Thời gian trôi mãi

Chương 8


Bạn đang đọc Thời gian trôi mãi – Chương 8

Chương 8
 
Trần Hoa đã quay trở lại với cuộc sống chỉ có một mình, một mình sống trong ngôi biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh, anh không cảm thấy có gì khác biệt.
 
Sự phát triển của tập đoàn Ức Hâm không hề phô trương, nhưng lĩnh vực đầu tư đã mở rộng từ thị trường tư bản, bất động sản sang các ngành thực phẩm, nắm bắt cổ phiếu của hai công ty đã niêm yết cổ phiếu trên thị trường, không ai có thể coi thường thực lực của họ. Lúc này đây, doanh nghiệp gia công xuất khẩu đồ da của ông Kỳ Hán Minh – cha anh đột nhiên bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Cũng giống như các doanh nghiệp tư nhân khác, vì gia tộc họ Kỳ gây dựng sự nghiệp, quản lý doanh nghiệp theo mô hình gia tộc nên mô hình quản lý này cũng gây ra hàng loạt vấn đề như kinh doanh bất ổn, tranh giành cổ quyền, kìm kẹp lẫn nhau. Sự qua đời đột ngột của chủ tịch hội đồng quản trị – cha ông Kỳ Hán Minh đã khiến cho các mối mâu thuẫn như vợ chồng bất hòa, anh em lục đục, chị em trở mặt với nhau… xảy ra cùng một lúc. Công ty một thời nhìn tưởng phát triển đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn, khó có thể duy trì.
 
Từ trước đến nay anh không quan tâm gì đến sự vận hành của công ty nhà họ Kỳ, thậm chí không về dự lễ tang của ông nội, cũng rất hiếm khi liên lạc với người cha của mình là ông Kỳ Hán Minh, khi bà Trần Trâm Trâm gọi điện thoại đến cầu cứu khẩn cấp, anh cũng không quan tâm, chỉ nói rất thờ ơ rằng: “Cho người của công ty mang một bản báo cáo tài chính đến để con xem rồi tính sau”.
 
Bản báo cáo đó đã được chuyển đến tay anh với một tốc độ nhanh nhất, ngay sau đó ông Kỳ Hán Minh cũng gọi điện thoại đến. Lúc này anh mới biết mẹ anh không nói quá sự thật, tình hình thực sự nghiêm trọng, nếu anh không ra tay, nhà họ Kỳ sẽ phải đối mặt với sự phá sản.
 
Nhìn những dãy số đó, người đầu tiên mà anh nghĩ đến là Nhâm Nhiễm – cuộc sống của cô sẽ có ảnh hưởng gì, và còn đứa con của cô nữa?
 
Trần Hoa đến thành phố Z để gặp Kỳ Hán Minh và Kỳ Gia Tuấn, nhìn cha con họ đều tiều tụy. Kỳ Hán Minh thảo luận với anh khoản tiền mà công ty cần, từ đầu đến cuối Kỳ Gia Tuấn cúi đầu nhìn tập giấy tờ trong tay mà không nói câu nào.
 
Anh không tiện hỏi thẳng chuyện của Nhâm Nhiễm, tuy nhiên nằm ngoài sự dự đoán của anh, đột nhiên Nhâm Nhiễm đẩy cửa bước vào, cô đi cùng với một cô gái xinh đẹp trạc tuổi cô.
 
Nhìn thấy anh, Nhâm Nhiễm không tỏ ra sửng sốt, dường như đây không phải là một cuộc trùng phùng bất ngờ sau khi chia tay nhau đã lâu, cô chỉ liếc anh một cái, sau đó lên tiếng chào cha con Kỳ Hán Minh.
 
Từ cuộc đối thoại giữa họ, Trần Hoa ý thức ra một điều rằng, anh đã phạm phải một sai lầm kinh khủng.
 
Sau khi Nhâm Nhiễm gọi Kỳ Gia Tuấn ra khỏi phòng làm việc, anh hỏi Kỳ Hán Minh: “Cô gái ban nãy đi cùng Nhâm Nhiễm là ai vậy ba?”
 
Kỳ Hán Mình nhìn tập tài liệu trong tay với vẻ bất lực, “đó là Mẫn Nghi vợ của Gia Tuấn”.
 
“Họ đã lấy nhau bao lâu rồi?”
 
