Đọc truyện Thời Gian Sánh Bước Bên Em – Chương 61: Đêm xuân đáng giá nghìn vàng
Edit: Quỳnh Nga | Beta: Mẫn Mẫn
Ngày mười sáu tháng giêng.
Trời mới tờ mờ sáng, Mai Nhiễm đã dậy trang điểm thay đồ, có lẽ do “người có việc vui nên tinh thần thoải mái”, không thấy sự mệt mỏi trên mặt cô, ngược lại khóe mắt, đuôi mày ẩn chứa vài phần quyến rũ, được ánh đèn vàng nhạt chiếu rọi càng mềm mại như nước.
Lễ cưới của cô bắt đầu từ trạch viện của nhà họ Mai thuộc ngoại ô thành phố A.
Mai Tuệ Viễn đã đến từ hôm qua, cả đêm bà không ngủ được, nửa đêm dậy kiểm tra xem các thứ cần thiết đã đầy đủ chưa, lúc gà gáy mới rảnh rỗi uống hai chén trà, chân trời vừa xuất hiện một vệt màu trắng bạc mờ ảo, bà lại bắt đầu bận bịu trong ngoài.
Chiếc áo cưới đỏ thẫm treo trên giá gỗ được ông cụ Dư mang tới vào mấy hôm trước, một màu đỏ rực như ánh bình minh nơi chân trời, Điền Điềm không ngừng vòng quanh chiếc áo cưới xem mãi, điện thoại kêu “tách tách” không ngừng, “Đây là lần đầu tiên em thấy áo cưới đẹp như vậy.”
“Đầu nghiêng sang đây một chút.” Chuyên gia trang điểm nhỏ giọng nhắc nhở.
Mai Nhiễm dời mắt.
Đã trang điểm đến bước cuối cùng, thợ trang điểm tỉ mỉ nhìn kỹ một chút, cô luôn luôn muốn tốt nhất, ngay cả chi tiết nhỏ đều mười phân vẹn mười, trong lòng thầm suy xét, màu môi này còn hơi nhạt, sợ là không thể nổi bật trước bộ áo cưới đỏ như lửa kia.
Quyết định thật nhanh, đổi một màu son khác.
Tối qua Dư Thanh gọi video cho Diệp Khởi Hàn tới nửa đêm, bây giờ không nhịn được ngáp một cái, vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ, đành ra ngoài rửa mặt bằng nước lạnh, quay lại đã thấy chuyên gia trang điểm cất dụng cụ, cô nhìn Mai Nhiễm cảm giác như có hai dải ngân hà hiện lên trong đêm tối.
Làn da cô vốn trắng muốt, môi đỏ luôn hiện nụ cười, càng giống như ráng đỏ chiếu xuống nền tuyết trắng.
Dư Thanh mê mẩn nhìn Mai Nhiễm, cô vịn cửa gỗ bước vào, “Bạn yêu ơi, nếu tớ là đàn ông, chắc chắn bây giờ sẽ quỳ dưới váy cậu.”
“Quá mê người!”
Lời nói của cô ấy quá cường điệu hóa, Mai Nhiễm xấu hổ lườm cô một cái, mím môi cười cười.
Điền Điềm cũng phụ họa, “Đợi lát nữa Phó đại thần đến phải bắt anh ấy cho em một bao lì xì thật lớn.” Cô lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, “Nếu không…”
Dư Thanh đồng ý, “Cái này phải có!”
Mai Nhiễm không biết hai người đang thương lượng cái gì mà “mắt đi mày lại”, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ, chắc bọn họ đang trên đường rồi.
Không biết tại sao, cô bắt đầu thấy căng thẳng.
“Tưởng Tưởng” Mai Tuệ Viễn mở cửa đi vào, trong lòng bà ôm một chiếc hộp gỗ làm từ cây tử đàn, đến trước mặt Mai Nhiễm, nhìn cô từ đầu đến chân, liên tiếp nói ba chữ tốt, lúc này mới đến bên cạnh cô ngồi xuống.
