Đọc truyện Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em – Chương 26
Đang là giữa trưa,
ngoài trời nắng chói chang. Ngôi biệt thự nằm ở khu ngoại thành, người
và xe cộ đi lại trên đường thưa thớt. Lâm Thiển đứng bên lề đường một
lúc mới bắt được taxi. Cô ngồi vào xe, báo địa chỉ công ty Ái Đạt rồi
gọi điện cho Lệ Trí Thành. Đầu kia vẫn là tín hiệu máy bận.
Xe
taxi chạy tương đối nhanh, kính cửa sổ hạ thấp, gió thổi vù vù. Tâm
trạng của Lâm Thiển cũng ầm vang lắc lư như ngọn gió. Đầu óc cô lại hiện lên hình ảnh trong tin tức vừa rồi, gương mặt đầy tự tin của Ninh Duy
Khải và một số cụm từ quan trọng: “doanh nghiệp đầu ngành”, “đầu tư cả
trăm triệu”, “cạnh tranh kịch liệt”…
Trên điện thoại cũng tràn
ngập tin tức lên quan đến “Sa Ưng”, nào là giới thiệu tính năng như
“siêu nhẹ”, “siêu mềm”, “không thấm nước”… nào là “sản phẩm của nhà
thiết kế hàng đầu Jason Wu”, “Ngôi sao nổi tiếng Thiên Vạn Nguyên làm
người đại diên phát ngôn”, “Hơn năm trăm trung tâm thương mại trong cả
nước liên kết tuyên truyền”…
Ngoài ra, tin đồn Minh Đức trở mặt với Ái Đạt ngày càng nóng hổi, thật giả khó phân biệt.
Nghĩ đến những chuyện này, Lâm Thiển càng sốt ruột. Cả ngày hôm qua Lệ Trí
Thành đều ở nhà với cô, trong khi đối thủ cạnh tranh phản công ào ạt như vậy, không biết tình hình bên anh thế nào rồi, trong lòng cô càng lo
lắng bất an.
Điện thoại cũng nhanh chóng tràn ngập những cuộc gọi đến và tin nhắn, Lâm Thiển mở ra xem, đều là của cấp dưới và người quen ở các chi nhánh địa phương hỏi thăm tình hình. Điều bọn họ muốn biết là Minh Đức trở mặt thật hay không?
Nhận điện thoại của mọi người,
Lâm Thiển tỏ ra tương đối bình tĩnh. Cô vỗ về vài câu, cho biết tập đoàn nhất định có đối sách, bảo bọn họ cứ yên tâm kinh doanh, không cần sợ
Tân Bảo Thụy.
Nhưng nói không sợ là giả dối, Tân Bảo Thụy là
doanh nghiệp đầu ngành, tài chính hùng hậu. Bây giờ họ tỏ rõ thái độ
cạnh tranh chính diện, ai mà không sợ cơ chứ? Những người gọi điện thoại tới đều có tâm trạng căng thẳng lo âu.
Cuối cùng, Lâm Thiển quyết định không nghe điện thoại. Cô chuyển sang chế độ rung rồi bỏ vào túi xách.
Xe taxi nhanh chóng đến trụ sở công ty Ái Đạt. Ngoài cổng vẫn là cảnh
tượng yên bình, Cao Lãng và mấy nhân viên bảo vệ ngồi trong phòng trực.
Nhìn thấy cô, anh ta nháy mắt và cười cười. Trong lòng Lâm Thiển như có
tảng đá đè nặng, nhưng cô vẫn mỉm cười với bọn họ rồi đi nhanh vào bên
trong.
Lên đến tầng trên cùng, Lâm Thiển phát hiện phòng tiếp
khách bên tay phải đầy ắp người, trong đó có cả Tiết Minh Đào và mấy
giám đốc bộ phận của công ty Vinda.
Cô trợ lý hành chính ở quầy
tiếp tân đưa Lâm Thiển tới phòng tiếp khách: “Giám đốc Lâm, chị ngồi đây đợi một lát Lệ tổng và các lãnh đạo cấp cao đang tiến hành cuộc họp qua điện thoại với chủ tịch.”
