Thời Gian Sánh Bước Bên Em

Chương:9Không Biết Lúc Này Cô Ấy Có Ổn Không


Đọc truyện Thời Gian Sánh Bước Bên Em – Chương 29Không Biết Lúc Này Cô Ấy Có Ổn Không

Edit: Nguyễn Xuân Phương | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi

Chuyện Mai Nhiễm bị người ta bôi đen ở trên mạng đến sáng hôm sau Phó Thời Cẩn mới được biết. Tuy trợ lý chịu trách nhiệm quản lý Weibo đã biết từ trước nhưng lo buổi tối anh sẽ mất ngủ nên không báo lại ngay.

Có điều khi thấy sự trầm mặc như khối băng ngàn năm ở đầu dây bên kia thì trợ lý nghĩ thầm hình như lần này mình đưa ra quyết định sai lầm rồi.

“Tôi biết rồi.”

Quả nhiên, giọng điệu anh lạnh lẽo đến có thể đóng băng, trợ lý thấp thỏm nghe anh hỏi: “Thời gian để tìm ra người tung tin đồn là bao lâu?”

Anh không hỏi có làm được hay không mà hỏi trực tiếp luôn là cần bao nhiêu thời gian.

Trợ lý lau mồ hôi trên trán, cố giữ giọng nói: “Tôi sẽ cố tìm ra trong thời gian ngắn nhất.”

Phó Thời Cẩn khẽ cười, chỉ là thanh âm kia còn không nghe ra tiếng cười nhạt, tựa như đoá hoa qua đêm thu thêm một làn sương trắng, anh nhẹ nhàng bâng quơ thả một tiếng “Ừ”.

Nói chuyện điện thoại xong, anh mở Weibo ra nhìn một lúc lâu, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, suy nghĩ một lát rồi gọi tới một dãy số.

Tối qua, Diệp Khởi Hàn làm tiệc đón gió tẩy trần cho anh bạn tốt từ nước ngoài trở về, uống say không biết gì, nửa đêm mới về nhà. Nghe được tiếng chuông điện thoại, đầu như muốn nứt ra rồi, vốn định trực tiếp ngắt máy luôn nhưng nhìn thấy số liên lạc, anh liền tỉnh táo lại vài phần.

“Chuyện gì thế? Mới sáng sớm…” Anh ngáp một cái thật to, nhún vai kẹp di động, cố dụi mắt nhưng thế nào cũng không thể mở ra nổi.

“WTF!”Diệp Khởi Hàn bật khỏi giường: “Kẻ nào to gan lớn mật thế, ngay đến cả nữ thần của Diệp mỗ mà cũng dám bôi nhọ!?”

“Nữ thần của cậu?”

“Hì hì”, giọng điệu lạnh lùng kia làm anh nhanh chóng sửa lại: “Nói sai rồi nói sai rồi, là thần tượng của tôi.”

Kể ra thì, Diệp Khởi Hàn cũng từng mê mẩn giọng ca của cô một thời gian dài, đại khái là càng bí ẩn càng không nắm bắt được thì trong lòng lại càng thêm ngứa ngáy. Tất nhiên, đó chỉ là một loại yêu mến đơn thuần.

Sao một giọng ca như đóa phù dung sớm nở tối tàn lại có thể khiến nhiều người nhung nhớ tận bảy năm?

Ngoại trừ được rất nhiều nhà đánh giá âm nhạc nổi tiếng khen ngợi là giọng hát hiếm thấy, năm nào cũng được nhắc tới ra thì còn có vô vàn sự trông chờ nồng nhiệt từ các fan hâm mộ MR và quan trọng hơn nữa cô là người duy nhất mà nhà soạn nhạc hàng đầu Ansel đề cử…

Con người ta luôn có một sự cố chấp khó diễn tả với những thứ mà mình không có được.

“Việc này không khó”, Anh ta vỗ ngực một cái thề thốt đảm bảo: “Cứ để tôi lo.”

