Bạn đang đọc Thời gian trôi mãi – Chương 57 – part 02
Trong đó chi tiết bất ngờ nhất mà Chương Dục nhắc đến là, có một nguòi giấu tên nói rằng, thực tế là Trần Hoa đã chiếm đoạt số tiền khổng lồ biến mất cùng với sự trốn thoát của Dự Hồng Lương bằng một thủ đoạn nào đó. Anh đã ẩn náu một thời gian dài rồi thay đổi thân phận và cuối cùng lại lộ diện một lần nữa, bằng con mắt đi trước thời đại bước vào lĩnh vực bất động sản, chỉ trong mấy năm đã thu được nguồn lợi nhuận khổng lồ rồi lại mang số tiền đó và bắt đầu chinh chiến trong thị trường tư bản. Cũng chính trong giai đoạn này, Trần Hoa đã có tầm nhìn xa trông rộng và tham gia vào hoạt động huy động vốn của một công ty bảo hiểm nọ, chỉ riêng vụ này đã không thể biết thu được bao nhiêu lợi nhuận.
Đến phần ba, Chương Dục viết về tình hình hiện nay của Ức Hâm, các số liệu sử dụng trong phần này rất cụ thể. Theo phân tích của Chương Dục, năm ngoái, sự phát triển của Ức Hâm đã lên tới đỉnh cao, lĩnh vực đầu tư được mở rộng thêm một bước, họ đã có nhiều cuộc thử nghiệm thận trọng, đa dạng. Nhưng cũng xuất hiện nhiều vấn đề, rõ nét nhất là quay về trong sự thất bại vì một vụ hối lộ nọ mà rút khỏi việc sáp nhập một xưởng luyện gang, chấm dứt thu mua tập đoàn Ức Hâm – công ty gang thép tư nhân lớn nhất khu vực miền Trung. Theo sự điều tra của Chương Dục và sự đánh giá khiêm tốn của các chuyên gia trong ngành, sự tổn thất trong dự án đầu tư này lên tới vài trăm triệu NDT đồng thời cũng ảnh hưởng đến tiến độ đầu tư của cả khu vực miền Trung, tồn tại vấn đề về vốn, một số dự án thậm chí buộc phải gác lại một thời gian.
Cô đọc tiếp phần bốn, phát hiện thấy ít nhiều thông tin có liên quan đến cô.
Cách đây không lâu, Dự Hồng Lương – người đã mất tích gần 10 năm đã bị người ta phát hiện ra tại Canada, anh ta đã thay tên đổi họ. Vụ án chứng khoán mặc dù đã kết thúc nhưng vẫn còn gây tranh cãi lớn năm xưa lại một lần nữa được đưa ra trước công chúng, nghe nói hố đen về vốn do vụ án này gây ra lớn hơn rất nhiều so với những gỉ báo chí đưa tin.
Có nguồn tin nói rằng, cơ quan hữu quan đang xem xét dẫn độ Dự Hồng Lương về nước để xét xử. Và người đã từng hợp tác với Dự Hồng Lương đều bị xét hỏi, trong đó có cả Trần Hoa, sự thay tên đổi họ của người đàn ông này đề đối phó với hành vi của Dự Hồng Lương rất đáng ngờ.
Chương Dục không nêu hẳn tên Nhâm Nhiễm ra, nhưng nói rằng một số động tác của Trần Hoa ở thị trường sơ cấp [1] trong cuối năm ngoái có nhiều điểm đáng ngờ, sau khi điều tra, Chương Dục đã thu thập được đủ chứng, có thể chứng minh Trần Hoa đã từng lợi dụng số tài khoản của một người nào đó mà họ chưa cho phép để đầu tư cổ phiếu ST, Chương Dục đã dựa vào đó và đưa ra câu hỏi rằng quá trình vận hành của Ức Hâm trong thị trường chứng khoán có hợp pháp hay không.
[1] Thị trưởng chứng khoán sơ cấp là thị trường mua bán các chứng khoán mới phát hành. Trong thị trường sơ cấp, vốn từ nhà đầu tư sẽ được chuyển sang nhà phát hành qua việc nhà đầu tư mua các chứng khoán mới phát hành.
Nhâm Nhiễm vứt tờ tạp chí xuống mà lòng dạ rối bời, nghĩ lại quá trình trả lời phỏng vấn Chương Dục lần đó. Đương nhiên, lúc đó cô thực sự sửng sốt, ngay từ đầu đã thừa nhận không biết gì về tài khoản. Cô đoán, cái gọi là chứng cứ chắc là bắt nguồn từ đây.
