Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 13


Đọc truyện Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em – Chương 13

Một tháng sau.

Ngày mai là ba mươi Tết, tòa văn phòng tràn ngập không khí vui vẻ rộn ràng.
Lâm Thiển mặc bộ đồ công sở, đi giày cao gót, tới Trung tâm phục vụ
khách hàng trước. Tất cả vẫn bình thường, đơn đặt hàng tăng ổn định, cô
phát biểu mấy câu khen ngợi và khích lệ nhân viên mới hài lòng rời đi.

Đích đến tiếp theo của Lâm Thiển là bộ phận quản lý thông tin. Nơi này không phải do cô phụ trách, nhưng là bộ phận trọng tâm của công ty, có liên
quan mật thiết đến công việc của cô. Trò chuyện vài câu với giám đốc bộ
phận, Lâm Thiển kết thúc bằng lời chúc năm mới rồi quay về văn phòng ở
tầng ba.

Bây giờ đã hết giờ làm, ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ dài,
nhưng ngoài hành lang vẫn đầy nhân viên đi lại. Nhìn thấy Lâm Thiển, họ
đều mỉm cười chào hỏi: “Giám đốc Lâm!”, “Giám đốc Lâm! Chúc mừng năm
mới!”

Lâm Thiển gật đầu với bọn họ. Cảm giác làm lãnh đạo thật
tuyệt, cô như cá gặp nước. Phải công nhận người chọn cô vào vị trí này
có con mắt tinh tường.

Cây cối ngoài cửa sổ đã nhú chồi non, thời tiết không còn giá lạnh như giữa mùa đông. Lâm Thiển ngắm cảnh sắc bên
ngoài, trong lòng có chút cảm khái.

Kể từ hôm nhận được văn bản
bổ nhiệm, cô chuyển trọng tâm công việc sang chuẩn bị thành lập công ty
mới Vinda. Dần dần, cô cũng biết một số nội tình, ví dụ trước khi tiếp
quản Ái Đạt, Lệ Trí Thành đưa ra yêu cầu với bố, anh sẽ dùng 10% cổ phần Ái Đạt để đổi lấy quyền sở hữu nhãn hiệu con Vinda. Lúc bấy giờ, chứng
kiến Vinda thất bại thảm hại ở thị trường nước ngoài, các cổ đông không
nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.

Lệ Trí Thành đúng là người đàn ông thâm sâu như đáy bể.

Hơn một tháng nay, anh thể hiện rõ tài năng điều hành công ty. Ngoài việc
tách nhãn hiệu Vinda, anh còn tiến hành thanh lọc Ái Đạt. Sau khi việc
tiêu thụ sản phẩm qua thương mại điện tử ổn định, Lệ Trí Thành, Cố Diên
Chi và Lưu Đồng lập tức đưa ra phương án điều chỉnh cơ cấu mới.

Tập đoàn Ái Đạt vốn to lớn cồng kềnh được cải cách triệt để. Trụ sở tập
đoàn chỉ giữ lại bộ phận quan trọng như sản xuất, mua sắm, dịch vụ sau
bán hàng… đồng thời khống chế mọi mạng lưới tiêu thụ cuối cùng. Các
sản phẩm con đều thành lập phòng ban độc lập, độc lập hạch toán, tự chịu trách nhiệm lỗ lãi, mối quan hệ tương tự công ty mới Vinda và tập đoàn
Ái Đạt.

Phương án cải tổ vừa được công bố, ngày hôm sau đã bắt
tay thực thi, thái độ vô cùng cương quyết, không cho bất cứ ai cơ hội
phản đối.

Vấn đề quản lý nội bộ mà Lâm Thiển lo lắng trước đó
được Lệ Trí Thành dùng phương thức đao to búa lớn giải quyết một cách
triệt để. Bộ phận nào thừa nhiều người, xa rời thị trường, không có năng lực, mời nghỉ việc. Nhân viên có thực lực, đầy sức sáng tạo, ý tưởng
mới mẻ, nghe nói Lệ Trí Thành cam kết sẽ phân chia lợi nhuận hậu hĩnh.

Muốn “trị quốc” phải “tề gia” trước, thời kỳ khẩn cấp nên dùng phương thức
khẩn cấp. Nếu nói “tề gia” là bước thứ hai trong ván cờ do Lệ Trí Thành
sắp đặt, Lâm Thiển không thể không thừa nhận, đã nhìn thấy hiệu quả ban
đầu. Trong quá trình không ngừng cải tổ công ty, Ái Đạt được thổi một
luồng sinh khí mới, đồng thời cũng nằm trọn trong bàn tay khống chế của
Lệ Trí Thành.

Ngoài ra, uy danh của vị Boss cứng rắn này ngày
càng tăng cao trong toàn thể công nhân viên. Nhắc đến Boss, mọi người
đều cảm thấy kính sợ. Nghe nói một số cô gái trẻ còn tự xưng là “Trái
vải”[1], thành lập fanclub của Lệ Trí Thành.

[1] “Trái vải” âm Hán Việt Lệ Chi, đồng âm với tên “Lệ Trí”.

Công ty mới chính thức thành lập vào mười ngày trước. Tiết Minh Đào được bổ
nhiệm làm giám đốc, giám đốc bộ phận thông tin kỹ thuật của Ái Đạt trước kia làm phó giám đốc. Còn Lâm Thiển làm giám đốc phụ trợ, quản lý Trung tâm phục vụ khách hàng và các bộ phận nhân sự, hành chính, tài vụ.

Công ty mới quả nhiên tràn đầy sức sống, lượng tiêu thụ trên trang chủ cửa
hàng Flagship vẫn ở mức cao, quản lý nội bộ cũng đơn giản hiệu quả. Dù
quy mô chỉ khoảng một trăm nhân viên, Vinda cũng trở thành nơi mang lại
lợi nhuận lớn nhất của Ái Đạt.

Lâm Thiển đi về văn phòng. Vừa tới gian ngoài, cô chợt bắt gặp thần sắc nghiêm túc, ẩn hiện tia xúc động
của mấy người nhân viên.

Nhìn thấy cô, một nhân viên đứng dậy nói nhỏ: “Giám đốc Lâm, Lệ tổng đến rồi, đang ở trong văn phòng chị.”

Lâm Thiển đứng trước phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng gõ cửa. Đợi bên
trong vang lên lên tiếng nói quen thuộc “Vào đi”, cô mới đẩy cánh cửa.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh. Lệ Trí Thành đang ngồi ở ghế của Lâm Thiển,
quay lưng về phía cô, ngắm nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ.

Một tháng qua, Lâm Thiển gặp anh không ít lần, nhưng đều vì công việc. Có
lúc cô báo cáo tình hình kinh doanh hay cùng tham gia thảo luận với anh. Có lúc, cô chỉ liếc gương mặt trầm tĩnh không biểu cảm của anh qua đám
đông.

Lâm Thiển đã quen với việc bắt đầu ngước nhìn anh từ phía
xa như những nhân viên khác. Người đàn ông thật thà, hiền như khúc gỗ mà cô nhầm tưởng trong ký ức đã hoàn toàn biến mất.

Lệ Trí Thành bây giờ không còn xa lạ, bởi đây mới chính là con người thật của anh.

Bình thường, Lâm Thiển bận tối mắt tối mũi nên hiếm khi nhớ tới anh. Tuy
nhiên, cũng có khi kết thúc một ngày làm việc, ngồi trong văn phòng ngắm rèm cửa có sắc màu ấm áp và khung cửa uốn lượn, cô mới chợt nhớ ra, căn phòng này là anh chuẩn bị cho cô, rất hợp tâm ý của cô. Có thể thấy anh bỏ không ít tâm tư.