Lâm Thiển gật đầu. Cô không đủ quyền
hạn tham dự cuộc họp cấp cao đó. Tuy rất muốn gặp Lệ Trí Thành nhưng
những lúc như bây giờ, cô tuyệt đối không gây phiền phức cho anh.
Điện thoại vẫn không ngừng rung, Lâm Thiển liền tắt nguồn, dù sao những nhân vật quan trọng nhất cũng đều xuất hiện ở nơi này nên cô chẳng cần liên
lạc với ai. Sắc mặt mọi người hết sức nghiêm túc. Bọn họ hoặc là hút
thuốc, hoặc là trầm ngâm, có người vừa uống nước vừa mắng Tân Bảo Thụy
ăn cắp ý tưởng của Ái Đạt, cạnh tranh không lành mạnh.
Cho tới
bây giờ, tạm thời không một ai có câu trả lời xác đáng về vấn đề mọi
người quan tâm nhất, liệu Minh Đức có thật sự hủy hợp đồng, trở thành
“thanh kiếm sắc” trong tay Tân Bảo Thụy quay lại tấn công Ái Đạt?
Không khí trong phòng tiếp khách vừa ngột ngạt vừa đè nén. Lâm Thiển cũng
không nhiều lời, yên lặng ngồi ở một góc sofa. Nghĩ đến Lệ Trí Thành,
trong lòng cô vô cùng hỗn loạn.
Ai ngờ đợi cả buổi chiều, phòng
hội nghị phía đối diện vẫn khép chặt cửa từ đầu đến cuối. Mãi tới tầm
chạng vạng tối, Tưởng Viên mới từ phòng hội nghị đi ra ngoài.
Lâm Thiển và mọi người đều đứng dậy. Không thể không thừa nhận, Tưởng Viên
quả nhiên là người của Lệ Trí Thành. Ở hoàn cảnh này, anh ta vẫn nở nụ
cười ôn hòa như thường lệ: “Lệ tổng bảo mọi người cứ ra về trước. Các
lãnh đạo và chủ tịch vẫn đang thảo luận phương án giải quyết. Tất cả đợi sáng mai đi làm rồi thông báo sau.”
Lệ Trí Thành rất có uy danh
trong công ty, bây giờ Tưởng Viên nói vậy, đám đông lần lượt đứng dậy ra về. Nhưng cũng có người do quá sốt ruột, đi đến bên Tưởng Viên hỏi:
“Rốt cuộc các lãnh đạo định giải quyết vụ này thế nào?”
Anh ta
vừa dứt lời, Lâm Thiển và những người khác đổ dồn ánh mắt về bên này.
Tưởng Viên vẫn giữ nụ cười trên môi: “Lệ tổng nói, binh đến tướng đỡ,
nước dâng đất chặn.”
Mọi người đều im lặng gật đầu rồi rời đi.
Lâm Thiển có thể tưởng tượng ra bộ dạng của Lệ Trí Thành khi phát biểu
câu này. Thần sắc anh lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén bức người, nhưng câu
nói lại có tác dụng làm yên lòng người. Chợt nghĩ đến sự dịu dàng yêu
thương của anh đối với cô trong mấy ngày qua, trái tim cô bất giác xốn
xang.
Lâm Thiển cố ý ở lại sau cùng, quả nhiên thấy Tưởng Viên
vẫn đứng yên tại chỗ. Khi cô đi đến bên cạnh anh, anh ta mới nói nhỏ:
“Giám đốc Lâm, Lệ tổng bảo tôi chuyển lời với cô, Lệ tổng và Cố tổng
phải đi Thâm Quyến một chuyến để nói chuyện với Uông tổng, khoảng hai ba ngày sau sẽ quay về.”
Lâm Thiển: “Cảm ơn anh.” Tuy rất thắc mắc về vụ Minh Đức, nhưng bây giờ không phải lúc dò hỏi.
Tưởng Viên nói xong liền quay về phòng hội nghị, Lâm Thiển đi chầm chậm ra
thang máy. Bởi vì khá đông người nên thang máy đã xuống một chuyến, số
còn lại chính là Tiết Minh Đào và mấy người của công ty Vinda. Lâm Thiển liền cùng họ đứng đợi.