Cô nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Trần Hoa, người nghe máy lại là anh Bang.
“Cô Nhâm, tổng giám đốc Trần đang họp, sau khi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ báo cáo với anh ấy để anh ấy gọi cho cô”.
Cuộc họp này diễn ra trong thời gian rất dài, cô cố gắng muốn tĩnh tâm lại mở laptop ra, tiếp tục dịch tài liệu. Nhưng bất chợt cô lại nhớ đến những ngày ở Quảng Châu, Kỳ Gia Thông lên phía Bắc để giải quyết công việc đang rơi vào khó khăn, cô gọi điện thoại đến, cũng là anh Bang nghe máy. Sự liên tưởng này báo hiệu một điềm gì đó chẳng lành, khiến cô lại càng thấp thỏm hơn.
Cố gắng dịch được mấy trang, đi ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế dưới cây long não, hít một hơi thật sâu.
Đây là vị trí mà trước đây cô và Kỳ Gia Tuấn thường ngồi. Giống như bao đứa trẻ khác, chỉ cần thời tiết đẹp là chúng vẫn thích chơi ở ngoài trời hơn.
Kỳ Gia Tuấn luôn luôn nói rằng thích bầu không khí ở nhà cô hon nhà mình. Từ cấp một họ đã cùng học một trường với nhau, sau khi tan học, hầu như anh đều đi cùng cô về nhà, làm bài tập ở đây, nói chuyện với cô, ăn những món ăn vặt mà mẹ cô – bà Phương Phi nấu, có lúc còn ở lại ăn tối. Hai nhà đều quen với việc thời gian anh ở đây nhiều hơn ở nhà mình. Những tháng ngày trong sáng, vui vẻ đó, chưa kịp dính dáng đến những nỗi phiền muộn của trần thế, thì đã trở nên nhẹ bẫng, chỉ trong nháy mắt đã tan theo gió.
Ngoảnh đầu nhìn lại, đó dường như là cuộc sống của kiếp khác, chỉ khi trải qua tất cả mọi thứ mới biết được rằng, hạnh phúc đã từng đến một cách bình dị và thân thiết như vậy.
Cô đã bình tĩnh trở lại, nhủ thầm với mình rằng, mọi thứ đã xảy ra đều không thể thay đổi, những cái gì đến ắt sẽ phải đến.
Mãi đến lúc trời chập choạng tối Trần Hoa mới gọi điện lại cho cô.
Nhâm Nhiễm nói thẳng với anh rằng, cô đã từng thừa nhận với Chương Dục rằng mình không biết gì về tài khoản đứng tên mình, không biết có ảnh hưởng gì đến anh, để anh bị điều tra hay không. Dường như anh cũng không để tâm gì đến chuyện đó.
“Em đã đọc bài viết trên tạp chí kinh tế tài chính chưa? Em đừng lo, không sao cả, làm ăn có được có thua, rất bình thường, không ai có thể khẳng định rằng chỉ được mà không mất”.
“Anh đừng giấu em, có cần em phải chủ động rút lại những lời đó không?”
“Không cần. Về điểm này, anh đã nói rõ rồi, ngày mai chắc báo chứng khoán sẽ đăng tin này: Nhâm Nhiễm là vị hôn thê của tôi, chúng tôi có kế hoạch sẽ kết hôn trong thời gian tới, tài khoản của cô ấy được giao cho tôi sử dụng từ lâu. Hy vọng là em sẽ không ngạc nhiên”.
Cô giật nảy mình, một hồi lâu không thốt ra được lời nào. Trần Hoa khẽ cười trong điện thoại, “Nếu em định phá anh, lên tiếng phủ nhận điều này thì thực sự sẽ gây ồn ào đấy”.
Mặc dù đây rõ ràng là một câu nói đùa, nhưng giọng điệu vui vẻ, thoải mái đó của anh tự nhiên lại chọc giận cô.
Cô hít một hơi, lạnh lùng nói: “Giỏi lắm, cũng như mọi bận, mọi cái đều nằm trong lòng bàn tay anh, em lo cũng thừa”. Sau đó cúp máy.
Chỉ một lát sau, điện thoại di động lại đổ chuông, cô không thèm nhấc, nhưng tiếng chuông đó rất kiên trì, cứ kêu như vậy. Cô biết chắc chắn không thắng được anh đành phải bấm nút nghe.
“Vừa nãy trong cuộc họp, anh đã xin thôi giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị của Ức Hâm rồi”.