“Thưa cô,” Mai Nhiễm thấy bà mở chiếc hộp gỗ, thấy rõ đồ bên trong, nghi ngờ hỏi, “Đây là?”
Mai Tuệ Viễn cười chiếc vòng ngọc bọc vàng đeo vào tay cô, gương mặt mang nét vui vẻ nhẹ nhàng, “Hôm nay con lấy chồng, cô không có gì đáng giá, những chiếc vòng này là từ bà nội cháu truyền xuống, đáng tiếc cô không có phúc đeo chúng.”
Bà có một tình yêu sâu sắc với một người, nhưng cả đời cũng chưa có cơ hội làm một lễ cưới hỏi đàng hoàng, nửa đời trôi nổi không nơi nương tựa, định sẵn là một người thiếu phúc, số mệnh cô đơn.
Lại vì một số nguyên nhân kiêng kị, không thể tự mình đưa Mai Nhiễm xuất giá, bà càng thêm tiếc nuối, chỉ có thể cố gắng hết sức chuẩn bị mọi chuyện trong việc cưới hỏi, cố gắng đạt đến độ hoàn mỹ, hết lòng như con gái mình lấy chồng.
“Cô.” Mai Nhiễm kêu lên một tiếng.
Mai Tuệ Viễn lại đeo thêm một chiếc vòng ngọc cho cô, “Cô mong hôn nhân của con thật hoàn hảo, cùng Thời Cẩn nắm tay đến già.”
Tiếng nói vừa dứt, bà cũng bắt đầu nghẹn ngào, viền mắt hơi đỏ.
Mai Nhiễm cầm tay bà, nặng nề gật đầu.
Gần tám giờ sáng, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng pháo mừng, càng ngày càng gần, ánh nắng từ cửa sổ gỗ chiếu vào, dưới ánh mặt trời từng hạt bụi nhỏ nhẹ nhàng nhảy múa, đôi mắt nhìn về phía xa một chút, có một bông hoa nở trên cành non của một cây nào đó, lẳng lặng tắm dưới ánh nắng ban mai.
Mai Tuệ Viễn đứng dậy, “Chú rể đến rồi, cô ra ngoài nhìn xem.”
Với tư cách là phù dâu, Dư Thanh và Điền Điềm đã sớm sẵn sàng, hai người thì thầm bên tai không biết đang bí mật âm mưu gì, Mai Nhiễm lặng lẽ nắm chặt tay, chặm rãi bình ổn hô hấp cùng nhịp tim.
Bên ngoài, Phó Thời Cẩn xuống xe liền đi thẳng vào cửa sân, ở ngoài cửa có một đứa bé trai mập mạp trắng trẻo cầm khay trà chờ, anh cho một bao lì xì đáp lễ, đôi chân dài liền bước qua cánh cửa đi vào.
Đi lên tầng hai, anh bước tới trước một cánh cửa thì bị Dư Thanh và Điền Điềm đứng ở hai bên ngăn lại, “Muốn đón cô dâu, trước qua được cửa ải của chúng tôi rồi nói tiếp.”
Dư Thanh: “Đầu tiên chống đẩy chín mươi chín cái.”
Điền Điềm vụng trộm khua nắm đấm, yêu cầu đơn giản như vậy, Thiên hậu, có phải chị quá nhẹ nhàng không vậy?!
Phó Thời Cẩn xoay người nhìn về phía đoàn phù rể, lạnh nhạt nói, “Cậu tới.”
Diệp Khởi Hàn được trao tặng sứ mệnh thần thánh, chắp tay lui về phía sau mấy bước, nằm sấp xuống bắt đầu chống đẩy, “Một, hai…Năm mươi sáu…Chín mươi chín.”
Dư Thanh hô to, “Sao lại nhanh như vậy?” Cô tùy tiện tìm môt lý do, “Tư thế không đúng, không tính, làm lại.”