Không ngờ loại người như Lệ Trí Thành cũng
dành tâm tư cho phụ nữ. Thỉnh thoảng Lâm Thiển có chút áy náy và mềm
lòng. Hồi tưởng mới thấy, hôm đó chắc anh định tỏ tình với cô, rồi đưa
cô đi thăm quan văn phòng mới, kết quả bị cô từ chối thẳng thừng. Giờ
nghĩ lại, cô thừa nhận mình đối xử khá tàn nhẫn với anh.

Nhưng
mỗi khi nghĩ tới điều này, Lâm Thiển đều tự nhủ: mọi chuyện đã trở thành quá khứ. Bây giờ cô là quân tiên phong của anh, được gửi gắm trách
nhiệm nặng nề. Cô phải cố gắng hơn nữa.

***

Lâm Thiển ngồi xuống phía đối diện Lệ Trí Thành, mỉm cười: “Lệ tổng, sao hôm nay anh
lại đến đây?” Ngữ khí của cô khách sáo như không thể khách sáo hơn,
nghiêm chỉnh như không thể nghiêm chỉnh hơn.

Nhưng trong con mắt của Lệ Trí Thành khi anh quay đầu nhìn Lâm Thiển, bộ dạng của cô rất sinh động.

Lúc này, anh cách cô rất gần. Trông anh không khác một tháng trước, khi cô
vẫn còn ở bên anh là bao, vẫn là gương mặt tuấn tú với đường nét cương
nghị, vẫn là đôi mắt đen trầm tĩnh đó. Tim Lâm Thiển đột nhiên đập nhanh một nhịp, trong lòng xuất hiện cảm giác như bãi đất bằng bỗng dưng mọc
lên vài ngọn cỏ, không còn yên bình.

Nhiều lúc, chỉ khi một người nào đó ngồi trước mặt bạn, khi bạn nhìn rõ gương mặt của người đó, bạn
mới phát hiện, bất kể bao lâu không gặp, ảnh hưởng của người đó đối với
bạn, cảm giác phức tạp mà đối phương mang đến cho bạn thật ra luôn tồn
tại, chưa từng tan biến.

“Tôi đến xem tình hình tiêu thụ của
Vinda.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp, đồng thời cúi đầu lật giở tập
văn bản trên bàn làm việc của Lâm Thiển. Ánh hoàng hôn hắt vào gương mặt nghiêng của anh, khiến người đàn ông này đẹp đẽ như một bức họa.

Lâm Thiển: “Vậy ạ? Để tôi báo cáo qua với anh.”

“Ừ.”

Hai người im lặng vài giây rồi Lâm Thiển bắt đầu lên tiếng. Trong lúc báo
cáo, cô không nhịn được, lại một lần nữa liếc Lệ Trí Thành.

Hình
như anh mới vừa cắt tóc, kiểu tóc ngắn hơn trước một chút, để lộ vầng
trán rộng. Trước kia Lâm Thiển đã phát hiện, đôi mắt của anh to hơn, sâu hơn những người đàn ông khác. Vào thời khắc này, ánh mắt đầy vẻ mệt
mỏi. Có phải thời gian gần đây anh quá vất vả? Trên người anh tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt, tư thế tựa vào thành ghế thoải mái và lười nhác hơn
bình thường. Trưa nay anh có bữa cơm xã giao? Dù sao cũng là người đứng
đầu công ty nên chắc chắn anh thường xuyên phải tiếp quan chức nhà nước
và các đối tác làm ăn. Chậc chậc, thật khó tưởng tượng bộ dạng của anh
bên bàn tiệc rượu.

Nhanh chóng báo cáo xong, Lâm Thiển hỏi thăm dò một câu: “Lệ tổng, tình hình công ty đại khái là vậy, anh có chỉ thị gì không?”

Lệ Trí Thành xem tài liệu, bình thản trả lời: “Không.”

Lâm Thiển chẳng biết nói gì hơn. Một vị Boss lớn như anh không đi văn phòng giám đốc cũng như phó giám đốc, chạy đến chỗ của nhân vật thứ ba như cô làm gì? Vừa rồi cô còn tưởng, anh có nhiệm vụ riêng cho cô.

Hai
người lại lặng thinh. Dù Lệ Trí Thành không lên tiếng, chỉ chăm chú xem
tài liệu, nhưng Lâm Thiển vẫn cảm nhận thấy sự tồn tại rõ rệt của anh.

Cuối cùng Lâm Thiển cũng nhấp nhổm không yên. Phát hiện cốc trà trước mặt
anh trống không, cô liền đứng dậy: “Tôi đi rót thêm nước cho anh…”

“Không cần.” Lệ Trí Thành cắt ngang lời, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi hơi mệt, em cứ ngồi bên cạnh tôi là được.”

Lâm Thiển ngây người. Vài giây sau, mặt cô nóng ran.

Cảm giác quen thuộc lại dội về. Cô tưởng rằng, chuyện của cô và anh đã trở thành quá khứ.

Câu nói của anh rõ ràng chỉ là vô ý, tại sao cô cảm thấy hình như anh lại muốn tấn công cô?


Tuy nhiên, trong hơn một tháng qua, Lâm Thiển làm việc độc lập, lãnh đạo
mấy chục nhân viên, tâm lý cũng trưởng thành không ít. Cô nhanh chóng
lấy lại bình tĩnh.

Đến đâu hay đến đó, Lâm Thiển tiếp tục ở bên cạnh anh.

Yên lặng nửa tiếng đồng hồ, Lâm Thiển thấy vô vị, bắt đầu nghĩ ngợi lung
tung. Người xưa có câu “Hồng tụ thiêm hương”[2], theo cách nói của anh,
chẳng lẽ có cô ở bên cạnh trong lúc đọc tài liệu khô khan, anh cũng cảm
thấy dễ chịu?

[2] Hồng tụ thiêm hương chỉ thời xưa, lúc thư sinh học tập có cô gái trẻ trung xinh đẹp ở bên cạnh.

Stop, cô đang nghĩ gì thế?

Tâm lý của cô đâu có chững chạc như cô tưởng. Chỉ vì ở nơi xa “hoàng đế”,
làm một tháng lãnh đạo nên rất oai phong. Bây giờ “hoàng đế” xuất hiện,
vẫn có thể khiến cô hỗn loạn bằng một câu nói.

Con người Lâm
Thiển một khi càng gặp khó khăn càng hăng hái, nên lâm vào tình huống
bối rối, cô sẽ tìm cách che giấu. Thế là cô mở miệng: “Lệ tổng, tình
hình tập đoàn gần đây thế nào rồi?”

Lâm Thiển đã chọn đúng đề tài gợi chuyện, bởi Lệ Trí Thành buông tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn
cô, khóe mắt ẩn hiện ý cười: “Cho tới ngày hôm qua, việc cải tổ công ty
và điều chỉnh nhân viên đã hoàn tất.”

Lâm Thiển thốt lên: “Tốt
quá!” Điều đó có nghĩa Lệ Trí Thành đã hoàn tất việc chỉnh đốn nội bộ,
giải quyết bài toán khó nhất của Ái Đạt.

