Đọc truyện Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em – Chương 11
Em sẽ không thất vọng.
Anh nói… Em sẽ không thất vọng?
Câu này có sức mạnh to lớn, khiến Lâm Thiển hết cả ủ rũ mệt mỏi, hai mắt sáng rực.
Cô có chút không dám tin những điều mình vừa nghe thấy. Bởi vì sáng nay
đơn đặt hàng vẫn thấp, bây giờ Lệ Trí Thành nhấn mạnh “em sẽ không thất
vọng”, có nghĩa lượng tiêu thụ rất tốt?
Đạt mốc 2000? Không, chắc chắn đây không phải là thành tích khiến Lệ Trí Thành hài lòng. Vậy thì 3000 hay 4000?
Lâm Thiển hồi hộp đi theo Lệ Trí Thành vào tòa cao ốc, lên văn phòng của bộ phận thông tin kỹ thuật. Cô gần như chạy đến trước một màn hình máy
tính.
Các đồng nghiệp ở trong phòng nghe thấy động tĩnh liền
quay đầu về phía bọn họ: “Lệ tổng! Trợ lý Lâm!” Ánh mắt họ sáng một cách lạ thường.
Tiết Minh Đào, Lưu Đồng và Cố Diên Chi cũng có
mặt, đang ngồi trong phòng làm việc nhỏ, không biết nói chuyện gì. Lúc
này, ba người đồng thời ngoảnh đầu, khóe miệng còn đọng ý cười.
Lâm Thiển không nhịn nổi, hỏi đồng nghiệp ngồi trước máy tính: “Lượng tiêu
thụ ngày hôm nay là bao nhiêu? Buổi chiều tôi không ở văn phòng nên
không rõ.”
Đồng nghiệp lập tức đẩy màn hình về phía cô: “Trợ lý Lâm tự mình xem đi ạ.”
Lâm Thiển liếc con số trên màn hình, trợn tròn mắt: “7853?”
Mọi người xung quanh đều bật cười.
“Đúng vậy, hơn hai tiếng đồng hồ sau khi Boss đưa ra thông cáo, đơn đặt hàng
mới tăng đột biến, từ hàng trăm lên hàng nghìn. Bây giờ mà đặt hàng,
phải đến ba tháng sau mới giao hàng, nhưng số liệu vẫn tiếp tục tăng
cao.”
Đồng nghiệp khác lên tiếng: “Chiêu tiến công trên internet của trợ lý Lâm thật tuyệt vời.”
“Bây giờ tôi đúng là có chết cũng không tiếc nuối.” Một chàng trai trẻ cảm thán.
Huyệt hai bên thái dương Lâm Thiển bắt đầu giật giật. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, cuối cùng ông trời cũng công bằng một lần.
Hahaha… Đồ khốn Trần Tranh, chỉ một ngày hôm nay chúng tôi bán được 7853 sản
phẩm. Nghe con số này, liệu anh có tức hộc máu? Không được, ngày mai
mình phải nhắn tin cho anh ta: Trần tổng, nhờ phúc của anh, hôm qua
chúng tôi bán được 800 túi xách. Hừm, xin lỗi nhé, tôi viết thiếu một số 0.
Lâm Thiển còn đang nghĩ ngợi lung tung, mấy vị lãnh đạo
đã đi ra ngoài. Cố Diên Chi mỉm cười: “Lệ tổng về rồi, chú mau phát biểu vài câu đi.”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn Lệ Trí
Thành, Lâm Thiển cũng quay về phía anh. Anh đứng cách cô vài bước, thần
sắc bình thản.
Khóe miệng Lâm Thiển cong lên. Chắc anh quen với việc cổ động khích lệ bộ đội hơn, không biết bây giờ anh sẽ nói điều gì?
Lệ Trí Thành đảo mắt một vòng rồi lên tiếng: “Hôm nay chúng ta đại thắng, các vị ở đây đều là công thần.”
Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Bây giờ chúng ta về cơ bản có thể kết luận, kế hoạch “đánh tạt sườn” lần này đã thành công, đối thủ cạnh tranh không
có cách nào đáp trả. Trong một tương lai có thể dự đoán trước, thị
trường bậc trung của họ sẽ nhanh chóng bị chúng ta thôn tính. Dưới sự
thúc đẩy của sản phẩm con này, tôi tin các nhãn hiệu khác của chúng ta
cũng sẽ tiêu thụ tốt.” Anh dừng lại, nhìn mọi người: “Cuối cùng chúng ta cũng đã cứu sống Ái Đạt.”
Lời phát biểu rất bình thường,
giọng điệu cũng bình thản, không có bất cứ biểu hiện hay từ ngữ kích
động nào, nhưng cũng đủ khiến mọi người ngây ra. Đặc biệt, khi Lệ Trí
Thành nói đến câu “cứu sống Ái Đạt”, tâm trạng của mọi người trở nên
nặng nề, tựa hồ trong lòng dấy lên một cảm xúc nào đó.
Không một ai lên tiếng.
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, tất cả mọi người dường như mới có phản
ứng, vỗ tay rào rào. Các nhân viên đứng dậy, xúc động ôm nhau.
Khóe mắt Lâm Thiển hơi ươn ướt. Lúc Lệ Trí Thành phát biểu, cô không rời mắt khỏi anh. Rõ ràng chỉ là những lời nói mộc mạc, nhưng người nghe cảm
thấy xót xa và tự hào.
Cô cũng không rõ tâm trạng của mình
lúc này. Dường như cô có cảm giác được an ủi khi “Boss nhà mình đã
trưởng thành”, đồng thời cũng có chút ngọt ngào bối rối.
Đúng lúc này, Lệ Trí Thành phảng phất phát giác ra ánh mắt của cô, liền quay đầu lại. Lâm Thiển định nịnh nọt hai câu theo thói quen nhưng cánh tay
bị túm chặt. Ở giây tiếp theo, một kỹ sư trẻ tuổi ở bên cạnh ôm cô vào
lòng: “Trợ lý Lâm!”