Phó Thời Cẩn ngắt điện thoại, một mình đứng trước cửa sổ sát mặt đất. Ánh mặt trời sáng rực rỡ chiếu vào đôi mắt sâu thẳm, vừa khẽ chuyển động trên chiếc mũi cao thẳng. Anh trầm tư hồi lâu, sau đó mới nhẹ thở dài.

Không biết lúc này cô ấy có ổn không?

Trên thực tế, sự việc đó không ảnh hưởng gì lớn đối với Mai Nhiễm, cô vẫn đi làm như mọi ngày, gương mặt nhìn không ra có chút khác thường nào.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn phân biệt rõ cái gì là thực tế, cái gì là hư ảo.

Nếu muốn nói điều Mai Nhiễm thực sự thấy phức tạp, thì chính là chuyện gặp Châu Nhất Miểu ở phòng họp. Từ sau khi nghe lời thổ lộ của anh ngày hôm qua, giờ đây nhìn thấy người đàn ông này trong lòng Mai Nhiễm luôn rối bời.


Ngược lại, Châu Nhất Miểu vẫn tự nhiên chào hỏi cô, tựa như sự việc ngày hôm qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Vì thế, lần đầu tiên Mai Nhiễm mất tập trung trong cuộc họp. Sau khi tan họp, mọi người đều giải tán, cô thu dọn đồ đạc xong xuôi chuẩn bị quay lại khoa Trung y thì một bóng người đột nhiên đến gần.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy: “Anh Châu?”

Châu Nhất Miểu kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn: “Em vẫn còn để ý đến chuyện hôm qua?”

Mai Nhiễm trầm mặc, ánh mắt có hơi lúng túng.

Châu Nhất Miểu cười thoải mái: “Xem ra là vẫn để ý à.”

Thật ra hai tay anh từ lâu đã nắm chặt lại, giống như những chú chim bồ câu nhỏ dựa sát vào nhau sưởi ấm trong ngày đông nhưng vẫn run rẩychẳng ngừng được, đó là vì anh không muốn cô biết mình đang khẩn trương.

Anh hít sâu một hơi, xoay đầu lại nhìn Mai Nhiễm.

Ngắm đôi mắt trong veo như nước hồ kia, Châu Nhất Miểu chỉ muốn quên tình cảm dành cho cô, cho tới bây giờ anh không phải người thích cưỡng ép người khác, huống hồ anh căn bản không nỡ để cô cảm thấy khó xử dù chỉ một chút.

Khóe môi anh hơi cong lên: “Anh đã lỡ mất một bà chủ quán ăn rồi, em cũng sẽ không để anh mất thêm một đàn em tốt nữa chứ?”

Mai Nhiễm là người thông minh, nhanh chóng hiểu rõ hàm ý trong lời nói của anh: Từ nay về sau, anh quay trở lại vị trí là đàn anh.

Điều này cũng là kết cục tốt nhất mà cô mong muốn.

Một người vừa là bạn, vừa là thầy này, cô tuyệt đối không muốn mất đi.

Trở lại văn phòng, vừa lúc thấy cô trợ lý đang chuẩn bị đi thi. Trước khi đi cô nàng ôm chặt lấy Mai Nhiễm, trong miệng thì thào: “Xin thần phật giúp tôi thi tốt, kính nhờ kính nhờ!”

Mai Nhiễm dở khóc dở cười, vỗ vỗ bả vai cô: “Yên tâm, em ôn tập cẩn thận như vậy mà, chắc chắn là qua!”

Điền Điềm bình thường cực kì sùng bái cô, nghe cô nói vậy khuôn mặt liền rạng rỡ, cười lộ ra cả răng khểnh: “Cảm ơn chị, lúc này em cảm thấy vô cùng tự tin!”

Cô trợ lý nhỏ vừa mới đi thì bệnh nhân đã tới, Mai Nhiễm bắt đầu đứng lên làm việc.