Vừa định nói câu gì đó
thể hiện sự khâm phục của mình, ai ngờ Lệ Trí Thành nhìn cô chăm chú,
đồng thời chuyển đề tài: “Vì vậy, bây giờ tôi có thể tập trung tinh lực, theo đuổi mục tiêu khác mà tôi muốn.”

Lâm Thiển gật đầu: “Đúng, chúng ta có thể…”

Còn chưa dứt lời, cô chợt bừng tỉnh… Không đúng… mục tiêu khác mà anh muốn?

Lâm Thiển liền cúi thấp đầu. Chẳng biết có phải cô quá nhạy cảm hay không?

Tuy nhiên, câu nói này tựa như một lời tuyên chiến: bởi vì tôi đã hoàn toàn khống chế cục diện của tập đoàn nên bây giờ tôi có thời gian… đối phó em?

Trong lúc tâm trí của Lâm Thiển rối bời, Lệ Trí Thành tựa hồ chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cầm tài liệu, chỉ tay vào một thông số, hỏi cô chi tiết.

Trong lòng Lâm Thiển lại có chút nghi hoặc, lẽ nào điều anh ám chỉ là công việc? Cô lập tức lấy lại tinh thần, giải thích cụ thể với Lệ Trí Thành.

Một lúc sau, có người gõ cửa đi vào.

Là trợ lý mới của Lệ trí Thành, tên Tưởng Viên, một chàng trai trẻ được
điều từ bộ phận thị trường sang. Lúc Lâm Thiển rời khỏi Ái Đạt, trợ lý
của anh rõ ràng là Dương Hi Như do Cố Diên Chi sắp xếp. Không hiểu tại
sao anh lại đổi thành Tưởng Viên.

Có mặt người thứ ba, Lâm Thiển
bất giác thở phào nhẹ nhõm. Anh chàng Tưởng Viên rất nhanh nhẹn và được
việc. Anh ta rút từ cặp tài liệu hai tấm vé, đặt lên bàn trước mặt Lệ
Trí Thành: “Lệ tổng, đây là vé vào cửa trà hội đêm giao thừa của Hội
quán Dung Nhã do Khang tổng của Minh Thịnh bảo người đưa đến.” Anh ta âm thầm quan sát nét mặt Boss: “Anh có đi không? Tôi sẽ chuẩn bị xe
trước.”

“Cứ để ở đó.” Lệ Trí Thành lên tiếng, Tưởng Viên mỉm cười với Lâm Thiển rồi đi ra ngoài.

Lệ Trí Thành tiếp tục xem tài liệu, không để ý đến tấm vé, Lâm Thiển tò mò liếc qua. Ai cũng biết Hội quán Dung Nhã là địa danh nổi tiếng ở thành
phố Lâm, tọa lạc trong khu vực thành cổ. Hội quán yên tĩnh cổ kính, bất
luận về ẩm thực hay biểu diễn hí khúc cũng là nét đặc sắc của vùng Tây
Nam. Vé vào cửa bình thường rất khó mua, Lâm Thiển từng đi xem vài lần,
rất thích nơi này. Trà hội đêm giao thừa càng khó kiếm vé, vậy mà hai
tấm vé này là phòng VIP, Lâm Thiển chỉ nhìn thôi cũng đủ thèm thuồng.

Không ngờ Khang tổng tặng cho Lệ Trí Thành, xem ra hai người có mối quan hệ không tồi.

Đang chìm trong suy tư, một giọng nói thanh lạnh vang lên bên tai cô: “Em có muốn đi không?”

Lâm Thiển giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.

“Hôm qua tôi chơi cờ năm tiếng đồng hồ với Khang tổng, thắng được hai tấm vé này.” Lệ Trí Thành cất giọng bình thản: “Em cùng đi với tôi nhé?”

Tim Lâm Thiển lại bắt đầu đập thình thịch, cô nhất thời im lặng. Có lẽ đoán ra tâm tư của cô, Lệ Trí Thành nói: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, thích thì đi, coi như đây là phần thưởng cuối năm tôi dành cho phó tướng.”

Nghe anh nhắc đến hai từ “phó tướng”, không hiểu sao Lâm Thiển lại đỏ mặt.
Mặc dù anh nói rất tự nhiên, lý do cũng rõ ràng, giống như anh đang nói
với “phó tướng” Lâm Thiển, chứ không phải cô gái Lâm Thiển.

May
mà cô chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, bởi vì: “… Lệ tổng, cám ơn anh. Tôi
rất thích buổi trà hội, nhưng tôi đã đặt vé đi Mỹ vào tối hôm nay.”

***

Buổi tối trước hôm tất niên, cả thành phố Lâm lung linh rực rỡ. Lúc Lệ Trí
Thành đến viện điều dưỡng, đã hơn tám giờ. Trợ lý Tưởng Viên đi theo
sau, tay cầm túi quà biếu chủ tịch.

Từ Dung hết sức vui mừng khi
con trai xuất hiện. Biết gần đây anh tiến hành cải tổ tập đoàn, ông cảm
thấy được an ủi. Ban đầu Lệ Trí Thành đưa ra ba điều kiện với bố, thứ
nhất là lấy cổ phần đổi quyền sở hữu Vinda, thứ hai là trong thời gian
anh nhậm chức, không một ai được phép nhúng tay vào tập đoàn, bao gồm cả người bố này.

Hai bố con ngồi uống trà ở sân trước.

Từ Dung
nói: “Bây giờ tập đoàn đã được anh cứu sống, bố rất vui. Bố sẽ không nói dài dòng, tương lai còn nhiều khó khăn, càng thuận buồm xuôi gió, anh
càng phải thận trọng. Người đứng đầu của Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Mỳ không
phải nhân vật đơn giản.”

Lệ Trí Thành: “Con biết.”

Từ Dung lại hỏi: “Bước tiếp theo, anh định thế nào? Đã có kế hoạch chưa?”

Lệ Trí Thành gật đầu.

Từ Dung tỏ ra hứng thú: “Anh định làm gì?”

Lệ Trí Thành hiển nhiên không muốn đi sâu vào đề tài này, anh chỉ trả lời ngắn gọn: “Bố sẽ thấy ngay thôi.”

Từ Dung cười híp mắt. Trước đó Lệ Trí Thành bày ra chiêu “giương đông kích tây”, khiến người biết rõ nội tình đều chấn động. Hôm nay nghe giọng
điệu chắc chắn và quyết đoán của con trai, Từ Dung bụng bảo dạ: lẽ nào
nó lại gây nên “cuộc chiến” một mất một còn trong ngành?

Nhưng
người con trai này rất kín miệng, anh không muốn nói, người khác không
có cách nào cậy mồm. Từ Dung thở dài: “Ngay cả bố, anh cũng không tiết
lộ. Vậy bố hỏi anh, sau này anh lấy vợ, anh có nói với vợ không?”

Bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào đều quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con cái, Từ Dung cũng không ngoại lệ. Bây giờ sự nghiệp của con trai đã tạm ổn nên ông nhắc đến đề tài này một cách tự nhiên.

Ông còn
tưởng Lệ Trí Thành sẽ không trả lời, ai ngờ trầm mặc một lát, không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười.

Từ Dung rất bất ngờ, hỏi ngay: “Sao vậy? Anh có bạn gái rồi à?”

Lệ Trí Thành ngước nhìn bầu trời: “Con đã bày toàn bộ kế hoạch trước mặt cô ấy.”

“Sau đó thì sao?”

Lệ Trí Thành đáp khẽ: “Cô ấy không dám xem.”