Lâm Thiển còn chưa có phản ứng, đối phương đã buông tay, quay sang ôm một kỹ sư trung niên khác.
Lâm Thiển mỉm cười, đập tay mừng thắng lợi với mấy người ở xung quanh. Từ
nay về sau, cô cũng được coi là một thành viên của bộ phận thông tin kỹ
thuật.
Khi Lâm Thiển quay đầu, mấy vị lãnh đạo cũng đã hòa
nhập với đám nhân viên. Lệ Trí Thành bắt tay người đàn ông vừa ôm cô,
còn vỗ vai anh ta nói câu gì đó. Anh chàng kỹ sư cười ngoác miệng.
Sau đó, Lệ Trí Thành lại bắt tay những khác rồi đi đến trước mặt Lâm Thiển.
Lâm Thiển đang có tâm trạng rất tốt, cô không nghĩ ngợi nhiều, cười híp mắt bắt tay anh, đồng thời nói câu lấy lòng: “Boss vạn tuế!”
Dưới ánh đèn, gương mặt Lệ Trí Thành vô cùng trầm tĩnh và ôn hòa. Lâm Thiển
còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào lòng, Sau đó, bàn tay anh đặt
trên lưng cô vỗ nhẹ, bày tỏ sự khích lệ như với những người khác.
Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch. Cô ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ người anh, một tay anh như gọng kìm sắt nắm chặt cổ tay cô, bàn tay đặt trên
lưng cô tràn đầy sức mạnh, ấn cô vào lòng anh.
Người xung
quanh cười cười nói nói, không ai chú ý đến bọn họ, Trên thực tế, biểu
hiện của hai người cũng chẳng có gì bất thường.
“Lâm Thiển.” Lệ Trí Thành nói nhỏ bên tai cô: “Tôi rất vui vì không làm em thất vọng.”
***
Ngày hôm nay chỉ là sự khởi đầu. Đến nửa đêm, đơn đặt hàng tăng lên 8500 sản phẩm. Hôm sau đạt 12.000 sản phẩm.
Trong mấy ngày tiếp theo, lượng tiêu thụ vẫn tăng ở mức ổn định, đạt thành
tích cao vượt trội cho với những cửa hàng Flagship cùng loại.
Cho đến hết năm, lượng tiêu thụ túi xách bậc trung của Ái Đạt dẫn đầu toàn
quốc, hơn nữa còn cao hơn sản phẩm xếp thứ hai, ba, bốn, năm cộng lại.
Đúng như Lệ Trí Thành dự đoán, dưới sự dẫn dắt của nhãn hiệu chính, các
sản phẩm va li túi xách khác tuy không bằng thành tích trong quá khứ
nhưng cũng dần tăng lên. Doanh thu cả năm của Ái Đạt đã gần bằng Tư Mỹ
Kỳ, cho thấy một cuộc lội ngược dòng ngoạn mục.
Đây là chuyện sau này, quay về buổi tối hôm đó.
Lâm Thiển về nhà đã rất khuya, cô tắm rửa qua loa, lên giường chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Lâm Mạc Thần.
Thời gian qua, Lâm Thiển không gọi điện cho anh trai, Lâm Mạc Thần cũng
chẳng liên lạc với cô. Hai anh em đã ngầm thỏa thuận, Ái Đạt đang ở giai đoạn then chốt của sự sống còn, cô không nhắc, anh cũng sẽ không đả
động.
Bây giờ tốt rồi, sau cơn mưa trời lại sáng, Lâm Thiển nằm trên giường, cất giọng lười nhác: “Đại ca có chuyện gì vậy?”
Lâm Mạc Thần lên tiếng: “Chúc mừng em.”
Lâm Thiển: “Cám ơn anh.”
Trò chuyện vài câu, Lâm Thiển không nhịn nổi kể lại tường tận chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, tất nhiên cô không nhắc một từ đến vụ bị ăn tát.
Lâm Mạc Thần im lặng lắng nghe. Nghe em gái kể Lệ Trí Thành bỏ ra hai
mươi triệu trả cho khách hàng trúng thưởng, Lâm Mạc Thần cười khẽ một
tiếng: “Thành môn lập mục”, chiêu này không tồi.
Còn đang tươi cười định kể tiếp, Lâm Thiển bất giác đờ người.
Anh trai vừa nhắc đến từ “thành môn lập mục”?
“Thành môn lập mục” xuất phát từ điển cố thời cổ đại. Một thương nhân đặt tấm
gỗ để xây dựng lòng tin. Đây là một chiêu kỳ lạ, nhưng rất thu hút sự
chú ý. Kết quả tạo được uy tín với người dân.
Trong thời đại ngày nay, rất ít người dùng thành ngữ này. Nhưng bởi vì lúc trước từng đọc qua nên Lâm Thiển vẫn nhớ.
Đó là hôm đầu tiên làm trợ lý của Lệ Trí Thành, cô nhìn thấy trên tờ giấy
kẹp trong cuốn sách “Binh pháp Tôn Tử” mà anh đọc ở ngoài ban công viết
mấy từ, trong đó có “thành môn lập mục”.
Lâm Thiển đang chìm
trong suy tư, chợt nghe Lâm Mạc Thần cất giọng nhàn nhạt: “Em gái ngốc,
bây giờ đã hiểu chưa? Em còn nói làm cô giáo của người ta. Kế hoạch mà
sếp của em tiến hành không chê vào đâu được, quay đối thủ cạnh tranh
mạnh hơn mình như chong chóng. Cậu ta đấu với anh nghe còn được. Từ nay
về sau em hãy thận trọng về cử chỉ và lời nói, hãy học hỏi người ta,
đừng làm mất mặt anh.”
Nói xong, Lâm Mạc Thần liền cúp điện thoại, bỏ mặc em gái vẫn còn ngơ ngẩn.