Khi thang máy đến nơi, Lâm Thiển là người đi vào sau cùng. Đột nhiên phía sau vang lên tiếng mở cửa, cô vô thức
quay đầu, liền nhìn thấy cửa phòng hội nghị mở toang, Lệ Trí Thành đi ra ngoài đầu tiên, theo sau anh là Cố Diên Chi, Lưu Đồng, Tưởng Viên… Ai
nấy sắc mặt nghiêm túc, bước đi rất nhanh.
Lúc này, mấy vị lãnh
đạo cấp cao đã tản mát về văn phòng của mình, Lệ Trí Thành và Cố Diên
Chi cũng đi tới phòng làm việc của CEO. Như cảm nhận được điều gì đó,
vừa đến cửa, anh đột nhiên quay đầu về phía thang máy.
Ánh mắt
của Lâm Thiển và Lệ Trí Thành giao nhau. Bởi vì khoảng cách khá xa nên
cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Tuy nhiên, chỉ như vậy cũng khiến cô
thấy an tâm. Đồng thời, trong lòng cô dội lên cảm giác xót xa và lo
lắng.
Cửa thang máy từ từ khép lại, cắt đứt tầm nhìn của Lâm Thiển. Còn Lệ Trí Thành cũng đi vào văn phòng.
Thang máy chạy thẳng xuống dưới. Xung quanh là đồng nghiệp thân thiết nhưng
mọi người đều im lặng. Lâm Thiển nghĩ đến câu Lệ Trí Thành từng nói với
cô: “Thứ như vậy, tôi sẽ viết ba tờ, đây là tờ thứ hai…”, “Sau này xảy
ra bất cứ chuyện gì, em cũng đừng sợ hãi…”
Không biết tình cảnh hiện tại có nằm trong dự liệu của anh hay không?
Lâm Thiển không thể xác định, bởi đây không phải chuyện nhỏ. Tân Bảo Thụy
toàn lực phản kích, và cả tin đồn Minh Đức lung lay. Lệ Trí Thành từng
khẳng định, Minh Đức sẽ không trở mặt, nhưng tình hình bây giờ rất có
khả năng vượt qua tầm kiểm soát của anh.
Đúng lúc này, di động
của Tiết Minh Đào đổ chuông. Anh ta nghe máy, nói nhanh hai câu rồi tắt
điện thoại, ngẩng đầu nhìn mọi người: “Bốn giờ chiều nay, nhãn hiệu “Sa
Ưng” đã chính thức tung hô sản phẩm đầu tiên ra thị trường.” Ánh mắt anh ta trở nên đanh thép: “Tôi đã cử người “cướp” được hai cái.”
Mọi người đều sáng mắt. Tiết Minh Đào nói tiếp: “Đưa một cái đến chỗ Lệ
tổng. Cái còn lại mang về văn phòng, lập tức nghiên cứu.”
“Vâng.” Mọi người đồng thanh trả lời.
Tám giờ tối. Lâm Thiển và Tiết Minh Đào ngồi trong phòng họp của công ty
Vinda. Trên bàn tròn xuất hiện một chiếc ba lô màu đen mới tinh. Logo
của chiếc ba lô rất bắt mắt, là hình ảnh con chim ưng đang dang cánh, có phong cách cao cấp như những nhãn hiệu dã ngoại nổi tiếng thế giới như
Arc Teryx, Black Yak, Salewa…
Sau khi người của bộ phận kỹ thuật
nghiên cứu kỹ lưỡng phân tích tính năng và dữ liệu liên quan đến chiếc
ba lô, phòng hội nghị nhất thời im lặng như tờ.
Phương diện vật
liệu tạm thời không bàn tới, vật liệu này rất giống Aito, nhưng có phải
là của Minh Đức hay không, cần thí nghiệm phân tích thành phần mới có
thể kết luận. Nhưng các mặt khác cũng đủ làm mọi người câm nín.
Lâm Thiển luôn cho rằng, Aito là một sản phẩm hoàn hảo. Nó không phải là
sản phẩm đắt nhất trên thị trường, cũng không phải sản phẩm đáp ứng nhu
cầu của người tiêu dùng nhất, nhưng nó đầy tính sáng tạo, gởi gắm lý
tưởng của người tạo ra, có thể chinh phục lòng người nhất.