Diệp Khởi Hàn đã đứng dậy đi tới trước mặt cô, cười lưu manh một cái, “Em yêu à, liên quan đến vấn đề tư thế, anh cho rằng bí mật riêng tư này chúng mình nên giữ lại để lúc riêng tư nói mới tốt.” Anh tiến lại nói thầm bên tai cô, “Em thích loại tư thế nào?”
Anh nói nhỏ chỉ mình cô nghe thấy, “Tối nay ông xã sẽ thỏa mãn em.”
Dư Thanh lập tức đỏ mặt, “Đi chỗ khác chơi, đừng phá rối!”
Điền Điềm khẽ than một cái, lúc trước đã thương lượng xong “Mười tám cực hình”, từ nông đến cạn, từng kế hay kế tốt khiến chú rể và đoàn phù rể bị ngược đến khóc lên khóc xuống, chẳng lẽ bị cô cho ra sau đầu mất rồi?
Phó Thời Cẩn hỏi, “Có thể vào được chưa?”
“Không, chưa được!” Điền Điềm dang rộng đôi tay tạo ra một phòng tuyến yếu ớt.
“Ừ?”
“Anh…” Được nam thần nhìn như thế, còn nghe được một tiếng dịu dàng như nước, Điền Điềm sớm đã đầu hàng, đến nói còn lắp bắp, “Anh, phải cho em… Một bao lì xì thật lớn, thật dày …tiền lì xì!”
Cái này thì đơn giản.
Phó Thời Cẩn chọn một bao dày nhất cho cô, sau đó rướn người về phía trước, xoay nắm cửa màu vàng, anh nhẹ nhàng đẩy cửa, liền lộ ra một góc phòng.
Anh nhìn thấy một cô gái mặc áo cưới đỏ im lặng ngồi giữa một luồng ánh nắng, khiến anh ngơ ngác trong vài phút, tóc đen như thác nước được vấn lên trong mũ phượng lộng lẫy xinh đẹp, những viên châu ngọc bích xâu thành chuỗi rủ xuống hai bên má, đôi môi dường như được nhuộm bởi màu đỏ đẹp nhất thế gian, hơi nhếch cười một chút, tim anh không khống chế được, đập nhanh hơn mấy nhịp.
Bên trên áo cưới màu đỏ thẫm được thêu một đôi uyên ương chéo cổ nhau, đang thoải mái triền miên nằm trên mặt nước, xem ra ông cụ Dư đã tốn không ít tâm huyết, từng sợi lông vũ đều được gắn lên vô cùng tinh tế, hai bên vạt áo đều được thêu đối xứng một cành hai đóa sen cùng gốc*, vô cùng sống động.
*Tịnh đế liên: hai đóa sen mọc cùng một gốc, ý chỉ tình vợ chồng mặn nồng.
Trên khăn quàng vai ngoại trừ chim cát tường, còn đặc biệt thêu hoa mai, một đóa lại một đóa, hoặc ngậm nụ hoặc nở rộ, đứng gần một chút, còn mơ hồ ngửi được một mùi thơm mát mẻ.
Cô dường như phát hiện anh đang nhìn mình chăm chú, hơi nghiêng đầu nhìn qua, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, khiến ánh nắng xung quanh cô bị lu mờ.
Đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ trên gương mặt trái xoan, quả thật người đẹp hơn hoa.
Đây là cô dâu của anh.
“Thời Cẩn, sao còn không đi vào?” Mai Lương Chi giục một tiếng, “Cẩn thận lỡ giờ lành.”
Phó Thời Cẩn như vừa tỉnh mộng, mở cửa bước vào.
Ngoài cửa, Điền Điềm ảo não thở dài, “Chúng ta chắc là phù dâu tệ nhất trong lịch sử rồi!”
Dư Thanh vuốt cằm, “Chưa đến cuối cùng, chưa biết được đâu.”
“Đúng vậy.” Điền Điềm gian trá cười một tiếng.
Phó Thời Cẩn đem hoa trên tay đưa cho Mai Nhiễm, rồi muốn cầm tay cô ra ngoài, Mai Nhiễm lắc đầu, “Giầy bị bọ họ giấu đi rồi.”
