.
[2]“Thành môn lập mục” có nghĩa nói lời
giữ lời, mới có thể tạo dựng lòng tin của mọi người: xuất phát từ điển
cố Thương Ưởng người nước Vệ cho đặt một cây cậy gỗ ở cổng thành Nam rồi tuyên bố với dân chúng sẽ thưởng mười lượng cho người nào chuyển cây gỗ từ thành Nam sang thành Bắc. Thấy sự việc quá dễ dàng, mọi người bán
tín bán nghi nhưng không ai chịu làm. Thương Ưởng tăng mức thưởng lên
năm mươi lượng. Cuối cùng có người chuyển gỗ, Thương Ưởng lập tức thưởng cho người đó. Kể từ đó mọi người tin lời Thương Ưởng, cuộc cải cách của ông diễn ra thuận lợi.
[3] “Dĩ dật đãi lao”: đợi quân địch mỏi mệt mới đối phó.
Lâm Thiển nhướng mắt, chạm phải đôi mắt đen của Lệ Trí Thành. Anh từ từ
đóng quyển sách, kẹp tờ giấy vào trong sách, sau đó đứng dậy.
Lâm Thiển lặng lẽ quan sát vẻ mặt Lệ Trí Thành, đồng thời liên tưởng đến
các thông tin trong tư liệu về anh, cô chợt hiểu ra vấn đề trong giây
lát.
Lẽ nào… anh đang nghiên cứu binh pháp vốn là sở trường của mình để vận dụng vào việc kinh doanh?
Lúc này, anh đã đi về phía cô, Lâm Thiển liền mỉm cười: “Lệ tổng, chào buổi sáng!”
“Chào.” Lệ Trí Thành cất giọng bình thản, đi ngang qua Lâm Thiển. Lâm Thiển lập tức quay người, theo anh vào phòng.
Đối với việc Boss ký thác hy vọng vào binh pháp để cứu doanh nghiệp, Lâm
Thiển chỉ có thể lặng lẽ thắp cho anh một ngọn nến ở trong lòng.
Lúc mới bước vào đời, Lâm Thiển cũng có tinh thần học hỏi, cũng từng mua
một đống sách về thương trường như “36 kế binh pháp để giành thắng lợi
trên thương trường”, “Tôn Tử Binh Pháp Thương Chiến”… Sau khi đọc
xong, thu hoạch duy nhất cô đạt được là: hừm, đọc những câu chuyện nhỏ
về chiến tranh ở thời cổ đại rất thú vị. Còn về lý luận vận dụng binh
pháp gì đó trên thương trường, xin lỗi, cô không cho rằng đọc mấy cuốn
binh pháp là có thể trở thành chuyên gia trong lĩnh vực thương mại. Giữa hai lĩnh vực cách ngàn sông vạn núi, không thể cứ thế vác súng lao ra
thương trường.
Bởi vì là cấp dưới mới nhậm chức, Lâm Thiển
không tiện thẳng thắn phát biểu lãnh đạo đang làm chuyện vô dụng, dẫu
sao thời gian cũng còn dài.
Bây giờ, cô nên tập trung vào vấn đề cần quan tâm.
Lệ Trí Thành ngồi xuống bàn làm việc, Lâm Thiển mỉm cười: “Anh đã ăn sáng
chưa? Giờ này chắc nhà ăn ở tầng dưới cũng mở rồi, cháo và bánh bao nhân thịt bò không tồi, tôi cũng chưa ăn, có cần tôi mua thêm một phần cầm
lên đây cho anh?”
Lời nói rất đúng mực. “Tôi chưa ăn nên nhân tiện mua thêm một phần”, không thể hiện sự vồn vã thái quá, nhưng cũng
quan tâm đến nhu cầu của lãnh đạo. Hơn nữa, dường như anh là người thích ăn uống…
Ai ngờ Lệ Trí Thành cất giọng lạnh nhạt: “Không cần.”
Trầm mặc vài giây, anh đột nhiên đứng dậy, sải bước dài đi khỏi phòng làm
việc. Lâm Thiển không để ý, tiếp tục dọn dẹp văn phòng.
Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Thiển đã quay về gian phòng nhỏ của mình. Cô xếp đâu ra đấy sách và hộp tài liệu, cuối cùng đặt một chậu hoa nhỏ lên góc bàn làm việc.
Một tiếng nữa mới tới giờ làm việc, khu văn
phòng của quản lý cao cấp ở tầng trên cùng hết sức vắng lặng. Vừa định
đứng dậy xuống tầng dưới ăn sáng, Lâm Thiển liền nghe tiếng bước chân
trầm ổn từ ngoài hành lang vọng vào.
Cô ngẩng đầu, không bao
lâu sau quả nhiên nhìn thấy Lệ Trí Thành, anh một tay bỏ vào túi quần,
một tay cầm cái túi nylon bốc khói thơm lừng.
Lâm Thiển không nhịn được cười. Thì ra Boss không cần cô, mà tự mình đi mua đồ ăn sáng.
Lúc này Lệ Trí Thành đã đi qua cửa kính. Lâm Thiển giữ nụ cười lịch sự trên môi, lặng lẽ chờ anh đi vào phòng làm việc. Ai ngờ anh đi thẳng tới,
đặt túi nylon lên bàn làm việc của cô mới quay người đi vào phòng.
Lâm Thiển: “Lệ tổng, cái này…”
“Tôi ăn rồi.” Lệ Trí Thành trả lời.