Nó hàm chứa tâm huyết và trí tuệ của Lệ Trí Thành, bản thân cô và tất cả nhân
viên Ái Đạt, hàm chứa ý chí của một doanh nghiệp gặp nhiều trắc trở
nhưng vẫn kiên trì không bỏ cuộc trước khó khăn. Thậm chí Lâm Thiển từng có ý nghĩ, cho dù Tân Bảo Thụy tiến hành cuộc phản kích, Ninh Duy Khải
có thể đầu tư rất nhiều tiền, đến mức như Lệ Trí Thành từng nói, dù bị
lỗ cũng phải tiêu diệt Aito, nhưng cô có thể khẳng định một điều, dù bọn họ mô phỏng cơ não, cũng không thể xuất sắc hơn Aito. Aito hoàn toàn có khả năng cạnh tranh trực tiếp với bọn họ.
Tại sao ư? Bởi vì biết bao con người của Ái Đạt quên ăn quên ngủ để làm ra Aito hoàn hảo đến
từng chi tiết, mới có thể đạt yêu cầu của Lệ Trí Thành, mới tạo ra kỳ
tích trên thị trường trong thời gian qua. Vì vậy Lâm Thiển mới hết sức
tự tin, niềm tin về Aito của cô kiên định như sắt thép.
Vậy mà vào thời khắc này, khi nhìn thấy sản phẩm Sa Ưng, niềm tin đó sụp đổ trong giây lát.
Bởi vì Sa Ưng đúng là xuất sắc hơn Aito. Không tính đến thủ đoạn marketing, không tính đến danh tiếng công ty đứng sau, chỉ tính riêng phương diện
mức giá như nhau, các mặt của Sa Ưng đều vượt qua Aito.
Một nhân
viên kỹ thuật cao cấp thở dài: “Trong lương 750 gam, trong khi Aito 830
gam, dung lương 35 lít, Aito chỉ có 30 lít, khả năng chịu lực rất tốt,
tính năng chống thấm nước, nhanh khô tốt hơn… Ngoài ra, họ còn áp dụng
kỹ thuật khóa kéo YTT, kỹ thuật chống tổn hại NK…”
Lâm Thiển và
mọi người đều trầm mặc. Người trong ngành đều biết, đây là kỹ thuật do
một nhãn hiệu dã ngoại của châu Âu mới sáng chế, chưa từng xuất hiện tại các doanh nghiệp sản xuất sản phẩm dã ngoại trong nước. Không ngờ Tân
Bảo Thụy bí mật nhập khẩu kỹ thuật này, đồng thời áp dụng vào Sa Ưng.
Nhân viên kỹ thuật tiếp tục lên tiếng: “Về mặt mẫu mã…” Anh ta không nói hết câu những người có mặt đều biết Jason Wu là nhà thiết kế nổi tiếng của
Mỹ, ngay cả Lâm Thiển cũng là fans của ông ta. Tuy nói hình thức bên
ngoài mỗi người một ý nhưng trong con mắt của Lâm Thiển, sản phẩm túi
xách này vừa thời trang vừa có một vẻ đẹp độc đáo mà các nhà thiết kế
của Ái Đạt không thể bì kịp.
Buổi tối, Lâm Thiển không về nhà
mình mà tiếp tục ở lại ngôi biệt thự của Lệ Trí Thành. Bởi vì không rõ
lúc nào anh mới trở về nên mấy ngày này, cô muốn ở đây đợi anh.
Buổi đêm tĩnh mịch, Lâm Thiển ngồi dưới giàn gỗ, phóng tầm mắt ra xa. Trong lòng cô chỉ có một cảm giác, đó là sự khó chịu.
Bất kể đây có phải tính toán của Lệ Trí Thành hay không, bất kể tương lai
bọn họ có thể giành thắng lợi trong cuộc chiến này hay không, bây giờ
chỉ nghĩ đến Sa Ưng và Aito là cô cảm thấy khó chịu. Bởi vì trên đời
này, chuyện khiến con người bị đả kích nhất là bạn toàn tâm toàn lực làm một việc, tưởng rằng phần thắng nằm trong tay nhưng đến cuối cùng, bạn
mới phát hiện, bên ngoài còn có ngọn núi khác cao hơn, có người khác
giỏi hơn. Mọi nỗ lực của bạn trở thành công cốc.