Anh trai vừa nói gì nhỉ?
Lâm Thiển chỉ cảm thấy đầu óc mình giật giật, bộ não vô cùng tỉnh táo nhưng tư duy hỗn loạn. Cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi hoàn toàn tan biến. Lời
nhắc nhở của anh trai và cụm từ “thành môn lập mục” quen thuộc khiến bộ
não của cô xuất hiện một ý nghĩ không thể tin nổi.
Trong thời gian làm việc cùng Lệ Trí Thành, có lẽ cô đã lờ mờ có suy đoán này,
nhưng mỗi khi hơi nghĩ về phương diện đó, cô liền lập tức phủ nhận.
Lâm Thiển nhanh chóng nhảy xuống giường, lục túi xách lấy quyển sổ tay. Cô
còn nhớ, xuất phát từ ý định muốn tìm hiểu Boss đến nơi đến chốn nên hôm đó nhìn thấy mấy câu thành ngữ, cô đã ghi lại vào sổ.
Trong
lúc lật giở trang giấy, đầu óc Lâm Thiển xâu chuỗi toàn bộ vấn đề. Nếu
đúng như Lâm Mạc Thần nhận xét, tất cả đều do Lệ Trí Thành sắp đặt, vậy
thì cần phải xem xét lại từ đầu.
Do đó, việc anh tranh giành
hợp đồng của Minh Thịnh cũng chỉ là mồi nhử Tư Mỹ Kỳ rơi vào bẫy? Mục
đích là gì nhỉ? Đúng rồi, anh đưa ra điều khoản vô cùng khắt khe trong
hồ sơ dự thầu: giá sản phẩm không được cao hơn giá thị trường ba mươi
phần trăm, thời hạn giao hàng là ba tháng. Đây chính là mục đích của
anh, khiến sản phẩm cao cấp của Tư Mỹ Kỳ bị hạn chế nghiêm trọng về mặt
giá cả và lượng hàng tồn kho, nên không thể tiến hành phản công Ái Đạt.
Ngay từ đầu, Lệ Trí Thành đã đặt mục tiêu vào thị trường túi xách bậc trung
vô cùng rộng lớn của Tư Mỹ Kỳ? Vì vậy anh mới “giương đông kích tây”?
Về vụ nội gián, anh đã sớm biết sự tồn tại của gián điệp nhưng không động
đến, ngược lại còn lợi dụng đối phương, cuối cùng đưa đối phương vào tù?
Còn khoản ba mươi triệu tiền thế chấp ngân hàng, tại sao anh đặt mức hai
nghìn người trúng thưởng? Lúc đó, cô không để tâm đến vấn đề này. Bây
giờ hồi tưởng mới thấy, khoản tiền này đủ để chi trả cho người trúng
thưởng. Lẽ nào anh đã sớm biết hệ thống mạng xảy ra sai sót?
Lâm Thiển cuối cùng cũng tìm ra trang ghi chép. Cô định thần đọc kỹ, nhịp tim trở nên hỗn loạn trong giây lát.
Bởi vì năm thành ngữ đó là:
Thỉnh quân nhập úng.
Mượn dao giết người.
Giương đông kích tây.
Thành môn lập mục.
Dĩ dật đãi lao.
(“Thỉnh quân nhập úng” có nghĩa “gậy ông đập lưng ông”: xuất phát từ điển cố Võ Tắc Thiên sai Lai Tuấn Thần đến thẩm vấn Chu Hưng, nhưng Chu Hưng không biết. Lai Tuấn Thần hỏi Chu Hưng rằng: nếu phạm nhân không chịu thú
tội thì làm sao? Chu Hưng nói: Lấy một cái lu, cho phạm nhân vào đấy,
đốt lửa chung quanh sợ gì nó không chịu nói. Lai Tuấn Thần theo cách ấy buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội.
“Thành môn lập mục” có nghĩa nói lời giữ lời, mới có thể tạo dựng lòng tin của mọi người; xuất phát
từ điển cố Thương Ưởng người nước Vệ cho đặt một tấm gỗ ở cổng thành Nam rồi tuyên bố với dân chúng sẽ thưởng mười lượng cho người nào chuyển
được tấm gỗ từ thành Nam sang thành Bắc. Thấy sự việc quá dễ dàng, mọi
người bán tín bán nghi nhưng không ai chịu làm. Thương Ưởng tăng mức
thưởng lên năm mươi lượng. Cuối cùng có người dám chuyển gỗ, Thương Ưởng lập tức thưởng cho người đó. Kể từ đó mọi người tin lời Thương Ưởng,
cuộc cải cách của ông diễn ra thuận lợi.
“Dĩ dật đãi lao”: đợi quân địch mỏi mệt mới đối phó.)
Lâm Thiển cầm quyển sổ ghi chép, ngồi đờ đẫn trên giường.
Trong lòng cô dấy lên một thứ cảm xúc khó diễn tả: bừng tỉnh, ngỡ ngàng, chấn động… và cả xa lạ nữa.
Đúng rồi, là cảm giác xa lạ, bởi cô chưa bao giờ nhìn thấu người đàn ông đó.
Trong đầu cô lại một lần nữa hiện lên dáng vẻ của Lệ Trí Thành. Nhưng lần này không phải là bộ dạng trầm mặc lạnh lùng như trên chuyến tàu hỏa, cũng
không phải bộ dạng ôn hoà khi cõng cô đi qua vũng nước, mà là dáng vẻ
của anh ngồi bên cạnh cô tối nay. Đôi mắt đen thâm trầm như đêm mùa đông đó nhìn cô đăm đắm, anh đồng thời mở miệng: “Tôi đã thấy những thứ mình muốn giành được, giơ tay là có thể chạm tới.
***
Buổi sáng mùa đông, bầu trời một màu trắng bạc lành lạnh, khuôn viên rộng lớn đặc biệt vắng lặng.