Cô lại một lần nữa trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
“Anh đã nắm được một nguồn tin đáng tin cậy, Dự Hồng Lương bị những kẻ buôn và rửa tiền dồn vào đường cùng, ở Canada gần như không có một xu dính túi, rất có thể sẽ ký kết được với cơ quan hữu quan, chủ động về nước xin xét xử để được khoan hồng. Anh ta quay về đồng nghĩa với việc vụ án cũ sẽ được đưa ra trước công luận, có thể anh cũng sẽ bị điều tra”.
“Có thật là anh đã chiếm dụng khoản tiền mà anh ta đã mang đi hay không?”
“Đến em cũng hỏi câu hỏi này à”. Anh cười đau khổ; “Dĩ nhiên là không rồi, nếu không năm xưa anh đã không thảm hại như vậy, bị Chu Huấn Lương hành hạ không còn một xu dính túi, sau đó còn phải nhận tiền của em nữa”.
Nhâm Nhiễm thầm thở phào, “Thế thì tốt, em thấy hai điểm gay gắt nhất mà Chương Dục nêu ra trong bài viết là: Nguồn vốn của anh có liên quan đến Dư Hồng Lương hay không, anh có dính líu gì đến các vụ giao dịch phi pháp hay không. Nếu hai vấn đề này đều được rửa sạch thì tội gì anh phải từ chức”.
“Bài báo của anh ta cũng nhắc đến sự thất bại của Ức Hâm trong kế hoạch đầu tư ở miền Trung, tổn thất nặng nề, một số dự án đang phải đối mặt với vấn đề về vốn, điểm này đúng là anh ta không nói quá sự thật”.
“Vấn đề vốn nghiêm trọng đến mức anh phải từ chức ư?”
“Cũng không hẳn là như vậy, vấn đề vốn có thể giải quyết thông qua việc điều động hợp lý. Nhưng nếu bị điều thì khó nói là rơi vào thời điểm nào, nó sẽ ảnh hưởng đến lòng tin của cổ đông, ngân hàng, trực tiếp đe dọa đến tiến triển của các dự án đầu tư tiếp theo. Trong bối cảnh này, anh tiếp tục đảm nhận chức chủ tịch hội đồng quản trị của Ức Hâm là không phù hợp. Vì thế anh đã lựa chọn từ chức”.
Cô không biết phải an ủi anh thế nào. Đột nhiên anh nói: “Ngày mai anh quay về thành phố Z, mình kết hôn em nhé”.
Cô rầu rĩ nói: “Anh còn có đầu óc để đùa nữa à”.
“Đương nhiên là anh không đùa, trừ phi em chê anh gặp khó khăn trong sự nghiệp, ngoài ra còn có thể sẽ bị dính vào các vụ kiện tụng; không chịu lấỵ anh”. Giọng anh tỏ vẻ châm chọc, “Thế thì anh đành phải biết ý mà tránh đi vậy”. Nói chuyện theo cách nửa đùa nửa thật như vậy, cô thực sự không chịu nổi, “Mai anh về rồi tính sau vậy”.
Sáng hôm sau, Trần Hoa đáp chuyến máy bay buổi sáng quay về. Anh nhìn vào tay Nhâm Nhiễm, “May mà tay trái gần như khỏi hẳn rồi, nếu không cũng không thể đeo được nhẫn cưới”.
Bất giác Nhâm Nhiễm cũng nhìn vào tay trái của mình, từ mu bàn tay đến cánh tay vẫn bị tăng sắc tổ, nhưng so với vết bỏng sâu độ 2 và tay phải vẫn đang đầy sẹo, rõ ràng là nhìn khá hơn nhiều. Không đợi cô nghĩ gì thêm, anh đã lấy từ trong túi ra một chiếc hộp bọc vải nhung màu đỏ thẫm mở ra, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, cầm tay cô lên, đeo thẳng vào ngón đeo nhẫn của cô.
Cô sửng sốt kháng nghị: “Ê, đâu có ai tự nói tự làm như anh”.
Anh cầm tay cô, ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay, “Rất đẹp. Có ngườỉ gợi ý cho anh rằng không nên mua loại to quá, nói chắc chắn em sẽ chê thô và phô trương, đúng là kiểu này đeo lên rất nổi”.
“Ai gợi ý vậy? Anh Bang à?” Cô không nghĩ ra được đó là ai, nhưng thưc sự không tin anh Bang lại đưa ra lời gợi ý này cho anh.
