Thời gian trôi mãi

Chương 46 - part 02


Bạn đang đọc Thời gian trôi mãi – Chương 46 – part 02

 
Điền Quân Bồi không có tâm trạng nào để nói chuyện về Nhâm Nhiễm với Phùng Dĩ An, anh chỉ cười nói: “Ê, giọng điệu từng trải của anh khiến tôi phải dựng tóc gáy đấy”.
 
“Tôi là người từng trải thật mà, tôi cũng thấy hơi sợ chuyện tình cảm rồi, cái mình mong thì chẳng được, cái mình yêu rồi cũng mất, nghĩ thấy vô vị thật”.
 
“Thật không chịu nổi anh, Dĩ An, tôi không kỳ vọng anh khích lệ được gì cho tôi đâu, nhưng củng không thể nhìn thấu trần thế bằng con mắt tứ đại giai không[1] như thế”.
 
[1] : Tứ đại giai không: người Ấn Độ cổ đại cho rằng, “tứ đại” là 4 vật chất cấu thành nên vũ trụ gồm địa, thủy, hỏa, phong. Tứ đại giai không” là chỉ tất cả mọi cái trên thế giới đều là hư không. Đây là một tư tưởng tiêu cực
 
Phùng Dĩ An liền cười ha ha,”Nhìn thấu sớm một chút vẫn tốt hơn” Rồi anh nâng ly ra hiệu cho Điền Quân Bồi, “có thể giải tỏa rất nhiều nỗi phiền muộn”.
 
Hai người mỗi người có một tâm sự riêng, uống cũng khá nhiều. Nửa đêm khi ra khỏi quán bar, cả hai đều đã say, gọi taxi ai về nhà nấy. Từ trước đến nay Điền Quân Bồi rất hạn chế trong chuyện uống rượu, lần đầu tiên say đến mức này, mãi mới đút được chìa khóa vào ổ khóa, sau khi vào phòng không có ý định tắm rửa, thay quần áo gì cả, mò vào phòng ngủ liền nằm lăn ra giường: ngủ,
 
Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng, mặc dù là cuối tuần, nhưng anh cũng rất ít khi ngủ đến giờ này mới dậy. Anh chỉ xác nhận được một điều, trên người anh có mùi rất khó ngửi, đầu anh rất đau, mọi nỗi phiền muộn trong lòng không giảm đi được chút nào.
 
Anh vừa tắm vừa nghĩ, xem ra việc mượn rượu giải sầu không hợp với mình, sau này vẫn nên uống điều độ thì hơn. Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên máy có cuộc gọi nhỡ. Ngoài số điện thoại liên quan đến công việc còn có một cuộc do Nhâm Nhiễm gọi từ hơn nửa tiếng trước. Anh vội vàng gọi lại.
 
“Tiểu Nhiễm, tối qua anh uống hơi nhiều nên vừa mới dậy, em gọi cho anh à? Đã đỡ mệt hơn chưa em?”
 
“Uống thuốc xong được ngủ một đêm, em đã khá hơn nhiều rồi anh ạ, em định hỏi anh có tiện đưa em đến khách sạn Bên Hồ hay không, trung tâm phục vụ diễn đàn gọi điện cho em bảo em phải đến ngay để thanh toán thù lao. Anh không nghe điện thoại nên em tự đi rồi”.
 
Điền Quân Bồi biết Nhâm Nhiễm không phải là cô gái có người yêu rồi là bắt đối phương phải đưa đón cho bằng được. Gần như cô không bao giờ đưa ra yêu cầu gì trong chuyện này, lần này gọi điện thoại đến, rõ ràng là có ý muốn bù đắp chuyện không vui xảy ra tối hôm qua. Anh càng thấy hối hận vì mình đã say.

 
“Em ở đó đợi anh nhé, anh sẽ đi đón em ngay”.
 
Nhâm Nhiễm bỏ máy xuống, đi vào chỗ thầy Tưởng thanh toán, thầy Tưởng khen cô vì cô đã hoàn thành công việc xuất sắc, đồng thời nói nhớ giữ liên lạc, hy vọng sau này nếu có việc gì cần đến phiên dịch có thể tìm cô. Dĩ nhiên là cô đã vui vẻ đồng ý.
 
Cô đi ra, bước về góc của sảnh lớn, định ngồi xuống ghế sofa đợi Điền Quân Bồi thì lại nhìn thấy Lữ Duy Vi đang ngồi bên ghế sofa, bên cạnh có đặt một chiếc va ly. Nhìn thấy cô, Lữ Duy Vi liền đặt tờ tạp chí xuống, cười và cất tiếng chào: “Xin chào Nhâm Nhiễm”.
 