“Đã hai năm rồi, Mẫn Nghi là cô gái rất giỏi giang, hiện nay trong nhà may mà có nó, vừa phải chăm lo ẹ chồng, vừa phải chăm con”.
 

“Thế còn Nhâm Nhiễm thì sao?”
 
“Nhâm Nhiễm rất giỏi, sau khi đi du học về nước, vào làm việc trong một ngân hàng của nước ngoài ở Bắc Kinh, hiện tại sang Hồng Kông học, Gia Thông con ạ”. Ông Kỳ Hán Minh không còn tâm trạng nào để nói những chuyện linh tinh, liền quay về với chủ đề chính, gọi tên cũ của cậu con trai lớn, “Con cứ suy nghĩ thêm đi, nhà họ Kỳ sẽ không yêu cầu con phải rót tiền liên tục đâu, chỉ cần số vốn lưu động đủ để khôi phục lại hoạt động sản xuất là đã có thể vượt qua khó khăn trước mắt rồi”. Trần Hoa không thể ngồi thêm được nữa, “Con xin lỗi, con ra ngoài trước một lát”.
 
 
 
Kỳ Gia Tuấn đang đứng nói chuyện với Nhâm Nhiễm ở đầu kia hành lang, cô đang khuyên anh nhận tiền của cô.
 
“Về cơ bản toàn bộ là là thu nhập đầu tư” – Cô đã giải thích như vậy với Kỳ Gia Tuấn về nguồn gốc của số tiền. Trần Hoa đứng sững nguyên một chỗ.
 
Còn chưa kịp kìm chế nỗi vui mừng cuồng nhiệt trong lòng, anh đã ý thức ra được rằng, số tiền mà anh bảo anh Bang trả, e rằng đã khiến Nhâm Nhiễm bị tổn thương quá lớn.
 
Cô đã gửi trọn niềm tin vào anh, anh chỉ để lại cho cô sự chia tay không kèm thêm lời giải thích nào, cô đã nhận khoản tiền đó, coi nó là một khoản thu nhập đầu tư, vậy thì làm sao cô còn có thể yêu anh nữa.
 
Anh lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Nhâm Nhiễm và Kỳ Gia Tuấn. Giọng cô hơi khản, nhưng vô cùng dịu dàng và kiên định, phản đối sự né tránh của Kỳ Gia Tuấn, khích lệ anh lấy lại tính thần, cùng cô ra ngân hàng rút tiền, chia sẻ gánh nặng trong nhà.
 
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, cô gái ngây thơ đó đã trở nên lý trí, bình tĩnh như vậy.
 
Sau khi nhìn họ ra về, anh gọi điện thoại hỏi chuyến bay đi Hồng Kông, sau đó quay về phòng họp, đồng ý chuyển cho Kỳ Hán Minh số tiền mà ông cần, anh dặn dò anh Bang đến để làm thủ tục chuyển tiền rồi đi thẳng ra sân bay.
 
Nhâm Nhiễm đang ngồi ngủ gật trên một chiếc ghế gần cổng lên máy bay, sắc mặt cô nhợt nhạt, trên người đắp chiếc áo lê của Kỳ Gia Tuấn. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thấy ngạc nhiên vì cô lại có thể ngủ say ở nơi ồn ào như thế này.
 
Chắc là cô đã quá mệt.
 
Ngoài việc thỉnh thoảng đi ra để nghe điện thoại, từ đầu đến cuối anh ngồi im không nhúc nhích. Thậm chí anh không nghiêng đầu nhìn cô, chỉ biết cô ngồi ở phía bên trái của anh, dường như đã đủ rồi.
 
Đã đến lần thông báo thứ hai lên máy bay, anh vỗ vào người cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, nét mặt anh vô cảm, cố gắng kìm chế không nắm tay cô, đi vào cổng lên máy bay trước.
 

Sau khi cùng đặt chân lên đất Hồng Kông, không nằm ngoài sự dự đoán của anh, Nhâm Nhiễm đã từ chối anh, đáp lại lời tỏ tình của anh bằng một câu rất không khách khí: So what.
 
Đúng vậy, thế rồi sẽ ra sao. Cô hoàn toàn có đủ lý do để bỏ qua những lời tỏ tình của anh.
 