Bạn tưởng mình
đủ xuất sắc, cần cù chịu khó, thông minh, kính nghiệp, có lý tưởng. Vì
vậy chẳng có lý nào bạn không thành công. Nhưng trên đời này còn có
người thông minh xuất sắc hơn bạn, thậm chí cần cù chịu khó hơn bạn.
Không bàn đến phương diện vốn đầu tư, đám người của Tân Bảo Thụy nếu
không dốc toàn lực làm ngày làm đêm, cũng chẳng thể tạo ra sản phẩm hoàn hảo trong thời gian ngắn như vậy.
Từ trước đến nay, Lâm Thiển
luôn cho rằng, Tân Bảo Thụy đứng đầu ngành nhiều năm, chưa chắc đã xuất
phát từ yếu tố nhân tài và bản thân doanh nghiệp, mà do có tập đoàn Chúc thị tài chính hùng hậu đứng đằng sau. Nhưng vào thời khắc này, cô không thể không thừa nhận, Ninh Duy Khải và nhân viên của anh ta xuất sắc hơn cô tưởng.
Bọn họ xứng đáng với danh hiệu “quán quân”, giữa Ái
Đạt và bọn họ tồn tại khoảng cách nhất định, mà kết quả của khoảng cách
này chính là… xét về bản thân sản phẩm, Aito đã hoàn toàn thất bại.
Lâm Thiển trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm mờ
mịt. Chắc bây giờ Lệ Trí Thành đã đến Thâm Quyến. Bất kể sau này dự định thế nào, với khả năng nhìn nhận sự việc của anh, chắc chắn anh cũng
thấy rõ sự thật, Aito nhiều khả năng thất bại một cách triệt để trong
cuộc cạnh tranh này.
Lệ Trí Thành, không biết bây giờ anh đang nghĩ gì?
***
Buổi sáng hai ngày sau, Ninh Duy Khải đi trụ sợ tập đoàn Chúc thị tham gia cuộc họp.
Vừa vào phòng hội nghị, anh ta nhận được vô số ánh mắt của mọi người, khâm phục có, nể sợ có, đố kỵ cũng có.
Ninh Duy Khải mỉm cười, đi đến bên cậu cả nhà họ Chúc, ngồi vào vị trí của
mình. Lăn lộn trong chốn thương trường bao năm, anh ta đương nhiên hiểu
đạo lý càng thành công rực rỡ càng thận trọng. Tuy nhiên, Ninh Duy Khải
không thể không thừa nhận, bắt gặp nụ cười giả dối của anh em Chúc thị,
trong lòng anh ta hết sức dễ chịu.
Người phụ trách bộ phận kinh
doanh báo cáo thành tích của các phòng ban và công ty con trong một tuần như thường lệ. Mới tung ra thị trường hai ngày nhưng túi xách Sa Ưng
bán chạy đến mức Ninh Duy Khải không ngờ tới.
Lượng tiêu thụ sản phẩm DH cao gấp ba lần so với Aito.
Ninh Duy Khải có thể dự đoán, Aito sẽ phải đối mặt với tình thế vô cùng khó
khăn. Bất kể Lệ Trí Thành có chiêu trò gì tiếp theo, Ninh Duy Khải vẫn
khẳng định một điều, sự xuất sắc của DH vượt quá dự liệu của mọi người.
Bây giờ anh ta ngồi đợi Lệ Trí Thành tiếp chiêu.
Cho đến khi kết thúc cuộc họp và rời khỏi trụ sở Chúc thị, Ninh Duy Khải
vẫn giữ tâm trạng rất tốt. Không chỉ một mình anh ta, người có tâm trạng vui vẻ còn bao gồm Nguyên Tuấn, nhân viên nòng cốt của Tân Bảo Thụy và
người của công ty con DH mới được thành lập.
Sau khi quay về
phòng làm việc, Ninh Duy Khải dặn dò Nguyên Tuấn: “Hãy thông báo với bộ
phận nhân sự, phát trước tiền thưởng đặc biệt cho nhân viên của DH.
Ngoài ra, hãy đem tiền thưởng của tôi chia đều cho mọi người.”