Nhâm Nhiễm thấy hơi bất ngờ, bèn thể hiện ra động tác chào tạm biệt “Tiến sĩ Lữ, chào chị, bây giờ chị ra sân bay à?”
 
“Đúng vậy, em ngồi đi, chị đang đợi em”.
 
Cô đành phải ngồi xuống, “Tiến sĩ Lữ biết em đến đây à”
 
“Chị nhờ thầy Tưởng thông báo cho em biết sáng hôm nay bắt buộc phải đến, chị phải về Bắc Kinh ngay, cùng chuyến bay với Gia Thông, chị ngồi đây đợi anh ấy đến. Trước khi đi chị rất muốn được gặp em”.
 
Cô rất ngại thực sự không muốn chạm trán Trần Hoa ở đây một lần nữa. “Tiến sĩ Lữ tìm em có việc gì không?”
 
“Nhâm Nhiễm, hôm qua em không sao chứ”.
 
“Cảm ơn chị, em chỉ hơi bị cảm, nhưng uống thuốc vào thì không còn vấn đề gì nữa”.
 
“Dường như em không tò mò gì về quan hệ của chị và Gia Thông thì phải”, Lữ Duy Vi ngồi bằng tư thế rất thoải mái, nụ cười nở trên môi

 
Nhâm Nhiễm bình thản nói: “Tiến sĩ Lữ, có rất nhiều chuyện em không thấy tò mò”.
 
“Thái độ này rất thú vị, khiến chị ngày càng tò mò về em”.
 
“Chúc tiến sĩ Lữ lên đường may mắn, em..
 
Lữ Duy Vi liền làm động tác ngắt lời cô, “Nhâm Nhiễm, em đợi một lát nghe chị nói hết đã. Chị và Gia Thông quen nhau rất lâu rồi, có thể nói, chị là mối tình đầu của anh ấy”.
 
Đương nhiên là Nhâm Nhiễm đã nhận ra tại buổi biểu diễn từ thiện ở Bắc Kinh lần trước, Lữ Duy Vi đã tỏ ra muốn có chuyện gì nói với cô, nhưng cô không ngờ rằng đối phương lại nói ra chuyện này. “Chị không cần thiết phải nói chuyện riêng tư với em đâu”.
 
Vẻ mặt Lữ Duy Vi lại tỏ ra rất bình thản, “Mặc dù Gia Thông không yêu cầu chị giải thích điều gì với em, nhưng chị cảm thấy chị nên nói rõ với em thì hay hơn. Hồi học nghiên cứu sinh chị đã quen anh ấy, hồi đó anh ấy đang học đại học, chị hơn anh ấy ba tuổi, nhưng nhìn anh ấy già dặn hơn tuổi thực rất nhiều, sự chênh lệch này về tuổi tác không có gì là lớn cả. Chị rất thích anh ấy và thế là đã chủ động nói với anh ấy. Dùng cách nói của thời nay là tỏ tình, chị thực sự ghét cái từ này, hình như là từ của Nhật Bản du nhập vào, thể hiện rõ ý cầu xin. Tóm lại, Gia Thông đã chấp nhận chị, và bọn chị đã đến với nhau”.
 
Nhâm Nhiễm không biết làm thế nào, đành phải im lặng, nhưng vẫn chợt nghĩ, hóa ra Kỳ Gia Thông không chỉ một lần đón nhận tình yêu chủ động từ phía con gái, thảo nào năm xưa anh tỏ ra rất bình tĩnh, thấu hiểu và khoan dung trước sự ngưỡng mộ có phần rụt rè của cô.
 
“Quan hệ giữa chị và anh ấy khá ổn. Tuy nhiên, khi còn trẻ, dường như người ta không quá coi trọng tình yêu, họ luôn tưởng rằng thế giới rộng lớn vô bờ bến còn có rất nhiều sự việc chờ đợi mình trải nghiệm. Chị giành được học bổng sang Mỹ học tiến sĩ, và thế là chị đã chia tay anh ấy. Anh ấy tỏ ra rất thoải mái, thấu hiểu và đưa chị ra sân bay. Cuộc sống ở nước ngoài rất phong phú nhưng chị phát hiện ra rằng, chị vẫn không thể quên được anh ấy. Ba năm trước, chị và anh ấy đã tái ngộ tại Bắc Kinh, sau đó… chị lại một lần nữa đem lòng yêu anh ấy”.
 