Từ Dung hơi ngẩn người, bật cười thành tiếng rồi vỗ vai con trai: “Có
nghĩa anh vẫn chưa theo đuổi thành công, anh định thế nào?”

Lệ
Trí Thành cúi đầu nhìn đồng hồ, đồng thời cất giọng thản nhiên: “Ngày
mai là tất niên, cô ấy một mình ra nước ngoài đón Tết. Đối với con, có
lẽ đây là cơ hội tốt.”

Từ Dung không hiểu ý, kết quả lại nghe con trai nói tiếp: “Tối mai con không thể cùng bố đón giao thừa. Con đã đặt vé đi Mỹ, chuyến bay hai tiếng đồng hồ sau.”

***

Mỗi người trải qua tối Ba mươi trong hoàn cảnh khác nhau.

Ninh Duy Khải cùng vợ về ngôi nhà lớn của Chúc gia ăn cơm tất niên. Vào thời khắc đón giao thừa, anh ta ôm vợ đứng bên cửa sổ ngắm pháo hoa, lại một lần nữa đưa ra lời hứa yêu nhau trọn đời.

Trần Tranh vẫn ở
quán bar sôi động, bên cạnh là cô gái xinh đẹp gợi cảm. Anh ta nheo mắt
theo dõi cảnh ăn chơi sa đọa trước mặt. Hôm nay anh ta chỉ muốn buông
thả bản thân, chỉ muốn tận tình hưởng lạc.

Tiết Minh Đào vẫn ở công ty làm thêm. Cố Diên Chi xuất quỷ nhập thần, đi nước ngoài du
lịch. Cao Lãng trực ở phòng bảo vệ, vô cùng phấn khởi khi nghĩ đến khoản tiền thưởng trong thẻ ngân hàng…


Tuy nhiên, mỗi người đều nghĩ tới một vấn đề, mình phải làm gì… trong năm mới.

Mình phải tiếp tục bảo đảm vị trí đầu ngành của Tân Bảo Thụy, tiêu diệt mọi
khả năng tấn công và thách thức. Mình phải trả thù thằng bộ đội và con
bé đó, thù này không thể không báo. Mình không hiểu chuyện đại sự, nhưng mình sẽ đi theo tiểu đoàn trưởng, làm tốt công việc được giao, tiết
kiệm tiền gửi về cho bố mẹ…

Dục vọng vĩnh viễn là cái hố không bao giờ lấp đầy trong mỗi con người.

Còn vào thời khắc này, sau mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, Lâm Thiển
kéo hành lý, đứng trước cửa một căn hộ ở khu vực phía Đông Manhattan. Cô cũng nhủ thầm: sang năm, mình sẽ càng mạnh hơn, có thể củng cố vị trí
lãnh đạo cao cấp ở trong công ty.

Có điều bây giờ, cô phải đi thăm ông anh “máu lạnh” trước.

Chuông kêu một hồi nhưng không ai trả lời.

Lâm Thiển nhún vai. Hôm nay không phải ngày cuối tuần nên Lâm Mạc Thần đi
làm cũng là chuyện bình thường. Do muốn gây bất ngờ và không định làm
phiền anh trai, cô chẳng thông báo trước rằng mình sang bên này.

Lâm Thiển rút chìa khóa, mở cửa vào nhà.

Một tiếng sau. Lâm Thiển nằm trong bồn tắm, bên tay là ly rượu vang. Nước
rượu đỏ tươi trong ly pha lê óng ánh, phản chiếu sao trời bên ngoài cửa
sổ, tạo thành cảnh tượng thảnh thơi dễ chịu.

Điện thoại di
động của cô không ngừng rung, toàn bạn bè và đồng nghiệp gửi tin nhắn
chúc mừng năm mới. Ngay cả kẻ thù không đội trời chung Trần Tranh cũng
nhắn tin, chúc cô năm mới ước gì được nấy, thăng quan tiến chức, bên
dưới đề Trần Tranh- Tư Mỹ Kỳ. Có lẽ anh ta gửi một nội dung cho cả đám
người, Lâm Thiển cười tủm tỉm, không để ý đến anh ta.

Bởi vì
đang ở nước ngoài nên cô không hồi đáp phần lớn tin nhắn, chỉ gửi lời
chúc phúc đến mấy vị lãnh đạo. Nhưng đến lượt Lệ Trí Thành, cô lại hơi
do dự.

Không hiểu tại sao, nghĩ đến vẻ mặt của anh hôm qua,
khi hỏi cô có cùng đi xem hát hay không, trong lòng cô lại trở nên hỗn
loạn.

Lâm Thiển ngẫm nghĩ, bắt đầu soạn thảo tin nhắn: Lệ
tổng, chúc anh năm mới toại nguyện, Ái Đạt đạt thành tích tốt. Trà hội
đêm giao thừa chắc chắn rất hay, chúc anh vui vẻ.

Chưa đầy một phút sau, Lệ Trí Thành nhắn lại: Tôi không đi.

Lâm Thiển ngẩn người nhìn tin nhắn. Nhớ đến gương mặt trầm mặc của anh lúc
đó, cô tự dưng cảm nhận được sự hụt hẫng của anh, điều này khiến cô hơi
áy náy.

Đúng lúc này, tầng dưới vang lên tiếng nói chuyện, Lâm Thiển bỏ điện thoại sang một bên, ra khỏi bồn tắm.

***

Lâm Mạc Thần hôm nay bận tối mắt tối mũi. Anh không có ý định đón Tết âm
lịch. Đón Tết kiểu gì chứ, một mình ăn uống, hay là đi quán bar kiếm phụ nữ như những người đàn ông độc thân khác ở Mỹ? Anh không đến nỗi vô vị
như vậy. Hơn nữa, các cô gái ở quán bar rất xấu.

Cho tới lúc
này, công việc của anh vẫn chưa kết thúc. Lâm Mạc Thần mời mấy đối tác
về nhà. Mọi người không khách sáo, ra ngoài ban công nhà anh uống trà,
thảo luận dự án đầu tư gần đây.

Trò chuyện khoảng nửa tiếng
đồng hồ, một đối tác người da đen đột nhiên ngây ra, hỏi Lâm Mạc Thần:
“Jason, cậu có nghe thấy tiếng động gì không?”

Nghe anh ta nói vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Sau đó, quả nhiên tầng hai vang lên tiếng bước chân loẹt xoẹt.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Nghe tiếng bước chân, Lâm Mạc Thần đã nhận ra
là ai. Anh mỉm cười, nụ cười thân thiện và vui vẻ hiếm thấy, đối tác nữ
ngồi bên cạnh lập tức mở miệng suy đoán: “Jason, lẽ nào nhà anh có đàn
bà?”

Lâm Mạc Thần: “Là em gái tôi.”

Anh vừa dứt lời, một cô gái trẻ từ cầu thang đi xuống, mỉm cười chào hỏi mọi người: “Anh! Chào các anh chị!”

Đàn ông đều là động vật thị giác, mà ở phố Wall đàn ông chiếm phần đông.
Lúc này, bất kể người da trắng, da vàng hay da đen, chỉ cần là đàn ông,
đều dồn ánh mắt về phía Lâm Thiển.

Cô gái người Hoa ngoài hai mươi tuổi chỉ mặc quần bò và áo thun có mũ màu đen đơn giản, dưới chân
là đôi dép lê. Mái tóc ướt xõa xuống bờ vai, gương mặt trắng ngần ửng
đỏ. Tuy không phải giai nhân tuyệt sắc nhưng ngũ quan thanh tú của cô
toát lên vẻ phong tình riêng biệt, hết sức sinh động.