Sau ngày thắng lợi, đối với Lệ Trí Thành mà nói cũng chẳng có gì khác biệt. Anh vẫn đến văn phòng lúc bảy giờ kém như thường lệ.
Đúng bảy giờ, anh ngồi ở sofa xem đồng hồ rồi lại ngẩng đầu dõi mắt về gian phòng nhỏ ở bên ngoài.
Dưới ánh đèn sáng, bàn làm việc của Lâm Thiển gọn gàng sạch sẽ, chậu cây nhỏ xanh mướt đặt ở góc bàn.
Cô vẫn chưa xuất hiện.
Lệ Trí Thành từ tốn đứng dậy đi đến bên giá sách, rút quyển tạp chí của
ngành, lật đến một trang. Sau đó anh lại quay về ghế sofa, đặt tạp chí
lên bàn trà, tiếp tục chờ đợi.
Đến tám giờ, Lâm Thiển vẫn
không thấy bóng dáng. Lệ Trí Thành lại ngẩng đầu quan sát chỗ ngồi của
cô rồi lại cúi xuống tiếp tục xem văn bản.
Mãi tới chín giờ,
bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Tiếp theo là một loạt âm thanh khe khẽ, Lâm Thiển cởi áo khoác, ngồi xuống, bật máy tính. Sau đó, điện thoại trên bàn làm việc của cô đổ chuông.
“Xin chào! Văn phòng CEO đây ạ.” Giọng nói ngọt ngào vang lên.
Lúc này, Lệ Trí Thành mới ngẩng đầu. Qua cánh cửa nửa khép nửa mở, anh vừa vặn nhìn thấy gương mặt nghiêng trắng ngần của cô.
Lệ Trí Thành hơi nheo mắt, sau đó tiếp tục đọc tài liệu.
Qua giọng nói và sắc mặt, có thể thấy người phụ nữ này đã hết triệu chứng cảm.
Lâm Thiển cúp điện thoại, nhìn đống báo cáo cần Lệ Trí Thành phê chuẩn ở trên bàn, trầm mặc vài giây.
Sáng hôm nay, cô đã cố ý đi muộn. Kỳ thực cô thức dậy từ sớm, nhưng không
muốn đến công ty. Bởi vì cứ nghĩ đến chuyện cùng anh ở văn phòng một hai tiếng đồng hồ như mọi bữa là cô thấy không thoải mái.
Lệ Trí Thành rõ ràng là một con sói, thậm chí có thể là con sói hung hãn mạnh mẽ nhất, vậy mà cô luôn coi anh là cừu non.
Hừ, cô thật sự muốn xông vào mắng anh một trận nên thân.
Lâm Thiên đương nhiên không đi trách mắng. Khi cầm tầp báo cáo đi tới gõ
cửa, gương mặt cô thậm chí đã xuất hiện nụ cười nghề nghiệp. Chỉ có điều đây là nụ cười lấy lệ, cô không muốn tươi cười rạng rỡ với Lệ Trí Thành như trước.
Anh coi Lâm Thiển cô là hạng người gì chứ? Tuy
bày mưu tính kế cần giữ kín như bưng nhưng sao anh có thể lừa cả cô? Lẽ
nào cô là nhân vật tầm thường, đầu óc ngu muội hay sao?
Kể từ hôm nay trở đi, cô phải hết sức tỉnh táo khi đối diện với người đàn ông thâm sâu khó dò này.
Lâm Thiển đẩy cửa, ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành.
Lúc này mặt trời đã ló ra khỏi tầng mây, cả căn phòng tràn ngập ánh nắng
vàng ấm áp. Anh mặc comple đen, sơ mi trắng ngồi nghiêm chỉnh ở sofa,
hai tay đặt trên đầu gối, trầm tĩnh và thư thái. Nghe tiếng bước chân,
anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hết sức bình thản.
Khi chạm mắt anh, tim Lâm Thiển lại đập mạnh một nhịp. Cô lập tức mắng thầm bản thân: đúng là có mắt như mù.
Nhìn kỹ lại đi! Ánh mắt của anh, dáng vẻ của anh, trông ngang trông ngửa thế nào cũng là một người đàn ông “phúc hắc”[1]. Vậy mà trước đây, cô cho
rằng anh là một con mèo lớn yên tĩnh. Mèo với sói cách một trời một vực, sao cô có thể nhìn nhầm cơ chứ?
[1] “Phúc hắc” chỉ người bề ngoài tử tế nhưng bụng dạ đen tối.
Mặc dù trong lòng rối bời, môi Lâm Thiển vẫn giữ nụ cười không chê vào đâu
được. Cô đưa tập báo cáo cho Lệ Trí Thành, đồng thời lên tiếng: “Lệ
tổng, đây là báo cáo của bộ phận kỹ thuật vừa đưa sáng nay. Đây là…”
Lệ Trí Thành nhận tập văn bản. Hai người vẫn ăn ý như thường lệ, cô phát
biểu vắn tắt, anh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời ngắn gọn hoặc phê duyệt. Cô ghi vào quyển sổ nhỏ của mình.
Trong quá trình đó, Lâm Thiển vô ý ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt hết sức tập trung của
anh. Ý nghĩ xuất hiện trong buổi tối hôm qua lại một lần nữa vụt qua đầu óc Lâm Thiển, cô thật sự chưa từng nhìn thấu người đàn ông này.
Công việc nhanh chóng hoàn thành, Lâm Thiển cầm tập báo cáo đứng dậy, vội
vàng đi ra ngoài. Ai ngờ giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới:
“Khoan đã.”
Lâm Thiển dừng bước, quay đầu về phía anh: “Lệ tổng, còn chuyện gì nữa?”
Lệ Trí Thành đang cúi đầu xem một tập tài liệu khác, anh vỗ mặt ghế sofa bên cạnh, nói với cô: “Em ngồi xuống đây.”