“Không tìm được giầy không thể đón cô dâu!” Dư Thanh “tốt bụng” nhắc nhở.
Nhóm phù rể bắt đầu tìm trong phòng, tìm một vòng từ trong ra ngoài không thấy bóng dáng của giầy đâu, Mai Lương Chi hỏi, “Có gợi ý gì không?”
Điền Điềm đưa tay, anh vội đưa một bao lì xì cho cô.
“Ở trong phòng này.”
Mai Lương Chi cố gắng duy trì nụ cười, “Cho gợi ý rõ ràng được không, nói như vậy có khác gì không nói.”
Điền Điềm tiếp tục đưa tay, lại nhận thêm một cái lì xì, cô cười tủm tỉm nói, “Thơ Mộc Lan, đáp án ở trong đó.”
Mai Lương Chi bắt đầu không kìm được muốn mắng* người.
Diệp Khởi Hàn cũng cầm tất cả vốn liếng, thậm chí không tiếc hi sinh nhan sắc mê hoặc bạn gái, nhưng Dư Thanh vẫn khép chặt miệng, một chữ cũng không chịu nói, anh cũng không có cách nào, chỉ biết trừng mắt nhìn.
“Nhiễm Nhiễm.”
Mai Nhiễm ngẩng đầu liếc người đàn ông trước mặt một cái, sau khi nhìn anh, mới lẳng lặng nhìn về phía cửa sổ.
Phó Thời Cẩn thở phào một cái, “Chờ anh.”
Anh đi đến cửa sổ, nhìn lướt qua một cái, thậm chí nhìn ra bên ngoài cũng không thu hoạch được gì, đành đi đến phái trước bàn trang điểm, tìm từng cái ngăn kéo, vẫn không thấy, ánh mắt anh đột nhiên giật giật, chỉ thấy một sợi dây màu trắng từ bên trên rủ xuống, dưới ánh nắng nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó phát hiện.
Trong “thơ Mộc Lan” chẳng phải có một câu: Đối kính thiếp hoa vàng?*
*Thơ Mộc Lan: Bài thơ rất dài, chỉ trích hai câu được đề cập đến. Đại ý: Trước cửa sổ vấn tóc mai, dán hoa vàng trước gương. (Hoa vàng là đồ trang sức của phụ nữ thời xưa, thường là dùng giấy màu vàng kim cắt thành hình ngôi sao, mặt trăng, hoa, chim hoặc tô một chút màu vàng lên trán).
Phó Thời Cẩn rút sợi dây, cuối cùng giầy được treo cũng rơi xuống tay anh.
Giày cưới màu đỏ, hoa văn tinh xảo đầy không khí đám cưới, xung quanh còn khảm một vòng trân châu, châu tròn ngọc sáng, anh nắm lấy đôi chân nhỏ của cô, chậm rãi xỏ giầy.
“Nhiễm Nhiễm, chúng mình đi thôi.”
Mai Hồng Viễn mặc comple đã đứng chờ ở đại sảnh, Mai Nhiễm quỳ xuống trước mặt ông, ông nở nụ cười từ ái xoa mặt cô, rồi phủ khăn lên đầu cô.
Ông không nói một câu, nhưng Mai Nhiễm lại cảm thấy ông đã nói với mình thật nhiều, khi ánh mắt bị một màu đỏ ngăn cách, nước mắt cô rơi xuống.
Chọn một người phụ nữ phúc cao đức trọng trong dòng họ che chiếc ô đen đưa cô lên xe cưới, xe khởi động, tiếng pháo kêu vang, cảnh sắc bên đường dần thụt lùi về phía sau.
Gần như đi hơn nửa thành phố A, một nhóm người cuối cùng cũng đến nơi, sau khi Mai Nhiễm xuống xe, một đứa bé tiến đến đưa cô một quả quýt, cô sờ quả quýt vài cái, sau đó đưa cho đứa bé một bao lì xì, đứa bé cười rồi đi xuống.