Gần đây khi trời vào thu, thời tiết thay đổi, bệnh nhân nhiều hơn so với trước. Cô bận rộn khám chữa bệnh một mạch mãi đến giờ cơm trưa mới nghỉ được một lát.

Đồ ăn ở căn tin có hơi nguội, Mai Nhiễm cũng chẳng có khẩu vị gì, chỉ chọn cơm trắng rưới nước thịt, miễn cưỡng ăn vài miếng.

Buổi chiều bệnh nhân đông như thủy triều dâng, hơn nữa Điền Điềm lại không có ở đây, cô gần như đến thời gian thở cũng không có.

Bất tri bất giác trời đã tối, Mai Nhiễm tiễn bệnh nhân cuối cùng ra cửa, lại đi vào rửa tay, ngồi trên ghế nghỉ một lúc lâu mới về nhà.

Vừa mới đến tiểu khu, cô đã nhận được điền thoại từ Dư Thanh, cô nàng này còn đang ôm bụng trên giường lăn lộn. Điện thoại truyền tới từng trận cười vang lên: “Ha ha ha… Tớ mới chuẩn bị triển khai quyền cước một phen, không ngờ còn chưa kịp ra tay…Cười chết tớ!”

Mai Nhiễm vội hỏi: “Rốt cuộc là làm sao?”

Dư Thanh thần bí vòng vo: “Chờ lát nữa cậu lên Weibo thì biết, Ansel quả thật quá ngầu! Đàn ông tốt như thế mình cũng muốn… Đúng rồi, người lần trước giúp giải quyết vụ ầm ĩ cậu đánh người nhà bệnh nhân trong bệnh viện có phải anh ấy không?”


Mai Nhiễm đột nhiên dừng bước, bên kia Dư Thanh vẫn còn đang cười trêu ghẹo cô: “Tớ nói nhiều như vậy cậu có nghe không đấy, không phải là đang xấu hổ chứ?”

“Thanh Thanh”, ánh mắt cô nhìn thẳng về bóng người cao ngất phía trước cách đó không xa, khẽ khàng nói: “Anh ấy đang ở dưới lầu nhà tớ.”

Dư Thanh hô to: “Ngắt máy nhanh, đừng hòng cho tớ xem trực tiếp cảnh hai người ân ái!”

Thức ăn cho cẩu chứ gì, cô không thèm đâu!

“Sao anh lại tới đây?”

Người đàn ông một thân áo trắng quần đen, tay đút túi đứng dưới đèn đường, tuấn tú ngay thẳng như trúc, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thâm sâu kia khi nhìn cô thì lộ ra nét cười, sau đó…

Mai Nhiễm nhìn anh từ từ mở rộng hai tay đón mình.

Không biết là do trăng quá sáng hay nhờ những chiếc đèn đường, mà ngón tay thon dài của anh dường như cũng nhuộm một phần ánh sáng dịu dàng, trong suốt trắng nõn, tản ra sự hấp dẫn chẳng thể lý giải.

Cô chậm rãi đến gần anh.

Khi khoảng cách của hai người chỉ còn hai ba bước, người đàn ông bỗng nhiên hơi nghiêng người về phía trước, ôm cô vào trong ngực, hơi thở quen thuộc phảng phất quanh mũi khiến cô cảm thấy an tâm.

Trời vào thu, ngọn gió lùa tới lành lạnh, nhưng anh lại ấm áp. Mai Nhiễm không kìm được, cọ cọ hai má lên mặt anh vài cái, chút ấm ức trong lòng cũng dần biến mất.

“Chuyện lần trước… Anh giúp em đúng không?”

Trên đỉnh đầu truyễn xuống một tiếng: “Ừm” bâng quơ.

Hóa ra ngay từ sớm, anh đã…

Mai Nhiễm lại hỏi: “Anh nhận ra em từ khi nào?”

“Em cảm thấy từ lúc nào?”

“Đêm anh đưa em về nhà đó?”