Lâm Thiển đờ người. Ngồi… ngồi xuống chỗ đó?
Bộ não của cô chợt hiện lên nụ hôn mạnh mẽ ngày hôm đó. Hơi thở thanh lạnh xa lạ của người đàn ông phảng phất vương vấn đâu đây.
Như phát giác ra sự ngập ngừng của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô.
“Trên cuốn tạp chí này có cuộc bình chọn mười sản phẩm túi xách của năm
ngoái.” Lệ Trí Thành gõ nhẹ ngón tay lên quyển tạp chí: “Trong Top 10
cũng có một sản phẩm của Ái Đạt.”
Thì ra anh muốn cô ngồi cạnh để làm tham mưu cho anh. Lâm Thiển quyết định giả vờ ngốc nghếch.
Cô thản nhiên ngồi xuống sofa, nhưng vẫn vô thức giữ khoảng cách nhất
định. Bỏ qua ánh mắt sáng rực của anh, cô chăm chú đọc bài viết trên tạp chí.
Đây là bài viết quen thuộc, bởi vì Lâm Thiển từng đọc ở nơi khác. Tạp chí này chọn ra mười sản phẩm túi xách được yêu thích
nhất năm 2013 dựa trên năm tiêu chí: chất lượng, hình thức, giá cả,
lượng tiêu thụ, nhận xét của dân mạng.
Trong mười sản phẩm
được người tiêu dùng ưa thích, Tân Bảo Thụy chiếm đến ba vị trí đầu
tiên. Tiếp theo là Tư Mỹ Kỳ và công ty khác. Một sản phẩm túi xách thuộc nhãn hiệu Vinda của Ái Đạt xếp thứ tám. Tuy nhiên lượng tiêu thụ của
năm ngoái chẳng đáng là bao.
Không biết tại thời điểm này vào năm sau, Vinda có thể lọt vào top đầu?
Nghĩ đến đây, Lâm Thiển mở miệng giảng giải với Lệ Trí Thành những điều cô
nắm được theo thói quen: “Lệ tổng, đứng đầu là một sản phẩm túi xách
thông thường của Tân Bảo Thụy. Theo tôi được biết, sản phẩm này đã bán
ra thị trường ba năm, ưu điểm ở hình thức thời trang, chất lượng tốt,
giá cả phải chăng. Đứng thứ hai là một sản phẩm túi xách dã ngoại của
Tân Bảo Thụy. Trong nước có rất ít doanh nghiệp làm tốt mặt hàng dã
ngoại, loại này của Tân Bảo Thụy cũng coi như bán chạy, nhưng giá hơi
cao…”
Nói đến đây, Lâm Thiển đột nhiên có phản ứng. Cô đang làm gì vậy? Cô còn coi anh là Boss ngu ngơ không biết gì hay sao? Anh
có thể đùa giỡn Tư Mỹ Kỳ trong lòng bàn tay một cách thành thạo, chắc
chắn cũng sẽ biết rõ những thông tin cơ bản về đối thủ cạnh tranh.
Vậy anh gọi cô quay lại để làm gì?
Lâm Thiển lơ đễnh nói tiếp, khóe mắt liếc qua người đàn ông bên cạnh, chỉ
thấy anh tựa người vào ghế một cách thư thái, một tay đặt lên thành ghế
sau lưng cô, một tay đặt trên đầu gối. Không cần ngẩng đầu, cô cũng có
thể cảm nhận thấy ánh mắt của anh giống như không khí tồn tại khắp mọi
nơi, bao phủ lên người cô.
Mặt Lâm Thiển ửng hồng trong giây lát. Người đàn ông này…
Lại một ý nghĩ vụt qua đầu óc cô, anh là người có mục đích rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiển càng bối rối, cô đặt quyển tạp chí sang một bên, vội vàng kiếm cớ rời đi: “Lệ tổng, tôi chỉ biết có vậy thôi.”
Lệ Trí Thành yên lặng vài giây.
“Mặt em đỏ rồi kìa.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.
Lâm Thiển đờ ra một lúc, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: “Có lẽ tôi vẫn chưa hết cảm cúm. Vậy tôi ngồi xa một chút, tránh lây cho anh.” Nói xong cô định đứng dậy, né tránh vòng tay như xa như gần của người đàn ông.
Nhưng Lâm Thiển vừa động đậy, bờ vai bỗng dưng trĩu nặng. Lệ Trí Thành đã đặt tay lên vai, giữ người cô lại.
Tim Lâm Thiển đập loạn một nhịp, lần này cô ở trong lòng anh thật rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt tuấn tú của Lệ Trí Thành ở vị trí rất gần. Tay anh vẫn giữ vai cô, khiến cô chỉ có thể ngồi yên bất động. Trong đôi
mắt đen của anh phản chiếu hình bóng bối rối của cô.
Không
một ai lên tiếng, không khí trong phòng dường như tăng thêm mấy độ. Lệ
Trí Thành nhìn cô chằm chằm, thân hình cao lớn của anh gần trong gang
tấc.
Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch trong lồng ngực,
một giọng nói kêu gào trong đầu óc cô: Sao anh có thể làm vậy? Chẳng ai
theo đuổi phụ nữ như anh, vừa âm thầm vừa mạnh mẽ? Lẽ nào anh chắc như
đinh đóng cột rằng cô sẽ không từ chối?
Một âm thanh khác
lạnh lùng cười nhạo cô: Lâm Thiển, cậu có xác định anh ấy thật sự thích
cậu? Anh ấy là người che giấu rất giỏi, bây giờ cậu không nắm rõ anh ấy, chỉ e tương lai chịu thiệt.
Lâm Thiển cố gắng trấn tĩnh,
ngước nhìn Lệ Trí Thành, đồng thời mở miệng: “Lệ tổng, tôi cảm thấy lần
này, Ái Đạt có hi vọng rồi.”