Sau khi lạy trời đất, uống rượu giao bôi, hai người mới quỳ trước mặt Mai Hồng Viễn và Phó Lan Tâm, cung kính dâng trà.
“Mẹ, con mời mẹ uống trà.”
“Được!” Phó Lan Tâm nhận trà, sau đó đưa cho Mai Nhiễm một bao lì xì, “Con dâu ngoan.” Bà nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, không nhịn được xoay người lau nước mắt, Phó Thời Cẩn bước lên cầm lấy tay bà
Ánh mắt Mai Nhiễm cũng bắt đầu mờ đi.
“Bố…” Cô nâng lên một chén trà, môi đỏ hơi mở, lại nghẹn ngào không nói nên lời.
Bố, hôm nay con gái lấy chồng, ngày trước chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, về sau càng không thể thường xuyên làm bạn với bố, mong bố chú ý giữ gìn sức khỏe…
Nước mắt như mưa, không thể ngừng được.
Mọi người xung quanh im lặng nhìn cảnh này, cảm động sâu sắc, Điền Điềm đã che mặt, nhỏ giọng khóc nức nở.
“Tưởng Tưởng,” Mai Hồng Viễn vỗ nhẹ vai cô, từng lời ấm áp mà động viên cô, “Bố rất vui vì có thể tiễn con đi lấy chồng… Chỉ cần con vui vẻ hạnh phúc, cả đời bố không còn gì tiếc nuối.”
Lúc nhỏ con mềm mại, ốm yếu như vậy, bố ôm con vào lòng, không biết làm sao để con nín khóc, tay con nhỏ bé, bất lực níu áo bố, dường như bố là người duy nhất mà con có thể dựa vào.
Khi đó bố tự nhủ với chính mình, đây là con gái của bố, là bảo bối bố sẽ che chở cả đời.
Bây giờ con lớn, trở nên duyên dáng yêu kiều, bố giao con cho một người đàn ông khác, thay bố tiếp tục bảo vệ con.
Mong các con mặn nồng đến bạc đầu, đi hết con đường mà bố và mẹ con đời này còn chưa đi hết.
Sau khi kính trà bề trên, tiệc vui liền bắt đầu, Mai Nhiễm đã thay một bộ áo cưới nhẹ nhàng, khoác tay Phó Thời Cẩn đi mời rượu từng bàn.
Do sức khỏe của Phó Thời Cẩn nên không thể uống quá nhiều rượu, may mà khả năng uống rượu của đoàn phù rể đều đạt tiêu chuẩn nhất định, thay anh uống rất nhiều, khả năng uống rượu của Mai Nhiễm dù khá tốt nhưng cũng không chịu được uống từ bàn này sang bàn khác, sau khi đã mời rượu người lớn xong, rượu trong ly của cô đã được đổi thành Sprite.
Nhóm phù dâu đều uống đến cả mặt đỏ bừng, Dư Thanh có Diệp Khởi Hàn che chở, nên say nhẹ nhất trong nhóm, may mà thím Châu đã chuẩn bị trà giải rượu, đặc biệt thêm một chút nguyên liệu, sau khi uống một bát, chảy mồ hôi thì cảm giác say không còn nữa.
Mặc dù mọi người đã tỉnh táo lại một chút, nhưng lại bàn bạc cảm thấy đây là cơ hội khó gặp, liền mượn danh nghĩa “còn say” ồn ào đòi náo động phòng.
Trong lòng chú rể đang vui vẻ, đành mặc kệ để bọn họ náo loạn.
“Chúng ta ra yêu cầu cơ bản trước, được không?” Có người đề nghị.
“Được được, từ từ nâng cấp thôi!”
“Như vậy, mời cô dâu gọt táo trước mặt mọi người. Vỏ táo không thể đứt đoạn, đứt đoạn sẽ trừng phạt. Ừ, trừng phạt là trước mặt mọi người cô dâu phải hôn sâu chú rể mười phút.”
Đối với Mai Nhiễm gọt táo không phải việc gì khó, cô nhanh chóng gọt xong một quả, nhấc vỏ táo chưa bị đứt đưa cho mọi người kiểm tra, “Như vậy được chưa?”