Lâm Thiển thật sự cảm thấy bất ngờ. Đây là…
“Lâm Thiển.” Anh đứng lại, ngoảnh đầu nhìn cô: “Tôi không cần phụ nữ làm
việc vặt cho tôi, dù là “Phó tướng” của tôi đi chăng nữa.”
***
Chín giờ sáng.
Sau khi ăn no bụng, Lâm Thiển vui vẻ sắp xếp một đống văn bản cần Lệ Trí Thành xem qua do các phòng ban chuyển tới.
Cửa phòng làm việc CEO khép chặt, Cố Đình Chi đang ở bên trong. Hai người
nói chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ. Khi đi ra ngoài, anh ta gọi Lâm
Thiển tới văn phòng của mình.
Cố Đình Chi nửa cười nửa không
nói thẳng: “Lâm Thiển, chuyện khác tôi không bàn nhiều, Lệ tổng lần đầu
tiên quản lý công ty, về lý mà nói, tôi nên tìm một trợ lý giàu kinh
nghiệm cho cậu ấy. Tuy nhiên, chúng tôi bằng lòng thử dùng cô. Cô hãy cố gắng, vận dụng tốt mấy trò ma lanh của cô, cậu ấy cần điều đó.”
Cố Đình Chi không hổ danh là “cáo già” trên thương trường. Lời nói của anh ta “vừa đấm vừa xoa”, khiến Lâm Thiển hơi hỗn loạn trong lòng. Nhưng cô lập tức trấn tĩnh, mỉm cười: “Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Cố Đình Chi im lặng vài giây rồi phất tay ra hiệu cô đi ra ngoài.
***
Tục ngữ có câu “quan mới nhậm chức ba ngọn lửa”[4]. Người muốn đốt lửa này
không chỉ có lãnh đạo mới lên nắm quyền, mà còn bao gồm cả cấp dưới, mọi người tranh nhau thể hiện sự tồn tại của bản thân trước mặt lãnh đạo.
[4]“Quan mới nhậm chức ba ngọn lửa”: có nghĩa lúc vừa nhậm chức, các vị quan
thường làm mấy việc thể hiện tài cán của mình và loại trừ tệ nạn, nhưng
sau đó mọi việc lại đâu đóng đấy.
Vì vậy buổi sáng ngày đầu
tiên làm việc, Lâm Thiển nhận được vô số cuộc điện thoại của các phòng
ban xin hẹn gặp Lệ Trí Thành. Ai nấy đều cho biết có việc hết sức quan
trọng, vô cùng gấp gáp.
Tất nhiên không phải việc nào cũng
quan trọng và khẩn cấp. Lâm Thiển lưu ý, người nào không cần gặp ngay,
cô chỉ trả lời sẽ cố gắng thu xếp. Sau đó, cô đánh máy một tờ lịch hẹn
trước, cầm vào đưa cho Lệ Trí Thành, để anh tự quyết định.
Ánh nắng rực rỡ của buổi sáng mùa đông chiếu vào phòng. Lệ Trí Thành ngồi
sau bàn làm việc, đang xem tài liệu cơ bản của công ty như giới thiệu
sản phẩm, thị trường, nhà cung ứng, kỹ thuật… Nghe Lâm Thiển báo cáo,
anh hơi chau mày.
Lâm Thiển quan sát vẻ mặt của anh, phát
biểu ý kiến mang tính thăm dò: “Hay là anh gặp những bộ phận quan trọng
trước?” Nói xong, cô đưa tờ lịch hẹn cho Lệ Trí Thành. Trên tờ giấy có
nét bút chì, khoanh tròn mấy chỗ mà cô cho là quan trọng.
Hành động này hoàn toàn xuất phát từ góc độ của Lệ Trí Thành. Anh không có
kinh nghiệm trong lĩnh vực kinh doanh, nhiều khả năng cũng chẳng hề có
khái niệm về việc vận hành công ty. Những lúc như thế này, với tư cách
một “Phó tướng”, cô nên chia sẻ cùng “chủ soái”, đồng thời thể hiện năng lực của bản thân.
Tuy nhiên Lâm Thiển không ngờ, ý đồ của cô là vô ích, bởi Lệ Trí Thành cầm tờ lịch hẹn, chỉ liếc qua rồi đặt xuống bàn.
“Cô hãy từ chối hết.” Anh nói: “Sáng nay chúng ta ra ngoài.”
Lâm Thiển nhìn Lệ Trí Thành bằng cặp mắt khác. Bởi vì bất kể năng lực hay
kinh nghiệm thế nào, người đứng đầu cần có suy nghĩ và quan điểm của
mình mới có khả năng làm lãnh đạo tốt. Thấy anh cầm áo comple đi ra
ngoài, cô cũng không hỏi nhiều, về vị trí thu dọn đồ rồi nhanh chóng đi
theo anh xuống dưới.
Không ngờ điểm dừng chân đầu tiên là bộ phận bảo vệ.
Tuy trong lòng thắc mắc nhưng lúc không nên hỏi, Lâm Thiển tuyệt đối không
nhiều lời. Cô đi theo Lệ Trí Thành xuyên qua hành lang dài, thỉnh thoảng gặp nhân viên đi qua nhưng do anh không công khai lộ diện nên chẳng một ai nhận ra anh. Anh bước đi rất nhanh, khiến Lâm Thiển khổ sở nện đôi
giày cao gót cồm cộp bám theo, thu hút không ít con mắt của mọi người
nhưng vẫn bị anh bỏ cách một đoạn.
Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước, quay đầu về phía Lâm Thiển, ánh mắt dừng lại ở đôi chân cô.
Lâm Thiển chủ động mở miệng: “Ngày mai tôi sẽ thay giày đế bằng.”