Lệ Trí Thành vẫn nhìn cô, ánh mắt tựa hồ thâm trầm hơn.
Lâm Thiển càng hoảng loạn trong lòng, cô lấy hết dũng khí, nói nhỏ: “Tuy
chúng ta để mất dự án Minh Thịnh nhưng thị trường bậc trung của Tư Mỹ Kỳ càng rộng lớn và không có gì cản trở. Xem ra lần này ông trời không bạc đãi mà đứng về phía Ái Đạt.”
Sau khi kết thúc câu nói bằng
giọng điệu bình tĩnh, Lâm Thiển ngẩng mặt đối mắt Lệ Trí Thành. Anh cũng nhìn cô, đáy mắt không một chút xao động.
Hai người yên lặng nhìn một lúc.
Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy bản thân hoang đường. Anh là người thông minh
như vậy, chắc chắn nghe hiểu ý tứ của cô. Tối qua dù đoán ra sự thật
nhưng cô cũng không có ý định vạch trần với anh. Tuy nhiên hôm nay chẳng hiểu tại sao, nhất là khi anh đặt tay lên vai, Lâm Thiển cảm thấy bản
thân không thể không tỏ thái độ.
Trong khi cô vô cùng ảo não và bối rối, Lệ Trí Thành ngược lại chỉ nhìn cô chằm chằm, đồng thời hỏi nhỏ: “Em tức giận rồi à?”
Lâm Thiển lặng thinh.
Anh rời tay khỏi vai cô, người ngả về đằng sau, tạm thời nới rộng khoảng cách với Lâm Thiển.
Lâm Thiển được giải phóng vờ vai, nhưng nơi đó dường như vẫn còn lưu lại
xúc cảm khó diễn tả. Cô cũng không biết trả lời thế nào, chỉ im lặng
nhìn anh.
Lệ Trí Thành thản nhiên giơ tay lật một quyển sách ở góc trái trên bàn. Lâm Thiển giật mình khi thấy bìa quyển sách, đó
chính là cuốn “Binh pháp Tôn Tử” quen thuộc.
Lệ Trí Thành nhẹ nhàng rút một tờ giấy trắng khỏi quyển sách, đặt đến trước mặt cô. Lâm
Thiển liếc qua, là tờ giấy anh viết mưu kế binh pháp, bên trên xuất hiện dòng chữ rắn rỏi: thỉnh quân nhập úng, mượn dao giết người…
“Tôi chưa từng chủ động che giấu em điều gì.” Lệ Trí Thành cất giọng từ tốn: “Chỉ là tình thế bắt buộc.”
Lâm Thiển vẫn không lên tiếng.
Anh định làm gì vậy? Coi như đây là lời giải thích với cô?
Một người bụng dạ thâm sâu sao bỗng dưng thẳng thắn thành khẩn như vậy?
Hừm… Lâm Thiển đột nhiên hơi buồn cười.
Thấy cô vẫn im lặng, Lệ Trí Thành trầm mặc trong giây lát rồi lại mở quyển
sách, rút một tờ giấy khác đã được gấp lại, sau đó quay đầu nhìn cô.
“Đại khái tôi sẽ viết ba tờ tương tự như thế này. Đây là tờ thứ hai, tôi đã
viết xong rồi.” Anh kẹp tờ giấy vào đầu ngón tay, hỏi nhỏ: “Em có muốn
xem không?”
***
Hơn một một tháng trước. Lúc bấy giờ vẫn là
đầu mùa đông, Lâm Thiển vừa đến tập đoàn Ái Đạt, còn Lệ Trí Thành cũng
vừa mới giải ngũ trở về.
Viện điều dưỡng Lục Uyển nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố Lâm phảng phất chìm trong không khí ảm đạm của mùa đông. Hàng cây ven hồ cành lá tiêu điều xác xơ, mặt nước xanh biếc tỏa
khí lạnh.
Chủ tịch tập đoàn Ái Đạt Từ Dung sống trong ngôi
nhà nhỏ độc lập ở ven hồ. Khi mặt trời ló dạng, cô hộ lý và người trợ lý đẩy xe lăn đưa ông ra bãi cỏ trước nhà phơi nắng, thưởng thức tách trà
nóng.
Vị khách chủ tịch Từ mong ngóng đã lâu nhanh chóng xuất hiện.
Người đàn ông trẻ tuổi đã cởi bỏ bộ quân phục, nhưng dù mặc đồ bình thường, anh vẫn cao lớn nổi bật.
“Bố.” Lệ Trí Thành đứng yên trước xe lăn của Từ Dung. Rõ ràng đã trở thành
người đàn ông chững chạc, anh vẫn kiệm lời như thời niên thiếu. Ánh mắt
anh thâm trầm không một chút biểu cảm, ngay cả người bố tung hoành ở
thương trường bao nhiêu năm cũng không nhìn thấu cậu con trai này.
Từ Dung có chút phiền muộn, vỗ vỗ vào chiếc ghế ở bên cạnh: “Ngồi đi.”
Sau vài câu ngắn gọn, Từ Dung đã xác định con trai thật sự giải ngũ, cũng
thuyết phục được ông ngoại quyền cao chức trọng trong quân đội, đồng ý
để anh từ bỏ quân đội chuyển sang làm kinh doanh. Trong lòng ông hết sức vui mừng.
Lệ Trí Thành hỏi người trợ lý và cô hộ lý tình
hình sức khỏe của bố. Nhận được câu trả lời, anh chỉ gật đầu, không có
bất cứ phản ứng nào khác.
Từ Dung dù sao cũng đã lớn tuổi nên tâm tình đơn giản hơn. Ông cười, hỏi con trai: “Tại sao lần này anh
chịu quay về tiếp quản Ái Đạt?”
Lệ Trí Thành đẩy xe lăn tới một gốc cây lớn mới trả lời: “Hồi anh cả còn sống, con có một lời hứa với anh.”