Chuyện này hiển nhiên không tồn tại trong dự liệu của mọi người, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, cô dâu ngượng ngùng sẽ căng thẳng, mà khi căng thẳng sẽ dễ dàng bị đứt, không ngờ…
Rất nhanh đã có người phản ứng lại, “Được rồi, được rồi! Cô dâu gọt đẹp như vậy, hay là để chú rể khen thưởng phần thưởng mười phút hôn sâu nhé? Mọi người thấy sao!”
Đương nhiên mọi người giơ hai tay hai chân tán thành.
Mai Nhiễm xấu hổ nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Mặc dù thân thiết trước mặt nhiều người như vậy có chút không quen, nhưng cân nhắc một chút, Phó Thời Cẩn vẫn quyết định.
Mai Nhiễm hơi mở to hai mắt, anh đã hôn lên môi cô.
Âm thanh “Òa” xung quanh tạo thành một mảng lớn, tiếng cười gần như lật nóc nhà, một tay nắm lấy tay cô, một tay giữ một bên mặt của cô, không muốn cho bộ dáng xúc động của cô lộ ra ngoài dù chỉ một phần, “Tập trung một chút, chuyên tâm cảm nhận, được không?”.
Nụ hôn này vừa sâu vừa dịu dàng, đầu lưỡi của anh còn nhạt nhạt vị rượu, Mai Nhiễm dường như say mê trong đó, tuy nhiên anh đột nhiên dừng lại…
Mai Lương Chi nhìn đồng hồ bấm giây trên di động, lớn tiếng nói “Còn chưa hết thời gian, còn ba phút hai mươi lăm giây!”
“Tiếp tục tiếp tục tiếp tục!” Điền Điềm hung phấn hét lên.
Ánh mắt anh đột nhiên sâu thẳm, “Nhiễm Nhiễm”.
Mai Nhiễm vô thức ngẩng đầu, môi anh lại một lần nữa đè xuống, lần này là 5 phút.
Lần đầu tiên được nếm ngon ngọt nên mọi người càng ngày càng lấn tới.
“Bây giờ mời cô dâu nằm trên giường, mời chú rể ở bên trên chống đẩy ba mươi cái.”
Mọi người ồn ào một trận, hiển nhiên phần lớn người ở đây đều biết động tác mập mờ này biểu thị điều gì.
Sắc mặt Phó Thời Cẩn khẽ biến, mặt Mai Nhiễm đỏ như máu, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.
Thế này không phải là trước mặt mọi người…
Bạn nhỏ Mai Cửu nằm sấp trên giường, đôi mắt to hồn nhiên ngây thơ đảo qua đảo lại, “Chú, sao chú chưa làm? Chống đẩy ba mươi cái rất nhanh, mẹ con còn bắt ba con chống đẩy một trăm cái!”
“Trời ơi, con vào từ bao giờ vậy?” Mai Lương Chi tiến lên ôm cô bé ra ngoài, “Trẻ con không được xem, trẻ con không được xem!”
Sau khi cô bé rời khỏi phòng, Diệp Khởi Hàn cho thấy thái độ kiên định, “Xem ra, rất có thể tối nay chúng ta phải mặt dày ở tân phòng không đi rồi.”
Phó Thời Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, bên môi như cười như không.
Mai Nhiễm níu lấy chiếc chăn bên dưới, trong lòng vô cùng căng thẳng. Anh, chẳng lẽ anh thật sự muốn…
“Một cái, hai cái…”
Có người huýt sáo, cô xấu hổ vô cùng muốn che mặt lại.
“Cô dâu cũng không được nhàn rỗi, em có một nhiệm vụ nhỏ. Bọn anh cho em một câu, nói đến chữ thứ mấy, em sẽ đọc lớn chữ trong đó ra, rất đơn giản đúng không? Câu này là” A, anh là người vô cùng cẩn thận.”