“Ờ.” Anh lại quay người bước đi.
Lâm Thiển đứng yên tại chỗ, cười tủm tỉm. “Ờ” gì mà “ờ”, trên đời này chắc chỉ có mình Boss chê nữ trợ lý đi giày cao gót.
Cao Lãng ngồi ở phòng giám sát camera trong cùng. Nhìn thấy hai người, anh
ta không hề ngạc nhiên, như thể đã có hẹn trước với Lệ Trí Thành.
Tuy nhiên, anh ta vẫn tỏ thái độ dè dặt, nói nhỏ một câu: “Lệ tổng, trợ lý
Lâm, hai vị đợi một lát.” Anh ta lấy một cái gói màu đen từ trong tủ đưa cho Lệ Trí Thành, sau đó cúi đầu im lặng đứng một bên.
Lệ Trí Thành nhận cái gói, liếc qua Cao Lãng: “Anh ngại gì chứ?”
Cao Lãng vội xua tay: “Không… tôi không ngại, chỉ là chưa thích ứng… Tôi bình thường thôi mà.”
Trong lúc hai người đàn ông nói chuyện, Lâm Thiển tất nhiên không xen ngang, chỉ mỉm cười đứng bên cạnh.
Lệ Trí Thành cất giọng từ tốn: “Trước đây không cho các anh biết sự thật, là có nguyên nhân.”
Tuy quay đi chỗ khác, nhưng Lâm Thiển vẫn dỏng tai lắng nghe.
Cao Lãng đáp: “Vâng, tiểu đoàn trưởng, chúng tôi hiểu. Có câu thương trường như chiến trường, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Tiểu đoàn
trưởng đúng là nên giữ bí mật thân phận để tìm hiểu tình hình.”
Lệ Trí Thành cười cười, gật đầu: “Ừ.”
Hai người trò chuyện thoải mái. Lâm Thiển không nói một lời. Hóa ra trước
đó Boss coi công ty như chiến trường, một mình âm thầm tiến hành công
tác trinh sát tiền kỳ. Thảo nào thấy Boss có mặt ở khắp nơi, điều quan
trọng là Boss luôn giữ vẻ mặt trầm tĩnh lạnh nhạt khó gần.
Lâm Thiển lén ngắm gương mặt nghiêng của Lệ Trí Thành. Boss, anh đúng là kính nghiệp thật đấy.
Ra bãi đỗ xe, hai người đi tới chiếc Land Rover của Lệ Trí Thành. Thấy anh đi đến vị trí tài xế, Lâm Thiển hơi do dự: “Lệ tổng, để tôi lái cho.”
Làm sao cô có thể để sếp lái xe.
Lệ Trí Thành mở cửa xe, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Lên đi!”
Lâm Thiển: “… Vâng.”
Tập đoàn Ái Đạt có hai nhà máy sản xuất, một cũ và một mới.
Nhà máy cũ chính là nhà xưởng nằm ở đằng sau tòa văn phòng của công ty,
chuyên sản xuất va li túi xách cung cấp cho thị trường trong nước. Bởi
vì bây giờ thị trường bị thu hẹp, nhiều phân xưởng đã ngừng hoạt động.
Lâm Thiển đoán Lệ Trí Thành đã thăm quan nhà máy cũ, do đó hai người đi
thẳng đến nhà máy mới nằm ở huyện Hưởng Xuyên cách thành phố Lâm năm
mươi cây số. Nơi này giá thuê đất tương đối rẻ, giao thông thuận tiện,
nhiều doanh nghiệp chế tạo của thành phố Lâm đều xây dựng nhà xưởng ở
đó.
Lâm Thiển không ngờ, tình hình ở nhà máy mới còn tồi tệ hơn nhà máy cũ.
Nhà xưởng rất đẹp và mới nguyên. Nơi này do CEO tiền nhiệm đề xuất xây
dựng, đầu tư cực lớn, chuyên dùng để sản xuất va li và túi xách cao cấp
cho thị trường quốc tế. Hiện tại, chín phần mười số phân xưởng của nhà
máy ngừng sản xuất. Có mấy phân xưởng hoạt động cầm chừng, sản xuất số
lượng ít hàng hóa cho thị trường nước ngoài.
Lâm Thiển đã sớm biết Lệ Trí Thành là người “tê liệt cảm xúc”. Vì vậy sau khi đặt chân
vào khu nhà máy, anh cũng không có bất cứ phản ứng nào mà bình thản đi
vào trong. Về lý mà nói, người bình thường khi chứng kiến cảnh tượng
tiêu điều này, ít nhiều cũng buồn bực khó chịu. Những lúc như vậy, Lâm
Thiển càng phải thận trọng, càng khiến lãnh đạo ít để ý càng tốt.
Hai người nhanh chóng đi tới xưởng sản xuất.
Cao Lãng chuẩn bị cho hai người bộ đồ công nhân màu xanh thẫm, Lệ Trí Thành cũng đã chuẩn bị sẵn hai tấm thẻ làm việc. Vì vậy, hai người đi thẳng
vào trong nhà xưởng mà không hề gặp trở ngại.
Phân xưởng này
vẫn hoạt động, máy móc đang vận hành, không ít công nhân đứng bên dây
chuyền sản xuất. Tuy nhiên, vẻ mặt bọn họ thờ ơ chán nản chứ không thể
hiện sự nhiệt tình với công việc.
Hai người vừa đi vào bên trong, một người công nhân mập mạp tiến lại gần, chau mày hỏi: “Anh chị là ai? Sao lại vào trong này?”