Lâm Mạc Thần hết nhìn em gái lại đảo mắt qua đám đàn ông. Anh hơi chau mày,
đứng dậy nói: “Có người nhà tới thăm, hôm nay chúng ta thảo luận đến đây thôi.”

Thái độ đuổi khách rất dứt khoát.

Năm phút sau, căn nhà khôi phục trạng thái yên tĩnh. Lâm Thiển đứng cạnh anh
trai, tươi cười tiễn người khách cuối cùng ra cửa. Lâm Mạc Thần liếc cô
một cái: “Trước khi đến đây, em cũng không báo với anh một tiếng. Con
gái con đứa không nên chạy lung tung.”

Lâm Thiển cười hì hì,
khoác tay anh trai đi vào nhà: “Em muốn gây bất ngờ cho anh ấy mà. Anh,
vừa rồi anh có giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân ai oán của em
không?”

Lâm Mạc Thần phì cười một tiếng, không thèm trả lời.

Lâu rồi không gặp, Lâm Thiển chắc chắn sẽ chuẩn bị quà cho anh trai. Tuy
nhiên, cô phải đi làm cho đến ngày cuối cùng, chẳng có thời gian dạo phố mua sắm. Vì vậy, món quà tặng anh cũng rất tạm bợ. Đó là một cái ví
tiền nam của Ái Đạt mà cô tiện tay lấy ở công ty.

Quả nhiên sau khi nhận món quà, Lâm Mạc Thần liếc qua rồi ném xuống sofa.

Lâm Thiển kháng nghị: “Anh không thể kỳ thị sản phẩm trong nước. Thật ra
chất lượng của nó rất tốt, hơn nữa là tâm huyết của công ty em.”

Lâm Mạc Thần: “Đợi khi nào em và cộng sự của em lọt vào Top 5 toàn cầu, anh sẽ suy nghĩ đến chuyện sử dụng sản phẩm.”

Lâm Thiển trừng mắt, đang định phản bác, nhưng vì từ “cộng sự” của anh
trai, cô đột nhiên nhớ tới Lệ Trí Thành, nhớ tới bộ dạng cương nghị của
anh khi khích lệ nhân viên tranh đua dự án Minh Thịnh, cũng nghĩ đến quá trình bày mưu tính kế, chơi lại đối thủ của anh.

Bây giờ đối diện với sự ngạo mạn của anh trai, tự dưng cô cũng có cảm giác bực bội khó chịu.

Nhưng cô chỉ thản nhiên mỉm cười: “Hừ… chắc chắn sẽ có ngày đó, anh cứ đợi đi.”

***

Đối diện căn hộ, cách một con đường là khách sạn năm sao sang trọng. Buổi
tối hôm nay có tuyết, tuyết rơi xuống cành cây và người đi bộ, lấp lánh
dưới ánh đèn. Lâm Thiển ngồi trong nhà hàng của khách sạn, ngắm cảnh sắc đẹp đẽ ở ngoài cửa sổ, có chút thất thần.

Lâm Mạc Thần ngồi ở phía đối diện, tay cầm dao dĩa bạc, tao nhã cắt bít tết. Anh cũng âm thầm quan sát vẻ mặt của em gái.

“Em có bạn trai rồi à?” Anh đột ngột mở miệng: “Là cậu Lệ Trí Thành đó?”

Lâm Thiển đờ người, ngoảnh đầu nhìn anh trai.

“Sao anh biết… Không phải đâu, em chưa có bạn trai. Nhưng sao anh lại nhắc tới anh ấy?”

Lâm Mạc Thần cười: “Người khác chắc cũng chẳng lọt vào mắt em.”

Lâm Thiển không khỏi kinh ngạc trước con mắt tinh tường của anh trai. Im
lặng một lúc, cô không giấu giếm, khai thật: “Anh ấy tỏ tình với em,
nhưng em đã từ chối.”

Lâm Mạc Thần im lặng nhìn em gái.

Tuy nói câu từ chối một cách thản nhiên, nhưng cô không ý thức được rằng,
bàn tay cầm dao dĩa của mình đang chọc loạn xạ vào miếng bít tết trong
đĩa.

Ánh mắt Lâm Mạc Thần tối sầm: “Rất tốt, em nên từ chối, bây giờ anh cũng không đồng ý.”

Lâm Thiển không khỏi ngạc nhiên: “Tại sao?”


Lâm Mạc Thần đặt dao dĩa xuống bàn, cầm khăn lau miệng mới điềm nhiên trả
lời: “Bởi vì cậu ta không phải là người bình thường. Lâm Thiển, càng là
đàn ông tâm tư thâm trầm, trong tình yêu, em càng phải “rút gân lột da”
cậu ta, khiến cậu ta chẳng còn một thứ gì, đến lúc đó em mới có thể nhìn thấy trái tim chân thật của cậu ta.”

Nửa tiếng sau.

Lâm Thiển mặc áo khoác lông vũ, đội mũ choàng khăn, đeo găng tay, đứng ở
ngoài cửa nhà hàng. Khi quay đầu về phía cửa sổ kính, bắt gặp bộ dạng
trầm tĩnh đang gọi điện thoại của anh trai, cô không nhịn được, oán thầm trong lòng.

Làm gì có người anh trai nào cố chấp như vậy?

Sau khi nghe lý luận của Lâm Mạc Thần, Lâm Thiển vô thức hỏi lại: “Anh,
loại đàn ông như anh đã bị người phụ nữ nào “lột da rút gân” chưa?”

Lâm Mạc Thần đen mặt, một lúc sau vẫn không thèm để ý đến em gái.

Lâm Thiển không biết rõ về tình sử của anh trai. Lúc này, cô lờ mờ đoán ra
điều gì đó nhưng không dám hỏi nhiều. Nhân lúc Lâm Mạc Thần gọi điện
thoại, cô chuồn ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Khách
sạn mang phong cách kiến trúc kiểu châu Âu, giữa các tòa nhà có hàng cây rợp bóng và thảm cỏ, bây giờ phủ đầy tuyết trắng. Cửa kính bên cạnh còn treo đèn lồng nhỏ kiểu Trung Quốc rực rỡ, bên trên dán tờ giấy nhỏ viết chữ Hán, xem ra là trò đố đèn truyền thống của người Trung Quốc. Có vài người đứng vây quanh mấy ngọn đèn lồng ngó ngó nghiêng nghiêng.

Lâm Thiển cũng tiến lại gần xem trò vui

Cô cầm một tờ lên đọc, cũng khá thú vị. Tờ giấy viết “Thế giới của đàn
ông” ( đoán một chữ). Lâm Thiển đang nghĩ xem là chữ gì, liền nghe một
cô gái thấp bé, trông giống người Nhật Bản ở bên cạnh nói tiếng Anh với
bạn đi cùng: “Không cần đoán nữa, vừa rồi có một anh chàng đã đoán ra
toàn bộ câu đố.”

Người bạn tiếp lời: “Vậy anh ta giành giải nhất rồi?”

Lâm Thiển cảm thấy hứng thú, lập tức quay đầu. Cô nhân viên phục vụ người
da trắng đứng gần mỉm cười: “Đúng vậy, là một anh chàng rất đẹp trai.
Anh ta đi lĩnh giải nhất về rồi kia kìa.”

Mọi người và cả Lâm Thiển đều nhìn về hướng đó, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, một tay bỏ túi quần, một tay cầm đèn lồng từ đầu hành lang đi tới.