Anh đã tìm hiểu tình hình của cô ở Hồng Kông trong khoảng thời gian ngắn nhất: công việc của cô, sếp của cô, thói quen sinh hoạt của cô…
 
Cô nói cô đã có bạn trai, anh không quan tâm. Anh không cho rằng một người bạn trai với thời gian quan hệ chưa dài lại có thể trở thành một rào cản, nhưng khi thực sự phải đối mặt với cô, anh không thể coi tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ là một lỗi lầm chỉ cần nói ra là có thể sửa được.
 
Sau khi cô đã từng yêu anh như vậy, anh không thể phán đoán được mình đã gây tổn thương gì cho cô.
 
Bất luận anh xuất hiện trước mặt cô trong hoàn cảnh nào, sự phản ứng của cô đều không gay gắt, không có oán hận, không có những lời chất vấn, chỉ có sự đề cao cảnh giác một cách bất lực.
 
Chính sự đề cao cảnh giác này, đã khiến Nhâm Nhiễm sau khi kết thúc công việc học hành ở Hồng Kông quay trở lại Bắc Kinh, vừa phát hiện ra anh đã sắp xếp chỗ ở cho cô, liền chuyển nhà đi ngay.
 
Anh còn chưa kịp tìm hiểu người bạn trai bí ẩn của cô là ai, người đó liền lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô, ở bên cạnh cô, vẫn là Kỳ Gia Tuấn.
 
Cô không chịu có mối liên hệ mang tính chất cá nhân nào với anh, anh đành phải vắt óc để sắp xếp được hợp tác với ngân hàng của Nhâm Nhiễm, hai người lại gặp nhau một lần nữa trên đảo Vi Châu, anh định đưa cô đến Song Bình bằng ca nô. Anh tin rằng, khi ở Song Bình, gần như ngày nào Nhâm Nhiễm cũng ngồi trên bờ nhìn mặt trời lặn và tàu đánh cá trở về, ở đó có thể gợi lại mọi ký ức của họ. Tuy nhiên, Nhâm Nhiễm đã chỉ trích gay gắt sự sắp đặt của anh “là cuộc trùng phùng bất hợp lý, là chuyến thăm lại chốn xưa không hợp thời, là những cảm giác lưu luyến kỷ niệm xưa vô cớ” và đã kiên quyết từ chối.
 
Lúc này đây anh mới biết, hai năm trước, họ còn có một lần đi lướt qua nhau.
 
Ngày thứ hai sau khi anh từ thành phố Z đến Song Bình, Nhâm Nhiễm đã nhận lấy số tiền 2 triệu NDT mà anh Bang chuyển, sau đó một mình đến Bắc Hải, bị giam chân trên đảo Vi Châu vì gặp bão.
 
Trong đêm mưa to bão lớn đó, họ chỉ cách nhau 10 hải lý. Sau khi bão tan, anh đi ra vùng biển sâu với tàu đánh cá để bắt cá, còn cô đã trải qua nỗi tuyệt vọng buồn thương cuối cùng, từ bỏ kế hoạch lên đảo, quay về Bắc Kinh, kể từ hôm đó, hạ quyết tâm không nhớ về kỷ niệm cũ nữa.
 
Là một cậu con trai ngoài giá thú không được lựa chọn gia đình để chào đời, Trần Hoa sống theo lối sống riêng của mình, anh lựa chọn nghề nghiệp, lựa chọn hướng đầu tư, không bao giờ quan tâm đến sự huyền bí của số phận mà không nắm được phương hướng. Nhưng giây phút đó, anh không thể không nghĩ, dường như kể từ ngày anh chào đời, đã có một số phận luôn đối đầu với anh.
 

 
 
Tuy nhiên, anh vẫn không có ý định khuất phục trước số phận.
 
Tiết mục biểu diễn trên sân khấu đã đổi sang thành vũ điệu Flamenco, giữa tiếng nhạc nhịp nhàng, vũ nữ Tây Ban Nha với thân hình gợi cảm, chiếc váy bồng bềnh rực rỡ, khiến bầu không khí bên sân khấu lại một lần nữa nóng lên, càng làm cho góc đứng của Trần Hoa trở nên mờ ảo.
 
Anh lại ngồi xuống, châm điếu thuốc khác, trầm tư suy nghĩ.
 
Lần này, anh đã có thể nhìn thấy sóng gợn trong đáy mắt Nhâm Nhiễm.
 