“Chuyện này thực sự không có liên quan gì đến em”. Nhâm Nhiễm đành phải ngắt lời Lữ Duy Vi, “tiến sĩ Lữ, em không muốn thất lễ nhưng em không có đủ tư cách để quan tâm chuyện tình cảm của chị. Hai người yêu nhau hay không yêu nhau là chuyện của hai người, không cần phải nói với em đâu”.
 
Lữ Duy Vi không để ý gì đến lời nói của cô mà chỉ nhìn cô chăm chú, chị có một đôi mắt sáng và thông minh, giọng nói bình thản. “Ba năm trước, Gia Thông không hề để ý gì đến những tình cảm mà chị dành cho anh ấy. Chị không quan tâm lắm vì trước đây anh luôn tỏ ra thờ ơ trước chuyện tình cảm, có phần giống….” Lữ Duy Vi nghĩ một lát, “một người không đói lắm sẽ không chủ động đi kiếm thức ăn, nhưng nếu bạn mời anh ta vào bàn tiệc, chỉ cần không thấy ngán, anh ta vẫn muốn ngồi xuống ăn”.

 
Mặc dù trong lòng rối bời, nhưng Nhâm Nhiễm cũng bật cười vì cách ví von này, chỉ có điều nụ cười của cô hơi chua chát: “Tiến sĩ Lữ, chị không để tâm đến thái độ này của anh ấy à?”
 
“Yêu một người, e rằng sẽ yêu mọi cái của anh ta, bao gồm sự lạnh lùng và cao ngạo trong con người anh ta. Về mặt này, chị không phải là người theo chủ nghĩa nữ quyền triệt để, ha ha”. Lữ Duy Vi nhún vai cười, “Chị nghĩ, chắc mình không chơi được những trò tinh tế, hàm súc như thế này nữa, chị quyết định sẽ nói thẳng với anh ấy như trước đây, có thể anh ấy sẽ bất ngờ, nhưng chắc vẫn sẽ chấp nhận, tiếc rằng chị đã nghĩ sai, anh ấy nói người mà anh ấy yêu là em, anh ấy không thể đón nhận người khác nữa”.
 
Nhâm Nhiễm đưa mắt nhìn xuống dưới, nói bằng giọng có phần buồn chán: “Và thế là chị tò mò về em ư?”
 
“Đó là điều rất bình thường thôi, bởi chị không thể nghĩ được rằng Gia Thông lại chủ động thừa nhận yêu người khác”.
 
“Thế thì chắc chị đã tìm hiểu được tình hình của em rồi, em đã trải qua một thời gian trị liệu tâm lý rất dài, ngay cả chuyện riêng tư của mình cũng phải tìm bác sĩ để tâm sự, dĩ nhiên là em không có hứng thú gì với tình cảm của mọi người xung quanh. Em không giúp được gì chị”
 
Lữ Duy Vi lại một lần nữa bật cười thành tiếng, lắc đầu, giọng vừa tỏ ra ngạo mạn vừa tỏ ra trêu chọc, “E rằng em vẫn hiểu lầm chị, Nhâm Nhiễm ạ. Trong chuyện tình cảm, chị không cần thiết phải nhờ ai giúp đỡ. Trong buổi biểu diễn từ thiện đó, đúng là chị muốn quan sát em, đánh giá xem chị có bao nhiêu cơ hội. Lúc đó chị nghĩ, một cô gái lạnh lùng, sống khép mình như vậy, nhìn thấy hình như chẳng có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, không phải là mẫu người dễ làm Gia Thông phải cảm động, chắc là chị vẫn có thể tìm được cơ hội. Nhưng Gia Thông đã cho chị thấy rằng, sự phán đoán này của chị là hoàn toàn sai. Chị tán thành việc cố gắng hết mình để giành lấy, nhưng điều quan trọng là phải biết buông tay kịp thời, không nên biết nó không được mà vẫn làm. Sinh mệnh rất đáng quý, có quá nhiều việc phải làm, không nên lãng phí. Chị cũng nói với Gia Thông như vậy, em đoán xem anh ấy đã trả lời thế nào?”
 
“Đây cũng là điều mà em không tò mò”.
 
Lữ Duy Vi cười rất thoải mái, “Quả thực là em rất thờ ơ với mọi chuyện xung quanh Nhâm Nhiễm ạ, thực ra là không cần thiết, sống như thế này rất vô vị, sẽ phải bỏ lỡ rất nhiều trải nghiệm thú vị”.
 