Lệ Trí Thành đang ngẩng đầu quan sát bán thành phẩm trên dây chuyền sản
xuất. Anh không thèm nhìn người công nhân, khiến anh ta hơi ngây người.
Lâm Thiển nghĩ bụng: tuy Boss không hề ra vẻ ta đây nhưng vẫn có khí
chất áp đảo.
Cô lập tức rút thẻ làm việc ra giải thích với
đối phương. Sau đó, hai người đi một vòng quanh xưởng sản xuất rồi lại
đi sang nhà kho lớn chứa nguyên vật liệu ở bên cạnh.
Lúc này
đã gần trưa, ánh mặt trời chiếu xuống nền xi măng ở ngoài nhà kho, vừa
sáng chói vừa ấm áp. Bên trong ngược lại tĩnh mịch và giá lạnh.
Đây là cảnh tượng khiến Lâm Thiển cảm thấy nặng nề nhất kể từ khi gia nhập Ái Đạt đến nay.
Vật liệu bằng da dùng để sản xuất túi xách cao cấp xếp tầng tầng lớp lớp, cao đến trần nhà, vô biên vô tận.
Tất cả đống này đều là tiền bạc, không biết bao nhiêu tiền đang nằm chết gí ở đây.
Qua nhiều ngày viết báo cáo, Lâm Thiển đã nắm rõ giai đoạn lụn bại của Ái
Đạt. Sau khi đề xuất chiến lược phát triển ra thị trường nước ngoài với
quy mô lớn, CEO tiền nhiệm lập tức thi hành chiến thuật “ngựa phi nước
đại”, tích lũy một lượng lớn nguyên vật liệu, để nghênh đón “sự tăng
trưởng mang tính bùng nổ trong tương lai”.
Kết quả đúng là bùng nổ thật, nhưng bùng nổ khủng hoảng, khiến Ái Đạt đứng bên bờ vực sụp đổ.
Lâm Thiển vừa thở dài vừa lén quan sát Lệ Trí Thành. CEO trẻ tuổi đang ngẩng đầu nhìn đống vật liệu, thần sắc hết sức lạnh lẽo.
***
Buổi trưa, Lâm Thiển và Lệ Trí Thành giải quyết bữa cơm tại một quán ăn nhỏ ở gần nhà máy mới.
Chủ quán bê lên một nồi lẩu nhỏ, khói bốc nghi ngút, mùi thơm xộc vào mũi.
Nhưng không khí dù nóng đến mức nào cũng không thể địch nổi gương mặt
lạnh nhạt trầm tĩnh của Lệ Trí Thành. Anh vẫn giữ tác phong ngồi thẳng
người của một quân nhân, ăn với tốc độ nhanh.
Lâm Thiển cũng tập trung vào bữa ăn, tiếp tục làm người tàng hình.
Cửa quán đột nhiên bị đẩy ra, Cố Diên Chi đi vào, ngồi xuống bàn của hai người, đồng thời ném chìa khóa xe lên bàn.
Lâm Thiển lập tức mở miệng: “Chào Cố tổng.” Sau đó cô gọi chủ quán lấy bát đũa.
Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô rồi tiếp tục ăn đồ.
Trước đây, Lâm Thiển chưa từng tiếp xúc với Cố Diên Chi trong cuộc sống
thường ngày. Bây giờ mới phát hiện, anh ta cũng tương đối dễ gần. Anh ta cầm đũa dùng một lần xù xì của nhà hàng, cọ vào nhau, lại bảo Lâm Thiển rót cốc nước lọc rồi bắt đầu ăn cơm.
Ăn mấy miếng, Cố Diên Chi buông đũa, hỏi Lệ Trí Thành: “Sáng nay chú xem tình hình thế nào rồi?”
Lâm Thiển cũng nhìn anh.
Lệ Trí Thành đã ăn xong, anh cầm cốc nước uống một ngụm mới trả lời: “Tồi tệ hơn tôi tưởng.”
Cố Diên Chi gật đầu: “Hai giờ chiều nay có một cuộc họp, theo những điều
chúng ta thảo luận hôm qua, tôi đã triệu tập mọi phó tổng và người phụ
trách các bộ phận quan trọng, cùng thảo luận công tác trọng điểm.”
“Ừ.”
Lâm Thiển chăm chú lắng nghe, cuối cùng Boss cũng chính thức triển khai công việc.
Dường như phát giác ra suy nghĩ của Lâm Thiển, Cố Diên Chi đột nhiên quay
sang cô, từ tốn hỏi: “Nghe nói cô đề xuất với Lệ tổng, trọng tâm công
việc của giai đoạn tiếp theo là cần “tìm cơ hội trong thời cơ để xoay
chuyển tình thế”?”
Vừa định đáp “vâng”, Lâm Thiển chợt ngẩn
người. Không phải Lệ Trí Thành tiết lộ với Cố Diên Chi toàn bộ câu nói
của cô ngày hôm đó đấy chứ?
Hai má Lâm Thiển hơi ửng hồng.
Những lời “mặt dày” như tôi nguyện làm phó tướng của anh, đây mới là bản chất tôi gì đó… hình như cô nói với Lệ Trí Thành một cách tự nhiên.
Nhưng bị người ngoài nghe thấy, cô vẫn hơi ngượng ngùng, đặc biệt với
loại “cáo già” trên chốn thương trường như Cố Diên Chi.
Cố Diên Chi quả nhiên nửa cười nửa không nhìn Lâm Thiển. Ngay cả Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh, khóe mắt cũng cười cười.