Anh biết anh đã phá vỡ sự lạnh lùng của cô, nhưng điều này cũng chỉ đồng nghĩa với việc cô sẽ đối mặt với anh bằng tư thái đề phòng hơn.
 
Khi cô không còn tỏ ra si tình một cách vô điều kiện trước anh như ngày trước, với thái độ kiên quyết của cô và sự bảo vệ của cô đối với Kỳ Gia Tuấn, cơ hội của anh sẽ rất có hạn.
 
Trần Hoa nhìn đám khói thuốc đang từ từ tỏa ra, anh bắt đầu nghĩ đến Kỳ Gia Tuấn một cách bình tĩnh hơn, lý trí hơn. Thân phận của anh là đứa con ngoài giá thú khiến nhà họ Kỳ mất mặt, còn Kỳ Gia Tuấn là người thừa kế sáng giá của nhà họ Kỳ, ngay từ đầu khi biết được sự tồn tại của đối phương, họ đã không coi nhau là anh em, tình cảm giữa họ còn nhạt nhẽo hơn cả người qua đường.
 
Bất luận xét trên phương diện nào, anh chưa bao giờ coi Kỳ Gia Tuấn ra gì. Tuy nhiên, anh không thể không thừa nhận, ít nhất hiện nay trong lòng Nhâm Nhiễm, Kỳ Gia Tuấn chiếm một vị trí quan trọng. Không những anh ta đồng hành với cô trong cả thời thiếu niên, thiếu nữ, mà trong quá trình cô từ một cô bé ngây thơ, nhút nhát, sợ cô đơn trở thành một cô gái chín chắn, anh ta cũng luôn ở bên cô.
 
Sau khi gặp lại Nhâm Nhiễm, Trần Hoa đã tìm hiểu đôi chút về tình hình của Kỳ Gia Tuấn. Rõ ràng, mặc dù đã có được cậu con trai dễ thương, nhưng cuộc hôn nhân của Kỳ Gia Tuấn vẫn rất có vấn đề, anh ta và người vợ Mạc Mẫn Nghi đã sống ly thân với nhau. Chỉ có điều trong thời điểm nhà họ Kỳ phải đối mặt với sóng gió, anh ta không lấy đâu ra được số tiền để đáp ứng được điều kiện ly hôn mà nhà họ Mạc đưa ra, hơn nữa cha mẹ anh ta cũng kịch liệt phản đối việc họ ly hôn.
 
Không cần Nhâm Nhiễm phải cảnh cáo, anh cũng sẽ không nhúng tay vào cuộc sống của Kỳ Gia Tuấn, anh biết rất rõ, làm như thế sẽ chỉ phạm vào điều cấm kỵ của Nhâm Nhiễm, sẽ càng đẩy cô ra xa hơn.
 
Nếu Nhâm Nhiễm đã quyết định về Thâm Quyến làm việc, sang Hồng Kông học, chứ không phải sang Australia – mảnh đất Kỳ Gia Tuấn đang sống, vậy thì điều mà anh có thể làm là tiếp tục cố gắng.
 
Tuy nhiên, số phận lại một lần nữa thể hiện ra sự bất xác định của nó.
 
Chỉ cách một tuần, Trần Hoa đã nhận được điện thoại của ba Nhâm Nhiễm gọi từ thành phố z đến:
 
“Tổng giám đốc Trần, nhờ cậu tìm giúp hộ tôi Nhâm Nhiễm, tôi sợ con bé đã xảy ra chuyện gì đó”.
 
Sau lời giải thích của Nhâm Thế Yến, anh mới biết, sáng sớm hôm đó Kỳ Gia Tuấn bị tấn công bằng súng ở Melbourne và đã mất, Nhâm Thế Yến gọi điện thoại cho con gái thông báo chuyện này, cuộc nói chuyện qua điện thoại chưa kết thúc thì nghe thấy một tiếng va chạm lớn, sau đó mặc dù ông đã gọi rất nhiều lần nhưng đều không có người nhấc máy, ông đã gọi điện thoại cho tất cả người quen, bạn bè ở Bắc Kinh để nhờ giúp đỡ.
 

“Lúc chú gọi cho Nhâm Nhiễm, cô ấy có nói là đang ở đâu không?” Anh ra hiệu cho anh Bang quay đầu xe trở về thành phố.
 