Nhâm Nhiễm cũng cười, “Em thật sự cho rằng, với tính cách thoải mái này của chị, chắc chắn chị sẽ được sống một cuộc sống rất vui vẻ, thú vị tiến sĩ Lữ ạ. Tuy nhiên cuộc sống mà mỗi người cần và có thể sống lại rất khác nhau”
 
Nụ cười trên môi Lữ Duy Vi tắt dần, nhìn chị như đang suy nghĩ gì “Hiện giờ ít nhiều chị cũng đã nhận ra được điểm tương đồng giữa Gia Thông và em. Thực tế là, câu trả lời của anh ấy tương tự như em, anh ấy nói rằng cuộc sống mà anh ấy muốn sống không giống chị” .
 
“Cũng chưa chắc đã giống em”.
 
“Em đang cố gắng vạch ra ranh giới giữa em và anh ấy ư? E rằng anh ấy sẽ không đồng ý. Anh ấy nói thẳng với chị rằng, anh ấy rất yêu em, trước đây anh ấy đã buông tay trong lúc không nên buông tay, hiện tại không được tái phạm sai lầm đó nữa”.
 

Cách nói rõ ràng, chuẩn xác này khiến Nhâm Nhiễm không biết phải nói gì, “Tiến sĩ Lữ, em không hiểu tại sao chị lại tìm em để nói những chuyện này?”
 
“Gia Thông không kể cho chị nghe giữa em và anh ấy đã xảy ra chuyện gì, chị cũng không có ý định dò hỏi. Đáng lẽ chị có nhiều cơ hội chiếm được trái tim của anh ấy, chỉ tiếc rằng chị đã bỏ lỡ cơ hội đó, không còn cách nào lấy lại nữa. Tuy nhiên, chị và Gia Thông là bạn bè, chị rất trân trọng tình bạn với anh ấy, không muốn vì chị mà hai người phải hiểu lầm nhau, chính vì thế hôm nay chị muốn giải thích với em như vậy”.
 
“Cám ơn ý tốt của chị, nhưng thực sự không cần thiết phải như vậy”.
 
“Có thể, thực ra hôm qua chị đã gọi điện cho Gia Thông, anh ấy cũng nói như vậy. Anh ấy nói vấn đề lớn nhất giữa anh ấy và em không phải là sự hiểu lầm”. Lữ Duy Vi hướng ra phía cửa vẫy tay, “Đúng lúc quá, anh ấy đến rồi”.
 
Trần Hoa bước đến, nhìn thấy Nhâm Nhiễm, có phần bất ngờ, “Nhâm Nhiễm, sao em lại ở đây? sắc mặt em tệ như vậy, đáng lẽ nên ở nhà nghỉ ngơi”.
 
“Em không sao”.
 
“Nhâm Nhiễm đến để thanh toán tiền thù lao, em và cô ấy đã gặp nhau nên nói chuyện một lát”.
 
Trần Hoa đưa mắt nhìn Lữ Duy Vi, Lữ Duy Vi liền cười cười với vẻ trêu đùa, anh nhếch mép, cũng coi như đã cười rồi quay sang nói với Nhâm Nhiễm: “Để anh bảo lái xe đưa em về”.
 
“Cảm ơn anh, không cần đâu, em đang đợi bạn trai của em, anh ấy đến đón em ngay bây giờ đây”.
 
“Ừ, anh có việc phải về Bắc Kinh một chuyến”. Anh nhấc chiếc va ly của Lữ Duy Vi lên, “quay về anh sẽ liên lạc với em”.
 
Lữ Duy Vi đứng dậy, “Nhâm Nhiễm, hy vọng có cơ hội được gặp lại em”. “Tạm biệt chị”.
 
Nhâm Nhiễm chỉ gật đầu chào tạm biệt họ, nhìn Trần Hoa và Lữ Duy Vi sánh vai nhau đi ra. Ra đến cổng thì họ gặp Điền Quân Bồi, Trần Hoa và Điền Quân Bồi cũng gật đầu chào nhau rồi đi lướt qua nhau.
 
Ánh mắt Nhâm Nhiễm chạm vào ánh mắt Điền Quân Bồi, cô thầm nghĩ có lẽ đây cũng được coi là một câu trong định luật Murphy: người mình không muốn gặp lại thường xuyên phải gặp; Không muốn một cảnh tượng nào đó xảy ra thì nó lại luôn xảy ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.