“Dĩ nhiên là không phải rồi”. Trần Hoa nói thẳng: “Lữ Duy Vĩ gợi ý, nhắn là do cô ấy chọn hộ anh”.
Cô thực sự cảm thấy bó tay, “Chỉ có anh mới đi làm chuyện đó, nhờ ngưòi yêu cũ đi mua nhẫn với mình”.
“Em có để tâm không?”
Cô phát hiện đây là một câu hỏi gần như không thể trả lời, nếu nói cô để tâm, thì khác gì nói rằng mình ghen với cô người yêu cũ; Nếu nói cô không để tâm, thì đồng nghĩa với việc chấp nhận lời cầu hôn của anh.
Cô cúi đầu, bàn tay cô bị anh nắm trong lòng bàn tay, chiếc nhẫn đeo trên ngón vô danh bên tay trái gồm một hạt kim cương một cara gắn trên chiếc nhẫn bạch kim, nhìn rất long lanh và nổi bật trên bàn tay nhỏ nhắn của cô, thực sự rất hợp với óc thẩm mĩ của cô.
Cô ngẩng đầu lên, đang định nói gì thì chỉ thấy Trần Hoa đang nhìn cô chăm chú, không còn vẻ trêu đùa nữa. Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt cháy bỏng như vậy trong đôi mắt anh, dường như muốn nuốt chửng cô, không cho trốn thoát.
Bỗng dưng cô nói: “Giúp em đun cà phê đi”.
Uống xong cà phê, Nhâm Nhiễm nói: “Đi ra mộ mẹ với em được không?”
Dĩ nhiên là Trần Hoa đồng ý.
Bà Phương Phi được chôn cất trong khu nghĩa trang nằm ở ngoại ô thành phố Z, khu nghĩa trang này quay lưng vào núi, tùng bách xanh mướt, hai năm trước, tro cốt của Kỳ Gia Tuấn được Kỳ Gia Ngọc mang về nước và an táng tại đây.
Sau khi lên xe, Nhâm Nhiễm gọi điện cho Kỳ Gia Ngọc, hỏi số mộ cùa Kỳ Gia Tuấn.
Đến nghĩa trang, cô mua hai bó hoa loa kèn, trước tiên tìm đến mộ Kỳ Gia Tuấn. Trần Hoa dừng chân ở chỗ xa hơn, khẽ nói: “Anh đứng ở đây đợi em”.
Cô gật đầu, một mình đi vào. Đây là lần đầu cô đến viếng anh.
Lần trước cô đến nghĩa trang thăm mộ mẹ, còn có Kỳ Gia Tuấn đi cùng với cô, nhân thế vô thường như vậy.
Cô đặt hoa lên, ngón tay khẽ vuốt lên tấm ảnh in bên bia đá, ánh nắng đầu hạ chiếu xuống mặt đất, sinh mệnh trẻ trung của Kỳ Gia Tuấn được đọng lại trong khoảng khắc rạng rỡ này.
“Em xin lỗi, anh Tuấn, bây giờ em mới đến thăm anh”. Cô nhủ thầm trong lòng, “Mặc dù bác sĩ Bạch Thụy Lễ đã từng nói rằng, chỉ khi nỗi nhớ nguôi ngoai, anh mới có thể đi lên thế giới cực lạc mà không còn vướng bận điều gì. Nhưng em vẫn luôn nhớ đến anh”.
Giữa hàng nước mắt, cô nhìn thấy Kỳ Gia Tuấn đang mỉm cười, không còn vẻ trầm tư mà bình thường hay gặp ở anh. Cuộc sống của họ có nhiều khoảnh khắc gần nhau như vậy, không ngờ cô lại không nghĩ ra được bức ảnh này được chụp ở đâu.
Nhưng như thế cũng có giải quyết được như đâu.
Kỳ Gia Tuấn đang mỉm cười, từ nhỏ đến lớn, trong sinh mệnh của họ đều có những giây phút vui vẻ trút bỏ mọi nỗi phiền muộn, năm tháng trôi qua, thời gian đã dần dần lùi xa, nhưng ký ức hạnh phúc đã mãi mãi ghi khắc trong trái tim, không thể xóa mờ, không thể giũ bỏ.
Hồi lâu, Nhâm Nhiễm đứng dậy, cô và Trần Hoa sánh vai bên nhau, đi đến trước mộ mẹ cô. Cô bước đến, đặt hoa tươi xuống dưới bia mộ bà Phương Phi, khẽ nói: “Mẹ, anh ấy là Kỳ Gia Thông, con chuẩn bị kết hôn với anh ấy”.