“Lần đầu chú gọi điện thoại cho Nhâm Nhiễm, nó đang ở trên đường từ Thiên Tân về. Con bé đang lái xe, đương nhiên là chú không thể nói cho nó biết tin xấu này được. Sau khi dừng xe, nó đã gọi điện thoại cho chú, chú mới nói”.
 
Trần Hoa vội liên lạc với cơ quan giao thông để tìm hiểu, đồng thời bảo anh Bang lái xe đến đường cao tốc Tân Kinh Đường[1] đi về hướng Thiên Tân.
 
[1] Là tuyến đường cao tốc nối liền ba điểm Thiên Tân, Bắc Kinh và Đường Cô.
 
Vừa nhận được tin anh liền phi vội đến hiện trường, đến nơi mới thấy thực sự kinh hoàng.
 
Từ trước đến nay tuyến đường cao tốc Tân Kinh Đường vẫn nổi tiếng vì đường hẹp, nhiều xe chở hàng.
 
Chiếc xe ô tô loại nhỏ mà Nhâm Nhiễm lái đó đỗ ở dải đỗ xe khẩn cấp, bị một chiếc xe chở hàng lớn đâm từ phía sau, lao thẳng vào hàng rào bên vệ đường, cả chiếc xe trở nên biến dạng, nghiêng sang một bên, còn cô thì bị kẹt trong khoang lái đã méo mó, người bạn đồng hành với cô và cảnh sát giao thông đã có mặt tại hiện trường từ lâu vẫn không thể kéo được cửa ra để cứu cô, họ đang liên lạc với đội phòng cháy chữa cháy để đến đây gấp.
 
Anh vội vàng gạt mọi người sang một bên, leo lên chiếc xe đang nghiêng sang một bên, chỉ nhìn thấy Nhâm Nhiễm đang ngồi trong một tư thế rất gò bó, ngực đè xuống vô lăng, không thể nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, dường như đang ở trong trạng thái nửa hôn mê, không có phản ứng gì.
 
Một người đứng bên cạnh kéo anh: “Tổng giám đốc Trần, anh cứ bình tĩnh, nhân viên cứu hỏa sẽ đến ngay thôi”. Anh vội quay đầu lại, đứng bên cạnh là một người đàn ông trẻ. Anh không biết tại sao đối phương lại biết, cũng không còn thời gian để tỏ ra khách khí, chỉ gật đầu cảm ơn, sau đó lại nhìn vào trong xe.
 
Anh gọi tên cô, đưa tay ra vuốt khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Đột nhiên cô ho lên một tiếng, khóe mép trào ra một chút bọt máu, đôi mắt mở ra một cách vô hồn.
 
Tim anh đập thình thịch, anh cố gắng nói với giọng thật bình tĩnh: “Nhâm Nhiễm, em có nghe thấy anh nói không? Cảnh sát cứu hỏa đến ngay bây giờ đây, em cố gắng chịu một chút”.
 
Anh không biết là cô có nghe được hay không, chỉ thấy cô mở mắt ra một cách đầy khó khăn, khoang lái đã biến thành một không gian chật hẹp, méo mó, gương chiếu hậu nằm trên đầu cô chỉ cách mấy centimet, bên trên có treo một con rối nhỏ, đã bị rách phần nào, cứ lắc qua lắc lại trước mắt cô.
 
Anh thò tay vào kéo con rối rách việc đó, chỉ nghe thấy Nhâm Nhiễm thốt lên bằng giọng khản đặc: “Không… đưa cho em”.
 
Kèm theo câu nói đó, một ngụm máu từ miệng cô phun ra. Anh đã hiểu được ý của cô: “Anh sẽ cất cho em, Nhâm Nhiễm, em đừng động đậy”.
 
Dường như cô đã hết sức, lại một lần nữa ngất đi.
�i, em sẽ sống thế nào. Kết luận mà em rút ra là, em không cần cơ hội đó. Cho dù đã từng phạm sai lầm hay đã từng yêu hết mình, em đều không hối hận, nhưng điều này không có nghĩa rằng em muốn được trải qua một lần nữa”. Ánh mắt cô lướt qua mặt anh, quay đầu, “Xin lỗi vì không tiếp anh được, em vào trước đây”.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.