Nguyên Tuấn: “Làm thế không hay lắm.”
Ninh Duy Khải xua tay: “Cứ vậy đi, bọn họ làm tốt công việc, tôi còn tiếc gì cơ chứ?”
Nguyên Tuấn mỉm cười gật đầu.
Lúc này, một nhân viên quản lý bộ phận kinh doanh đi vào, sắc mặt nghiêm
nghị: “Tổng giám đốc, Lệ Trí Thành đã đi Thâm Quyến. Sau khi ký hợp đồng với chúng ta, Uông tổng cũng đang ở Thâm Quyến.”
Điều này cũng nằm trong dự tính của Ninh Duy Khải, anh ta gật đầu: “Hãy theo dõi chặt chẽ cho tôi.”
Bắt gặp bộ dạng thản nhiên của anh ta, người quản lý và Nguyên Tuấn cũng không nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Ninh Duy Khải ngồi trầm tư một lúc rồi rút một tập văn kiện từ ngăn kéo. Sau đó, anh ta đi đến bên cửa sổ, cúi đầu xem văn kiện.
Đây là bản thỏa thuận hợp tác chiến lược mà Tân Bảo Thụy ký với Minh Đức
vào nửa tháng trước. Dựa theo nội dung bản thỏa thuận, Minh Đức sẽ đơn
phương hủy hợp đồng với Ái Đạt trong tháng này, Tân Bảo Thụy chịu trách
nhiệm chi trả khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng gấp ba lần thay
Minh Đức. Từ nay về sau, sản lượng năm của Minh Đức phải ưu tiên cho Tân Bảo Thụy trước, sau đó mới được phép cung cấp cho các công ty khác.
Giành được bản hợp đồng này không phải chuyện dễ dàng. Ông già Uông Thái Thức luôn tỏ ra thanh cao, ngạo mạn. Tuy nhiên, trên đời này có rất nhiều
cách khiến một người phải cúi đầu, bởi vì người nào cũng có nhược điểm
riêng. Có lẽ Uông Thái Thức là một “quả trứng” không tì vết, nhưng ông
ta vẫn có người thân, vợ con. Hai giám đốc tiêu thụ mà Ninh Duy Khải cử
đi làm việc chính là cao thủ về bản tính con người và lợi ích.
Hơn nữa, Ninh Duy Khải cũng cho rằng, trên thương trường chẳng có ai là
không bị lợi ích mê hoặc. Nếu người đó vẫn không dao động, có nghĩa sự
mê hoặc không đủ lớn.
Đánh vào điểm yếu rồi cho Uông Thái Thức đủ lợi ích và mê hoặc, cuối cùng hai bên cũng đạt được thỏa thuận chung.
Bây giờ chắc Uông Thái Thức đã ngả bài với Lệ Trí Thành.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, Ninh Duy Khải đột nhiên cảm thấy cụt hứng.
Anh ta gọi Nguyên Tuấn: “Chuẩn bị xe, tôi đi ra ngoài một lát, chú không cần đi theo.”
Ninh Duy Khải cũng không biết đi đâu, chỉ là muốn
hít thở không khí trong lành, nhưng anh ta vô thức lái xe đến đường Xuân Đô, nơi có cửa hàng flagship của Tân Bảo Thụy.
Anh ta ngồi trong ô tô, chứng kiến cảnh khách hàng ra vào tấp nập, trong lòng vô cùng dễ
chịu. Tân Bảo Thụy là toàn bộ tâm huyết của anh ta. Nó thuộc về Chúc
thị, cũng thuộc về anh ta.
Một lúc sau, ánh mắt của Ninh Duy Khải bị một người phụ nữ đứng ở góc đường thu hút. Cô đội mũ lưỡi trai, hai
tay bỏ vào túi quần, lặng lẽ quan sát cửa hàng túi xách Tân Bảo Thụy.
Sắc mặt cô có chút bi ai và hoang mang, không còn vẻ thông minh linh lợi thường ngày, trông rất đáng thương.
Ninh Duy Khải nhìn cô một lúc rồi đẩy cửa xuống xe.
“Tiền Lẻ.” Anh ta đi đến bên Lâm Thiển, mỉm cười với cô.