Nhắc đến con trai đầu qua đời vì tai nạn giao thông vào ba năm trước, lòng
Từ Dung nhói đau. Ông biết bởi vì bố mẹ ly dị, hai anh em Lệ Trí Thành
từ nhỏ mỗi người một nơi nhưng tình cảm vẫn rất tốt. Nếu trên đời này
tồn tại người có thể đi vào lòng cậu con trai trầm mặc kiệm lời này, thì đó chính là anh trai của anh.
“Lời hứa gì?” Từ Dung cất giọng hơi khàn khàn.
Lệ Trí Thành đứng sau lưng bố, mũ lưỡi trai kéo thấp, che khuất đôi mắt
của anh. Anh nói rất bình thản: “Nếu anh cả xảy ra chuyện, con phải có
trách nhiệm bảo vệ Ái Đạt.”
Vì vậy anh mới trở về. Đây là lời cam kết của người quân tử, dù trước mắt khó khăn chồng chất nhưng anh
cũng không lùi bước mà cố gắng hết sức mình để thực hiện lời hứa.
Hai bố con im lặng một lúc, Lệ Trí Thành lại lên tiếng: “Nhưng con có ba điều kiện.”
***
Sau khi Lệ Trí Thành ra về, Từ Dung vẫn ngồi dưới bóng cây trầm tư suy nghĩ.
Người trợ lý ở đằng sau hỏi thăm dò: “Chủ tịch, chủ tịch đang lo lắng hay sao?”
Từ Dung cười: “Không, tôi chỉ có chút cảm khái.” Nghĩ đến ba điều kiện hà
khắc của con trai, ông không nhịn nổi, thầm cảm khái trong lòng.
Tuy anh là con trai của ông, còn là người con hiếu thảo trung thành, nhưng
do được ông ngoại vốn là một quân nhân giáo dục rất tốt, về bản chất,
anh đã trở thành một con sói mạnh mẽ.
Có lẽ, anh có thể cứu sống Ái Đạt.
Tuy nhiên, do bản tính trời sinh của loài sói, dù chỉ vì lời hứa mới tiếp
quản công ty, anh cũng sẽ độc chiếm và khống chế Ái Đạt một cách triệt
để, ngay cả người bố cũng không được phép can dự.
***
Rời khỏi chỗ bố, Lệ Trí Thành đi dọc bờ sông, mũ lưỡi trai kéo sát xuống
mặt. Nhiều khi, duyên phận là thứ rất kỳ diệu. Ví dụ vào thời khắc này,
anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc đang dưới
bóng cây cách chỗ anh không xa. Cô quay người về hướng khác, bộ dạng như đang thẫn thờ.
Ấn tượng của Lệ Trí Thành về Lâm Thiển trước
đó là một cô gái có giọng nói dễ nghe. Trên chuyến tàu hỏa ở Tây Tạng,
tình cờ biết cô là người của Ái Đạt, cũng là người của mình nên anh ra
tay giúp đỡ.
Còn một ấn tượng nữa, khi anh mới đến Ái Đạt, Cố Diên Chi cho biết, cô gái này được tuyển làm trợ lý của CEO tiền nhiệm, số cô quả là xui xẻo. Trên tấm ảnh hồ sơ, gương mặt cô rạng ngời.
Vào giây phút này, cô một mình đứng dưới gốc cây, vẻ mặt rất bi thương, đôi mắt lấp lánh ánh lệ nhưng cô cố nhịn. Trông cô giống động vật nhỏ bị bỏ rơi, tủi thân nhưng cũng rất kiên cường.
Buổi tối trở về
thành phố, Lệ Trí Thành tình cờ nhìn thấy Lâm Thiển lên một chiếc xe
buýt trống không. Anh quan sát bầu trời tối đen, lại nhìn dáng vẻ cô độc của cô trên chiếc xe buýt lớn. Trầm mặc vài giây, anh cũng theo cô lên
xe.
Quay lại ngày hôm nay, tức buổi sáng sớm sau hôm kế hoạch “đánh tạt sườn” thành công.
Tại phòng làm việc của CEO.
“Em có muốn xem không?” Lệ Trí Thành cất giọng bình thản, sắc mặt vẫn trầm tĩnh không thay đổi.
Lâm Thiển đương nhiên muốn xem, ánh mắt của cô vô thức dừng lại ở tờ giấy trên tay anh.
Thế nhưng…
Lệ Trí Thành vẫn giữ nguyên tư thế ngồi. Ánh nắng từ cửa sổ phía sau chiếu vào, khiến mái móc ngắn và bộ comple màu đen của anh càng nổi bật.
Trong khi đó, anh đặt một tay lên bàn trà trước mặt, một tay kẹp tờ “cẩm nang diệu kế”, đặt lên thành ghế phía sau, cách cô một đoạn.
“Muốn xem…” Anh nhìn cô chăm chú, từ tốn mở miệng: “Em hãy tự mình qua đây lấy.”
Rõ ràng anh chẳng phát biểu câu gì quá đáng, vậy mà Lâm Thiển vẫn bỗng dưng đỏ mặt.
Bởi vì ý của câu này như thể: muốn xem thì hãy tiến vào vòng tay của tôi.
Lâm Thiển ngồi bất động, cúi đầu nhìn đôi tay đặt trên đầu gối.
Đúng vậy, đúng là Lệ Trí Thành có ý đó. Tờ giấy viết sách lược tiếp theo của anh, liên quan đến sự nghiệp của anh, đến tương lai của Ái Đạt. Dựa vào cái gì anh chịu cho cô xem? Trừ khi cô là người phụ nữ của anh.
Trừ khi cô quyết định đến với anh.
Ý tứ của Lệ Trí Thành rất rõ ràng, thẳng thắn, mạnh mẽ nhưng cũng đầy mê hoặc.