Nơi đó ánh sáng tối mờ mờ, Lâm Thiển chỉ thấy thân hình cao lớn của đối
phương. Người đàn ông cúi thấp đầu, ánh đèn chiếu lên gương mặt với
đường nét cương nghị của anh.

Nhưng sao Lâm Thiển cảm thấy người đó trông rất quen?

Cô gái Nhật Bản ở bên cạnh lên tiếng: “Có phải là người Hàn Quốc không?”
Bạn đồng hành lập tức tiến lên một bước để nhìn cho rõ, kết quả đứng
chắn trước mặt Lâm Thiển.

Lâm Thiển cũng không chịu lép vế,
liền đi vòng qua bọn họ, tiến về phía trước mấy bước. Sau đó, cô nhìn
thấy người đàn ông mỗi lúc một gần.

Thân hình càng nhìn càng
quen thuộc. Sau đó, người đàn ông ngẩng đầu, không để ý đến xung quanh,
chỉ thu một mình Lâm Thiển vào tầm mắt.

Hôm nay anh không mặc comple, chỉ mặc áo khoác đen bình thường, trông càng trẻ trung ngời
ngời. Đôi mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn, vụt qua ý cười nhàn nhạt.

“Lâm Thiển, chúc mừng năm mới.”

Phản ứng đầu tiên của Lâm Thiển là dụi mắt mình.

“Lệ tổng, sao anh lại ở đây?”

Cô nhân viên phục vụ người da trắng cũng hết sức ngạc nhiên: “Sao anh
không nhận giải nhất là chiếc iphone? Đèn lồng này chỉ là giải ba.”

Nghe cô ta nói vậy, Lâm Thiển vô thức nhìn xuống tay anh. Đó là chiếc đèn
lồng tám góc cung đình rất tinh xảo, phía trên in hình thiếu nữ quyền
quý thời cổ xưa, vô cùng sinh động.

Hai cô gái Nhật Bản ở bên cạnh thì thầm bàn tán, còn Lâm Thiển vẫn chưa định thần. Lệ Trí Thành
đột nhiên mở miệng: “Em hãy giơ cả hai tay ra đây.”

Lâm Thiển không hiểu, nhưng vẫn giơ hai tay theo phản xạ. Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của anh, nhịp tim của cô bắt đầu không ổn định.

Dưới
ánh đèn mờ mờ, thần sắc Lệ Trí Thành rất dịu dàng. Anh vẫn nhìn cô chăm
chú, trong khi trao cây đèn lồng vào tay trái của cô.

“Cầm lấy.” Giọng nói trầm thấp vang lên.

“Vâng.” Lâm Thiển cầm cây đèn, bụng bảo dạ: chắc Boss thấy bên cạnh có người
nên ngại. Đàn ông cầm đèn lồng có vẻ mất hình tượng, bảo mình cầm là
đúng rồi. Nhưng tại sao anh bắt giơ cả hai tay?

Tay phải của cô đột nhiên bị nắm chặt. Lòng bàn tay người đàn ông khô ráp, mát lạnh. Mười đầu ngón tay đan vào nhau.

Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cũng lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như bầu trời đêm. Trong khi đó,
bàn tay nắm rất chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu buông lỏng.

“Ồ…” Hai cô gái ở bên cạnh cảm thán.

Tim Lâm Thiển đập thình thịch, thình thịch.

Lệ Trí Thành bất thình lình xuất hiện trước mặt cô như từ trên trời rơi
xuống. Vừa gặp nhau, anh đã bảo cô giơ cả hai tay. Sau đó, anh đưa cho
cô cây đèn lồng, đồng thời nắm lấy tay cô.

Chuyện này quả thật quá hoang đường.

Vào giây phút bốn mắt nhìn nhau, Lệ Trí Thành không nói một lời, dắt tay Lâm Thiển đi ra ngoài.

Lâm Thiển chỉ còn cách đi theo anh, bàn tay anh đang nắm chặt như bị đốt
nóng. Họ không để ý đến ánh mắt tò mò và sự huyên náo ở xung quanh, lặng lẽ đi qua đám đông, ra khỏi khách sạn, hòa nhập vào đường phố phồn hoa
tuyết trắng bay ngợp trời.

***

Trên không trung, hoa
tuyết vẫn bay lất phất. Lâm Thiển liếc qua bờ vai và đỉnh đầu dính đầy
tuyết trắng của người đàn ông đi đằng trước, chỉ cảm thấy trái tim sắp
nhảy khỏi lồng ngực.

Anh đang làm gì vậy?

Ngày
cuối cùng của năm, Lệ Trí Thành đột nhiên vượt đại dương, xuất hiện
trước mặt cô, tặng cô một ngọn đèn lồng, không nói một tiếng liền dắt
tay cô đi mất, chẳng khác nào bỏ trốn cùng nhau. Là đương sự tham gia
cuộc “bỏ trốn”, vậy mà cho đến thời điểm này, Lâm Thiển vẫn mù mờ.

Ngẫm nghĩ kỹ mới thấy, anh muốn tìm cô cũng không phải việc khó khăn. Trong
hồ sơ cá nhân ở công ty, cô điền hai số điện thoại liên lạc khẩn cấp,
một là của người bạn thân trong nước, hai là của anh trai, gồm cả địa
chỉ cụ thể. Vì vậy, anh mới có thể tìm đến tận nơi này.

Còn
về vấn đề visa đi Mỹ, đúng rồi, tại một cuộc họp cấp quản lý cách đây
không lâu, Tiết Minh Đào kiến nghị Lệ Trí Thành có thời rảnh nên đi khảo sát các doanh nghiệp chuyên sản xuất va li túi xách ở các nước Âu Mỹ để học hỏi kinh nghiệm. Lúc đó Lệ Trí Thành đã trả lời “Chuyện này tính
sau”. Lâm Thiển không còn là trợ lý nên không nắm rõ lịch trình của anh. Không biết chừng ngay sau đó, công ty đã đi làm visa cho anh cũng nên.

Ánh mắt Lâm Thiển dừng lại ở hai bàn tay đang nắm chặt. Bàn tay người đàn
ông tràn đầy sức mạnh, ôm trọn tay cô. Nhịp tim của Lâm Thiển hiện đã
nhanh hơn bước đi trầm ổn của Lệ Trí Thành.

“Lệ tổng, anh bỏ tay ra trước đi.” Cô lên tiếng.

Lúc này, hai người đã đi đến đài phun nước phát tiếng nhạc. Xung quanh
người đi lại thưa thớt, chỉ có một đôi tình nhân đứng bên đài phun nước. Cảnh vật rất yên tĩnh và giá lạnh.

Lệ Trí Thành dừng bước, buông tay rồi quay người nhìn cô.

Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, lập tức bỏ tay vào túi áo. Nhưng túi áo ấm áp
cũng không mang lại cảm giác gì, bởi sức mạnh và hơi ấm từ lòng bàn tay
người đàn ông dường như vẫn lưu lại trên làn da cô, mãi vẫn không tan
biến.

Đứng cùng Lệ Trí Thành trên đường phố Manhattan, Lâm
Thiển chợt có cảm giác không chân thực. Anh chẳng có bất cứ cử chỉ nào,
chỉ yên lặng quan sát cô, nhưng giống như mỗi cái nhìn chăm chú trước
đó, đều khiến lòng cô hỗn loạn.

“Lâm Thiển.” Anh cất giọng trầm ấm: “Tôi đột nhiên muốn đi thăm em, em không cần cảm thấy áp lực.”