Đạo hạnh Mai Nhiễm còn thấp, không biết hồ lô của bọn họ bán thuốc gì, một lòng chỉ nghĩ đến ba mươi cái chống đẩy sẽ rất nhanh kết thúc.
“Chữ đầu tiên.”
“A.”
“Chữ thứ bảy.”
Mai Nhiễm nhớ lại, “Cẩn?”
“Chữ đầu tiên.”
“A.”
“Thứ bảy…”
“A…Cẩn…A…Cẩn!”
Hai tay người đàn ông đang chống bên trên, khuỷu tay hơi cong, thân thể cao to đang đè xuống, gần như dính sát vào cô, bây giờ, màu nâu đậm trong mắt anh đang yên lặng quay cuồng, từng đợt từng đợt…
Đây là vẻ mặt nhuốm đậm tình dục mà cô vô cùng quen thuộc.
Nhiệt độ cơ thể anh dần dần cao lên làm cô phát hiện vừa rồi mình đã nói gì, lập tức cứng đờ người.
Đám người còn giật dây, “Nhanh nói, nhanh nói nào.” Cô mở môi, không nói được tiếng nào, chỉ ngơ ngác nhìn anh.
“Ba mươi!”
Lòng bàn tay Mai Nhiễm đã bắt đầu ra mồ hôi, may mà anh dừng lại.
“Được rồi chứ?”
Diệp Khởi Hàn khẽ run rẩy, anh vô cùng quen thuộc giọng nói cùng ánh mắt hiện tại của Phó Thời Cẩn, dù sao cũng đùa cợt được hai lần rồi may mắn được nhìn no còn mắt, không biết điều mà dừng lại chỉ sợ đến đến lượt của mình lại không được an ổn.
“Được rồi, được rồi!” Anh gượng cười, “Muộn rồi, có phải nên kết thúc không mọi người, dù sao một khắc đáng giá ngàn vàng!”
Mọi người cũng cảm thấy hợp lí, dù vẫn muốn tiếp tục, nhưng vẫn lần lượt rời đi.
Ra cửa, Dư Thanh dùng khuỷu tay huých anh một cái.
Diệp Khởi Hàn thấp giọng, “Anh sợ, lúc chúng mình kết hôn, cậu ấy trả thù mà.”
Đàn ông chưa được thỏa mãn dục vọng thật đáng sợ.
“Ai muốn kết hôn với anh?”
Âm thanh dần xa, Mai Nhiễm vẫn giữ nguyên tư thế nằm ở trên giường, ánh mắt người đàn ông khóa trên thân cô, thời gian như dừng tại khoảnh khắc này.
Anh đột nhiên rút trâm ngọc trên đầu cô, tóc đen bung ra, anh lại bắt đầu cởi từng bộ từng bộ quần áo đỏ thẫm trên người cô… Cuối cùng một cái cũng không còn.
Từng tấc da non mịn đó không có cách nào nắm chắc được, anh bắt đầu dùng đầu lưỡi thưởng thức, một chút một chút đều không bỏ qua.
Mai Nhiễm thở dốc, bắt đầu ý loạn tình mê
“Nhiễm Nhiễm, anh cảm thấy bây giờ mới hoàn toàn có được em.”
Cô vòng tay ôm lấy anh, “Em, em cũng cảm thấy vậy.”
Cô lại hỏi, “Vừa nãy vì sao anh đột nhiên dừng lại?” Rõ ràng chưa hết thời gian mà?
“Sợ không nhịn được.”
Mai Nhiễm: “Anh? Hay là em?”
Anh chỉ khẽ cười mà không trả lời, còn tiện tay lấy một chiếc gối cưới đặt dưới thân cô, nâng eo cô cao hơn, sau đó cúi người, thăm dò về phía bí cảnh…
Nến đỏ chúc phúc đang cháy phát lên một tiếng “phụt” rất nhỏ, “sắc xuân” bên trong màn đỏ không giữ được, tìm một kẽ hở lẻn ra.
Ánh trăng lành lạnh bị rèm cửa kín mít chặn bên ngoài.
Đêm, mới vừa bắt đầu.