Lâm Thiển ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn anh. Lệ Trí Thành vẫn giữ bộ mặt điềm
tĩnh, ánh mắt thâm trầm. Đầu óc Lâm Thiển đột nhiên xuất hiện hình ảnh
anh ngồi bên cạnh cô ăn khoai nướng buổi tối hôm nào. Anh khi đó với bây giờ như hai người hoàn toàn khác biệt
“Lệ tổng.” Cô lên tiếng, giọng điệu bình thản: “Tôi không xem thì hơn. Nếu không có việc gì khác, tôi ra ngoài trước đây.”
Nói xong, Lâm Thiển gật đầu với anh, đứng đậy đi ra cửa, khóe mắt phát giác anh vẫn ngồi bất động, dõi theo hình bóng cô.
Vừa đi đến cửa ra vào, Lâm Thiển chợt nghe thấy giọng nói của anh truyền tới: “Lâm Thiển.”
Cô dừng bước, ngoảnh đầu về phía Lệ Trí Thành, nở nụ cười lịch sự: “Còn chuyện gì ạ?”
Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt rực sáng: “Tối hôm đó là lần đầu tiên tôi hôn phụ nữ.”
Tim Lâm Thiển đập thình thịch. Cô còn chưa có phản ứng, lại nghe anh nói
tiếp: “Cũng là lần đầu tiên tôi muốn giành một người phụ nữ.”
Hả? Anh đã nói trắng ra rồi.
Sau khi cô khéo léo né tránh vấn đề, phản ứng của Lệ Trí Thành không những không lùi mà còn tiến, thậm chí bày tỏ thẳng thừng.
Đối diện với đôi mắt đen của anh, tầm nhìn của Lâm Thiển dường như cũng chấn động theo nhịp tim trong lồng ngực.
Không xong rồi, cô… cô nên trả lời anh thế nào đây?
***
Cùng một buổi sáng, Trần Tranh ngồi trong phòng làm việc của mình nghe cấp
dưới báo cáo tình hình tiêu thụ ngày hôm qua của Ái Đạt.
Anh
ta có chút không tin vào tai mình, nhưng sự thật vẫn phơi bày rõ mồn một trước mặt anh ta. Trong đầu Trần Tranh vụt qua một suy đoán, một khả
năng viển vông nào đó. Khả năng này khiến tâm trạng của anh ta càng tệ
hại.
Trần Tranh trầm mặc hồi lâu để xâu chuỗi tất cả đầu mối. Sắc mặt anh ta không ngừng biến đổi, cuối cùng dừng lại ở nụ cười lạnh
lẽo trên khóe môi.
Người trợ lý hỏi thăm dò: “Trần tổng, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Trần Tranh ném mạnh tách trà ở trên bàn xuống đất, đồng thời cất giọng lạnh
lùng: “Còn làm thế nào nữa? Chúng ta chẳng thể làm gì vào thời điểm
này.”
Anh ta ngẩng đầu, nhìn bầu trời xán lạn ngoài cửa sổ.
Người có mắt tinh đời đều có thể nhận ra ý đồ của Lệ Trí Thành qua hành động
vừa rồi. Thị trường sản phẩm bậc trung của Tư Mỹ Kỳ lâm vào tình trạng
nguy khốn. Trần Tranh thề, khi nào giải quyết xong đơn đặt hàng của Minh Thịnh, anh ta sẽ dốc toàn lực phản công, đoạt lại “mảnh đất” này.
***
Cùng một thời điểm, tại phòng làm việc của CEO Tân Bảo Thụy. Ninh Duy Khải
mỉm cười khi nghe người trợ lý báo cáo về động thái của Ái Đạt trong mấy ngày qua.
“Nói như vậy, gián điệp mà chúng ta cài ở Ái Đạt
đã bị cơ quan công an bắt giữ vì tội thay đổi số liệu trên mạng?” Ninh
Duy Khải hỏi.
Người trợ lý đáp: “Vâng, nhưng có đúng là do anh ta làm hay không, tôi chẳng nhận được tin tức cũng không điều tra ra.”
Ninh Duy Khải ngồi sau bàn làm việc cỡ lớn, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn.
Một lúc sau, anh ta mỉm cười nói với người trợ lý: “Nguyên Tuấn à, chúng ta có đối thủ rồi.”
Người trợ lý tên Nguyên Tuấn đi theo
Ninh Duy Khải từ lúc anh ta hai bàn tay trắng lập nghiệp, cũng tương đối có đầu óc. Anh ta ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Tên Lệ Trí Thành đúng là nhân vật lợi hại. Nhưng với thực lực của Ái Đạt, dù có vực dậy một nhãn hiệu cũng còn kém Tân Bảo Thụy một khoảng cách lớn, nói chung là trứng chọi
đá.”
Ninh Duy Khải gật đầu: “Đúng vậy. May mà việc tôi thành thạo nhất chính là tiêu diệt kẻ yếu, đuổi cùng giết tận.”
Nguyên Tuấn mỉm cười, đưa tập hồ sơ về những nhân vật chủ chốt của Ái Đạt cho Ninh Duy Khải.
Ninh Duy Khải xem xét kỹ lưỡng. Lật đến trang cuối cùng, anh ta bất giác
nhếch miệng: “Lâm Thiển, tốt nghiệp đại học X, năm nay 25 tuổi. Cô gái
tương đối có năng lực đó chính là Lâm Thiển?”
Nguyên Tuấn hơi bất ngờ: “Anh quen cô ta sao?”
Là người luôn có thái độ thản nhiên với tất cả nhưng lần này, Ninh Duy
Khải trầm mặc, nhìn chằm chằm tập tài liệu mỏng liên quan đến người phụ
nữ tên Lâm Thiển. Một lúc sau, anh ta mới ngẩng đầu.
“Sao có
thể không quen? Cô ấy là mối tình đầu của tôi.” Ý cười trên khuôn mặt
Ninh Duy Khải càng sâu hơn: “Khi chia tay vào năm đó, cô gái này đã bị
tôi làm tổn thương sâu sắc.”