Lâm Thiển im lặng trong giây lát, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra,
cười nói: “Đúng vậy, đây là suy nghĩ của cá nhân tôi, hy vọng Ái Đạt
ngày càng tốt hơn.”
Ai ngờ Cố Diên Chi cất giọng sắc bén:
“Vậy sao? Cô đã đề xuất quan điểm của mình, vậy thì cô hãy cho tôi biết, cơ hội mà cô nhắc tới là gì? Tôi không cần lý thuyết, tôi chỉ cần cách
giải quyết cụ thể?”
Lâm Thiển im lặng. Thật ra khi bày tỏ sự
trung thành với Lệ Trí Thành, cô không nói hết suy nghĩ của mình. Đúng
như Cố Diên Chi đề cập, cô chỉ đưa ra lý thuyết, giữ lại phương pháp
giải quyết. Bởi vì lúc bấy giờ Lâm Thiển chưa chắc chắn có thể giành
được vị trí trợ lý CEO hay không, hơn nữa đây vốn là kiến nghị tương đối mạo hiểm.
Nhưng từ trước đến nay, Lâm Thiển luôn tôn thờ quy tắc “việc nhỏ khôn khéo, việc lớn tiến hành trực diện và chân thành.
Nếu chuyện gì cũng khôn khéo đưa đẩy, sẽ không thể hiện tài năng một
cách thoải mái, sẽ rất mệt mỏi và vô vị.
Do đó cô trả lời: “Lệ tổng, Cố tổng, tôi cho rằng cơ hội thích hợp nhất bây giờ là dự án của tập đoàn Minh Thịnh.”
Nói xong câu này, Lâm Thiển dừng lại, quan sát vẻ mặt của hai người đàn ông.
Tuy nhiên, cô bất ngờ phát hiện, bầu không khí yên tĩnh bao trùm. Lệ Trí
Thành và Cố Diên Chi đều nhìn cô, tựa hồ đợi cô nói tiếp.
Thế là Lâm Thiển từ tốn mở miệng: “Tôi cho rằng, muốn xoay chuyển tình thế, Ái Đạt cần một mũi “thuốc trợ tim”.
Tôi đề xuất dự án của tập đoàn Minh Thịnh, không phải vì dự án này mang lại lợi nhuận lớn, có thể vực dậy Ái Đạt một cách triệt để. Ngược lại, lợi
nhuận của dự án này rất mỏng, thậm chí bằng không, hơn nữa chúng ta cũng rất khó giành được. Nhưng tôi cảm thấy dự án này là lối thoát tốt nhất
của chúng ta hiện thời.
Thứ nhất, chúng ta có thể mở ra thị
trường mới. Bây giờ thị trường người tiêu dùng đã bị Tân Bảo Thụy và Tư
Mỹ Kỳ chiếm lĩnh. Mặc dù thị trường này rất lớn nhưng chúng ta khó đột
phá. Tập đoàn Minh Thịnh thuộc Top 50 doanh nghiệp mạnh nhất toàn quốc,
đồng thời là doanh nghiệp nhà nước. Đơn đặt hàng của nó tương đương với
đơn đặt hàng của chính phủ nên có thể nâng cao danh tiếng của Ái Đạt.
Hơn nữa trong hệ thống Ủy ban quản lý giám sát tài sản của nhà nước,
Minh Thịnh có nhiều doanh nghiệp “anh em”. Chỉ cần chúng ta làm tốt đơn
hàng này, chắc chắn sẽ có những khách hàng khác tìm đến chúng ta. Chúng
ta không nhất thiết kiếm tiền từ Minh Thịnh.
Thứ hai là yếu
tố tinh thần. Thật ra đây là vấn đề quan trọng không kém thành tích kinh doanh. Việc giành được đơn đặt hàng quan trọng như vậy, có thể khiến
công nhân viên phấn khởi đi theo Lệ tổng.
Thứ ba, sáng nay
sau khi thăm quan nhà máy mới, tôi càng kiên định ý tưởng này. Nếu dùng
đống vật liệu cao cấp đó vào đơn đặt hàng của Minh Thịnh, chúng ta sẽ
giải quyết một lần hàng tồn kho, còn có thể tạo dựng ấn tượng “hàng đẹp
giá rẻ” cho công ty, việc quay vòng vốn của Ái Đạt cũng hồi sinh. Như
vậy, con người hồi sinh, nguồn vốn hồi sinh, tất cả đều sống lại.”
***
Miền Đông nước Mỹ bây giờ đã là nửa đêm. Lâm Mạc Thần kết thúc một ngày làm
việc căng thẳng, anh day trán, mở hộp thư theo thói quen. Có email của
Lâm Thiển, chỉ vẻn vẹn hai từ: Cám ơn.
Lâm Mạc Thần tương đối hứng thú với việc em gái lựa chọn một công ty đang rơi xuống đáy vực, anh liền bấm điện thoại.
Lâm Thiển vừa trở về công ty sau bữa cơm với hai lãnh đạo, nhìn thấy số
điện thoại hiển thị trên màn hình, cô liền đi tới góc cầu thang không
người mới bắt máy.
“Anh, sao anh vẫn chưa ngủ?”
Lâm Mạc Thần hỏi: “Trợ lý Lâm, công việc mới thế nào?”
Nhớ đến chuyện xảy ra trong buổi sáng hôm nay, khóe miệng Lâm Thiển cong
cong, cô đáp: “Sao thế, anh gọi điện động viên em đấy à?”
“Ừ.” Lâm Mạc Thần đáp: “Xem em có thể gắng gượng bao lâu?”