Ngay sau đó, chóp mũi cô bị anh nhéo một cái, giọng người đàn ông trầm thấp mang theo ý cười, nếu nghe kỹ còn thấy có chút ảo não: “Nếu em không cố ý đổi giọng trước mặt anh thì lần đầu tiên gặp mặt anh đã nhận ra rồi.”

Mai Nhiễm cười cười, ngước mắt nhìn, vừa vặn anh cũng hạ tầm mắt. Trong khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông, roẹt một cái, tia lửa bắn ra bốn phía.

Cô ngẩng đầu, ôm cổ anh, chủ động kiễng chân lên hôn anh. Cô không có kinh nghiệm trong chuyện này, mọi lần đều là do anh chỉ dẫn, cho nên bây giờ chỉ biết trúc trắc lui tới lui lên từ lòng môi đến khóe môi anh.

Phó Thời Cẩn ôm sát thắt lưng cô, hào phóng mở miệng phối hợp, lưỡi cô mềm mại mê man lọt vào, khuấy loạn một trận.

Hô hấp của anh trở nên dồn dập, rất nhanh đoạt lấy quyền chủ động, đè người trong ngực tựa lên cột đèn, đưa tay nâng cằm cô lên, hôn triền miên… Từng chút từng chút một dạy cô bằng sự kiên trì trước nay chưa từng có, cùng với sự dịu dàng mà anh không bao giờ có thể tưởng tượng ra.


Nơi chạm phải phía sau hơi lạnh, mà nơi kề sát kia lại rắn chắc, nóng bỏng như lửa, bởi vậy mà các giác quan của Mai Nhiễm cảm nhận từng sự vui sướng vô cùng rõ ràng.

Sau một lúc, cô tựa vào đầu vai anh hơi thở dốc: “Anh, anh khi nào thì…”

Cô nói hổn hển, Phó Thời Cẩn nhanh chóng hiểu ý, mặt mày anh đều ánh lên ý cười, khẽ vuốt da nơi gò má cô: “Đối với người phụ nữ mà mình thích, đây là thành ý cơ bản nhất của người đàn ông.”

Tai Mai Nhiễm nhanh chóng đỏ bừng.

Phó Thời Cẩn vô cùng thích nét ngượng ngùng của cô, cười đến mức ngực khẽ run lên, nhìn theo sắc trời, anh nói: “Muộn lắm rồi, em lên trước đi.”

“Vâng.”

Mặc dù hơi lưu luyến, Mai Nhiễm vẫn thả lỏng tay, nhưng bất ngờ lại bị anh ôm lấy lần nữa, cô giật mình ngây ngốc.

Anh khẽ than một tiếng: “Vẫn là ôm thêm lát nữa đi.”

Lòng cô như có gì đó ấm áp lấp đầy, gật đầu, ý cười lộ rõ.

Nửa giờ sau cô ngồi trên sô pha phòng khách, lại nhớ đến câu nói lúc tạm biệt của anh, không kìm được mà đỏ mặt tía tai.

Về sự việc trên mạng kia, theo như lời nói của Dư Thanh thì không khó đoán ra anh nhất định lại thay cô làm cái gì đó, nhưng ở trước mặt cô lại không hề đề cập đến, còn đặc biệt đên đây chỉ để ôm một cái, an ủi cô.

Lên Weibo. Mai Nhiễm ngay lập tức chú ý đến thông báo kia, ánh mắt nhất thời ngưng lại.

Anh chia sẻ bài tung tin của Weibo về “Suy Nghĩ Thật Kỹ” đã phẫu thuật thẩm mỹ, trong nội dung chỉ có một chữ “A”, thật đúng là phong cách của anh.

Bình luận phía dưới của nhóm fan lại vô cùng phấn khích.

“Thực không hổ là nam thần, ngay cả đáp trả cũng rõ ràng lưu loát!”