Lâm Thiển cụp mi, né tránh ánh mắt của anh. Làm sao cô có thể không cảm thấy áp lực cơ chứ?

Không biết phụ nữ có phải là động vật ham hư vinh trời sinh? Biết rõ tâm ý
của anh đối với cô, biết rõ bụng dạ anh thâm sâu khó lường, chuyến đi
này chỉ nhằm mục đích tấn công trái tim mình, nhưng nghĩ đến chuyện anh
là CEO của công ty, trước đó lại là quân nhân hình như chưa bao giờ bước chân ra khỏi tổ quốc, hôm nay vì mình, bỏ qua cái Tết ở quê nhà, đuổi
theo đến tận nước Mỹ xa lạ… Lâm Thiển liền cảm thấy mềm lòng, cũng có
chút ngọt ngào. Tuy nhiên, cảm giác ngọt ngào ấy cũng khiến cô ngửi ra
mùi vị nguy hiểm.

Mùi nguy hiểm thuộc về người đàn ông trước mặt.

Khác với tâm tình phức tạp và hỗn loạn của Lâm Thiển, nội tâm của Lệ Trí Thành bình ổn và trấn tĩnh hơn nhiều.

Anh lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ trước mặt.

Không giống hình ảnh đứng đắn nơi công sở, hôm nay cô mặc áo len màu nhạt,
quần bò màu xanh đậ, bên ngoài là áo khoác lông vũ. Bộ dạng của cô bây
giờ giống em gái nhà hàng xóm, thoải mái và không kém phần tươi trẻ.

Bàn tay thon dài của cô cầm ngọn đèn lồng. Ánh đèn đỏ hắt lên gương mặt, khiến đôi mắt cô sáng ngời.

Đây chính là người phụ nữ anh muốn, không ai có thể thay thế.

Anh muốn từ nay về sau, cô chỉ tỏa ánh sáng đẹp đẽ và riêng biệt trong bàn tay anh.

Lâm Thiển đương nhiên không biết tâm tư thâm trầm của người đàn ông bên
cạnh. Cô cố trấn tĩnh, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời
mở miệng hỏi: “Lệ tổng, anh đã ăn tối chưa?”


“Chưa.” Lệ Trí Thành đáp.

Lâm Thiển hơi bất ngờ, vì bây giờ đã hơn tám giờ tối. Hay vừa xuống máy bay, anh đã lập tức đi tìm cô?

“Tôi mời anh ăn cơm nhé.” Cô có chút xót xa.

Khóe mắt Lệ Trí Thành hiện nụ cười: “Không cần, để tôi mời em.” Anh đưa mắt
về phía khách sạn cách đó không xa: “Chúng ta đi thôi.”

Lâm Thiển cũng nhìn khách sạn, lập tức nhớ ra một chuyện.

Thôi chết rồi, cô đã quên mất Lâm Mạc Thần. Nếu anh gọi điện thoại xong
không thấy người, chắc sẽ đi tìm. Di động của cô vẫn để trên bàn ăn, anh không thể liên lạc với cô. Nếu anh hỏi nhân viên phục vụ ở bên ngoài,
biết cô cùng một người đàn ông tay nắm tay đi mất…

Bộ não của Lâm Thiển chợt hiện ra gương mặt của anh trai khi nói câu lạnh lùng vừa nãy: “Hãy rút gân lột da cậu ta…”

Lâm Thiển vội vàng quan sát cửa khách sạn, may mà không thấy bóng dáng Lâm
Mạc Thần. Cô lại quay sang Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, cho tôi mượn điện
thoại một chút.”

Bây giờ đương nhiên nhiên cô không thể cùng
Lệ Trí Thành về khách sạn ăn tối, cũng không thể bỏ mặc anh. Thế là Lâm
Thiển vừa bấm số, vừa giơ tay gọi taxi, đồng thời nói với Lệ Trí Thành:
“Lệ tổng, tôi từng ăn ở nhà hàng của khách sạn này rồi, rất khó nuốt.
Chúng ta đi chỗ khác có được không?”

Lệ Trí Thành lặng lẽ
quan sát đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt chờ đợi và giọng điệu có chút khẩn
cầu của cô. Người phụ nữ này giống một con mèo sôi nổi xảo quyệt, bây
giờ không biết cô đang bày trò gì, tại sao lại sợ anh đến khách sạn đó?

Trước ánh mắt linh lợi của cô, trong lòng anh như bị một bàn tay gãi nhẹ,
mang lại cảm giác ngưa ngứa, sau đó càng muốn nhiều hơn.

“Được.” Lệ Trí Thành bình thản trả lời.

Lâm Thiển mừng rỡ trước câu trả lời dứt khoát của anh. Đúng lúc này, xe
taxi cũng đến nơi. Cô vừa định mở cửa sau để Lệ Trí Thành ngồi một mình
theo thói quen, anh đã giơ tay hành động trước cô một bước: “Em lên xe
đi.”

Điện thoại trong tay Lâm Thiển nối máy, giọng nói đầy từ tính của Lâm Mạc Thần truyền tới: “Hello?” Lâm Thiển lập tức ngồi vào
ghế sau, bịt ống nói mới nhanh chóng báo địa chỉ với tài xế. Tiếp theo,
cô buông tay rồi lên tiếng: “Anh, là em, vừa rồi em quên không mang di
động, anh đã ăn xong chưa?”

Lệ Trí Thành ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe.

Giọng Lâm Thiển lúc này trở nên vô cùng dịu dàng, thậm chí còn êm tai hơn cả lúc nịnh nọt anh.

Lâm Thiển tương đối gặp may. Lâm Mạc Thần ở đầu kia vừa mới kết thúc cuộc
điện thoại công việc, vẫn chưa phát hiện em gái đã “mất tích”. Có lẽ
công việc đạt kết quả tốt đẹp, giọng điệu của anh khá vui vẻ: “Xong rồi. Em đang ở đâu vậy, còn không quay về đây?”

Lâm Thiển nói nhỏ: “Anh, anh cứ về nhà trước đi. Em có một người bạn vừa sang bên này, em đưa anh ấy đi ăn tối rồi về ngay.”

Ở đầu kia, Lâm Mạc Thần hơi chau mày, bỏ di động ra trước mặt xem số điện thoại.

Là dãy số của Trung Quốc đại lục.

Chậc chậc… theo đến tận nước Mỹ rồi?

“Bạn ư?” Lâm Mạc Thần vẫn giữ ngữ điệu thản nhiên như cũ: “Là cậu ta phải không?”

Lâm Thiển nghẹn giọng, cười giả lả theo phản xạ: “Không phải đâu.” Vừa định bảo chỉ là bạn bình thường, khóe mắt liếc Lệ Trí Thành ở bên cạnh, cô
phát giác nói như vậy không ổn thỏa.

Đầu kia… là một con sói. Đầu này cũng là một con sói.

Thấy em gái ấp a ấp úng, Lâm Mạc Thần không truy vấn, chỉ cười nhạt: “Đưa điện thoại cho cậu ta.”

Lâm Thiển: “Hả? Để làm gì?”

“Đêm giao thừa cậu ta dẫn em gái của anh đi mất, với tư cách là bậc phụ huynh, anh cũng nên dặn dò một hai câu đúng không?”