Lâm Thiển: “Xì! Anh đừng xỏ xiên em như vậy.” Cô nghĩ bụng, xem ra tâm
trạng của anh trai không tồi, chắc gần đây việc đầu tư thuận lợi.
Lâm Mạc Thần đúng là có tâm trạng rất tốt, anh càng muốn trêu chọc em gái
nên cất giọng thản nhiên: “Hôm qua hoàn tất công việc vẫn còn chút thời
gian, anh đã tiến hành đánh giá đơn giản giá trị doanh nghiệp của Ái
Đạt.”
“Hả? Anh tốt quá.” Lâm Thiển hết sức phấn chấn. Nên
biết đánh giá “đơn giản” mà Lâm Mạc Thần nhắc tới, nhiều người bằng lòng bỏ số tiền lớn để mua ấy chứ.
Lâm Mạc Thần cười cười: “Dựa
theo phân tích về thị trường, nợ nần và tình hình tài sản, sau khi bồi
thường tổn thất của vụ chất gây ung thư, nguồn vốn lưu động mà Ái Đạt có thể xoay sở trong thời gian gần đây không quá mười triệu tệ. Hơn nữa
bây giờ cả công ty đang tăng trưởng âm, do đó nếu không có điểm tăng
trưởng mới, con số mười triệu này sẽ nhanh chóng “đội nón ra đi”, công
ty sẽ bị phá sản.”
Lâm Thiển giật mình kinh ngạc.
Mười triệu, chỉ có mười triệu? Một công ty từng có giá trị tài sản vài tỷ, bây giờ chỉ còn lại từng ấy?
***
Gần hai giờ chiều, Lâm Thiển chuẩn bị xong tài liệu liên quan đến cuộc họp rồi mang vào cho Lệ Trí Thành.
Anh đang đứng trước bức tường kính suy tư. Lâm Thiển đặt tài liệu, vừa định quay người đi ra ngoài liền nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh: “Cô
hãy cùng tôi tham gia cuộc họp.”
Lâm Thiển hơi ngây ra, trong lòng mừng rỡ nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thản: “Vâng.”
Lệ Trí Thành cho cô tham gia cuộc họp chiến lược cơ mật và quan trọng như vậy, chứng tỏ anh đã tin tưởng cô.
Hờ hờ… Tuy Boss còn trẻ tuổi không có kinh nghiệm nhưng cũng biết dùng người đấy chứ?
Phòng hội nghị bật đèn sáng trưng, xung quanh bàn chữ nhật dài có tám người
ngồi, lần lượt là Lệ Trí Thành, Cố Diên Chi, Phó tổng giám đốc phụ trách kỹ thuật sản xuất, Phó tổng giám đốc quản lý bộ phận chức năng, Tổng
giám sát marketing, Tổng giám sát sản xuất, Tổng giám sát tài vụ và Tổng giám sát mua sắm.
Đây chính là những người quản lý nòng cốt
của Ái Đạt. Lệ Trí Thành ngồi ở vị trí chính giữa, Lâm Thiển đương nhiên không thể ngồi bên bàn hội nghị, mà ngồi ở đằng sau, sát bờ tường.
Cuộc họp do Cố Diên Chi chủ trì. Mặc dù thảo luận vấn đề hết sức nghiêm túc
nhưng anh ta vẫn giữ thái độ thoải mái. Sau khi đảo mắt một vòng, anh ta từ tốn mở miệng: “Chúng ta bắt đầu cuộc họp, tôi xin phát biểu ngắn gọn thế này. Cuộc họp ngày hôm nay thảo luận phương hướng của Ái Đạt trong
tương lai. Bây giờ tình hình thế nào, chắc các vị biết rõ hơn tôi và Lệ
tổng, mà Lệ tổng mới tiếp quản công ty chưa bao lâu. Mục tiêu và yêu cầu của cuộc họp ngày hôm nay là: thực sự cầu thị, tích cực thảo luận,
thống nhất phương hướng, nghiêm chỉnh chấp hành. Được rồi, bộ phận tài
vụ phát biểu trước đi.”
Phòng hội nghị yên lặng như tờ. Lâm
Thiển hơi xúc động, không ngờ lời phát ngôn khách khí của Cố Diên Chi
lại đâu ra đấy, ngẫm nghĩ kỹ, mỗi câu mỗi từ đều hướng đến trọng tâm vấn đề.
Lâm Thiển đưa mắt về phía Boss, sắc mặt Lệ Trí Thành rất bình tĩnh và tập trung. Anh mặc comple ngồi giữa đám đàn ông trung
niên, trông hết sức nổi bật và trẻ trung.
Lúc này, Tổng giám
sát tài vụ đã mở đèn chiếu. Sau khi tóm tắt, anh ta đi vào vấn đề chính, đồng thời ném “trái bom hạng nặng”: “Theo sự hạch toán của chúng tôi,
sau khi bồi thường vụ chất gây ung thư, tính cả báo cáo công nợ… Vốn
lưu động trong thời gian ngắn của cả công ty đại khái dừng lại ở con
số…” Anh ta ngừng vài giây mới nói tiếp: “Hai triệu đến năm triệu nhân dân tệ.”
Phòng hội nghị trở nên yên tĩnh vô cùng, mọi người
đưa mắt nhìn nhau. Lâm Thiển giật mình, trong quyển sổ bìa da mềm đặt
trên đầu gối cô, ở góc trái viết con số “mười triệu”. Bây giờ cô lặng lẽ gạch đi con số đó, sửa thành “hai triệu”.
Hóa ra tình hình
còn tồi tệ hơn Lâm Mạc Thần dự tính. Ở thời buổi này, hai triệu có thể
làm gì, nhất là đối với công ty có cả ngàn công nhân viên?