“Thái độ của nam thần đã chứng minh tất cả. Tôi đã nói rồi, nam thần của tôi sẽ coi trọng người phụ nữ đã chỉnh sửa sao?! Bọn bây cứ giỡn nhau hoài à? Cho dù có chỉnh sửa thì thế nào? Phẫu thuật thẩm mỹ thì có là gì, thời buổi này ngay cả heo mẹ cũng leo cây có được không [ngoáy mũi]

Tương tự, bình luận Weibo phía dưới cũng thật náo nhiệt. Dù sao sau khi Phó Thời Cẩn share bài post Weibo kia, nhóm thủy quân bình luận ác ý lúc trước cũng đã tan tác khắp nơi, fan trung thành của anh hóa thân thành “hệ thống cung cấp nước lọc” vì chính nghĩa một lần nữa thanh tẩy sạch sẽ nơi này.

Một loạt bình luận nóng xếp đội hình chỉnh tề “Lượt chia sẻ trên 500, tôi sẽ tặng mỗi người một cây nến [ngọn nến]”

Thiên sứ nhỏ hèn hạ: Thời buổi này, kỹ thuật hắt nước bẩn cũng kém như vậy sao? Bọn mày nói phẫu thuật thì phẫu thuật sao, đến một bằng chứng cũng không đưa ra được, không chứng cứ lại còn bày đặt nói này kia! Lúc sinh ra chúng mày ba mẹ mày đẻ bị rớt mất não rồi à [ha ha]

Không có thiên đường: Bình thường mà nói, người thế nào lời nói thế ấy, Weibo này miệng bẩn như vậy, chắc người cũng xấu kinh dị đi?

Ngay cả Weibo “Tập đoàn fan toàn cầu của Phó Thời Cẩn” cũng bày tỏ lập trường: “Cho dù có phẫu thuật thì thế nào? Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, nam thần Phó Thời Cẩn của tôi thích là được rồi.”

So sánh với lúc Mai Nhiễm vào trang chủ Weibo của mình thấy một đống như “thương tâm”, “thất vọng” thì hiện tại yên ắng hơn, dù vậy cũng vẫn có hai ba bình luận không chấp nhận nổi đứng đầu:

“Người xấu lắm chiêu trò! Ha ha, lúc trước vì để Phó Thời Cẩn chú ý chắc dùng cũng không ít thủ đoạn nhỉ?”

Kẹo bánh nho nhỏ: Cô thế mà lại đi phẫu thuật!? Không thể tưởng tượng “Suy Nghĩ Thật Kỹ” cô lại là người như vậy! [giận] [giận] [giận]

Những bình luận khác thì tương đối nhất trí ủng hộ cô:

“Nam thần đã tỏ thái độ, “Suy Nghĩ Thật Kỹ” phải cố vững lòng, cái oan này chúng ta không gánh, không gánh!”

“Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao tôi cũng tin ở bạn! Cố lên!”

Hóa ra trên mạng ngoại trừ những thứ không sạch sẽ kia, cũng còn có rất nhiều sức mạnh ấm áp như vậy. Mai Nhiễm cảm động, cô kéo xuống tiếp tục xem, thấy một cái ID “Fan não tàn số một của MR” bình luận:


Trên thế gian này bạn là người đẹp nhất, tiếng ca đẹp nhất trong lòng tôi, tôi yêu bạn! Vĩnh viễn vĩnh viễn!

Mai Nhiễm bật cười, mở khung tín nhắn riêng: “Thanh Thanh.”

Bên kia gần như lập tức trả lời: “Sao cậu biết là tớ [khóc kinh hoàng]”

“Ngoài cậu ra thì làm gì có ai đi đặt cái tên khoa trương và nói lời buồn nôn như vậy.”

“Được rồi, hai người … ân ái xong rồi?”

Mai Nhiễm mất tự nhiên nhìn quanh bốn phía, gửi một từ “Ừm” qua.

Dư Thanh: “Mai Tưởng cậu thay đổi rồi!! Trước cậu trong sáng lắm! Xong rồi xong rồi, cậu nhất định bị người đàn ông của cậu làm hư rồi!”

Mai Nhiễm nhìn đến mấy chữ “người đàn ông của cậu” không biết thế nào lại như đang ăn miếng mật mía vậy, ngọt đến tận đáy lòng.