Lâm Thiển: “… Không cần đâu.” Vừa trả lời, cô vừa vô thức liếc Lệ Trí
Thành, chỉ thấy anh đang nhìn cô chăm chú. Với trí thông minh của anh,
chắc chắn nghe ra điều bất thường. Tình huống này khiến Lâm Thiển hết
sức đau đầu. Dù sao cô cũng không thể nói thẳng: tuy tôi từ chối anh,
nhưng anh trai tôi vẫn coi anh là kẻ thù giả tưởng cần cho một bài học.
Nếu đối phương là người bình thường thì không nói làm gì, chắc chắn sẽ
bị anh trai xử lý. Nhưng đổi lại là Lệ Trí Thành, không biết ai sẽ xử lý ai ấy chứ.

Trong lòng Lâm Thiển rối bời, cô nói với anh
trai: “Cứ vậy đi, chúc anh năm mới vui vẻ, bye bye!” Nói xong cô lập tức cúp điện thoại rồi tắt nguồn. Khi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Lệ
Trí Thành, cô mới phát giác hành vi vừa rồi của mình rất không thỏa
đáng.

May mà anh không lên tiếng, chỉ nhận di động rồi bỏ vào túi áo. Hành động của anh khiến Lâm Thiển cảm thấy dễ chịu. Ở bên cạnh
người thông minh có điểm tốt, bạn chẳng cần nói gì, anh vẫn hiểu ý và
quan tâm chăm sóc bạn.

Ai ngờ Lâm Thiển còn đang thầm tán
thưởng người đàn ông ngồi bên cạnh, anh chợt cất giọng bình tĩnh với cô: “Em hãy bảo tài xế quay về khách sạn.”

Lâm Thiển đờ ra trong giây lát: “Về… về làm gì?”

Lệ Trí Thành từ tốn mở miệng: “Là tôi đến bất thình lình, suy nghĩ không
chu đáo. Hôm nay là đêm giao thừa, về lý mà nói em nên ở cùng người nhà. Tôi sẽ đưa em về. Ngoài ra…” Anh ngừng vài giây, nhìn cô chăm chú:
“Tôi nghĩ, tôi và anh trai em sớm muộn cũng gặp mặt, cũng cần nói chuyện cụ thể. Em không cần quá căng thẳng.”

Lâm Thiển ngẩn người,
hai má nóng ran. Cô luôn cho rằng da mặt mình đã rất dày, kỳ thực còn
thua xa da mặt Boss. Cô chưa nhận lời anh, thậm chí từng từ chối anh,
vậy mà anh cứ làm như hai người đã xác định mối quan hệ. Không phải anh
quá mạnh mẽ và tự tin đấy chứ?

“Không cần đâu…” Lâm Thiển né tránh ánh mắt Lệ Trí Thành, nói nhỏ.

Ai ngờ anh đưa ra lý do không chê vào đâu được: “Sau vụ Minh Thịnh, tôi rất muốn tìm cơ hội trực tiếp cám ơn anh trai em.”

Lâm Thiển đờ người. Vừa ngẩng đầu, cô liền rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Lệ
Trí Thành. Khóe mắt anh vụt qua ý cười, thậm chí mang hàm ý nào đó.

Lâm Thiển chợt hiểu ra vấn đề. Không phải anh cố ý trêu cô đấy chứ?

Hình như là vậy.

Bên ngoài cửa xe là thành phố ồn ào náo nhiệt, đèn điện sáng rực chiếu lên
gương mặt anh. Hoa tuyết bay bay, khiến màn đêm càng trở nên lung linh,
sinh động.

Bị Lệ Trí Thành chiếu tướng một lúc, Lâm Thiển
ngẩng đầu, bình tĩnh từ chối đề nghị của anh: “Không cần quay về. Cuộc
sống về đêm của anh trai tôi rất phong phú. Chúng ta mà về, anh ấy cũng
chẳng tiếp. Anh muốn gặp anh ấy, để lần sau đi.”

***

Ở khu chung cư cách đó vài con đường, Lâm Mạc Thần rút chìa khóa mở cửa.

Đứng ở cửa nhà, quan sát căn phòng trống không, đón một luồng khí lạnh thổi đến, anh bất giác hắt xì hơi.

Hừ… nha đầu Lâm Thiển nói đến đây đón giao thừa với anh, chớp mắt đã cùng
thằng đó đi mất, còn tắt cả điện thoại, tựa hồ sợ anh quấy rầy.

Xem ra, thủ đoạn dỗ phụ nữ của thằng đó cũng không phải vừa.

Một khi đã “kinh động” đến bậc “phụ huynh” là anh, ngày mai thế nào thằng
đó cũng sẽ chủ động đến gặp anh. Chỉ có nha đầu ngốc Lâm Thiển mới cho
rằng có thể đánh lừa cả hai người đàn ông.

Vậy thì anh sẽ chống mắt chờ đợi cuộc gặp gỡ này.

***

Câu chuyện nhỏ: Đố đèn

Một ngày, Lâm Thiển chợt nhớ đến câu đố đèn mà cô nhìn thấy ở Mỹ: Thế giới của đàn ông (đoán một chữ).

Ngẫm nghĩ một hồi, cô cảm thấy đáp án là “Hủ” hoặc “Cơ”[2]?

[2] “Hủ” trong từ hủ nữ, chỉ boy love, “Cơ” là âm lái tiếng Quảng, tức Gay.

Cảm thấy không chắc chắn, Lâm Thiển nhắn tin cho chuyên gia giải đố Lệ Trí
Thành: “Đáp án của câu đố “Thế giới của đàn ông” là gì vậy?”

Ở đầu kia, Lệ Trí Thành đang bận họp. Anh chỉ liếc qua tin nhắn, không lập tức trả lời.

Đợi họp xong, anh cầm điện thoại lên xem, Lâm Thiển lại gửi tin nhắn thứ hai: “Là Hủ hay Cơ?”

Lệ Trí Thành ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu hỏi anh chàng trợ lý Tưởng Viên: “Hai chữ Hủ và Cơ có liên quan gì đến đàn ông?”

Tưởng Viên: Khụ khụ khụ…

Một phút sau, Lệ Trí Thành hiểu nghĩa hai từ đó. Anh liền gọi điện cho Lâm
Thiển: “Hai chữ em nói đều không phải.” Ngừng vài giây, anh cất giọng
nghiêm nghị: “Lần sau em không được nghĩ đến mấy thứ linh tinh đó.”

Lâm Thiển: “Đây đâu phải thứ linh tinh, là kiến thức phổ thông. Anh không
biết thế giới bây giờ là thế giới của boy love hay sao? Thôi không nói
nữa, rốt cuộc đáp án là gì vậy?”

Giọng đàn ông mang theo ý cười nhàn nhạt truyền tới: “Là em?”

Lâm Thiển: “Hả? Chữ “Em” liên quan gì đến “Thế giới của đàn ông”?”

Dù có trí óc thông minh nhưng cô nghĩ mãi cũng không ra.

Cuối cùng Lâm Thiển quyết định, không hỏi đàn ông mà hỏi Baidu. Cô nhanh chóng tìm ra đáp áp.

“Thế giới của đàn ông” (một chữ)

Đáp án: Vũ[3]

Lâm Thiển hơi đỏ mặt. Lời bày tỏ của người đàn ông này ngày càng có ý vị chòng ghẹo.”

[3] Chữ Vũ (妩) được ghép bởi hai chữ Vô (无)và Nữ (女), có nghĩa thế giới
không có đàn bà, cũng ngầm ám chỉ “thế giới của tôi ngoài em ra không
còn người phụ nữ nào khác”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.