Lâm Thiển không nhịn nổi, ngẩng đầu quan sát Lệ Trí Thành. Anh ngồi thằng
người, một tay đặt lên bàn, mặt hơi quay về một bên, chăm chú lắng nghe
Tổng giám sát tài vụ báo cáo.
Đầu óc Lâm Thiển chợt ra hiện
ra hình ảnh đoàn xe đầy khí thế đưa anh đến công ty vào hai hôm trước.
Lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cô chợt cảm thấy có chút thương xót
anh.
Tiếp theo đến lượt Tổng giám sát marketing phát biểu.
Anh ta là người đàn ông ngoài bốn mươi lão luyện, tên Tiết Minh Đào. Lâm Thiển từng tìm hiểu tình hình của anh ta, trong thời kỳ CEO tiền nhiệm
dốc sức tiến ra nước ngoài, những “cựu thần” như Tiết Minh Đào không
được trọng dụng, thậm chí không có thực quyền. Bây giờ thay đổi “triều
đại”, anh ta coi như lại được nắm quyền ở bộ phận marketing. Bị ấm ức
lâu như vậy, tất nhiên anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần để có thể vùng
lên bất cứ lúc nào.
Tiết Minh Đào quả nhiên đưa ra một kế hoạch marketing hết sức hoàn hảo.
Xuất phát từ bốn loại sản phẩm lớn của công ty như túi xách cao cấp, túi
xách đơn giản dành cho cuộc sống thường ngày, túi xách có chức năng đặc
thù và va ly cùng mười mấy chủng loại trực thuộc, Tiết Minh Đào phân
tích kỹ lưỡng tình hình thị trường hiện nay, so sánh ưu nhược điểm giữa
Ái Đạt và các đối thủ cạnh tranh, đồng thời đưa ra biện pháp nâng cao
nội bộ, kế hoạch và sách lược marketing… Ví dụ túi xách leo núi của
nam giới không được quá cứng, anh ta đề xuất thay đổi vật liệu, tăng
cường giám sát chất lượng. Ví dụ công tác marketing của sản phẩm va ly
kéo còn yếu, anh ta đề xuất tăng đầu tư quảng cáo, đẩy mạnh tiếp thị sản phẩm…
Không thể phủ nhận, đây là kế hoạch rất cụ thể và
sâu sát. Nếu không phải là người có kinh nghiệm làm marketing nhiều năm, đồng thời không hiểu rõ tình hình của công ty và thị trường, chắc chắn
khó có thể làm ra bản báo cáo này. Bản báo cáo mang lại cảm giác như một tờ bản đồ chỉ đường, có mục tiêu và kế hoạch tổng thể, lại tỉ mỉ đến
từng loại sản phẩm riêng, khiến người nghe cảm thấy hứng khởi.
Marketing vốn là công tác then chốt của một công ty sản xuất như Ái Đạt, cũng là
trọng tâm cuộc họp lần này. Sau bản báo cáo của Tiết Minh Đào, mầy người quản lý thì thầm to nhỏ thảo luận, bầu không khí rõ ràng được kích
hoạt.
Cố Diên Chi nở nụ cười nhàn nhạt, liên tục gật đầu với
Tiết Minh Đào. Thậm chí ngay cả Lệ Trí Thành cũng cầm tập tài liệu, vừa
nghe vừa xem xét. Lâm Thiển còn nhìn thấy anh đánh dấu trên tập báo cáo.
Lâm Thiển cũng có cảm giác như vừa được lên lớp một bài về marketing.
Cô thậm chí cảm thấy trong lòng sôi sục, thầm mong Tiết Minh Đào nhắc đến
dự án của tập đoàn Minh Thịnh, để nghiệm chứng quan điểm của cô là đúng
đắn.
Nhưng Tiết Minh Đào không hề đả động. Kết thúc bản báo
cáo, anh ta phát biểu: “Trong năm năm tiếp theo, chúng ta sẽ tạo ra đế
quốc marketing Ái Đạt.”
Mọi người đều gật đầu, Lâm Thiển hơi thất vọng.
Phòng hội nghị yên tĩnh một lúc, tất cả mọi người trầm tư suy nghĩ, cũng có
người thầm quan sát Lệ Trí Thành, xem vị CEO trẻ tuổi này có ý kiến gì
về kế hoạch phát triển đáng tin cậy nhất cho đến thời điểm này.
Lệ Trí Thành đặt tài liệu xuống bàn, ngẩng đầu nhìn đám đông. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào anh.
“Kế hoạch rất tốt.” Anh nói chậm rãi: “Tôi sẽ đọc kỹ lại.”
Ánh mắt Tiết Minh Đào vụt qua tia vui mừng. Lâm Thiển thầm tán thưởng: Boss rất có khí thế, kiểu gì cũng không thay đổi thần sắc.
Ai ngờ Lệ Trí Thành chuyển đề tài: “Có người đề nghị với tôi, giành được hợp
đồng của Minh Thịnh sẽ có thể cứu Ái Đạt. Các vị thấy thế nào?” Lúc hỏi
câu này, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thường lệ.
Tim Lâm Thiển đập thình thịch.
Có người… là ám chỉ cô hay sao?
Tiết Minh Đào im lặng vài giây, sau đó rút một bản báo cáo từ kẹp tài liệu ở trên bàn đưa cho Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, chúng tôi cũng từng tiến hành
phân tích SWOT[5] với dự án của tập đoàn Minh Thịnh. Dự án này rất tốt,
nếu chúng ta giành được, có thể nhanh chóng thay đổi địa vị của Ái Đạt , cũng có cơ hội mở ra thị trường mới.