Tình yêu là một điều gì đó thật kỳ diệu, có thể khiến hai người không hề quen biết hợp lại một chỗ, sau đó họ trở thành người phụ nữ của ai đó, người đàn ông của ai đó.

“Tháng sau là sinh nhật ông nội cậu, đã nghĩ ra tặng quà gì chưa?”

Dư Thanh: “Cậu tưởng chuyển chủ đề khác là được à? Dù sao, tớ cũng đang đau đầu chuyện này. Lần này cậu nhất định phải tới, ông ấy vẫn luôn nhắc cậu với tớ, lỗ tai tớ sắp dài thành cái kén rồi nè!”

Hai nhà là thế giao, ông cụ Dư là người nhìn Mai Nhiễm lớn lên, quý mến cô như cháu gái ruột. Khi Mai Nhiễm còn chưa sinh ra thì ông nội đã mất, bù lại có người ông này thay ông nội yêu thương che chở, bởi vậy đối với người ông này cô vô cùng kính trọng.

“Dĩ nhiên là tớ sẽ đi, hơn nữa tớ còn tặng quà thật tốt nữa.”

“Tặng gì thế?”

Mai Nhiễm thừa nước đục thả câu: “Tạm thời giữ bí mật.”

“Dừng! Làm gì mà thần bí thế!”

Hai người tán gẫu một lát, Dư Thanh không chịu nổi nữa bèn đi ngủ. Mai Nhiễm cầm di động, viết lại xóa, lặp lại vài lần rồi mới nhấn nút đăng bài.

Suy Nghĩ Thật Kỹ: Trước kia cách một màn hình, mọi người đều không quen biết, tôi không vì những bình luận mà buồn rầu, cũng chẳng cần giải thích với ai điều gì. Cũng như bố tôi đã nói, là con gái của Đệ nhị mỹ nhân Tân Nam năm đó thì trước sau cũng phải đối mặt với những chuyện thị phi như thế này. Sự việc lần này, tôi sẽ sớm đưa ra một kết quả.

Lúc trước, Mai Nhiễm cảm thấy “thanh giả tự thanh”, căn bản không cần phải giải thích cái gì, dù sao chỉ cần không bị ảnh hưởng thì những người đó cũng chẳng tổn hại được chút nào đến người phía sau ID ảo “Suy Nghĩ Thật Kỹ” này là cô. Nhưng việc hôm nay đã khác, người kia vì cô mà âm thầm làm nhiều chuyện như thế, cô cũng nên đáp lại thích đáng với anh.

Đăng bài lên Weibo hoàn tất, cô tiện tay tắt di động, vào toilet tắm rửa.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, cô từ từ mở to mắt, nằm trên giường một lúc lâu mới đi rửa mặt chải đầu.

Mặt trời giống như một quả hồng thơm ngon đỏ thẫm treo phía chân trời trên nền trời xanh trong, hai đám mây lượn lờ trôi, như đôi thiên nga đang quấn quýt. Chỉ chốc lát sau, ánh dương phủ lên lông vũ màu trắng của chúng một màu đỏ tươi nhàn nhạt.

Dù vậy, ánh nắng ban mai tươi đẹp đó đối với một số người mà nói lại giống như đêm tối giá rét dài đằng đẵng vô cùng đáng sợ.

Ví như, trợ lý của Mai Mộng Nhiên, Tiểu Hạ.

Lúc cô ta chuẩn bị xuống lầu để mua bữa sáng, không ngờ vừa mới ra đến cửa đã bị hai đồng chí cảnh sát ngăn lại, trong đầu cô ta hiện lên vài hình ảnh mơ hồ: Tối qua lúc hơn tám giờ nhận được tin nhắn thông báo tài khoản ngân hàng của cô được chuyển thêm mười vạn…

Suy nghĩ tiếp theo nảy lên trong đầu dần dần rõ ràng: Cô ta bị người ta hại rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.