[5] Phân tích SWOT là
một trong 5 bước hình thành chiến lược sản xuất kinh doanh của một doanh nghiệp, bao gồm: xác lập tôn chỉ của doanh nghiệp, phân tích SWOT, xác
định mục tiêu chiến lược, hình thành các mục tiêu và kế hoạch chiến
lược, xác định cơ chế kiểm soát chiến lược. SWOT là tập hợp viết tắt
những chữ cái đầu tiên của các từ tiếng Anh: Strengths (Điểm mạnh),
Weaknesses (Điểm yếu), Opportunities (Cơ hội) và Threats (Thách thức) –
là một mô hình nổi tiếng trong phân tích kinh doanh của doanh nghiệp.
Nhưng nói thật, hiện tại dự án có hai đối thủ cạnh tranh thực lực hùng hậu là Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ, chúng ta khó có thể nhảy vào. Bọn họ đã theo
dự án mấy tháng, bây giờ chắc cũng tạo dựng được mối quan hệ. Trước đây, chúng ta chưa từng hợp tác với doanh nghiệp nhà nước, giờ muốn cạnh
tranh, xác suất thành công rất nhỏ. Hơn nữa, các đối thủ cạnh tranh còn
đề phòng chúng ta, dù giành được hợp đồng, tôi nghĩ cũng sẽ là một thắng lợi thảm hại, lợi nhuận thấp hoặc bằng không, được ít hơn mất.”
Lệ Trí Thành trầm ngâm, không lên tiếng.
Mặc dù chỉ là người ngoài lề, nhưng lời nói của Tiết Minh Đào cũng khiến
Lâm Thiển cảm thấy áp lực rất lớn. Trước đó đúng là cô chỉ nghĩ đến ích
lợi của dự án có thể cứu sống Ái Đạt nên suy nghĩ rất lạc quan. Mấy khó
khăn Tiết Minh Đào đề cập, cô chưa từng đào sâu suy nghĩ, nhưng đó lại
là “tử huyệt” của công tác marketing: khởi đầu muộn, không có mối quan
hệ, nguồn vốn hạn chế, vậy Ái Đạt lấy gì để đấu với người ta?
Lúc này, Phó tổng giám đốc phụ trách sản xuất và kỹ thuật lên tiếng.
Ông tên Lưu Đồng, ngoài năm mươi tuổi, là công thần số một từng cùng chủ
tịch Từ Dung tạo dựng giang sơn. Ông không tỏ ra thận trọng và thăm dò
Lệ Trí Thành như những người khác. Diện mạo của ông thẳng thắn , bộc lộ
vẻ uy nghiêm của vị trưởng bối.
“Trí Thành.” Lưu Đồng nói:
“Chú không đồng ý tham gia dự án Minh Thịnh, khai thác thị trường mới gì đó. Ái Đạt cũng vì ý tưởng này nên mới bị suy sụp, lẽ nào chúng ta lại
giẫm lên vết xe đổ? Chúng ta sản xuất túi xách, thị trường lớn nhất là
vài trăm triệu người tiêu dùng trong cả nước. Thị trường bị người khác
cướp mất, chúng ta phải giành lại. Đơn đặt hàng của doanh nghiệp nhà
nước hay chính phủ cũng chỉ như muối bỏ biển, lắm yêu cầu nhiều đòi hỏi
mà lợi nhuận thấp, tốt nhất chúng ta đừng tham gia. Chú đồng ý với ý
kiến của Tiết Minh Đào, chúng ta hãy bắt đầu làm lại từ thị trường một
cách chắc chắn.”
Lưu Đồng là người có tính cách chính trực,
lời nói của ông rất kiên quyết, tất cả mọi người đều gật đầu tán thành,
bởi ý kiến của ông cũng chính là suy nghĩ của mọi số đông.
Lâm Thiển hơi chau mày.
Lưu Đồng đã “nã pháo” vào Lệ Trí Thành, tuy nhiên Lệ Trí Thành vẫn trầm
mặc. Dù không lên tiếng nhưng bộ dạng của anh vẫn có khí thế. Mọi người
càng không biết anh đang nghĩ gì, bầu không khí trở nên căng thẳng trong giây lát.
Trước tình hình này, Cố Diên Chi đưa mắt ra hiệu
Phó tổng giám đốc phụ trách bộ phận chức năng. Anh ta lập tức mở miệng
giàn hòa: “Tôi có ý kiến thế này, Lệ tổng đã nghe hết quan điểm của
chúng ta. Trọng tâm công việc tiếp theo là gì, phát triển theo hướng
nào, Lệ tổng cần tổng hợp và suy tính, có gì chúng ta họp bàn sau?”
Mọi người gật đầu, Lâm Thiển nhủ thầm: cũng chỉ còn cách như vậy.
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Lệ Trí Thành. Lưu Đồng chỉ nhằm vào sự
việc chứ không nhằm vào con người, ông nói: “Đây là chú nói thẳng nói
thật, Trí Thành, cháu nhất định phải thận trọng suy nghĩ.”
Nhưng không ngờ Lệ Trí Thành gật đầu với Lưu Đồng rồi nhìn mọi người, đồng thời cất giọng trầm tĩnh: “Tôi không cần suy nghĩ.”
Lâm Thiển ngần người. Không riêng cô, những người có mặt đều ngây ra.
Anh tiếp tục mở miệng: “Trưa nay tôi đã có quyết định: chúng ta phải giành đơn hàng của Minh Thịnh bằng bất cứ giá nào.”